Tiểu Yêu Thê

Chương 12: “Ninh Ngộ Châu là cái thứ gì?”




Trong lúc ngủ mê, cổ họng bỗng nhiên thấy ngứa, không thể khống chế mà ho khan.
Văn Kiều cũng giống ngày thường, bị ho tỉnh.
Nàng cuộn người, che miệng ho, thân hình gầy yếu chôn trong mền vì ho khan mà run lên, tiếng ho vang lên từng đợt.
Thân thể nàng vì ho khan mà càng rung đến lợi hại, một bàn tay đặt lên lưng nàng, vỗ về nhè nhẹ.
Cơn ho dần dần giảm đi, Văn Kiều mở to hai mắt, lông mi dày rậm run rẩy như hai cánh bướm, nàng quay đầu nhìn về phía người vỗ lưng cho mình, vẻ mặt có chút ngơ ngác, giống như còn chưa thanh tỉnh.
"Khá hơn chút nào không?"
Nàng sững sờ gật đầu, người vẫn ngây ngốc.
Nam tử khoác trên người bộ trường bào màu xanh nhạt, vạt áo trước ngực hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nửa hình xăm chữ phiến trên lồng ngực, tóc dài đen nhánh mềm mại xoã ở trước ngực, vài sợi nằm trong vạt áo, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc. (Hình xăm chữ phiến: 片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác)
Khuôn mặt tuấn mỹ vui vẻ ấm áp, như cơn gió sớm nhẹ nhàng, xoa dịu lòng người.
"Sáng sớm tốt lành A Xúc, muốn thức dậy chưa?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều gật nhẹ đầu, nhớ tới ngày hôm qua nàng đã kết hôn, gả cho Thất Hoàng tử Đông Lăng Quốc, nơi đây đã không phải là Cấp Thủy Viện ở Văn Gia.
Ninh Ngộ Châu cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, vô cùng ôn nhu, cảm giác này không giống như hắn đối với mọi người.
Sau khi Văn Kiều nhìn hắn hồi lâu, ngồi ở trên giường, đem ngón tay giấu trong tay áo rộng thùng thình, nhỏ giọng hỏi: "Có thể kêu Liên Nguyệt đi vào không? "
Ninh Ngộ Châu cười ra tiếng, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong thay y phục, sau đó ra ngoài gọi người.
Một lúc sau, Liên Nguyệt cùng mấy thị nữ tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.
Khi đã ăn mặc chỉnh tề xong, Văn Kiều được thị nữ dẫn đến phòng khách dùng bữa, liền thấy Ninh Ngộ Châu đã ngồi ở đó.
Trên bàn bày đầy linh thực, đều là dùng nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh lực chế biến, không chỉ có linh lực phong phú, hương vị còn rất ngon, nguyên liệu nấu ăn bình thường không thể nào so sánh được.
Ninh Ngộ Châu kêu nàng ngồi xuống, đem một chén cháo tử linh đặt tới trước mặt nàng, cũng gắp một cái bánh bao bí đỏ để vào trong đĩa phía trước.
"Ăn đi, xem thử có hợp khẩu vị hay không." Hắn ấm giọng nói, giọng điệu đặc biệt ôn nhu.
Tất nhiên là hợp.
Một bàn đồ ăn này được đầu bếp dùng đa dạng cách nấu, ngay cả gia chủ của Văn Gia to lớn cũng không thể hưởng dụng xa xỉ như vậy, có thể thấy được Ninh thị giàu có cỡ nào, ngay cả một hoàng tử không thể tu luyện cũng xa xỉ như vậy.
Đương nhiên, theo Văn Kiều suy đoán, hẳn là vì Thành Hạo Đế thương yêu hắn, nên có thứ tốt gì cũng đưa đến phủ Thất Hoàng tử.
Văn Kiều ăn không nhiều lắm, thấy no liền ngừng đũa.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, ăn rất ngon, chỉ là sức ăn của ta không lớn." Văn Kiều giải thích, trong lòng vô cùng cảm tạ sự quan tâm của hắn, bất quá nàng cảm thấy, giống như hắn hận không thể lập tức đem nàng nuôi thành bộ dáng trắng trẻo mập mạp ngay vậy đó.
Lúc nghĩ như vậy, quả nhiên thấy nam nhân ngồi bên cạnh lộ ra vẻ tiếc nuối, thương xót nói: "Nàng ăn quá ít, những món linh thực này tính chất rất ôn hòa, ăn nhiều sẽ có ích với cơ thể."
Văn Kiều đáp dạ, cam đoan lần sau sẽ cố gắng hơn.
Ninh Ngộ Châu bị bộ dáng nghiêm túc của nàng làm cho buồn cười, muốn nói gì đó, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi im nhìn mình, cuối cùng chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lên bờ lưng gầy gò yếu ớt của nàng.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, bọn họ liền vào cung bái kiến quốc quân của Đông Lăng Quốc, Thành Hạo Đế, và tộc nhân Ninh thị.
Tuy nhiên phủ Thất Hoàng tử cách hoàng cung chỉ có vài bước, nhưng đám người hầu vẫn chuẩn bị xe yêu thú, Thất Hoàng tử dìu Văn Kiều lên xe, hai người ngồi xe yêu thú tiến vào hoàng cung, thẳng đến trước Tử Hoàn Điện mới xuống xe.
Bên trong Tử Hoàn Điện, Thành Hạo Đế và người của tộc Ninh thị đều có mặt, khoảng chừng hai mươi người, đều là dòng chính Ninh thị.
Văn Kiều nhìn thoáng qua, không thấy được Ninh Hóa Nguyên, người đi Văn Gia thương nghị hôn kỳ ngày đó.
Trong lòng nàng nhanh chóng suy nghi, đoán chừng xuất hiện ở nơi đây hôm nay chỉ có người tộc Ninh thị, đều là cùng bối phận với Thành Hạo Đế và đồng lứa với Ninh Ngộ Châu. Tuy nói Thành Hạo Đế coi trọng việc hôn sự này, muốn tăng thể diện cho tiểu nhi tử, nhưng suy cho cùng Ninh Ngộ Châu không thể tu tiên, Ninh thị có xem trọng cũng có mức độ, hôm nay nhiều người trong điện như vậy, cũng là vì nể mặt Thành Hạo Đế mới đến.
Ninh Ngộ Châu dẫn Văn Kiều đi đến trước mặt Thành Hạo Đế, hành lễ với ông.
Thành Hạo Đế là một nam nhân có gương mặt nghiêm nghị, khí chất oai phong, tu vi sâu không lường được, không hề giống với Ninh Ngộ Châu, ngược lại nếu so sánh thì Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu đứng bên cạnh càng giống Thành Hạo Đế.
Thành Hạo Đế vui mừng cho Văn Kiều lễ gặp mặt, nói: "Về sau các con phải vui vẻ hòa thuận, như vậy ta liền cao hứng. "
"Cám ơn phụ hoàng, chúng con nhớ rõ. " Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói.
Văn Kiều cũng nói tạ ơn.
Sau đó bái kiến những người của tộc Ninh thị khác cùng bối phận với Thành Hạo Đế, tiếp theo là đồng lứa với Ninh Ngộ Châu.
Người Ninh thị cũng rất hòa nhã với Văn Kiều, tuy thái độ lạnh nhạt, ít nhất là khách khí, không làm nàng mất mặt.
Một thiếu nữ mặc bộ váy màu xanh nhạt, ngây thơ đáng yêu tiến lên, cười dịu dàng nói: "Thất tẩu, ta là Ninh Dao Châu, xếp hạng thứ chín, Thất tẩu có thể gọi ta là A Cửu. Thất tẩu thật xinh đẹp, ta cùng Thất tẩu mới quen nhưng cảm thấy đã thân, về sau ta có thể đến phủ Thất ca tìm tẩu chơi không? "
Văn Kiều mở to mắt, nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Hay là thôi đi, thân thể A Xúc không khoẻ, không giống như người khác. "
Không giống thế nào?
Sau khi người Ninh thị có mặt ở đây nghe xong, lớn tuổi thì không có phản ứng gì, tuổi nhỏ thì nhịn không được vụng trộm cười.
Ninh Ngộ Châu luôn là như vậy, không nể mặt ai bao giờ.
Nét mặt cửu công chúa Ninh Dao Châu cứng lại, không chờ nàng ta nói thêm gì, Ninh Ngộ Châu đã dắt Văn Kiều đi bái kiến người kế tiếp, không hề cho nàng mặt mũi, khiến nàng ta tức giận đến đỏ mặt, bĩu môi.
Sau khi bái kiến người của tộc Ninh thị xong, Ninh Ngộ Châu liền đưa Văn Kiều trở về phủ, tất cả người tộc Ninh thị cũng vội vàng rời đi.
***
Ninh Dao Châu theo huynh trưởng Ninh Bình Châu đi Ninh thị diễn võ trường, tức giận nói: "Ninh Ngộ Châu là cái thứ gì chứ? Chỉ là một phế vật tu luyện, nếu không phải phụ hoàng yêu thương hắn, hắn nghĩ hắn có thể đứng vững ở Ninh thị?"
Nét mặt Ninh Bình Châu nhàn nhạt, cũng không tiếp lời.
Những người Ninh thị tụ tập ở Tử Hoàn Điện hôm nay, không phải ai cũng là con cái của Thành Hạo Đế, theo quy củ của tộc Ninh thị, tất cả đệ tử dòng chính đều xếp cùng vai vế với người thân của hoàng đế, tôn làm hoàng tử và công chúa, hưởng chung tài nguyên với dòng chính Ninh thị. 
Ninh Bình Châu và Ninh Dao Châu là huynh muội ruột thịt, bất quá bọn họ cũng không phải là con của Thành Hạo Đế, mà là con của huynh đệ Thành Hạo Đế.
Bọn họ gọi Thành Hạo Đế là phụ hoàng, nhưng biết rõ đây không phải là phụ thân của bọn họ, tuy kính trọng tu vi của ông, nhưng sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, kính trọng luôn phế vật tu luyện Thất Hoàng tử.
Ninh Ngộ Châu chỉ là một phế vật không thể tu luyện, dựa vào cái gì chiếm dụng tài nguyên tu luyện của Ninh thị? Không chỉ như thế, còn đem nhiều đồ vật trân quý của tộc Ninh thị bọn họ đưa cho một người ngoài, xem như quà tặng tình nhân.
Đây cũng là điều Ninh Dao Châu không vui nhất.
Linh khí Đông Lăng Quốc mỏng manh, tài nguyên tu luyện cũng khan hiếm, trong mắt người tu tiên ở Đông Lăng Quốc, Ninh thị xác thực là nhà giàu nứt vách, nhưng ra khỏi Đông Lăng Quốc thì không tính là gì. Trong số đệ tử Ninh thị ngoại trừ Tam hoàng tử Ninh Triết Châu và Ngũ hoàng tử Ninh Bình Châu có thể sử dụng thỏa sức ra, những người tu tiên khác cũng không có tài nguyên phong phú như mọi người nghĩ, còn phải tự mình cố gắng tranh thủ mới có thể nhận được tài nguyên cung cấp cho bọn họ tu tiên.
Cho nên Ninh Ngộ Châu đem tài nguyên tu luyện của tộc Ninh thị uổng phí đưa cho một người ngoài không có ích gì với tộc, làm sao Ninh Dao Châu vui cho được?
Đây không chỉ là suy nghĩ của Ninh Dao Châu, cũng là suy nghĩ của rất nhiều người trong tộc Ninh thị.
Bất quá bởi vì có Thành Hạo Đế, cho dù không phục, cũng không dám biểu hiện thẳng ra giống Ninh Dao Châu.
Lúc gần đến diễn võ trường, Ninh Bình Châu đột nhiên nói: "Nửa tháng sau Lân Đài Liệp cốc sẽ mở ra, nghe nói Ninh Ngộ Châu cũng đi."
Ninh Dao Châu giật mình, hoài nghi hỏi: "Huynh chắc chắn chứ? Một phế vật như hắn đến đó làm gì?"
"Không biết, ta nghe phụ hoàng nói đến lúc đó sẽ an bài tiềm lân vệ bảo hộ hắn tiến vào Lân Đài Liệp cốc." Hiếm khi Ninh Bình Châu khuyên răn muội muội, "A Cửu, kỳ thật muội không cần đặc biệt nhằm vào hắn, Ninh Ngộ Châu không thể tu tiên, cho dù có nhiều thiên tài địa bảo hơn thì chỉ ngắn ngủi trăm năm hắn cũng sẽ chết. Huống chi với tính tình huênh hoang đó của hắn, sớm muộn sẽ có một ngày gieo gió gặt bão, để xem sau trăm năm hắn sẽ ra sao."
Làm sao Ninh Dao Châu không biết đạo lý này, nhưng người này ở ngay trước mắt, ngay cả việc tồn tại đã là một sai lầm, khiến nàng không thể nhịn được.
Luôn cả Văn Kiều đã gả cho Ninh Ngộ Châu, nàng cũng không thích.
***
Hôm nay gặp quá nhiều người, Văn Kiều không nhớ được bao nhiêu, sau khi trở về càng đã quên sạch hết.
Trở lại phủ Thất hoàng tử, đuổi hết thị nữ ra ngoài, Văn Kiều bưng chậu hoa bên bệ cửa sổ lên, nhìn xem mầm hoa dưỡng nhan vừa mọc lên bên trong.
Ninh Ngộ Châu không ở đây, lúc trở về có quản sự trong phủ kiếm hắn.
Thấy không có việc gì, Văn Kiều liền bắt đầu tu luyện, vừa hấp thụ linh lực vừa thúc đẩy mầm hoa dưỡng nhan sinh trưởng.
Theo sự vận chuyển linh lực, hoa dưỡng nhan chậm rãi cao lên thêm một tấc, nở ra hai phiến lá non nớt mảnh mai, thân hoa mềm mại dễ gãy, hơi hơi giống với gốc mầm non nho nhỏ trong lòng bàn tay của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.