"Sao vậy ?" Đan Kinh Thiên tùy ý nhìn, hỏi.
"Có Đăng Tinh Thảo." Mạc Tử Khanh nhìn cẩn thận hơn, trong bụi cỏ có mấy bụi Đăng Tinh Thảo phát ra ánh sáng nhạt. Bởi vì số lượng ít, cỏ dại bên cạnh lại nhiều, cho nên lúc đầu bọn họ không phát hiện ra.
"Hả ? Là sự kìa, chúng ta nhanh hái rồi đi khỏi nơi này thôi." Đan Kinh Thiên nói xong thì muốn tiến lên hái.
"Khoan hái." Độc Cô Thiên Diệp ngăn cản, "Các ngươi nhìn gốc của Đăng Tinh Thảo."
Đan Kinh Thiên cùng Mạc Tử Khanh nhìn kỹ, kinh hãi.
"Nó, đang hút máu phải không?" Đan Kinh Thiên thất thanh hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Chắc là vậy. Máu của hai thi thể chảy đến chỗ này, bị mấy khỏa Đăng Tinh Thảo hấp thu toàn bộ."
"Cuối cùng Đăng Tinh Thảo này có tác dụng gì ?" Mạc Tử Khanh hỏi.
"Không rõ ràng lắm. Nhưng ta có cảm giác nó không phải thứ gì tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Không biết Thần điện hái nó làm gì."
"Quản bọn họ làm gì, chúng ta không có vấn đề là được." Đan Kinh Thiên nói, "Chúng ta vẫn nên nhanh hái rồi đi thôi."
Thật sự không có vấn đề gì sao ? Độc Cô Thiên Diệp hoài nghi, nhưng không nói cái gì nữa, nhìn Đan Kinh Thiên hái toàn bộ Đăng Tinh Thảo xong, thu vào trong nhẫn không gian.
"Vừa nãy Thánh nữ nói, Đăng Tinh Thảo này mọc thành mảnh lớn, xung quanh đây hẳn là có. Chúng ta tìm xem, hẳn là có thể tìm được." Mạc Tử Khanh nói.
Ba người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, quả nhiên phát hiện Đăng Tinh Thảo mọc thành một mảnh không xa đằng trước. Ba người gọi huyễn thú của mình ra, mọi người cùng nhau hái.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp hái xong thì về doanh địa. Lúc về phát hiện đã lục tục có người trở lại, một Thần điện đệ tử thu thập thành quả của mọi người. Độc Cô Thiên Diệp cũng không giao toàn bộ Đăng Tinh Thảo cho Thần điện, nàng để lại một ít, để Đô Đô trồng trong Luyện Yêu Hồ.
Sau khi nàng bắt đầu nghiên cứu 《 ngàn chu vạn độc 》, nàng bắt đầu lưu ý khởi những loại thảo dược có độc, cũng để Đô Đô mở một không gian gieo trồng riêng. Nàng để Đô Đô trồng trong Đăng Tinh Thảo ruộng độc thảo, tuy rằng bây giờ nàng không biết tác dụng của nó, nhưng trực giác của nàng cho nàng biết, nó có độc.
Phong Giản ngồi giữ đống lửa, mỉm cười nhìn mọi người giao Đăng Tinh Thảo cho Thần điện, thỉnh thoảng nói mấy câu với Phong Li. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp về, gật đầu với nàng.
Chờ mọi người ra ngoài trở lại doanh địa, giao lại Đăng Tinh Thảo. Ngắn ngủn mấy giờ, đã thu thập cao như núi nhỏ. Thần Vãn Tình thu Đăng Tinh Thảo vào nhẫn không gian, đi đến bên cạnh Phong Giản, nói: "Đêm nay thu hoạch không tệ, xem ra ngày mai có thể tiếp tục đi ."
"Mỗi lần đi ngang qua Hồi Sa Loan, đều phải hái Đăng Tinh Thảo, nhưng không ai biết Đăng Tinh Thảo dùng làm gì. Ngươi không thấy kỳ quái sao ?" Phong Giản nói.
"Chuyện này có gì quái , chúng ta cũng không phải Luyện Đan Sư." Thần Vãn Tình trả lời, "Sáng sớm ngày mai sẽ tiếp tục đi, ngươi không nên ngủ quên. Đến lúc đó để một mình ngươi ở nơi này, ngươi có thể ở trong này sống mấy tháng, chờ có người đi qua đây."
Thần Vãn Tình nhìn mặt Phong Giản nháy mắt cứng ngắc, vừa lòng rời đi. Phong Li ở một bên nhìn, muốn cười lại không dám cười, đành phải chịu đựng.
"Thiếu các chủ, ngươi vẫn là nghỉ ngơi sớm chút. Bằng không sáng ngày mai dậy không được..." Phong Li một bên khuyên nhủ.
Phong Giản một chưởng chụp lên đầu Phong Li, nói: "Ngươi được lắm, dám cười nhạo ta !"
Phong Li lui ra sau hai bước, cười nói: "Thiếu các chủ, sáng mai nhớ dậy sớm." Sau đó xoay người về lều trại của mình.
Ai có thể nghĩ đến Phong các thiếu các chủ - Châu thành thành chủ tính cách ôn hòa, thực lực cường hãn, là một người tham ngủ ? Hơn nữa còn có tính khí nghiêm trọng sau khi rời giường. Mỗi lần ngủ nhất định phải ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, bằng không một ngày sẽ luôn nghiêm mặt. Vì sợ bị tính tình sau khi rời giường của hắn làm hại, có một lần xuất hành, Thần điện thánh tử sai người trực tiếp nhổ trại chạy lấy người, để hắn một mình ở trên đảo sinh hoạt một tháng, gặp thuyền của Thần điện đi ngang qua mới mang hắn về Thánh Hải thành. Từ đó, thanh danh tham ngủ Phong Giản được truyền ra ngoài.
"Hắc Vũ, sáng mai ngươi nhất định phải gọi ta dậy, biết không ?" Phong Giản hừ hừ nói, "Ta cũng không tin ta dậy không nổi ? !"
Huyễn thú trong không gian nhịn không được trợn trắng mắt, nói như vậy ngươi đã nói không biết bao nhiêu lần, có tác dụng sao ? Còn không bằng bây giờ ngươi đi ngủ sớm một chút !
Sáng sớm hôm sau, mọi người dọn dẹp mọi thứ lên thuyền rời khỏi. Quả nhiên Phong Giản là người cuối cùng lên thuyền, ngay cả Đan Kinh Thiên cũng sớm hơn hắn.
Con thuyền tiếp tục chạy về hướng đông, rời khỏi Hồi Sa Loan rất nhanh. Đã thấy biển mấy ngày, cho nên mọi người không hưng phấn như ngày đầu tiên, lựa chọn ở trong phòng tu luyện.
Độc Cô Thiên Diệp để Tiểu Cửu bên ngoài thông khí, còn mình thì vào Luyện Yêu Hồ lý tu luyện, đến lúc ăn cơm lại trở ra. Trong Luyện Yêu Hồ thời gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, huyễn lực cũng nồng đậm bên ngoài, tu luyện là làm ít công to.
Hôm nay, Độc Cô Thiên Diệp đang luyện tập huyễn kỹ, đột nhiên cảm nhận được kêu gọi của Tiểu Cửu, nàng vội vàng trở lại phòng, nghe thấy bên ngoài ồn ào một mảnh. Tiểu Cửu vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, vội vàng nói: "Chủ nhân, hình như bên ngoài xảy ra chuyện."
Độc Cô Thiên Diệp ôm Tiểu Cửu đi ra khoang thuyền, nhìn thấy học viên của tứ đại đế quốc và mọi người Thần điện đang đứng, Phong Giản và Thần Vãn Tình đứng phía trước, sắc mặt ngưng trọng. Nàng đi đến bên người bọn Mạc Tử Khanh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"
"Hình như là đụng phải hải huyễn thú." Mạc Tử Khanh nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, kéo nàng đến bên người, đáp, "Nghe người của Thần điện, chuyện này có vẻ khác thường."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn xuống biển, quả nhiên nhìn thấy rậm rạp huyễn thú vây quanh thuyền. Phóng mắt nhìn, ít nhất có bảy tám trăm con, mỗi con dài 5 đến 10 thước.
“ Khác thường thế nào ?"
"Đây là Hổ Kình. Nghe nói mùa này Hổ Kình hẳn là ở biển bắc, tháng 11 mới trở lại nơi này. Chúng nó vốn không nên xuất hiện ở đây, hơn nữa số lượng còn nhiều như thế. Trước kia Thần điện chưa từng gặp phải tình huống như vậy." Cao Lương trả lời.
"Chẳng lẽ là biển bắc có tình huống gì đặc biệt ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Hẳn là vậy. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến đám huyễn thú này khác thường như thế."
"Ta nói huynh đệ, ngươi đừng nghĩ cái này, bây giờ tình huống của chúng ta rất ác liệt." Đan Kinh Thiên ôm bả vai Độc Cô Thiên Diệp nói, "Khẳng định tránh không được chiến đấu, chỉ sợ đến lúc đó sẽ đưa tới càng nhiều huyễn thú."
Đan thiếu chủ nói rất đúng. Nếu khai chiến mùi máu tươi sẽ lan tỏa rất nhanh, hải huyễn thú khứu giác đều rất linh mẫn, tốc độ cũng nhanh nhẹn, ngửi đượcmùi máu tươi, huyễn thú nhiều hơn sẽ tới đây rất nhanh. Cho nên bình thường gặp huyễn thú, chúng ta đều tránh né, để tránh phát sinh chiến đấu." Phong Li bên cạnh nghe thấy lời nói của Đan Kinh Thiên, nói.
"Phải không ? Hôm nay phỏng chừng tránh không được." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hổ Kình, sâu kín nói.
"Vì..." Sao ? Đan Kinh Thiên nói còn chưa nói xong, thì cảm thấy thuyền bị đụng mạnh, toàn bộ thuyền đều lung lay động. Có người vì không chú ý, trọng tâm không vững ngã xuống.
Có người thứ nhất thì cũng có người thứ hai, Hổ Kình sát thuyền đều bắt đầu va chạm thân thuyền. Thuyền bị đâm cho ngã trái ngã phải, người trên thuyền cũng ngã nghiêng theo.
"A, sắp ngã !"
"Không được đầu, ta choáng váng."
"Không phải nói thuyền có thể chống cự công kích của Thần thú? Sao bây giờ lại như vậy?"
"Nói có thể chống cự công kích Thần thú, là nói thuyền sẽ không bị đánh hư, nhưng cũng không nói thuyền sẽ không lay động ! Ngươi tưởng đây là lục địa sao ?!"
Bởi vì thực lực của mọi người đều có vẻ mạnh, lấy lại cân bằng trong hoàn cảnh này rất nhanh, không đến mức để mình té trên đất.
Phong Giản nhìn người ngã trái ngã phải, còn có huyễn thú trên biển siêng năng công kích thuyền, nói: "Xem ra trận chiến hôm nay là ắt không thể tránh. Thần điện đệ tử, bắt đầu công kích."
Nhân được mệnh lệnh, người của Thần điện bắt đầu ngưng tụ huyễn lực công kích huyễn thú, Hổ Kình gần thuyền bị tiêu diệt sạch sẽ rất nhanh. Không bị va chạm, thuyền chậm rãi vững vàng lại.
Sau khi nhóm Hổ Kình đầu tiên bị tiêu diệt, nhóm thứ hai xông tới, người trên thuyền lại bắt đầu luân phiên công kích. Cứ tuần hoàn như thế, hai bên bắt đầu xa luân chiến. Nhưng không may là, mùi máu tươi quả nhiên đưa tới không ít huyễn thú khác, như con mực có tua dài mấy chục thước, có cá kiếm miệng dài sắc bén. Huyễn thú này tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng là số lượng nhiều, đối với người trên thuyền mà nói, cũng là một trận đánh ác liệt. Hơn nữa huyễn lực và sức chịu đựng của mọi người bị mài mòn dần dần.
Mà bây giờ sợ nhất là đánh nhau ở nơi này sẽ hấp dẫn huyễn thú cao cấp ở sâu trong biển tới !
Một cái con mực đâm tua đến trên thuyền, bị một vị kiếm sư huy kiếm chém đứt, một tua khác đâm cuốn lấy cọc tiêu của thuyền, nó vừa dùng sức, toàn bộ con thuyền bắt đầu lung lay. Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy, đánh một hỏa cầu qua, đốt sạch sẽ cái tua này. Bây giờ nàng chuyển hoán huyễn lực thành huyễn lực thuộc tính càng ngày càng thuần thục.
Thời gian chiến đấu kéo dài, huyễn thú trên biển càng ngày càng nhiều, người trên thuyền cũng xuất hiện tình trạng kiệt sức, ngay cả Phong Giản và Thần Vãn Tình cũng tránh không được. Tuy huyễn thú mọi người khế ước cấp bậc cao, nhưng uy áp đối với hải huyễn thú mà nói, không hữu dụng bằng huyễn thú trên đất.
"A ! Cứu mạng !"
Một người của đế quốc Cách Thụy bị một con mực bắt được, cuốn trên không trung lúc ẩn lúc hiện, mắt thấy sẽ bị kéo vào trong nước, một đạo ánh sáng trắng truyền ra từ phòng ở lầu 3, lập tức chặt đứt tua rua. Người nọ không còn được đỡ, thẳng tắp rơi vào trong nước, lúc này hắn đã bị dọa đến phát không ra tiếng.
Tất cả mọi người bị biến đổi này làm hoảng sợ, mắt thấy người nọ sẽ rơi vào trong nước, trong phòng lúc nãy bay ra một người, lướt qua mặt nước đón được hắn, sau đó bay tới giữa không trung, tránh được công kích của huyễn thú khác.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ người giữa không trung đúng là lão sư mang đội của đế quốc Cách Thụy - Ngô Khải Hoa. Hắn phi xuống dưới đặt học viên kia trên khoang tàu, nói với một phòng trên lầu 3: "Tạ tôn giả, chúng ta vẫn là mau xử lý tạp toái này đi."
"Ha ha, nếu xem diễn xem đủ, vậy tiểu lão đầu ta cũng đến tham gia náo nhiệt ! Tuy rằng tràng diễn này không phấn khích, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể vào mắt." Tạ Bình vừa nói vừa tiến đến khoang tàu.
Mọi người nghe nói như thế đều nhịn không được co rút khóe mắt. Cho dù ngươi xem náo nhiệt, cũng không cần nói trực tiếp như vậy có được không ? Nói sao thì nói, đây cũng là mạng của mọi người đó ! Ngay cả lão sư của đế quốc Cách Thụy cũng nhịn không được nói thầm trong lòng.
"Tốt lắm, cũng để chúng nó diễn đủ, bây giờ đến lượt chúng ta."
Tạ Bình nói xong, lập tức bay tới giữa không trung, Ngô Khải Hoa cũng bay lên. Học viên bên dưới hâm mộ nhìn hai người, cảm thán thực lực của bọn họ, ảo tưởng lúc nào đó mình cũng có thể bay ở trên trời.
Có một vị huyễn hoàng và một vị huyễn tôn gia nhập, toàn bộ chiến cuộc lập tức thay đổi. Huyễn kỹ của Ngô Khải Koa là huyễn kỹ hệ kim, Tạ Phàm là huyễn kỹ hệ hỏa, hai người đều là huyễn kỹ công kích, huyễn kỹ vừa ra, hải huyễn thú nhất thời bị tiêu diệt hơn phân nửa, một mảng nước biển lớn bị nhuộm thành màu đỏ.
"Rất trâu !"
Nhìn thấy đàn huyễn thú bị hai người Tạ Bình chỉ trong hai chiêu, học sinh tứ quốc và Thần điện đệ tử đều hưng phấn kêu to, người có huyễn lực chiến đấu càng thêm dũng mãnh. Hải huyễn thú nhìn thấy không ít đồng loại chết đi, một đám lùi lại, chạy sạch sẽ rất nhanh.
Tạ Bình và Ngô Khải Hoa trở lại thuyền, Phong Giản lập tức tiến lên hành lễ, nói: "Cảm tạ hai vị đại nhân ra tay, bằng không hậu quả hẳn là không chịu nổi. Trở lại tổng điện, Phong Giản sẽ bẩm báo sự tình hôm nay với điện chủ. Điện chủ nhất định sẽ cảm tạ hai vị thật đàng hoàng."
"Ừ." Tạ Bình đơn giản đáp lại, sau đó nói với Độc Cô Thiên Diệp, "Ngươi phụ trách người bị thương."
Độc Cô Thiên Diệp còn chưa kịp đáp lời, Thần Vãn Tình đã nói: " Thần điện chúng ta có đan dược chữa thương Ngọc Cốt Đan cấp 5, lát nữa sẽ phân cho từng người bị thương."
"Tê ——" không ít người hít vào, Thần điện quả nhiên dám chhi, đan dược chữa thương cấp 5, một người một viên, phân như phân rau cải trắng vậy, một chút cũng không đau lòng.
Tạ Bình nhún nhún vai, không nói gì. Tuy rằng Ngọc Cốt Đan không hữu hiệu như cực phẩm Thánh Tê đan, nhưng có người nguyện ý hào phóng, sao lại không chịu.
Con thuyền tiếp tục đi về trước, người trên thuyền bắt đầu kiểm kê nhân số bị thương. Hơn phân nửa người đi bị thương, tình trạng khác nhau, cơ hồ mọi người hao hết huyễn lực, đủ để thấy sự kịch liệt của trận chiến này.
"Cốc cốc cốc."
Tôn Khuê và Cao Lương đang ở trong phòng rửa sạch miệng vết thương, nghe thấy một trận đập cửa.
"Ai ?" Tôn Khuê hỏi.
"Ta là Tiểu Đào. Phụng mệnh tới đưa đan dược." Tiểu Đào bên ngoài đáp.
Cao Lương chế nhạo liếc mắt nhìn Tôn Khuê một cái, nói: "Ha, hoa đào của ngươi nở kìa."
Tôn Khuê xem thường nhìn Cao Lương, nói với Tiểu Đào ngoài cửa: "Ngươi chờ một chút."
Sau khi mặc quần áo, Tôn Khuê mở cửa cho Tiểu Đào.
Nhìn thấy Tôn Khuê mở cửa, Tiểu Đào lấy ra một bình ngọc, nói: "Ta phụng mệnh Thánh nữ tới đưa đan dược cho ngươi. Đây là Ngọc Cốt Đan, sau dùng miệng vết thương sẽ khép lại rất nhanh."
Nhìn thấy Cao Lương trong phòng, Tiểu Đào nói: "Cao lương đã ở đây, vừa vặn ta đưa luôn." Nói xong nàng lại cầm một bình ngọc nữa đưa cho Tôn Khuê.
"Thỉnh thay bọn ta cảm ơn Thánh nữ." Tôn Khuê tiếp nhận đan dược nói.
Nhìn thấy hình như Tôn Khuê không có ý tứ mời nàng vào phòng, Tiểu Đào nói "Còn phải đưa thuốc cho người khác." Rồi rời đi.
Tôn Khuê vào nhà, ném một bình ngọc cho Cao Lương.
"Thử xem hiệu quả thế nào ?" Tôn Khuê nói.
Hai người mở bình ngọc ra, đang chuẩn bị dùng, lại nghe thấy tiếng đập cửa. Mở cửa, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đứng bên ngoài.
"Lão đại, sao ngươi lại tới đây ?"
Độc Cô Thiên Diệp đi vào đi, nhìn thấy Cao Lương ở đây, nói: "Cũng không có gì, đến xem vết thương của các ngươi ra sao."
"Yên tâm đi lão đại, chúng ta chỉ bị thương ngoài da." Tôn Khuê cười hì hì nói, giống như vết thương thật dài trên cánh tay chỉ là ảo giác.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn về phía Cao Lương, Cao Lương cũng gật đầu, nói: "Vừa nãy Thần điện phái người đưa tới Ngọc Cốt Đan."
Nói xong, đưa đan dược đang chuẩn bị dùng cho Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp lấy đan dược qua, ngửi ngửi, mơ hồ ngửi thấy mùi vị của Đăng Tinh Thảo.
"Các ngươi đừng dùng cái này. Vẫn dùng Thánh Tê Đanta cho các ngươi đi."
"Đan dược này có vấn đề gì sao ?" Cao lương thấy biểu cảm trên mặt Độc Cô Thiên Diệp có chút kì quái, hỏi.
"Ta cũng không nói được, bây giờ các ngươi đừng ăn là được." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đưa cái này cho ta trước đi."
Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi phòng của Tôn Khuê, lại nói cho các học viên khác của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, nhưng có người lúc nàng đến bọn họ đã muốn dùng, vì không muốn bọn họ lo lắng, Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, chỉ âm thầm nhớ người lại trong lòng.
Có lẽ tràng chiến đấu lúc nãy quá kịch liệt, nổi lên tác dụng kinh sợ với huyễn thú, hành trình sau đó bọn họ không gặp một hải huyễn thú nào.