Tuyết Hàn đan là đan dược tính lạnh, Hỏa Long đan là đan dược tính nóng. Hai thứ va chạm trong thân thể Độc Cô Vân Hằng, giao chiến kịch liệt. Tư vị Nước sôi lửa bỏng đại để là như vậy .
Mặc dù Độc Cô Vân Hằng đang hôn mê, nhưng vẫn nhịn không được phát ra gầm nhẹ thống khổ như cũ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, lại bị đông lạnh thành băng rất nhanh, lát sau lại hóa thành mồ hôi, cuối cùng rơi xuống đất.
Phượng Tam Muội ở một bên nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.
Thời gian một phút một giây trôi qua, trong lúc điều trị Độc Cô Vân Hằng có bị đau tỉnh lại, nhưng lại hôn mê bất tỉnh rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp thỉnh thoảng uy một ít đan dược cho ông, còn vài lần dùng hỗn độn lực bao vây ngũ tạng lục phủ. Lặp lại vài lần như thế, trải qua thời gian mấy giờ, cuối cùng Tuyết Hàn đan cũng bị giải trừ .
Có lẽ là dược lực Hỏa Long đan còn chưa hết, mặt Độc Cô Vân Hằng đỏ bừng lên, giống như Hỏa Long đan còn cháy trong thân thể ông. Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra mấy viên đan dược cho ông ăn vào.
Đợi nhiệt độ thân thể chậm rãi hạ xuống, mới cho ông dùng đan dược chữa thương. Làm xong tất cả những chuyện này, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một cái thùng lớn, bên trong là nước ấm, còn có đủ loại thảo dược, làm cho nước biến thành màu đen tuyền.
"Bà cố, bà để cho ông cố ngâm trong này hai giờ, chờ nước bên trong trợ lại trong suốt lại gọi con vào." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, cùng Độc Cô Dật Lan đi đến một gian phòng đá khác.
"Động tác của con rất quen thuộc luyện, con từng cứu rất nhiều người hả ?" Độc Cô Dật Lan nghĩ đến quá trình Độc Cô Thiên Diệp cứu trị, không có một chút sợ hãi hay bối rối, dù đối mặt với miệng vết thương dữ tợn, vẫn mặt không đổi sắc cắt toàn bộ thối thịt xuống, nếu là nữ tử bình thường chỉ sợ sớm đã sang một bên mà ói ra.
"Không có, chỉ cứu Hữu Vô ông nội và thị vệ Mạc gia." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng cũng không phải dược sư hành y tế thế!
Thừa lúc này, Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi Độc Cô Dật Lan một chút chuyện trong gia tộc.
"Sao lại không thấy ông nội và vài vị bá bá vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Gia tộc Nam Cung có một tụ hội gia tộc lánh đời, ông nội và bà nội con đều đi. Mấy bá bá khác ở bên ngoài, qua vài ngày mới về ."
Không biết bọn họ nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì?
Phượng Tam Muội thoát quần áo Độc Cô Vân Hằng, nhìn thấy miệng vết thương trên thân thể ông, giống như lại thấy chiến đấu lúc đó. Bà ôm lấy ông thả vào trong thùng, một lần lại một lần chà lau thân thể cho ông, kinh ngạc nhìn miệng vết thương trên người ông khép lại rất nhanh. Đến khi nước trở nên trong suốt mới kêu bọn Độc Cô Thiên Diệp vào.
Độc Cô Thiên Diệp trở ra cho Độc Cô Vân Hằng ăn đan dược, đổ nước trong thùng đi, lại đổ nước sạch vào, lại thả một ít dược liệu khác, nói: "Chờ ông cố tỉnh lại lại để cho ông ấy ngâm." Nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Phượng Tam Muội, nói: "Bà cố, nếu không bà về nghỉ ngơi đi trước, chỗ này giao cho bọn con là được."
Phượng Tam Muội lắc đầu, nói: "Ta muốn ở đây nhìn hắn tỉnh lại."
Thấy bà kiên trì như vậy, Độc Cô Thiên Diệp lấy một viên thuốc ra đưa cho bà. "Bà ăn cái này kiên trì một chút trước, chờ ông cố khỏe hơn con sẽ giải độc cho bà."
Phượng Tam Muội lấy viên thuốc qua nuốt vào, rất đắng, nhưng lại làm cho tinh thần bà rung lên, không còn là mệt mỏi như lúc nãy.
"Ngô..."
Tiếng vô nghĩa rất nhỏ vang lên lại giống như thiên âm, Phượng Tam Muội và Độc Cô Dật Lan kích động chạy qua.
"Vân Hằng, Vân Hằng."
"Ông nội."
Độc Cô Vân Hằng cảm thấy mình giống như ngủ thật lâu, trong đầu như một đám hồ, cái gì cũng nghĩ không ra. Nghe thấy có người gọi tên của ông, ông cố sức mở to mắt, nhìn hai bóng người chớp lên trước mắt. Sau đó nghe một giọng nói, nói: "Ông ấy đã hôn mê ba mươi năm, giờ đầu óc vẫn còn hỗn độn, lát nữa sẽ tốt hơn."
Ai dám nói đầu óc ông không tốt? ! Độc Cô Vân Hằng nghe thấy người nọ nói chuyện, chán nản một trận, muốn phát hỏa, lại phát hiện ngay cả nói cũng nói không nên lời. Ngược lại khiến cho máu đảo lưu, càng thêm đầu váng mắt hoa.
"Tỉnh lại lập tức tức giận, chậc chậc, đây là muốn khiến con bận việc lâu như vậy thành công dã tràng sao !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng muốn ngất xỉu, nhanh chóng lấy một viên đan dược ra cho ông ăn, miệng nói thầm.
Sau khi ăn đan dược, Độc Cô Vân Hằng lại ngủ. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn dược liệu trong thùng, nói: "Giờ có thể cho ông ấy tiếp tục ngâm."
Lần này không cần cởi quần áo, Độc Cô Thiên Diệp để Độc Cô Dật Lan ôm Độc Cô Vân Hằng vào thùng, xuất ra hai cái ghế dựa, kéo Phượng Tam Muội qua ngồi xuống, nói: "Bà cố, chúng ta ngồi chờ đi. Tam bá, bá giữ vũng ông cố nha, đừng để ông ấy chìm xuống."
Chưa từng có con cháu thân thiết như vậy, Phượng Tam Muội ngồi xuống theo lực đạo của Độc Cô Thiên Diệp, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Độc Cô Vân Hằng.
Độc Cô Vân Hằng ngồi trong thùng nước, không ngờ đan dược lại có tác dụng kích thích đầu óc hỗn độn của ông, làm cho ông bắt đầu có thể chậm rãi tự hỏi nhớ lại.
Ông nhớ rõ lần đại chiến kia, ông bị thương rất nặng, khi nằm ở trong phòng nghĩ rằng mình sẽ chết, mắt Phượng Tam Muội ngậm lệ nói: "Vân Hằng, ăn Tuyết Hàn đan này đi, cho dù phải đợi mấy năm, mười mấy năm, mấy trăm năm, chỉ cần chàng còn có một hơi, ta sẽ không để chàng chết đâu !"
Sau đó không lâu, có người đi vào nói, tiểu ngũ bị trấn áp trong vực sâu hỏa diễm. Sau nữa, có người nói vợ tiểu ngũ bị người thần điện trấn áp rồi. Sau đó nữa, ông cái gì cũng không biết.
Nghĩ tới chuyện cũ trước kia, đầu óc rõ ràng một mảnh, cảm thấy mình ở trong nước, ông lập tức mở mắt.
"Vân Hằng." Phượng Tam Muội nhìn thấy ánh mắt Độc Cô Vân Hằng không còn mông lung, biết lần này ông tỉnh lại thật, đứng lên từ trên ghế, đi đến bên cạnh thùng nước.
" Ông nội ông tỉnh rồi?" Hai tay Độc Cô Dật Lan đỡ hai vai ông, cảm thấy tỉnh táo lại, thì buông tay ra đi ra phía trước.
Độc Cô Vân Hằng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn dược thủy đen tuyền, nhướng mày nhớ lại.
" Giờ thời gian còn chưa tới, ông không thể đứng lên." Độc Cô Thiên Diệp đứng lên nói.
Độc Cô Vân Hằng này mới nhìn thấy còn có một người, hỏi: "Ngươi là ai ?" Cổ họng đã lâu cũng không nói chuyện, giọng hơi khàn khàn.
"Trước khi dược thủy chưa đổi thành trong suốt ông vẫn là đừng đứng lên. Về phần ta là ai ? Ông vừa tỉnh lại thì không nên biết, miễn cho kích thích đến ông." Độc Cô Thiên Diệp bật cười nói. Nàng tổng không thể nói cho ông, ta chính là cô gái năm đó ngươi muốn giết chết ?
"Vân Hằng, thương thế của chàng còn chưa tốt, không thể đứng lên." Phượng Tam Muội biết Độc Cô Vân Hằng không thích bị bẩn, nhưng vì thương tích của ông, ông nhất định phải hấp thu tất cả những thứ này.
Độc Cô Vân Hằng cũng biết thương thế rất nghiêm trọng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong thùng, sắc mặt thối thối nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Không biết là hậu bối chi nào, không để ông vào mắt như hình ảnh vậy. Lại không biết, khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy ông trong đầu lập tức xuất hiện vẻ mặt tức giận của ông gọi người giết nàng và mẫu thân nàng. Tuy rằng Tiểu Thiên Diệp không hiểu, nhưng trí nhớ tốt lắm, hình ảnh từ lúc ba tuổi đến bây giờ còn nhớ rõ.
Lần này dược lực được hấp thu rất nhanh, chỉ hơn một giờ nước đã trở nên trong suốt. Tuy Độc Cô Thiên Diệp không thích Độc Cô Vân Hằng, nhưng toàn bộ quá trình vẫn nhìn ông, khi ông có phản ứng có hại thì đúng lúc điều chỉnh. Nàng không nói cho họ, nếu ông bài xích dược hiệu, sau này sẽ không khỏi hẳn, sẽ lưu lại di chứng vĩnh viễn.
May mà, đến cuối cùng cũng không xuất hiện vấn đề lớn gì, khi ngâm có hai lần không thoải mái đều bị Độc Cô Thiên Diệp thư hoãn lại. Bởi vì giờ trên người ông còn chưa có sức lực, Độc Cô Dật Lan ôm ông về giường, Phượng Tam Muội cầm gối đầu để ông tựa vào trên tường.
"Sau này mọi người tính làm gì?" Độc Cô Thiên Diệp thấy vừa vặn, thì lấy bát gáo của nàng ra oa bắt đầu trong sơn động làm Đông tây thuận tiện hỏi bọn họ.
"Tính cái gì?" Phượng Tam Muội nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng tỉnh lại, rất vui vẻ, không nghĩ đến chuyện sau này.
Độc Cô Thiên Diệp ném mấy cây dược liệu vào trong nồi nấu, chỉ lát sau trong sơn động bay ra mùi dược. "Hai người tính cứ như vậy xuất hiện trước mặt những người khác, hay là giữ bí mật chuyện ông ấy tỉnh với bên ngoài ? Dù sao nhìn từ chuyện bà trúng kỳ hương, bọn họ có kế hoạch ."
Phượng Tam Muội chưởng quản gia tộc Độc Cô ba mươi năm, mấy thứ này đương nhiên bà dự đoán được. Độc Cô Dật Lan cũng bắt đầu trầm mặc .
"Ngươi trúng độc ? Ai hạ ? Trong lúc hôn mê ta đã xảy ra chuyện gì?" Độc Cô Vân Hằng nghe thấy Phượng Tam Muội trúng độc, hỏi.
Thừa dịp Độc Cô Thiên Diệp nấu cơm thời gian, Phượng Tam Muội nói một lần những chuyện xảy ra trong gia tộc ba mươi năm nay, thuận tiện cũng nói cho Độc Cô Thiên Diệp nghe. Trừ khi nói việc Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy bị trấn áp nàng có dừng một chút, những chuyện khác nàng không có phản ứng gì.
"Ta hôn mê ba mươi năm?" Độc Cô Vân Hằng kinh ngạc nói. Ông chỉ mơ một giấc mơ, không nghĩ đã qua lâu như vậy. Lại nghe nói ý tưởng người của chi hai ba bốn năm lúc này, tức giận đến không được. Ông chỉ hôn mê ba mươi năm, bọn họ ầm ỹ muốn chia nhà? Lại nghe nói Phượng Tam Muội trúng kỳ hương, là chi thứ hai và chi thứ bốn liên hợp làm, ông giận đến tái mặt.
Độc Cô Thiên Diệp múc một chén cháo đã nấu xong, đưa đến trong tay Độc Cô Vân Hằng, lạnh lùng nói: "Ông đã ba mươi năm không ăn gì, uống trước chút cháo thuốc làm ấm đi." Nói xong cũng không quản phản ứng Độc Cô Vân Hằng, đưa bát vào tay Phượng Tam Muội.
Ban đầu khi Độc Cô Vân Hằng ngửi vị thuốc thì không muốn ăn, nhưng nhìn thấy Phượng Tam Muội tự mình uy ông, thì cau mày ăn.
"Đắng quá." Độc Cô Vân Hằng nói. Hương vị này không ngon chút nào, nhưng sau khi ăn thì ấm từ miệng đến tận lòng bàn chân.
Độc Cô Thiên Diệp thấy Độc Cô Vân Hằng nguyện ý ăn, lại ném hai loại dược liệu vào trong nồi, nấu một lát, múc một chén cho Phượng Tam Muội. "Đây là hầm cho bà. Giờ thân thể bà vô cùng thiếu hụt, hôm nay lại mệt mỏi một ngày, uống trước chút cháo dược bổ sung."
Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy thái độ Độc Cô Thiên Diệp đối xử với hắn khác hoàn toàn Phượng Tam Muội, không hờn giận hỏi: “Cuối cùng ngươi là ai?"
"..." Độc Cô Thiên Diệp xem thường ông, mặc kệ.
Phượng Tam Muội uống một ngụm cháo, hương vị rất độc đáo, mặc dù có vị thuốc, nhưng cũng khó nuốt. Sau khi uống xong, cả người ấm áp rất thoải mái. Nghe thấy lời nói mang vị chua của Độc Cô Vân Hằng, cười cười nói: "Đó là con của tiểu ngũ, Thiên Diệp."
"Con của tiểu ngũ? Nàng không phải không thể tu luyện sao? Đi vào đại lục Vũ Linh thế nào ?" Độc Cô Vân Hằng kinh ngạc hỏi. Nghĩ mình lúc trước tức giận nhất thời, để người giết nàng và mẫu thân nàng, khó trách giờ nàng mặt lạnh với mình.
"Ta đến thế nào, không cần Độc Cô gia chủ quan tâm ." Độc Cô Thiên Diệp nghe lời nói của Độc Cô Vân Hằng, sắc mặt càng thêm lạnh.
"Cái gì Độc Cô gia chủ, ngươi nên gọi là ông cố, hoặc là thái gia gia." Phượng Tam Muội nghe thấy xưng hô của Độc Cô Thiên Diệp với Độc Cô Vân Hằng, mở miệng sửa cho nàng.
"Con là phế vật không thể tu luyện, kêu ông cố sợ lần này ông ấy trực tiếp chụp chết con. Con còn chưa sống đủ đâu!" Độc Cô Thiên Diệp cũng không thèm nhìn Độc Cô Vân Hằng một cái.
"Nói bậy, sao ông cố lại không nhận con. Sau này kêu ông cố, gọi bà bà cố, chuyện khác không cần xen vào. Nếu hắn không nhận, ta sẽ không nhận hắn!" Phượng Tam Muội nghĩ Độc Cô Thiên Diệp còn giận Độc Cô Vân Hằng, dỗ nàng.
Độc Cô Dật Lan một bên lập tức liền cười văng lên, bị Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội trừng mắt nhìn.
Độc Cô Thiên Diệp cũng bị lời nói của Phượng Tam Muội chọc cười , đây đâu giống lời nói của người mấy trăm tuổi chứ ! Kỳ thật khi nhìn ông vì phụ thân mình bị nặng thương như vậy, còn hôn mê ba mươi năm, oán khí trong lòng với ông đã biến mất rất nhiều. Gia chủ đại gia tộc như vậy còn có thể ngóng trông ông giống bình dân sao. Chỉ là trong lòng vẫn hơi giận, cho nên lúc hầm cháo mới thả thêm một loại dược liệu cay đắng cũng rất bổ, dược liệu bỏ vào sau đó là hóa giải vị cay đắng kia.
"Đã qua nhiều năm như vậy còn so đo!" Độc Cô Vân Hằng xụ mặt nói.
"Đương nhiên phải so đo. Là vì các ngươi, ta thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đến bây giờ còn không thể một nhà đoàn tụ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ông cố con cũng biết sai rồi, hắn tuổi lớn, con hãy tha thứ hắn đi." Phượng Tam Muội mở miệng nói.
Độc Cô Dật Lan đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chuyện này ta có thể làm chứng, lúc trước sau khi về ông nội lập tức hối hận không đón con và mẫu thân con về, khi muốn phái người đi, người của thần điện đã tìm đến. Ông nội vì không giao ra ngũ đệ, đại chiến với người nọ, bị thương hôn mê. Sau đó bà nội biết được mẫu thân con bị thần điện bắt, cũng hết sức đi cứu, nề hà thế lực khác đạp một chân vào, cho nên... Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn tại tìm kiếm biện pháp cứu trị ông nội, mới trì hoãn chuyện đi tìm con."
Độc Cô Vân Hằng nghe thấy Độc Cô Dật Lan làm lộ ra tâm trạng của mình lúc đó, trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện này có gì mà nói."
Độc Cô Dật Lan cười cười, ông nội là chết vì sĩ diện mà!
"Tốt lắm, Thiên Diệp con cũng đừng nóng giận. Con cũng biết tình huống lúc này của gia tộc, con nói xem chúng ta nên làm gì?" Phượng Tam Muội xem như biết tính tình hai người, cố ý chuyển hướng đề tài.