Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 6.1: Ảo ảnh (1)




Edit: Tú Phong
Beta: Yukihara
Trong phòng Phong Giản, hắn và Thần Vãn Tình ngồi đối diện nhau.
“Ngày mai đi tới Minh Nguyệt loan và Huyễn Hải giáng vực.” Phong Giản xuyên qua cửa sổ nhìn mặt biển, lo lắng nói.
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi lo lắng cái gì.”
“Không biết, lần này ta cảm thấy Huyễn Hải giáng vực không bình thường.” Phong giản nói.
“Bây giờ ngươi lo lắng cũng không có ích lợi gì.” Thần Vãn Tình nói, “Những cái khác ta không quản, hiện tại ta chỉ muốn đến Thần điện, tìm Độc Cô Thiên Diệp kia đánh một trận ra trò.”
“Ngươi còn nhớ nàng ta? Sao ngươi không đi tìm Điện chủ chủ trì công đạo đi? Nể tình chúng ta lớn lên từ nhỏ, ta khuyên ngươi không cần chọc vào nàng ta.” Phong Giản nói, “Bằng không, đến lúc đó bị thiệt thòi thì đừng nói sao ta không nhắc nhở.”
“Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải đánh với nàng ta một trận, trực giác nói cho ta biết như vậy.” Thần Vãn Tình bỏ lại một câu liền ra khỏi phòng.
“Được rồi, thực ra ta cũng muốn nhìn các ngươi đánh với nhau một trận. Hắc hắc…” Phong Giản nhìn bóng dáng Thần Vãn Tình nhỏ giọng nói, “Ta rất muốn nhìn xem bộ dạng ngươi khi bị ngược đãi như thế nào, ha ha…”
Nghĩ đến bộ dạng Thần Vãn Tình bị Độc Cô Thiên Diệp ngược đãi, trong lòng hắn liền vui sướng liên hồi. Đương nhiên, chuyện này chỉ có thể vụng trộm nghĩ trong lòng , ai bảo hắn không đánh lại nàng?!
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người vẫn còn đang say giấc, đột nhiên nghe thấy chấn động, nghĩ rằng huyễn thú tập kích, tất cả đều rời giường, lấy tốc độ nhanh nhất đi vào giáp bản thượng. Đến bên ngoài, nhìn thấy toàn bộ người Thần điện đều có mặt, nghiêm trang đứng cạnh rào chắn. Phong Giản, Thần Vãn Tình đứng hàng đầu, Phong Li đứng một bên chỉ huy mọi người thỉnh thoảng công kích hướng biển.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao vậy? Có phải là hải huyễn thú đột kích không?”
Nhìn thấy mọi người đều ra ngoài, Phong Giản nói: “Bây giờ chúng ta ở Minh Nguyệt loan, ở đây có tuyền qua*, có thể là thỉnh thoảng chớp lên. Đây là chuyện bình thường, mọi người không cần kinh hãi. Đến chạng vạng, chúng ta có thể xuyên qua Minh Nguyệt loan, đi thêm hai ngày nữa là sẽ đến Thánh hải thành.”
Biết đây chỉ là hiện tượng bình thường, mọi người nhất thời thả lỏng. Huyễn sư chủ động ở lại hỗ trợ, kiếm sư cũng ở lại xem náo nhiệt.
Thấy có tuyền qua, chưởng đà khống chế bánh lái thuyền lách qua, nếu lách không kịp, Phong Li trước hết sẽ chỉ huy huyễn sư công kích mặt biển, sau đó mượn lực dời thuyền ra khỏi phạm vi tuyền qua. Giống như lời Phong Giản nói, khi đêm đến, con thuyền liền rời khỏi Minh Nguyệt loan.
Bởi vì ban ngày, mọi người tập trung tinh thần cao độ, đến tối, người Thần điện phân phát cho mỗi người một viên dưỡng thần đan, dặn mọi người ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Độc Cô Thiên Diệp ngửi thấy trong đan dược có mùi của Đăng tinh thảo, thì không ăn, mà ngồi xếp bằng tu luyện.
“Chị, chị.” Một âm thanh thanh thúy vang lên bên tai nàng.
Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy âm thanh kia có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã nghe qua ở đâu.
“Chị, chị, dậy đi ! Ba mẹ đã đồng ý hôm nay dẫn chúng ta lên núi chơi rồi.” Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không trả lời, âm thanh kia lại vang lên, như không đánh thức được nàng thì không buông tha.
Không chịu nổi nữa, Độc Cô Thiên Diệp rốt cuộc cũng mở mắt, lọt vào tầm mắt là một cô bé tầm 7, 8 tuổi, cột tóc thành hai búi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt thật to lóe sáng nhìn nàng.
“Chị, chị dậy rồi. Mau đứng lên đi. Ba mẹ đều thu xếp xong mọi thứ rồi, chỉ chờ mình chị thôi đó.” Cô bé nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp thức rồi, vội vàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp có chút choáng váng, đưa tay day day trán, lại phát hiện tay mình biến thành tay của một đứa trẻ 10 tuổi. Độc Cô Thiên Diệp cả kinh, cơn buồn ngủ nhất thời vơi đi hơn một nửa. Ngẩng đầu nhìn cô bé đứng cạnh giường mình, nàng lập tức cả kinh nhảy xuống giường.
“Tiểu… Tiểu Lam?”
“Chị, chị thật mê ngủ, em gọi chị lâu lắm rồi đó. Chị mau dậy đi, nếu không thì sẽ trễ đó.Em đi tìm ba mẹ.” Cô bé nói xong liền lon ton chạy ra khỏi phòng.
Cho đến khi Tiểu Thiên Lam ra khỏi phòng, Độc Cô Thiên Diệp mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ. Nàng nhìn bản thân mình thu nhỏ, lại nhìn căn phòng quen thuộc. Đây là căn phòng của nàng ở kiếp trước! Chẳng lẽ mình đã xuyên trở lại?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang trên đường tới Thần điện sao? Sao lại quay trở về rồi?!
“Chị, chị làm sao vậy? Mau tới đây đi ! Ở đây có thật nhiều bông hoa xinh đẹp nha, chúng ta đi hái đi.” Tiểu Thiên Lam vừa nói, vừa chạy đến kéo tay nàng.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu, phát hiện mình không còn ở trong phòng nữa. Lọt vào tầm mắt nàng là Tiểu Thiên Lam đang chạy tới, còn có ba mẹ đang dọn hộp cơm ra.
“Ba? Mẹ?” Độc Cô Thiên Diệp ngây ngốc nhìn ba mẹ đang bận rộn, nụ cười ấm áp quen thuộc. Ánh mắt mẹ từ ái nhìn nàng, nước mắt nàng bất tri bất giác nhỏ xuống hai má.
Bất quá, bởi vì hoài niệm quá mức, cho nên nàng không phát hiện có một con sói hoang xuất hiện phía sau lưng.
“A, chị ơi, cẩn thận !” Tiểu Thiên Lam đột nhiên hét ầm lên, hấp dẫn sự chú ý của ba mẹ.
“Thiên Diệp, chạy mau!” Mẹ sợ hãi kêu to.
Mà nàng thì lại nhìn ba mẹ đến ngẩn người.
“A……”
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được mình bị đẩy, té sang một bên. Đứng dậy, nàng liền thấy Tiểu Thiên Lam té lăn trên đất, cánh tay bị cắn. Mà ba nàng dùng Thuấn di chạy tới, một chưởng đánh chết con sói hoang kia, sau đó ôm lấy Tiểu Thiên Lam.
“Sao rồi? Vết thương có nặng lắm không?” Mẹ cũng chạy tới, ôm Độc Cô Thiên Diệp nhìn một lượt, thấy không có bị thương liền thở phào nhẹ nhõm.
“Lam Nhi bị thương rồi, phải mau về chữa trị.” Cha nói, sau đó mỗi người ôm một đứa trẻ vội vàng chạy về, nhanh chóng tìm bác sĩ chữa trị cho Tiểu Thiên Lam.
Độc Cô Thiên Diệp nằm trong lòng mẹ, ngửi hương vị quen thuộc. Nàng nghĩ, đây là năm nàng được 9 tuổi, Tiểu Thiên Lam vì nàng mà bị thương. Khi đó, nàng đem chuyện này xé ra to, quyết định phải tu luyện thật tốt để bảo vệ em gái, cho nó một cuộc sống thoải mái.
Cuộc sống mỗi ngày cứ tiếp tục diễn ra, vết thương của Tiểu Thiên Lam cũng tốt lên, tiếp tục tu luyện. Mọi người chậm rãi lớn lên. Tất cả mọi chuyện đều khiến cho Độc Cô Thiên Diệp thật sự nghĩ rằng mình đã trở về kiếp trước. Nàng cố ý gọi bọn Tiểu Hỏa, nhưng lại không có chút phản ứng gì. Có đôi khi nàng cũng có ý định giết Tiểu Thiên Lam, để cho bi kịch không tiếp diễn, nhưng vì nguyên nhân gì đó mà lại buông tha. Về sau nàng cũng hiểu được, hành vi của nàng không chịu sự khống chế của tư tưởng, mặc dù nàng nghĩ gì, có một số việc vẫn không thể thay đổi.
“Thiên Diệp, chúng ta đi thôi.” Bách Lý Như Yên một thân trang phục màu đen bước vào phòng Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, chúng ta có thể nghi ngơi một thời gian rồi. Cậu có thể có thêm một ít thời gian ở bên cạnh ba mẹ và Thiên Lam.”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bách Lý Như Yên thật lâu, hồi sau mới cười nói: “Được, chúng ta xuất phát.”
Độc Cô Thiên Diệp đi ra cửa lớn, dừng lại, xoay người nhìn cửa lớn uy vũ, trong mắt hiện lên tia quang mang tối nghĩa. Chính là nhiệm vụ lần này, nàng và Như Yên thiếu chút nữa là mất mạng Cũng là sau nhiệm vụ trở về, gia đình vốn hạnh phúc bỗng chốc thay đổi mãnh liệt, nàng cùng Như Yên đồng thời mất mạng.
“Đi thôi.” Độc Cô Thiên Diệp nói với Bách Lý Như Yên.
“Thiên Diệp!” Ngay lúc hai người vừa định đi, mẹ gọi nàng lại.
“Mẹ.” Độc Cô Thiên Diệp chạy tới, ôm chặt lấy mẹ, nc mắt không nhịn được rơi xuống.
Mẹ cười vỗ vỗ lưng Thiên Diệp, nói: “Nhiệm vụ lần này có vẻ nguy hiểm, con phải chú ý an toàn, mau chóng trở về.”
“Con biết rồi.” Độc Cô Thiên Diệp buông mẹ ra, nhìn thẳng mặt bà, như muốn khắc sâu gương mặt bà trong lòng . Cho đến khi Bách Lý Như Yên thúc giục, nàng mới xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.