Tiểu Yêu Thê

Chương 7: Lễ vật tặng vị hôn thê




Trong lúc hai người đang thương lượng việc hôn sự, ở phía ngoài buổi đấu giá tiến hành vô cùng náo nhiệt.
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn xem, vách tường thủy tinh trong suốt, có thể xem thấy tình hình trên bàn cao ở chính giữa rất rõ ràng. 
Một nữ tử xinh đẹp có tu vi cảnh giới nguyên minh đang đứng cạnh bàn,, thân hình nở nang thướt tha, xinh đẹp quyến rũ, thanh âm mềm mại, khi giới thiệu những vật phẩm đấu giá, vô cùng thu hút, dễ dàng khiến mọi người muốn mua ngay lập tức. Lúc này nàng đang giới thiệu một viên ngọc hình trăn khuyết mang linh khí phòng ngự, nghe nói nó có thể đỡ được một đòn của người tu luyện cảnh giới nguyên vũ.
Viên ngọc phòng ngự hình trăng khuyết này khiến mọi người vô cùng phấn khích, rất nhiều người tu luyện ở buổi đấu giá xôn xao ra giá, giá cao không hạ.
Văn Kiều không có hứng thú với buổi đấu giá, chỉ nhìn một chút lại thôi.
Lúc sắp nói xong, Ninh Ngộ Châu lấy ra danh sách buổi đấu giá hôm nay đưa cho nàng, giọng nói ấm áp: "Nàng thích cái nào?"
Trên danh sách liệt kê những đồ vật được đấu giá trong hôm nay ở Lăng Hư Các, linh đan, phù, khí, trận, thảo đều có, ba vật hiếm có cuối cùng thì để trống, cũng chưa được bày ra.
Văn Kiều lắc đầu, vô cùng thật thà nói: "Ta không có đồng tinh." (Đồng tinh: giá trị tiền bạc)
Ninh Ngộ Châu không nhịn được cười, "Ta có, nàng thích gì cứ nói."
Đây là muốn tặng cho nàng? Văn Kiều chớp chớp mắt, chậm rãi bưng chén trà uống, thầm nghĩ cho dù hắn có thì một người thường không thể tu luyện có thể có bao nhiêu? Đoán chừng đều là Thành Hạo Đế cho hắn.
Ninh Ngộ Châu dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của nàng, lại cười nói, "Nàng là vị hôn thê của ta."
Vị hôn phu tặng đồ cho vị hôn thê, không phải chuyện hiển nhiên sao?
Văn Kiều cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng nàng nhìn một lát, vẫn lắc đầu.
Đồ vật bán đấu giá tại Lăng Hư Các tất nhiên đều tốt, cũng rất đắt, nhưng đối với nàng mà nói, không mấy khi sử dụng, tu vi của nàng còn thật sự quá thấp, những vật kia cho nàng thì rất uổng phí.
Tuy bị cự tuyệt thẳng thừng, Ninh Ngộ Châu cũng không tức giận, dịu dàng ấm áp nhìn nàng, chỉ cần nàng có hứng thú, liền lập tức lấy tặng cho nàng.
Hai người ngồi xem một hồi, Văn Kiều vẫn không thấy được loại nào mình muốn.
Khi đến lượt ba món quý hiếm cuối cùng.
Nữ chủ trì cảnh giới nguyên minh của buổi đấu giá bưng tới một cái khay ngọc, bên trên khay ngọc là một viên hình bầu dục lớn cỡ ngón tay cái, có màu ô kim, ánh sáng kim loại nhàn nhạt, đặt trên khay ngọc phát ra khí kim loại lạnh lẽo càng càng nổi bật hơn.
Văn Kiều vốn đang ngồi thẳng không khỏi hơi nghiêng người về phía trước.
Ninh Ngộ Châu có chút hiểu ra, chuyển ánh mắt từ vẻ mặt chăm chú của nàng sang vật có hình dáng như một hạt giống được đặt trên khay bạch ngọc kia.
"Đây là hạt giống linh thảo từ thời thượng cổ để lại, trải qua Giám Linh sư của chúng ta giám định, đây là một thượng cổ linh thảo hạt giống cấp bảy, đáng tiếc không thể xác định được chủng loại hay công dụng của nó, nếu có vị khách nào ở đây thấy hứng thú, thì giá khởi điểm là một đồng tinh." 
Nữ chủ trì vừa mới nói xong, liền có người nhanh chóng kêu giá.
Nhưng lần kêu giá này không sôi nổi như mấy vật phẩm được đấu giá trước đó, người ở chỗ này đều không phải ngốc, tuy nói viên hạt giống này là thượng cổ linh thảo, còn là cấp bảy, xác thực vô cùng trân quý. Nhưng đừng quên, hiện tại nó chỉ là một hạt giống, có thể gây trồng hay không còn chưa biết.
Lăng Hư Các cũng là một nơi đặc biệt, đồ vật quý hiếm trong mỗi buổi đấu giá đều không hẳn thật sự trân quý, mà là kỳ lạ, càng thần kỳ khó hiểu càng để đến cuối cùng, nhìn xem có người nào phân biệt được hay không.
Nghe nói trước kia hành động này của Lăng Hư Các từng gây ra một chuyện cười, khi đó đấu giá vật quý hiếm nhìn giống như một tàng bảo đồ thần bí khó lường, khiến cho mọi người tranh nhau, cuối cùng có một gia tộc nào đó dùng giá cao mua được. Kết quả, khi gia tộc đó giải được tàng bảo đồ, không nghĩ tới tìm ra lại là một hang ổ của yêu thú cấp vương, tổn thất nặng nề, gây ra trò cười.
Đương nhiên, cũng có người sáng mắt biết nhìn hàng, những lúc như thế thì tất cả mọi người đều vui vẻ.
Trên đời này không ít người muốn nhặt được chỗ tốt, thường thường Lăng Hư Các cũng lợi dụng tâm tính này của người phàm, đem vài món đồ vật quý hiếm kêu giá cực cao.
Giống như bây giờ, viên hạt giống linh thảo cấp bảy này mà Lăng Hư Các cũng lấy ra đấu giá, đã có tiếng là thượng cổ linh thảo, hiển nhiên khiến cho mọi người coi trọng.
Nhưng lại không thể cam đoan cuối cùng nó có thể gây trồng thành công hay không, cho dù sau khi gây trồng thành công, lại phải đợi thêm bao nhiêu năm mới để nó trưởng thành mà lấy đi làm thuốc.
Văn Kiều vẫn chăm chú nhìn viên hạt giống kia.
"Nàng thích sao? " Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Ninh Ngộ Châu nhớ tới lời đồn đại bên ngoài trước đó, Văn Gia Tam tiểu thư thích chơi trò trồng linh thực, liền đã hiểu ra.
Cuối cùng có người dùng một nghìn đồng tinh mua đi viên hạt giống linh thảo cấp bảy không biết tên này.
Ở Đông Lăng Quốc, một nghìn đồng tinh có thể xem như là một cái giá cao, bất quá trong mắt thế gia đại tộc cũng chưa là gì, thậm chí còn rẽ hơn một số linh khí phòng ngự được đấu giá trước đó.
Quả nhiên, loại đồ vật có giá trị nhưng không thể xác nhận, với mọi người có cũng được mà không có cũng không sao.
Người ở Lăng Hư các cũng không thèm để ý, tiếp tục đấu giá đồ vật kế tiếp.
Văn Kiều lại cầm chén trà uống tiếp, đè xuống cảm giác thất lạc trong lòng.
Thật sự nàng rất muốn rất muốn viên hạt giống lúc nãy, vã lại trời sinh huyết mạch nửa yêu trong cơ thể đối với thực vật luôn có loại cảm giác quen thuộc thân thiết, khi nàng nhìn thấy viền hạt giống kia, cảm giác rất muốn cầm vào trong tay.
Nhưng không được đến nàng cũng không để ý.
Cùng lắm thì đêm nay trở về lại đi giày vò năm bồn linh thực trên bệ cửa sổ kia, nên đổi chậu hoa cho chúng rồi.
***
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, hai người đã nhất trí về hôn kỳ.
Ninh Ngộ Châu đưa Văn Kiều rời đi.
Liên Nguyệt theo sát sau lưng bọn họ, len lén liếc nhìn Thất hoàng tử đang đi bên cạnh tiểu thư nhà nàng, cũng chính là vị hôn phu của tiểu thư.
Ninh Ngộ Châu đưa vị hôn thê lên xe yêu thú dừng bên ngoài Lăng Hư Các.
Hắn ngẩng đầu nhìn vị hôn thê đang ngồi trong xe nói: "Văn tiểu thư, chờ ta trở về báo cáo với phụ hoàng, liền đưa sính lễ đến Văn gia."
Nghe hắn nói, Liên Nguyệt cùng thị vệ và nội thị đang đứng chờ bên cạnh đều giật mình.
Sính lễ? Sính lễ gì?
Văn Kiều khẽ gật đầu, trước đó đã bàn xong, cho dù có cảm thấy điều gì đó không đúng, nàng cũng không tiếp tục phản đối.
Ninh Ngộ Châu cười với nàng, hai mắt sáng trong như bầu trời đầy sao, vô cùng xinh đẹp, Văn Kiều cảm giác trước mắt mình trở nên sáng ngời.
Sau đó thấy Ninh Ngộ Châu đưa một hộp bạch ngọc cho nàng, nghe hắn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tốn không ít thời gian của nàng, đây là lễ gặp mặt, trên đường nhớ cẩn thận."
Văn Kiều liếc nhìn hộp bạch ngọc, yên lặng nhận lấy, "Cám ơn."
"Không cần cám ơn, nàng là vị hôn thê của ta, nên như thế."
Khi nhìn vào gương mặt hòa nhã ấm áp, khiến người khác rất có hảo cãm kia, Văn Kiều thực sự không biết nên nói gì, chỉ đành phải ừ một tiếng.
Liên Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy thực sự lo lắng.
Cô gia tương lai không chỉ có dáng dấp tốt, tính tình cũng tốt, còn biết tặng đồ cho tiểu thư, thật sự không thể nào tốt hơn. Nhưng có phải tiểu thư phản ứng quá lạnh nhạt rồi không? Tuy nói nguyên nhân bởi vì thân thể, rất ít qua lại với người bên ngoài, khiến nàng trở thành một người cô độc ít nói, nhưng đối với vị hôn phu của mình, cũng nên nói thêm hai câu dễ nghe mới đúng.
Việc Ninh Ngộ Châu đưa Văn Kiều lên xe, còn tặng một hộp bạch ngọc cho nàng, đúng lúc để người nhà họ Văn đi ra từ Lăng Hư Các nhìn thấy rõ ràng.
Lần này Văn Trọng Thanh mang theo thế hệ trẻ tuổi đệ tử Văn gia ra ngoài trải nghiệm, Văn gia cũng đấu giá được vài món đồ vật, cả Văn Mị và Văn Nhàn đều có, hai vị cô nương hết sức cao hứng.
Nhưng mà không nghĩ tới, vừa ra Lăng Hư Các, liền nhìn thấy Thất hoàng tử không thể tu luyện trong truyền thuyết tặng quà cho vị hôn thê của hắn.
Thật tâm mà nói...bỏ qua sự thiếu hụt là không cách nào tu luyện, nhân phẩm bộ dáng của Thất hoàng tử đều rất nổi bật, trên đời này ít có nam tử nào bằng. Được một nam tử tuấn mỹ ôn nhu như vậy quan tâm đối đãi, cho dù là nữ tử chỉ lo tu luyện, trong lòng cũng có chút hâm mộ.
Đáng tiếc Thất hoàng tử là một phế vật, không thể tu luyện.
Trong lòng Văn Nhàn lại cảm khái, ánh mắt nhìn Văn Kiều không khỏi nhiều hơn mấy phần đồng tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.