Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 7: Có người tới khiêu khích




"Chào các học sinh, học kỳ mới đã tới! Ta rất vui khi có thể gặp mọi người ở nơi này. Hôm nay cử hành lễ khai giảng này, thứ nhất là hoan nghênh học sinh cũ trở lại, thứ hai là hoan nghênh tân sinh mới tới. Chúng ta •••••• "
Lão sư ở trên đài nói thao thao bất tuyệt, còn học sinh ở dưới thì nhỏ giọng nghị luận.
" Lão sư này tuổi thực trẻ nha!" Lôi Tiểu Hổ cảm thán.
"Ngài là lão sư chủ nhiệm ở học viện chúng ta Tạ Phàm!" Tôn Khuê chắc lưỡi nói, "Đối với học sinh vô cùng nghiêm khắc , ngoại hiệu cùa ngài là ' Diêm Vương mặt lạnh' . Không nên nhìn bề ngoài của ngài trẻ tuổi, nghe nói ngài đã trên trăm tuổi . Ngài không thích nhất là người khác nói về tuổi của nàng."
Huyễn sư vốn già chậm hơn người bình thường, đến cấp bậc huyễn hoàng bề ngoài cơ hồ không già đi. Đến huyễn tôn, thậm chí có thể cải lão hoàn đồng.
"Ngươi thật đúng là 'Mật thám' nha, đến cái này cũng biết." Cao lương nói.
"Hắc hắc, tất nhiên!" Tôn Khuê đắc ý ngẩng đầu, phát hiện chủ nhiệm đứng trên đài đang nhìn bọn họ, lập tức đứng nghiêm lại. Nhìn thấy mấy người Độc Cô Thiên Diệp cười trộm không thôi.
"•••••• tốt lắm, ta đã nói xong những lời muốn nói, bây giờ chia thẻ học điểm cho tân sinh." Chủ nhiệm nói xong, vung tay lên, mấy ngàn cái thẻ học điểm đã bị huyễn lực kéo đi, phát tới tay từng tân sinh. Tân sinh lấy được thẻ học điểm, ngó tới ngó lui..
" Hiện tại các ngươi có thể chuyển tin tức nhóm của ngươi. Về sau muốn sử dụng học điểm đều phải xoát* thẻ mới được. Buổi chiều bắt đầu đi học chính thức, về đi." Chủ nhiệm nói xong lập tức ly khai.
*Giống như khi đi mua đồ bằng thẻ tín dụng vậy đó, đưa thẻ cho người ta xẹt qua máy để trả tiền, ở đây từ xoát cũng giống vậy, điểm nằm trong thẻ, muốn dùng thì cùng xoát qua dụng cụ, ở những chương sau có nói tới cái này, nó có dụng cụ nhưng ko giải thích được nên nói là xoát qua quả cầu thủy tinh luôn.
Nhìn thấy chủ nhiệm đi khỏi, học sinh cũng đều tự về.
" Chủ nhiệm thật lợi hại."
"Đúng vậy."
"Nghe nói huyễn lực của chủ nhiệm đã đạt tới cấp bậc huyễn tôn, chậc chậc!"
"Ôi chao, các ngươi biết không, chủ nhiệm đã hơn một trăm tuổi . Thực nhìn không ra đó !"
" Chủ nhiệm đã lợi hại như vậy, không biết viện trưởng lợi hại thế nào nữa ."
"Nghe nói huyễn lực của viện trưởng đã sớm là huyễn tôn, có thể nói là cao thủ thứ nhất của đế quốc Mạc Đồng Tư chúng ta. Có điều hắn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, có rất ít người biết hắn ở nơi nào. Mọi chuyện trong Học viện đều do phó viện trưởng và chủ nhiệm quản."
••••••
Năm người Độc Cô Thiên Diệp theo dòng người về ký túc xá, nghe thấy các đồng học khác đàm luận, nàng không khỏi tò mò hỏi Tôn Khuê: "Viện trưởng có ở trường học thật sao ?"
"Đúng vậy, nghe nói viện trưởng đã lâu không xuất hiện trong học viện, học sinh trong học viện cũng không biết viện trưởng trông thế nào." Tôn Khuê nói.
" Viện trưởng thật là thần bí nha!" Tang Vũ nói.
Trong văn phòng viện trưởng, một lão nhân nằm trên ghế dựa, híp mắt nghỉ ngơi . Đột nhiên cửa xôn xao một tiếng rồi bị đẩy ra, chủ nhiệm hừng hực đi vào.
"Lão nhân chết tiệt, ngươi lại ở trong này híp mắt nghỉ ngơi, để cho ta đi chủ trì lễ khai giảng." Tạ Phàm đạp lão nhân nằm trên ghế dựa một cước.
Lão nhân mở mắt ra, nói: "Không phải hình tượng của ngươi ở trong lòng học sinh cho tới nay đều là trang trọng nghiêm túc, ta mới để ngươi đi chứ. Cái dạng như ta, đi lên sẽ làm méo hình tượng của học viện."
"Hừ, hôm nay ta trên bục giảng, bên dưới cư nhiên có người nói ta là ' Diêm Vương mặt lạnh', tức chết ta . Nếu không phải viện trưởng trường kỳ không có trong học viện, ngươi lại lười như heo, sao ta lại biến hình tượng của mình thành như vậy ?" Tạ Phàm rót chén nước cho mình, nói tiếp: "Hắn vẫn không truyền tin tức về hả ? ”
Lão nhân trợn mắt, tràn đầy lo lắng, lắc đầu, nói: "Đã hai năm không có tin tức truyền về. Tuy rằng trước kia cũng có lúc tin tức bị gián đoạn, nhưng chưa từng lâu như vậy. Đợi thêm nửa năm nữa, nếu không có tin tức truyền về, ta phải đi tìm hắn. Tới lúc đó học viện đành phải dựa vào ngươi . Cho nên bây giờ ngươi bồi dưỡng trước vài trợ thủ đi."
"Cũng chỉ có thể như vậy ." Tạ Phàm nói.
Độc Cô Thiên Diệp trở về ký túc xá, đang nghiên cứu chương trình học của nàng, không lâu sau chợt nghe Cao Lương bên ngoài kêu: "Bách Lý Tà, có người tìm." Nàng đi ra ngoài, thấy Mạc Phong và Mạc Tử Khanh, nên gọi bọn họ vào trong phòng.
"Tỷ, tỷ đến rồi cũng không tới tìm đệ. Đệ rất nhớ tỷ." Mạc Phong vào phòng rồi bĩu môi nói.
" Không phải bây giờ đệ gặp tỷ rồi sao." Độc Cô Thiên Diệp vỗ vỗ đầu Mạc Phong, Mạc Phong nở nụ cười giống như đứa nhỏ được ăn đường.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không hề chiếu cố nàng nữa, mà là nàng bảo hộ hắn . Giống như khi hắn bắt đầu gọi nàng là tỷ tỷ, mình đã có thói quen ỷ lại nàng .
"Ta vừa mới về ký túc xá, hắn lập tức tới tìm ta , muốn ta dẫn hắn tới tìm ngươi." Mạc Tử Khanh tự mình tìm ghế ngồi xuống, cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc Tử Khanh, sau đó xoay người nói với Mạc Phong: " Hai tháng này đệ có tu luyện hay không?"
"Có. Đệ đã củng cố huyễn lực tăng vọt lần trước, đệ có thể luyện chế tam phẩm đan dược không tệ lắm." Mạc Phong trả lời.
"Ừ, về sau ở trong học viện không được gọi tỷ là tỷ, bây giờ tỷ tên Bách Lý Tà, biết không ? "
Mạc Phong gật gật đầu, nói: "Tỷ, đệ nhớ cơm do tỷ làm ."
Tuy rằng bây giờ hắn làm cơm ăn cũng ngon lắm, có điều hắn vẫn nhớ tới cơm do Độc Cô Thiên Diệp làm .
" Vậy giữa trưa hôm nay ăn cơm ở đây đi. Dù sao cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó nhìn Mạc Tử Khanh nói: "Ngươi cũng cùng ăn ở đây đi."
"Ha ha, được. Từng ăn thịt nướng do ngươi làm, còn chưa ăn qua cơm ngươi làm đâu. Ta luôn nghe Mạc Phong khoe ngươi làm ăn ngon hơn hắn làm, ta rất tò mò đó." Mạc Tử Khanh nói.
Độc Cô Thiên Diệp đi làm cơm, có Mạc Phong làm trợ thủ, rất nhanh làm xong một bàn đầy đồ ăn. Độc Cô Thiên Diệp ra ngoài kêu mấy người Tôn Khuê Tang Vũ, quay lại nói với Mạc Phong: " Lát nữa đừng nói lộ hết đó."
"Oa, Bách Lý Tà, ta phát hiện ở cùng một viện với ngươi thực hạnh phúc!" Tang Vũ nói, "Chưa vào đã nghe thấy mùi !"
Đám người Tôn Khuê tùy tiện ngồi xuống. Tuy rằng hôm qua bọn Mạc Tử Khanh đã tới, nhưng Tôn Khuê ở trong phòng nên không biết. Hắn nhìn Mạc Tử Khanh và Mạc Phong, nói: "Ngươi là Mạc Tử Khanh - một trong thập đại thiên tài? Ngươi chính là Luyện Đan Sư cấp ba 14 tuổi Mạc Phong? Oa ha ha, ta ăn cơm chung với hai đại thiên tài, thần nha, nếu là mộng thì đừng để ta tỉnh !"
Mọi người đều bị bộ dáng buồn cười của hắn chọc nở nụ cười, Độc Cô Thiên Diệp đập hắn một phen, nói: " Ăn nhanh lên, buổi chiều còn phải đi học đó."
"Hắc hắc, Bách Lý Tà, ngươi thực trâu ! Không chỉ có làm đồ ăn ngon, còn biết người trâu như vậy !" Lôi tiểu hổ nói.
Cao Lương một bên bỏ đồ ăn vào miệng, một bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bữa cơm ăn trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ này cuối cùng cũng xong, Mạc Tử Khanh và Mạc Phong cơm nước xong vội trở về chuẩn bị chương trình học buổi chiều, đám người Độc Cô Thiên Diệp nghỉ ngơi một lát cũng đi học. Bởi vì không cùng hệ, Độc Cô Thiên Diệp và Tôn Khuê còn có Cao Lương đi học ở hệ huyễn sư, Lôi Tiểu Hổ và Tang Vũ đi học ở hệ kiếm sư.
Hai người Độc Cô Thiên Diệp đều là học sinh lớp thứ nhất hạng ưu. Lúc bọn họ tới phòng học người trong phòng không nhiều, bọn họ chọn một vị trì rồi ngồi xuống.
Sau đó lại có vài người lục tục tiến vào, lúc 2 giờ rưỡi, một lão sư cao cao gầy gầy đi đến. Sau một phen lời dạo đầu, hắn nói "Ngày mai lớp chúng ta thực tiễn ở phòng huấn luyện. Bây giờ chúng ta bắt đầu giảng luận về tri thức huyễn lực, các ngươi có thể vào lớp này, chứng minh huyễn lực của các ngươi đều đã đến cấp bậc huyễn sư. Vậy các ngươi hẳn là đều có một ít hiểu biết về huyễn lực. Đan điền của các ngươi có một cái gì đó màu trắng ngà, đó là nguồn huyễn lực. Nó sẽ hấp thụ huyễn lực của các ngươi bắt đầu nén lại. Chỉ có người có nguồn huyễn lực mới có thể tu luyện thành huyễn sư. Có điều nguồn huyễn lực của mỗi người khác nhau, có cái lớn như ngón cái, có cái lại nhỏ như hạt đậu. Nguồn huyễn lực càng lớn, tốc độ tu luyện của ngươi càng nhanh •••••• "
Hơn hai giờ sau khóa đã xong, lão sư nói sau khi tan học có thể đi. Bọn Độc Cô Thiên Diệp cũng chuẩn bị đi. Nàng còn đang ngẫm nghĩ nội dung mà lão sư giảng, đường phía trước bị chặn lại.
"Ngươi là Bách Lý Tà?" Người chặn đường hỏi.
"Có việc gì ?" Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn người đó.
"Không có gì, chỉ là ngươi không tham gia khảo hạch đã được vào lớp của chúng ta, mọi người muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, muốn luận bàn với ngươi một chút." Kẻ đứng đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.