"Thơm quá, đã lâu ta không ăn thịt người ." Một giọng nói khàn khàn vang lên, quanh quẩn trong khe núi.
"Muốn ăn bọn ta, phải nhìn xem ngươi có bản sự đó không." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ta thích nhất ăn thịt người, nhất là thịt nữ nhân." Giọng nói đó tiếp tục vang lên, nhưng bọn Độc Cô Thiên Diệp vẫn không thấy có linh thú nào quanh đây.
"Muốn ăn ta, giờ đã xuống địa ngục, ngươi muốn đi địa ngục tìm bọn họ làm bạn hả?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Phải không?" Giọng nói kia vừa vang lên xong, một dây mây công kích tới Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp lấy một thanh trường kiếm ra, một kiếm bổ qua, trực tiếp chặt đứt dây mây kia.
Mấy cây mây như nghe thấy kèn khai chiến, vô số cây mây đánh từ ba mặt đến bọn họ, bọn họ lấy vũ khí ra trực tiếp chặt chém, nhưng dây giống như chém không xong vậy, vừa chặt đứt xong lập tức có dây mây mới đánh lại.
Bởi vì Hác Bằng Du thân thể vừa mới khôi phục tri giác, hành động không phải rất nhanh nhẹn, một lần tránh không kịp, bị một cây dây bắt được, cuốn hắn đến giữa không trung. Sau đó phía sau căn dây kia sinh ra rất nhiều nụ hoa to bằng chậu rửa mặt, một đóa hoa to lớn, muốn nuốt Hác Bằng Du xuống !
"Phác —— "
Độc Cô Thiên Diệp một kiếm chém đứt đóa hoa kia, khi phi thân lên thì chém đứt căn dây đang vây khốn Hác Bằng Du. Sau đó đón được hắn đưa hắn xuống đất.
"Một ngày muội đã cứu huynh ba lượt, ngao ngao ngao, tiểu sư muội, muội thật tốt quá, huynh muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của muội!" Giờ phút này Hác Bằng Du cũng không quên pha trò.
Tử Tiêu vừa nghe, một phen tiếp nhận Hác Bằng Du từ trong tay Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt ngươi. Đóa hoa này rất thích ý nếu ngươi muốn lấy thân báo đáp chúng nó!"
Hác Bằng Du nhìn lại, phát hiện dây này đã thu đi về, nhưng là một loạt đóa hoa cao ngang người đứng song song cách bọn họ không đến 100 thước.
"Không nghĩ tới cư nhiên có thực vật có thể tu luyện thành như vậy." Bạch Vô Thường nói.
"Thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn đóa hoa này, kinh ngạc nói.
"Ha ha, các ngươi cư nhiên biết ta, nhưng ngươi nói sai rồi, ta là thực nhân Hoa Vương!" Giọng nói kia vang lên.
"Cho dù ngươi là thực nhân hoa thì thế nào, ngươi cho là bọn ta sẽ bị ngươi ăn sao!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, đưa tay thu hồi kiếm về, sau đó hai tay ngưng tụ linh lực, lại bấm tay niệm thần chú, một hỏa long uy phong lẫm lẫm hình thành.
"Đi !" Độc Cô Thiên Diệp hét lớn một tiếng, hỏa long nhanh chóng bay đi tấn công thực nhân hoa.
Thực nhân Hoa Vương nhìn thấy hỏa long Độc Cô Thiên Diệp, nhanh chóng thu hồi hoa, trốn tránh. Hắn không ngờ đến đến nơi này cư nhiên có người tu luyện hỏa hệ linh lực, tuy hỏa hệ linh kỹ bình thường thiêu không chết hắn, nhưng sẽ bỏng .
Tuy thực nhân hoa đã thu hồi dây của mình rất nhanh, nhưng có mấy dây bị bỏng.
"Bổn tọa tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Thực nhân hoa thét chói tai, sau đó thân dây phủ khắp đất trời, muốn che khuất toàn bộ bầu trời.
Nhiều dây như vậy, còn có độc, sau khi mấy bào tử vỡ ra thì bắt đầu thả chất lỏng có độc, bởi vậy bọn họ đều thu vũ khí của mình vào, dùng linh lực công kích.
Hắc Bạch Vô Thường đều là hỏa hệ linh kỹ, nhưng Hác Bằng Du là phong hệ, phong nhận chỉ có thể chém đứt dây, cũng không thể cắn nát. Lúc này Tử Tiêu cũng phát động linh kỹ công kích, cũng là hỏa hệ linh kỹ !
Hỏa long hỏa sư Hỏa Kỳ Lân, toàn bộ đánh tới dây mây, những chỗ bị đánh trúng đều hóa thành tro. Nhưng sau đó dây tiếp theo lại tiến lên, hai bên cứ giằng co như thế.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thực nhân hoa không ngừng nảy lên, nàng bay đến giữa không trung quan sát, hít một hơi. Trên cả ngọn núi đối diện đều là dây rậm rạp, sau ngọn núi đó phỏng chừng vẫn còn. Hơn nữa không để người ta phân biệt ở đâu là gốc.
"Ha ha, xem chúng ta ai ăn ai!" Thực nhân Hoa Vương nói.
"Hừ, chờ ta tìm được nơi ở của ngươi, ta nhìn ngươi đắc ý thế nào!" Độc Cô Thiên Diệp nói, vừa phóng hỏa cầu vào giữa đám dây xa xa, vừa nói.
"A!" Không biết Độc Cô Thiên Diệp đánh trúng chỗ nào thực nhân hoa, nó đau đến quát to một tiếng, sau đó toàn bộ dây bắt đầu chuyển sang màu đỏ màu đỏ, vô cùng kỳ lạ.
Mà mấy sợi dây thô to như cổ tay bắn ra, đánh úp lại mấy người, trên mỗi một dây đều có đầy gai nhọn, cứ cách mấy thước lại có một đóa thực nhân hoa, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy răng nanh sắc bén bên trong.
"Chính là chỗ này !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chỗ chính giữa, phát hiện dây mây đều toát ra từ nơi này. Nàng phi thân qua, thực nhân hoa nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp bay ra, mấy chục đóa hoa cùng nhau đánh úp về phía Độc Cô Thiên Diệp, vây quanh Độc Cô Thiên Diệp ở giữa.
"Tiểu Diệp nhi!" Tử Tiêu vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp bị toàn bộ đóa hoa ngăn trở, nhanh chóng bay qua.
"Tiểu sư muội!" Hác Bằng Du hô!
Tử Tiêu còn chưa bay được bao nhiêu, đã thấy mấy chục đóa thực nhân hoa vây quanh Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên phát ra tiếng kêu bén nhọn, toàn bộ tản ra, lộ ra tình cảnh bên trong.
Đóa hoa tận cùng bên trong đã bị đốt thành tro tàn, những đóa tới gần nàng cũng bị thiêu hủy một nửa, không ngừng lui ra bên ngoài. Mà quanh người Độc Cô Thiên Diệp là hỏa diễm ngập trời.
"Ngươi đây là hỏa diễm gì? !" Thực nhân Hoa Vương thét chói tai.
"Hỏa diễm có thể đốt ngươi thành tro." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó đi đến bên gốc thực nhân hoa, nói, “Nếu đạo hỏa diễm này rơi xuống, ngươi nói sẽ là thế nào ?"
"Đừng!" Thực nhân Hoa Vương thét chói tai, "Đừng thiêu hủy ta!"
"Ngươi muốn ăn bọn ta, giờ thua lại không muốn ta thiêu hủy ngươi? Chậm rồi!" Độc Cô Thiên Diệp nói, một hỏa cầu lập tức ném xuống.
"A —— a —— a ——" thực nhân Hoa Vương cao giọng kêu, "Đừng, đừng thiêu hủy ta!"
"Chọc ta, mà ta lại không tiêu diệt hắn chỉ có một tình huống." Độc Cô Thiên Diệp nhìn hỏa diễm trong tay, nói.
"Gì, tình huống gì?" Thực nhân hoa hỏi.
"Trở thành người của ta." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Đúng vậy, khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy thực nhân hoa đã muốn thu nó. Trừ thiên tài địa bảo, thực vật sinh ra linh thức rất ít gặp, nhất là giống thực vật có tính công kích như vậy.
"Ta, ta..." Ban đầu Thực nhân Hoa Vương muốn nói không muốn, nhưng nhìn thấy đầy người Độc Cô Thiên Diệp đều là lửa, trong tay còn thưởng thức hỏa cầu, tiếng kháng nghị đến bên miệng biến thành , "Ta nguyện ý."
Nhìn thấy thực nhân Hoa Vương nguyện ý, Độc Cô Thiên Diệp thu hồi hỏa diễm trên người, sau đó nhìn phía dưới, nói: "Còn không ra, muốn ta thiêu hết bọn mày sao ? !"
Độc Cô Thiên Diệp vừa dọa như vậy, thực nhân hoa đầy núi nhanh chóng lui vào trong đất, mới nãy còn xanh mượt giờ chỉ còn lại đá tảng lộ ra. Chờ toàn bộ dây đều thu về, một đầu người nho nhỏ lộ ra, trên đầu nó còn có một đóa hoa thực nhân thu nhỏ. Sau khi người tí hon này toát ra, nhìn trái nhìn phải, sau đó chậm rãi rút thân thể ra.
Sau khi nó đi ra dài hơn một thước, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo hơi giống hình người. Nhìn dáng vẻ buồn cười của nó, Hác Bằng Du lập tức cười ra tiếng.
"Cười cái gì cười? ! Dáng vẻ bổn tọa rất buồn cười cười sao?" Thực nhân Hoa Vương ném ra một đạo nước độc tới Hác Bằng Du, nói.
Độc Cô Thiên Diệp cũng rất muốn cười, nếu không phải vừa nãy nàng ở đây trải qua một hồi đại chiến, nàng cũng không có biện pháp liên hệ người tí hon trước mắt với thực nhân Hoa Vương điên cuồng kia.
"Sư bá, muốn khế ước linh thú thực vật này cần thuần hóa không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Hắc Bạch Vô Thường đều lắc đầu, bọn họ cũng không biết, trước kia không thấy qua ai khế ước với thực vật.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người tí hon, đứng bên người nó, đặt tay bên cạnh đóa hoa, thực nhân Hoa Vương muốn đột nhiên đánh Độc Cô Thiên Diệp một cái, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cả người đầy lửa của nàng, vẫn là buông tha.
Khế ước là mình có thể rời khỏi chỗ này đúng không ? Như vậy thì vẫn là tốt. Thực nhân Hoa Vương chỉ có thể an ủi mình như vậy.