Đây là một gian phòng cũ nát, bên trong trừ bỏ cái giường ra thì không có cái gì nữa hết, với lại cái giường kia vẫn là cũ nát. Trên cái giường cũ nát đó có một nam tử nhìn qua khoảng 40 tuổi đang nằm. Ngoài ra còn có hai nam tử trung niên đang đứng thảo luận gì đó trước giường.
"Gia gia, cháu đã về. Cháu còn dẫn theo một ca ca nữa về đây." Đồng Đồng lại nói với người bên trong, ý đồ để người bên trong chú ý tới.
Gia gia Bạch Ngân của Đồng Đồng đang thảo luận với người bên cạnh, bị Đồng Đồng cắt đứt nên mất hứng, thấy hắn còn dẫn theo một người nữa về đây, quát lớn: "Sao cháu lại tùy tiện mang ngoại nhân (người bên ngoài) về đây hả?"
Đồng Đồng bị Bạch Ngân mắng liền rụt cổ lại, sau đó nói: "Ca ca không phải người xấu, ca ca đã cứu mạng của cháu."
"Cái gì?" Bạch Ngân nghe thấy lời nói của Đồng Đồng, lúc này mới đi tới, nhìn thấy hắn không bị thương gì liền lên giọng, phụng phịu hỏi, "Sao lại thế này hả?"
"Lúc cháu đang hái thuốc thì nhìn thấy trên núi Hổ Nhai có một cây dược liệu mà gia gia nói lần trước, nó ở trong vách núi đen không xa nên liền nằm úp sấp đi xuống hái, kết quả là ngã xuống. Thât may là ca ca và khế ước thú của ca ca đã cứu cháu." Đồng Đồng nói, "Gia gia, ca ca tới đảo tìm người. Ca ca chỉ muốn nhìn người ở trong nhà chúng ta có phải là người mà ca ca muốn tìm hay không thôi. Với lại ca ca nói ca ca biết luyện đan, có lẽ có thể cứu gia gia kia."
"Ngu ngốc, tuổi hắn còn trẻ như vậy thì có thể luyện ra cấp bao nhiêu đan dược hả?" Bạch Ngân đánh vào đầu của Đồng Đồng một cái, nói, "Người khác vừa mới nói gì cháu liền tin sao."
"Nhưng ca ca nói với cháu thuộc tính của rất nhiều dược liệu, trước đây cháu không để ý đến những thuộc tính này nhưng hiện tại đều rất rõ ràng." Đồng Đồng nhỏ giọng phản bác.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn không nói gì hết, chỉ nhìn Đồng Đồng và gia gia của hắn nói chuyện với nhau. Sau đó nhìn người trong phòng, chính là một người đang đưa lưng về phía bên ngoài, che mất mặt của người nằm trên giường, với lại cũng do ánh sáng chiếu vào đây khiến nàng không nhìn rõ cái gì hết.
Bạch Ngân thấy Đồng Đồng đã mang người về, trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nơi này không có người mà ngươi muốn tìm. Nhìn trên việc ngươi đã cứu mạng của Đồng Đồng, chúng ta sẽ không truy cứu, ngươi đi nhanh đi."
"Bạch gia gia, cùng là ngoại lai nhân (người bên ngoài), vì sao gia gia có thể giữ bọn họ lại mà lại muốn đuổi ta đi chứ?" Độc Cô Thiên Diệp thu hồi ánh mắt, hỏi Bạch Ngân.
"Hừ, ta làm việc không cần lý do. Hiện tại trên đảo loạn như vậy, làm sao ta biết ngươi có thể mang đến phiền phức cho chúng ta hay không chứ?" Bạch Ngân nói.
"Ta tìm người." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta muốn biết người ở bên trong có phải là người của Mạc gia ở Bồ Thành hay không thôi?"
Độc Cô Thiên Diệp vừa nói xong liền có một cỗ uy áp truyền đến từ trong phòng, trong nháy mắt khóa trụ Độc Cô Thiên Diệp lại. Nếu hiện tại hắn muốn lấy tính mạng của Độc Cô Thiên Diệp thì cũng chẳng qua là động ý niệm mà thôi.
"Ngươi là ai? Vì sao muốn tìm kiếm người của Mạc gia ở Bồ Thành?" Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong phòng, nếu Độc Cô Thiên Diệp trả lời không đúng hoặc có gì sai sót, hắn liền sẽ giết cái mạng nhỏ của nàng.
Đồng Đồng thấy sắc mặt của Độc Cô Thiên Diệp tái nhợt đi nói không ra lời, chạy vào phòng giữ chặt quần áo của người kia, nói: "Gia gia, gia gia, ca ca không phải là người xấu."
Thu hồi uy áp lại một chút, lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới có thể thở. Nàng nhìn vào bên trong, bởi vì ánh sáng mà không nhìn thấy được bộ dáng của người kia, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon dài, chắp tay sau lưng nhìn nàng.
"Kỳ Phong Thành, Mạc gia, Độc Cô Thiên Diệp." Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nếu đối phương là ngoại công (ông ngoại) hoặc hiệu trưởng thì sẽ hiểu rõ ý tứ của nàng. Nếu đối phương không phải thì sẽ không bại lộ thân phận Bách Lý Tà của mình.
"Độc Cô Thiên Diệp?" Dường như người kia đang đánh giá Độc Cô Thiên Diệp, thấy nàng tuy bị uy áp của mình đè áp nhưng vẫn đứng thẳng tắp, vẻ mặt kiên định.
"Dựa vào cái gì mà để ta tin tưởng ngươi vậy?"
Độc Cô Thiên Diệp không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nhìn đối phương, nói: "Ngươi là ai?"
"Tiểu tử, ngươi thực không sai ( ý nói là cách làm người của một người), đáng tiếc, ngươi không biết Thiên Diệp là nữ hài tử. Lần sau lúc muốn giả mạo nha đầu đó, nhớ kỹ là phải giả dạng!"
"Ngươi là hiệu trưởng Khung Cách đúng không?" Lúc đối phương đang chuẩn bị giải quyết nàng, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên lên tiếng hỏi.
Thân ảnh của đối phương dừng lại một chút, nói: "Xem ra ngươi biết không ít. Nếu là người của thần điện, vậy nhất định là người quan trọng có quyền lợi trong Thần điện rồi."
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, mang Hữu Vô trong Luyện Yêu Hồ ra. Hữu Vô vừa ra thì có một cỗ uy áp khiến hắn thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương rồi.
"Lau (có thể hiểu là đang chửi tục), nha đầu ngươi lại gặp được kẻ địch mạnh nào vậy? Sao hiện tại mới mang ta ra." Hữu Vô nói xong liền công kích đối phương, sau đó cảm giác cỗ uy áp kia lại biến mất không thấy đâu.
"Hữu Vô?"
"Dọa? (ý nói là khiếp sợ, kinh ngạc, ngạc nhiên)" Hữu Vô vẫn chưa thể phản ứng lại, ngay từ đầu còn tưởng rằng là đánh nhau, đột nhiên lại không cần đánh, giọng nói từ bên trong truyền ra làm hắn kích động muốn mắng người.
Người kia ở bên trong rốt cuộc cũng đi ra, lúc này mới nhìn rõ diện mạo của hắn.
"Được, được lắm, ngươi là tử lão nhân!" Hữu Vô nhìn thấy là Khung Cách, đột nhiên mắng, "Ngươi là lão bất tử, vừa đi là đi nhiều năm như vậy, một người chạy đến đây, không làm gì thì lại chặt đứt liên lạc, để lại cục diện rối rắm này cho chúng ta. Vậy thì cũng quên đi, có Tạ Phàm ở đó chúng ta cũng không nói ngươi nữa, hiện tại ngươi là người không lương tâm, thế nhưng còn muốn giết Thiên Diệp, ngươi là lão hồ đồ, mắt của ngươi bị mờ rồi hả? !"
Cỗ sát khí vừa rồi rất rõ ràng, hiển nhiên là Khung Cách động sát ý.
Gia tôn (ông cháu) Đồng Đồng thấy trong viện đột nhiên xuất hiện một người sống, thấy hắn còn chửi ầm lên với người có thực lực cao là Khung Cách, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
"Ta nghĩ nha đầu này là nhóm người muốn bắt chúng ta." Khung Cách bị Hữu Vô mắng không có lực chống đỡ, thừa dịp lúc hắn thở liền giải thích.
"Hừ, mặc kệ nói gì, ngươi vẫn là dọa tiểu nha đầu, nên làm sao chắc không cần ta phải nói, Quỳnh hoa lộ cái gì đó của ngươi cho nha đầu đi để nha đầu hết sợ." Hữu Vô nói. Không thể không biết đây là đang lừa đảo (gian xảo) để vơ vét tài sản.
Quỳnh hoa lộ, có thể dùng trực tiếp, có thể luyện đan, có thể mỹ dung (làm đẹp), có tác dụng rất lớn với huyễn lực, nó làm cho huyễn lực tăng lên. Nhưng truyền ra ngoài rất ít, cho nên mà giá trị của nó rất xa xỉ. Khung Cách cũng ngẫu nhiên có được một ít.
"Không còn Quỳnh hoa lộ." Khung Cách nói.
"Cái gì? Bảo bối Quỳnh hoa lộ của ngươi lại không còn hả?" Hữu Vô nói, "Có phải ngươi đưa cho ai rồi phải không?"
Với tính tình tùy hứng của Hữu Vô và Tạ Bình, Khung Cách cũng không nói được gì. Biết là nếu không nói rõ ràng hắn sẽ vẫn dây dưa, cho nên đành phải giải thích: "Không phải tặng người khác. Là cho Chấn Đình dùng."
"Người ở bên trong là ngoại công đúng không?" Từ lúc gọi Hữu Vô ra Độc Cô Thiên Diệp vẫn chưa nói gì, sau khi nghe thấy Quỳnh hoa lộ là cho ngoại công dùng liền mở miệng hỏi.
Khung Cách nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không ngờ tới nha đầu này thật sự là ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại) của Mạc Chấn Đình. Lúc trước khi đưa nha đầu này đến Kỳ Phong Thành nó chỉ mới 5 tuổi, không nghĩ tới nha đầu này đã lớn vậy rồi.
"Đúng vậy." Khung Cách trả lời, xoay người đi vào. Độc Cô Thiên Diệp và Hữu Vô cũng đi vào theo.
Diện mạo của Mạc Chấn Đình có vài phần tương tự với diện mạo của mấy người Mạc Trì, nhưng cương nghị hơn một chút. Hắn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn không có thương tổn gì nhưng vẫn không tỉnh lại, giống như là người chết. Độc Cô Thiên Diệp đi qua, huyết mạch tương thông khiến nàng cảm thấy đau lòng.
"Ngoại công làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Hắn bị người của Thần điện đả thương. Ba năm trước hắn đi Thánh Hải thành, muốn nhìn một chút có thể tìm được mẫu thân ngươi ở đây hay không. Kết quả là bị Lôi Phượng Khởi phát hiện nên hai người đánh nhau, bị đối phương dùng thần khí gây thương tích. Cuối cùng hắn liều chết trốn thoát, khi đó ta lặng lẽ đến huyễn hải, đúng lúc đang ẩn núp ở ngoài Thánh Hải thành, gặp được hắn liền mang hắn đi. Lúc đó hắn bị thương không nhẹ, lại còn hôn mê. Sau đó hắn dần dần cảm giác mình muốn ngủ, hai tháng sau ngày càng ngủ nhiều hơn, một năm rưỡi trước, hắn lâm vào tình trạng ngủ dài nên thành ra bộ dạng như bây giờ."
"Thần điện!" Độc Cô Thiên Diệp lạnh lùng nói.
"Sau đó ta mới biết được, vài năm trước ngoại công ngươi đi huyễn hải, luôn luôn hỏi thăm tin tức của mẫu thân ngươi nhưng vẫn không có. Khó khăn lắm mới đến được đây, cứu Bạch Ngân đang bị huyễn thú bắt lấy, sau đó hắn giữ chúng ta lại. Ngoại công ngươi lâm vào hôn mê nên vẫn ở đây. Với lại Bạch Ngân biết chút y thuật, cũng biết luyện đan, nên vẫn là hắn chiếu cố ngoại công ngươi."
"Chấn Đình nhìn qua cũng không có vết thương gì, vì sao vẫn chưa tỉnh lại?" Hữu Vô nhìn Mạc Chấn Đình, hỏi.
"Đầu óc của hắn bị thương." Từ nãy giờ Bạch Ngân vẫn im lặng đứng ở một bên lúc này mới nói, "Lôi Phượng Khởi có một thần khí gọi là Ngủ Linh, ai bị thần khí này đánh vào thì sẽ từ từ lâm vào giấc ngủ, cuối cùng là chết đi."
"A? ! Nha đầu, ngươi mau xem cho hắn đi." Hữu Vô nghe lời nói của Bạch Ngân liền thúc giục Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp kiểm tra một chút thân thể của Mạc Chấn Đình, nói: "Năng lực trong cơ thể của ngoại công đang lùi lại. Bề ngoài nhìn như không có việc gì, nhưng thân thể đã là một ngày lại không bằng một ngày. Nếu không có Quỳnh hoa lộ của hiệu trưởng, hiện tại ngoại công đã chết rồi."
"Những người đã từng bị Ngủ Linh đánh vào, chưa từng có ai tỉnh lại." Bạch Ngân nói.
"Bạch gia gia hình như rất hiểu biết về Ngủ Linh." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bạch Ngân sửng sốt một chút, nói "Năm đó phụ thân của Đồng Đồng chính là bị Ngủ Linh đả thương, cuối cùng chết đi."
"Phụ thân..." Đồng Đồng thì thào nhớ kỹ.
"Đúng vậy. Phụ thân của Đồng Đồng rất có thiên phú tu luyện, luyện đan trời cho cũng rất cao, sau đó bị Thần điện tuyển chọn đi học luyện đan ở Thánh Hải thành, dần dần lên làm Hỏa Điện trưởng lão, quyền lợi tuy rằng không bằng mười Hỏa Điện Điện chủ, nhưng coi như là người quan trọng có quyền lợi trong Thần điện. Lúc phụ thân của Đồng Đồng gặp chuyện không may, mẫu thân của Đồng Đồng vừa mới mang thai Đồng Đồng, nhưng người bên ngoài không biết chuyện của hai người. Sau đó do phát hiện được bí mật của Thần điện nên bị Lôi Phượng Khởi dùng Ngủ Linh đả thương rất nặng, cuối cùng chết đi. Mẫu thân của Đồng Đồng lặng lẽ về đây rồi sinh ra Đồng Đồng, kết quả là vì khó sinh mà chết."
"Vậy bị Ngủ Linh đả thương không có cách nào trị liệu sao?" Hữu Vô lo lắng hỏi.
Nếu không có cách nào, vậy Mạc Chấn Đình không phải là.....
Trong phòng lâm vào trầm mặc. Nếu có cách thì bọn họ cũng sẽ không để Mạc Chấn Đình một năm rưỡi rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.
"Chẳng qua là đầu óc hôn mê mà thôi." Giáng Vực đột nhiên xuất hiện, nói với Độc Cô Thiên Diệp.
"Lại có một người xuất hiện." Đồng Đồng kinh ngạc nói.
Những người khác cũng hoảng sợ do Giáng Vực đột nhiên xuất hiện.
"Đây là bằng hữu của ta, Giáng Vực, bản thể là ảo thạch." Độc Cô Thiên Diệp giới thiệu với mọi người, sau đó hỏi Giáng Vực, "Ngươi có cách sao?"
Giáng Vực liếc mắt nhìn Mạc Chấn Đình, nói: "Đầu óc của hắn bị bắt phải đóng cửa, tư tưởng (suy nghĩ) lâm vào ngủ say, chỉ cần gọi tỉnh lại là được."
"Ngươi có cách sao?" Độc Cô Thiên Diệp nghe Giáng Vực nói vậy liền bị hấp dẫn.
"Ngươi đã quên ta am hiểu cái gì nhất sao?" Giáng Vực hỏi.
Ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp sáng lên, đúng vậy, Giáng Vực am hiểu nhất không phải là tiến vào đầu óc của người khác sao? Sao nàng có thể quên hắn được chứ!
"Nhưng hiện tại thân thể của hắn cực kỳ kém, cần điều tiết một chút." Giáng Vực nói, "Cụ thể làm sao thì còn cần kiểm tra lại một chút."
"Được." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhưng trước khi kiểm tra, chúng ta muốn thông mấy cậu."
"Việc này để ta đi làm đi." Hữu Vô nói.
"Được. Vậy làm phiền Hữu Vô gia gia."
Sau khi Hữu Vô rời khỏi, Giáng Vực kiểm tra Mạc Chấn Đình một chút, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng (trầm trọng). Mấy người Độc Cô Thiên Diệp ở một bên nhìn thấy vậy, tâm cũng căng thẳng theo.
"Có vấn đề gì sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Có một chút." Giáng Vực nói, "Đầu óc của hắn đã đóng cửa lại một thời gian lâu rồi nên vùng ý thức đã có xu thế lâm vào ngủ say mãi mãi. Ta không dám chắc có thể trực tiếp làm hắn tỉnh lại hay không."
"Mặc kệ ra sao, ngươi cứ thử đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Giáng Vực gật đầu một cái, để những người khác đi ra ngoài, chỉ có hắn và Độc Cô Thiên Diệp ở lại. Hắn nói Độc Cô Thiên Diệp ở một bên chú ý tình huống của Mạc Chấn Đình, sau đó hai tay kết ấn, linh vụ chậm rãi tản ra ở trong phòng, sau đó tụ tập lại một chỗ, bao chùm đầu của Mạc Chấn Đình lại...
Ở bên ngoài, Hữu Vô rất nhanh tìm được mấy người Mạc Trì, mang bọn họ về nhà Đồng Đồng.
"Lão nhân, sao các ngươi đều ở bên ngoài vậy?" Hữu Vô nhìn thấy mấy người Khung Cách đều ở bên ngoài, hỏi.
"Hàn thúc thúc."
Năm huynh đệ Mạc Trì nhìn thấy Khung Cách đều có chút kích động. Khung Cách vì tìm kiếm phụ thân mà bôn ba nhiều năm như vậy, lại cố gắng hết sức cứu phụ thân lúc nguy nan nhất, nếu không có hắn, hiện tại có lẽ là phụ thân đã không còn ở trên đời. Lúc Hữu Vô nói tìm được Mạc Chấn Đình và Khung Cách, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ." Khung Cách gật đầu một cái với năm huynh đệ Mạc Trì, thấy cấp bậc của bọn họ đều đến huyễn tôn, kinh ngạc nhìn một chút, sau đó vừa lòng nói: "Xem ra mấy năm nay các ngươi đều cố gắng tu luyện, đều đến huyễn tôn."
"Đây, đây đều là có Thiên Diệp, bằng không chúng ta vẫn ở huyễn hoàng thôi." Mạc lão tam nói.
"Vậy hả?" Khung Cách tò mò nói, "Nha đầu này có bản sự gì mà làm các ngươi đều đến huyễn tôn vậy? Ta nhớ rõ ràng là trước kia nha đầu này không thể tu luyện mà, với lại hiện tại ta cũng không cảm nhận được huyễn lực dao động trên người nha đầu, nhưng nha đầu này lại có năng lực khế ước.". truyện kiếm hiệp hay
"Thiên Diệp thật sự là có thể tu luyện, với lại huyễn lực cũng không thấp." Mạc lão tam nói, "Chỉ là chúng ta không biết vì sao không có huyễn lực dao động trên thân thể của nha đầu này."
"Chuyện của Thiên Diệp nhất thời cũng không nói xong được, nếu có thời gian thì chúng ta kể lại cho thúc." Mạc Trì mở miệng, nhìn cửa phòng đang đóng, hỏi, "Hiện tại phụ thân sao rồi? Thiên Diệp tự mình trị liệu cho phụ thân sao?"
"Đúng vậy." Khung Cách nói, "Đã qua lâu như vậy rồi, không biết bây giờ bên trong ra sao nữa."
Đúng lúc này, cửa mở ra, Độc Cô Thiên Diệp đi ra. Nhìn ánh mắt kỳ vọng của mọi người, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không có cách sao?" Khung Cách hỏi.
"Giáng Vực nói đầu óc của ngoại công bị bắt phải đóng cửa trong thời gian quá dài nên vùng ý thức đã lâm vào ngủ say, những tác động của bên ngoài không thể làm ngoại công tỉnh lại được."
Mấy người Mạc Trì đi vào trong phòng, nhìn thấy Mạc Chấn Đình đang ngủ ở trên giường, đều rất tức giận.
"Thần điện!"
Độc Cô Thiên Diệp nói với Bạch Ngân: "Bạch gia gia, ngoài Quỳnh hoa lộ ra thì bình thường gia gia cho ngoại công dùng cái gì?"
Bạch Ngân lấy một bình ngọc ra, đổ ra một viên đan dược đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là đan dược ta đọc được trong sách cổ, gọi là Tủy tâm đan. Với người bình thường thì không có tác dụng gì, nhưng với người hôn mê bất tỉnh thì là thần dược cứu mạng."
Độc Cô Thiên Diệp lấy qua nhìn một chút, ngửi ngửi, xác thực đều là dược liệu để bảo vệ tính mạng. Bạch Ngân thấy Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, ngửi ngửi liền đoán được thành phần dược liệu bên trong, lúc nãy Đồng Đồng có nói là Độc Cô Thiên Diệp biết luyện đan, còn tưởng rằng nàng vì tới nơi này nên mới nói vậy, không nghĩ tới nàng lợi hại như thế!
"Ân công còn có thể cứu không?" Bạch Ngân hỏi.
"Giáng Vực nói còn có một cách, nhưng vừa rồi hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực nên cần nghỉ ngơi một chút." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thật sự?"
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu một cái, nói: "Nhưng cách đó có vẻ nguy hiểm, hắn phải tập trung toàn bộ tinh lực vào đầu, nên ngày mai mới có thể. Nhưng cũng không nhất định có thể thành công."
Nếu vẫn không được, vậy ngoại công thật sự không tỉnh lại sao. Độc Cô Thiên Diệp nói ở trong lòng.
Nhà Đồng Đồng có vẻ hơi nhỏ, không có dư phòng để mọi người nghỉ ngơi, cho nên mọi người đều nói chuyện phiếm ở trong phòng. May mà huyễn lực của mấy người đều có vẻ cao, cho dù không ngủ cũng sẽ không mệt.
"Hiện tại có thể nói cho ta nghe một chút, không phải là Thiên Diệp không có nguồn huyễn lực sao? Sao hiện tại lại có thể tu luyện vậy?" Khung Cách hỏi.
"Cơ duyên xảo hợp có thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp trả lời qua loa, nàng không thể nói ra sự tồn tại của Đản Đản.
Được rồi, ai cũng có bí mật của chính mình. Khung Cách lại hỏi Mạc Trì: "Sao các ngươi lại đến huyễn hải vậy? Sao Hữu Vô ngươi cũng đến đây?"
"Việc này phải nói từ hai năm trước, khi đó lão ngũ ở Kỳ Phong thành mang theo Thiên Diệp..."
Mấy người Mạc Trì bắt đầu nói từ cuộc tỷ thí của tứ đại gia tộc ở Kỳ Phong thành, đến Tẩy tủy đan được bán đấu giá với giá trên trời, rồi đến Độc Cô Thiên Diệp tới học viện Đế quốc, đến việc chuẩn bị đồ cho Mạc gia, đến diệt Phong gia, cuộc tỷ thí của tứ đại đế quốc, Thần điện mời, đến giết Thần điện Thiếu Điện chủ, đi Vô Ưu đảo, cứu Hữu Vô, đến đây tìm được bọn họ. Độc Cô Thiên Diệp cũng nói một chút về những gì mình đã trải qua trong thời gian này.
"Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hiện tại thế giới này là của người tuổi trẻ các ngươi." Khung Cách cảm thán, "Không ngờ tới nha đầu này lợi hại như thế, chỉ có hơn chứ không có kém hơn lúc chúng ta còn trẻ."
Mặc dù Hữu Vô đi cùng với Độc Cô Thiên Diệp chỉ một thời gian ngắn thôi nhưng vẫn là lúc trước khi nàng vang danh thiên hạ, Hữu Vô mới đến đây không lâu, sau đó lại một lòng tìm Khung Cách và Mạc Chấn Đình, cho nên cũng không biết chuyện của Độc Cô Thiên Diệp. Không ngờ tới lúc trước ở Mộng Tiêu Lĩnh là nha đầu này làm đồ ăn cho mình ăn, mặc dù thực lực của tiểu nha đầu này không mạnh nhưng vẫn liều mạng che chở cho mình, nhưng đã đạt được độ cao như bây giờ. Càng thật không ngờ tới Độc Cô Thiên Diệp vì có thể đến Thánh Hải thành mà trả giá nhiều như vậy.
"Nha đầu..."
"Cháu nói là Thần điện đang chăn nuôi Hoạt về sao?" Bạch Ngân đột nhiên lên tiếng hỏi.