Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 9: Không Động Ấn




Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa nói với mình, nhưng kêu tên của Phù Thương, nàng còn chưa kịp kêu Phù Thương ra, thì đã nhìn thấy Phù Thương từ trong Luyện Yêu Hồ đi ra. (D: Phù Thương là cái trứng để trong LYH ý)
"Chu Tước, đã lâu không thấy." Phù thương nói.
"Ta vẫn chưa phải là Chu Tước, ta là Tiểu Hỏa. Chỉ có nhiều thêm một ít trí nhớ thôi." Tiểu Hỏa nhìn Phù Thương nói, "Ngươi vẫn còn ở trong cái trứng sao, đi theo chủ nhân lâu như vậy, nàng cũng chưa biết ngươi là ai đâu!"
"Không phải Phù Thương nói hắn bị thương không thể ra ngoài sao? Chẳng lẽ đã hồi phục?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phù Thương, vẻ mặt oán niệm.
"Ta đã sớm tốt rồi, khi đó mỗi ngày ngươi đều truyền hồn độn lực vào cho ta, sau đó mỗi lần ngươi thăng cấp ta cũng hấp thu được rất nhiều lực lượng, cho nên đã hồi phục rất tốt, chẳng qua là thấy mọi người quen với hình dáng hiện tại của ta nên mới không đi ra." Phù thương trả lời nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn cái trứng trên không trung, đối với lời giải thích của hắn từ chối cho ý kiến. Nhưng nhìn hắn vẫn chưa ra, nói: “Ngươi vẫn còn muốn ở trong cái trứng đó sao?"
"Được rồi." Phù Thương có chút bất đắc dĩ nói, ánh sáng màu xanh nhạt chợt lóe, cái trứng liền biến mất, một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh xuất hiện.
Phù Thương vừa ra tới, người Long tộc cũng không dám lỗ mãng, bây giờ thấy chân thân của hắn, toàn bộ đều quỳ xuống, hô: "Tổ tiên."
"Tổ tiên?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phù Thương, không hiểu xưng hô của Long tộc đối hắn.
Phù Thương vung tay lên, người Long tộc đứng lên toàn bộ, nhìn nghi vấn trong mắt Độc Cô Thiên Diệp, cười khuynh thành: "Ta chính là một trong tứ đại thần thú viễn cổ - Thanh Long!"
"Thanh Long!" Độc Cô Thiên Diệp kêu lên thất thanh. Không nghĩ quái đản theo mình trước kia lại là một trong tứ đại thần thú viễn cổ, Thanh Long. Càng không nghĩ tới bên cạnh mình có đến hai thú trong tứ đại thần thú!
Tiểu Hỏa một thân hồng y, bay đến bên người Thanh Long, nói với người phía dưới: "Hiện tại ta và Thanh Long đề có chung một khế chủ, cho nên mâu thuẫn hiện tại đều có thể buông xuống. Các ngươi ở cạnh nhau, phải sống yên ổn hổ trợ nhau, không phải là tàn sát lẫn nhau. Lời ta nói, các ngươi có hiểu không?"
Phượng Hoàng và Tử Ưng đều quỳ xuống, nói: "Chúng ta đã biết."
"Hửm?" Long tộc không có đáp lại, sắc mặt Phù Thương trầm xuống, trong lỗ mũi phát ra âm tiết, làm người Long tộc sợ tới mức run rẩy không thôi, đều quỳ xuống nói: "Chúng ta đã biết."
Phù Thương hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi đi về trước đi."
Long Ngạo Thiên nhìn Phù Thương, không rời đi, hỏi: "Tổ tiên, không biết ngài có biết tung tích của Không Động Ấn? Từ sau khi Không Động Ấn mất tích, Long tộc chúng ta dần dần suy sụp, chúng ta khẩn cầu tổ tiên thay tộc tìm không động ấn về." Long Ngạo Thiên nói xong lại quỳ xuống
Phù Thương nghe tới Không Động Ấn, theo bản năng nhìn về phía Độc Cô Thiên Diệp.
"Không Động Ấn là gì của Long tộc?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Phù thương gật đầu, nói: "Không Động Ấn vẫn là thủ hộ chí bảo của Long tộc, nó ban cho Long tộc lực lượng vô tận, làm cho Long tộc mạnh hơn so với chủng tộc khác. Dẫn tới sự rình mò của linh thú khác, liên tục đã xảy ra nhiều lần chiến đấu, thần sáng thế liền thu nó về. Sau ngươi lại biết."
"Hiện tại Không Động Ấn đã giải phong ấn, nhưng đã nhận ta là chủ." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Long Ngạo Thiên nghe nói Không Động Ấn ở trên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Chúng ta nguyện ý tùy tùng bộ pháp cho tổ tiên, nhận ngài là chủ!"
"Này..." Độc Cô Thiên Diệp có chút ngượng ngùng, khéo léo từ chối nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, chỉ sợ không tốt đâu."
Phù Thương hiểu ý của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi có thể dùng Không Động Ấn chúc phúc cho bọn họ, nhận chủ thì không cần."
Độc Cô Thiên Diệp cũng hiểu được biện pháp này rất tốt, nói với Long Ngạo Thiên: "Ta có thể dùng Không Động Ấn chúc phúc cho các ngươi, nhưng các ngươi phải có cuộc sống của riêng mình, không cần vì nó đi theo ta, buông tha cuộc sống tự do hiện tại."
Độc Cô Thiên Diệp lấy Không Động Ấn ra, nhìn một chút. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Không Động Ấn, lúc trước vẫn không có thời gian, hiện tại nhìn thấy cũng chỉ là một con dấu Thanh Ngọc được điêu khắc bốn mặt mà thôi, chính là lớn hơn một chút so với con dấu bình thường. Quan sát đủ, nàng cầm Không Động Ấn, hỏi: "Phù Thương, ta phải làm như thế nào?"
"Ngươi chỉ cần rót linh lực vào trong, phóng tới giữa không trung là có thể." Phù Thương nói.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, rót linh lực vào Không Động Ấn, Không Động Ấn liền phát ra ánh sáng Thanh Ngọc, sau đó chậm rãi lên tới giữa không trung. Phù Thương chờ Không Động Ấn dừng lại ở không trung, hai tay kháp ấn bí quyết, lục sắc linh lực tiến vào bên trong Không Động Ấn, ánh sáng Không Động Ấn phát ra càng thêm chói mắt, sau đó thẳng tắp chiếu xuống trên người Long tộc.
Thời điểm nhìn thấy Không Động Ấn, mọi người Long tộc kích động không kềm chế được, mắt không nháy nhìn động tác Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Thanh Long Phù Thương bấm tay niệm thần chú, toàn bộ sôi trào, quỳ gối trên mặt biển, bái lễ không ngừng với Không Động Ấn. Sau đó thanh quang chiếu rọi trên người chúng nó, chúng nó cảm giác được mình thân thể như trãi qua lễ rửa tội, thân thể giống như được ban cho lực lượng mạnh mẽ.
Chúc phúc tiến hành đến nửa giờ sau, ánh sáng Không Động Ấn phát ra chậm rãi yếu ớt, cuối cùng biến mất, Không Động Ấn lại biến thành một con dấu Thanh Ngọc bình thường. Độc Cô Thiên Diệp nâng tay, Không Động Ấn liền nằm trong tay nàng.
"Đa tạ tổ tiên, đa tạ tiểu thư." Người Long tộc cảm nhận được biến hóa của thân thể mình, nói lời cảm ơn với Độc Cô Thiên Diệp và Phù Thương.
Phù thương phất phất tay, nói: "Các ngươi về trước đi, nhớ lấy về sau trông coi, hòa thuận với tộc Phượng Hoàng, không thể lại lấy mâu thuẫn trước kia khơi mào chiến đấu."
"Dạ, tổ tiên." Long Ngạo Thiên cam đoan với Phù Thương, sau đó mang theo người Long tộc rời khỏi.
Người Long tộc vừa rời khỏi, bọn bọ liền nhận được ánh mắt của bọn Kim Loan. Tiểu Hỏa dưng lại một giây trên người Kim Loan, lược qua hắn, đi tới chỗ Dạ Lạc.
"Dạ Lạc." Tiểu Hỏa bay tới trước mặt Dạ Lạc, mỉm cười nói: "Ngươi thực hiện được lời hứa của mình, ở thời điểm Phượng Hoàng tộc cần hổ trợ ngươi đã cùng tộc nhân của mình đến giúp. Tuy rằng cuối cùng kết quả như thế, nhưng ta nhìn thấy chân thành của ngươi."
"Chu Tước đại nhân, lúc trước tộc Tử Ưng gặp nạn, Phượng Hoàng tộc đã giúp, hiện tại chúng ta chỉ báo đáp ân tình năm đó mà thôi." Dạ Lạc trả lời nói.
"Tuy là như vậy, nhưng ngươi cũng có thể đứng trên núi Bàng Quan. Nhân phẩm và đạo đức của ngươi tốt như thế nên được thưởng. Ngươi và tộc nhân của ngươi cũng sẽ được Không Động Ấn chúc phúc." Tiểu Hỏa nói.
Dạ Lạc muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Tử Minh, quỳ một gối xuống nói: "Cảm ơn Chu Tước đại nhân ban ân!"
Tiểu Hỏa nhìn Độc Cô Thiên Diệp, dụng ý không cần nói cũng biết. Mà Độc Cô Thiên Diệp cũng không keo kiệt, rót linh lực của mình vào Không Động Ấn, sau đó đem nó phóng đến giữa không trung. Tiểu Hỏa nhìn không động ấn phiếm thanh quang, bắt đầu bấm tay niệm thần chú. Thế tay của nàng và Thanh Long có vài phần tương tự, lại có điều bất đồng.
Lúc này Tiểu Hỏa đã bằng với Độc Cô Thiên Diệp, thời điểm bấm tay niệm thần chú thoạt nhìn động tác phi thường đại khí. Linh lực màu đỏ liên tục tiến vào Không Động Ấn, thanh quang bắt đầu biến thành màu đỏ, sau đó chiếu xuống người tộc Tử Ưng, bắt đầu ban cho bọn họ lực lượng.
Toàn bộ Tử Ưng đều quỳ trên mặt đất, thành kính nhận chúc phúc, đồng thời cũng cảm tạ Tiểu Hỏa và Độc Cô Thiên Diệp. Sau khi hoàn thành chúc phúc, Tiểu Hỏa nói bọn Dạ Lạc đứng lên, trở về nơi của mình, Dạ Lạc nhìn Tiểu Hỏa, nói: "Lúc trước đã nói, khi chúng ta gặp nhau lần nữa, ngài sẽ để ta đi theo ngài, hiện tại thỉnh nhận lấy ta."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc, nói: "Lúc trước ước định cùng ngươi không phải ta."
"Trên đời chỉ có một Chu Tước, mặc dù không phải ngài, nhưng ngài cũng có đoạn trí nhớ kia, có thể nhận lấy ta." Dạ Lạc nói: "Ta đã là Thần Tôn cao nhất, sẽ không gây cản trở cho ngài."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc cố chấp, trong trí nhớ truyền thừa nói năm đó hắn còn là một tử ưng bình thường không thể mở huyết mạch, Chu tước đã giúp hắn rất nhiều, còn cứu mạng của hắn. Vì báo ân, hắn muốn đi theo bên người nàng. Nhưng, Chu Tước cự tuyệt, nói thời điểm lần sau gặp mặt hắn có thể thức tỉnh toàn bộ huyết mạch, đột phá thần linh thú, nàng sẽ cho phép hắn đi theo mình.
"Ngươi là linh thú viễn cổ, hiện tại là Vương của bộ tộc, ngươi có địa vị và quyền lực của mình." Tiểu Hỏa còn ý đồ khuyên bảo Dạ Lạc.
"Những thứ đó không ngăn cản được quyết tâm đi theo Chu Tước đại nhân của ta!" Dạ Lạc vẻ mặt kiên quyết nói: "Dạ Tập, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Vương của tộc Tử Ưng. Ta, Dạ Lạc, truyền Vương vị cho ngươi. Ngươi phải dẫn dắt tộc Tử Ưng sống một cuộc sống thật tốt."
"Vương..." Dạ Tập nhìn Dạ Lạc, hắn hiểu được, thông cảm cách làm của Dạ Lạc, nhưng trong lòng, hắn vẫn hy vọng Dạ Lạc có thể tiếp tục ở lại.
"Tử ưng bộ tộc, liền giao cho ngươi." Dạ Lạc giao chiếc nhẫn tượng trưng cho Vương của bộ tộc cho Dạ Tập, sau đó nhìn Chu Tước, khẩn cầu nói: "Chu Tước đại nhân, hiện tại ta đã không còn là Tử Ưng Vương, thỉnh ngài cho phép ta đi theo."
Tiểu Hỏa nhìn Dạ Lạc kiên quyết như thế, bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Vậy ngươi nhận chủ nhân của ta là chủ nhân đi."
Dạ Lạc vừa nghe Tiểu Hỏa nói, nở nụ cười, chủ động nhận Độc Cô Thiên Diệp là chủ, đứng phía sau Tiểu Hỏa. Mà Tử Ưng nhìn thấy Dạ Lạc thật sự nhận Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân, dưới sự dẫn dắt của Dạ Tập, trở về.
Hiện tại trên bờ Nam Hải chỉ còn tộc nhân Phượng Hoàng tộc, tuy rằng bọn họ nhân sổ không ít, nhưng bị Tiểu Hỏa nhìn chăm chú, tất cả mọi người có cảm giác không thể che giấu tâm tư của mình trước mặt Tiểu Hỏa.
Lúc này, Lam Mân và Kim Vi mang theo bọn Lam Thanh bay lại đây. Nửa giờ sau, nàng mới cùng bọn Kim Vi xông vào cấm địa cung điện, giải cứu toàn bộ người bị giam giữ. Ở thời điểm Kim Vi đi cứu những người khác, Lam Mân và Lam Thanh mới có thời gian hội ngộ ngắn ngủi.
Lam Mân nhìn thấy Lam Thanh bị thương, lấy đan dược Độc Cô Thiên Diệp luyện chế ra cho nàng ăn, mà Lam Thanh vẫn nhìn Lam Mân, nhìn nàng đút thuốc cho mình, trong mắt vẫn lóe nước mắt.
"Nương, ta đã trở về." Lam Mân chuẩn bị tốt nhìn Lam Thanh, rưng rưng mỉm cười nói.
Tay Lam Thanh vuốt tóc Lam Mân, nói: "Tốt, trở về là tốt rồi. Năm đó khi con rời đi còn nhỏ như vậy, nương còn tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại con. Hôm nay nhìn thấy con bình an vô sự, thực lực còn lợi hại như thế, nương thật sự thực thỏa mãn, cho dù là lập tức chết, ta cũng nguyện ý."
Lam Mân lau nước mắt Lam Thanh, nói: "Nương nói bậy bạ gì đó! Chúng ta mới gặp mặt, sao có thể chết chứ. Hiện tại Hoàng cũng đã trở lại, còn tiến hóa thành Chu Tước, sứ mệnh của chúng ta cũng hoàn thành."
Lam Thanh an ủi gật đầu, nói: "Vất vả cho con, đứa nhỏ."
"Ta không vất vả, tất cả đều là chủ nhân làm." Lam Mân nói, nhìn thấy bọn Kim Vi đã cứu những người khác ra, nói, "Mẫu thân, chúng ta đi ra ngoài trước, bọn họ đều đi Nam Hải, chúng ta đi nhìn tình huống nơi đó."
"Tốt." Lam thanh gật gật đầu, đi theo Lam Mân tới Nam Hải.
Khi bọn Lam Mân đi vào Nam Hải không nhìn thấy Long tộc và Thú tộc khác, chỉ nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Tiểu Hỏa và Phù Thương cùng với một nam nhân tóc tím mắt tím đứng ở giữa không trung nhìn người phía dưới.
"Chủ nhân, chúng ta đã cứu hết toàn bộ người trong lao." Lam Mân đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp nói.
Bọn Lam Thanh nhìn thấy Tiểu Hỏa, toàn bộ rơi xuống, hóa thành hình người quỳ xuống, kích động hô: "Chu tước đại nhân!"
Tiểu hỏa nhìn Lam Hoàng vừa mới tới, nói: "Các ngươi đứng lên đi, cảm ơn các ngươi những năm gần đây thủ hộ! Mấy năm nay các ngươi chịu khổ."
"Đó là đều chúng ta phải làm!" Lam Thanh đi đầu nói.
"Đây là mẹ của Lam Mân tỷ tỷ đi, ta nhớ rõ hương vị trên người ngươi." Tiểu Hỏa nhìn Lam Thanh, nói: "Lúc trước khi ta còn là một quả trứng, tuy rằng sinh mệnh bị đe dọa, nhưng ta vẫn biết ngươi từng dốc lòng che chở ta."
"Đó là chức trách của thuộc hạ." Lam Thanh đáp.
"Nhưng ta cảm giác được ngươi tràn đầy yêu thương ta." Tiểu Hỏa cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhớ khi gặp Tiểu Hỏa còn có Thanh Loan, liền đưa Thanh Loan từ Luyện Yêu Hồ ra. Nàng vừa ra tới lập tức có người thông qua quan hệ huyết mạch tìm được nàng rồi, đó là bọn ngoại công của Thanh Loan. Nghĩ tới mẫu thân và bà ngoại đã qua đời, Thanh Loan không khỏi bi thương.
"Tiểu Hỏa, những người này muội tính xử lý như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám Kim Loan hỏi.
Tiểu Hỏa lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết xử lý như thế nào mới tốt. Lam Thanh a di, ngươi là người đứng đầu thị vệ, chúng ta nên xử lý bọn họ như thế nào bây giờ?"
"Xử ly theo hình phạt của Phượng Hoàng phản bội, từng phản đồ phải trải qua lịch sinh tử kiếp. Nếu sống sót, thì có thể được tha thứ, nếu chết, chỉ có thể trách số mệnh bọn hắn." Lam Thanh trả lời nói.
"Vậy bọn họ liền giao cho ngươi." Tiểu Hỏa động hai tay, thân thể bọn Kim Loan đã bị khống chế, không thể sử dụng linh lực. Mặc kệ bọn họ nhận được kết quả thế nào, đều giao cho bọn Lam Thanh quyết định.
Tiểu Hỏa không quản, Độc Cô Thiên Diệp càng thêm không quan tâm, kêu nhóm thú thú ra, ở Ngô Đồng Lâm làm khách. Mà bọn họ cũng không cần che dấu hơi thở của mình, lắc lư ở Ngô Đồng Lâm. Biết Độc Cô Thiên Diệp thích ở trên cây tu luyện, nàng ở đâu tu luyện, những người khác sẽ tự động rời đi.
Hôm nay, Độc Cô Thiên Diệp ở một trên cây ngô đồng củng cố lĩnh vực Mộc hệ, khi nàng đi ra từ lĩnh vực, cảm giác không khí chung quanh có biến hóa nho nhỏ.
"Tiểu Đằng." Độc Cô Thiên Diệp gọi Tiểu Đằng trên tay.
Khi Độc Cô Thiên Diệp mở miệng trong nháy mắt dây của Đằng Hoàng liền bay ra ngoài, vây quanh vài vòng ở nơi Độc Cô Thiên Diệp chỉ thị. Không nhìn thấy ai, lại nghe thấy âm thanh vẫn oa oa kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.