Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 92: Các ngươi, ai muốn chọc ta ? (3)




Thần Kiền Điện.
Đúng lúc đến ngày các chư hầu vào triều tiến cống, cho nên càng vội vàng hơn so với ngày thường.
Sau khi hạ triều, sứ giả các nước liền theo như thường lệ đến Ngự Thư Phòng bái kiến hoàng đề bệ hạ, tìm cơ hội để thông thương giữa hai nước càng nhiều, dựa vào thịnh thế của hoàng triều Xuyên Hạ, để tiểu quốc của mình có thể từng bước lớn mạnh.
Chuẩn bị xong tấu chương cung kính trình lên, nam tử lười nhác ngồi ở trên ghế Kim Long nhìn lướt qua nội dung đại khái, đơn giản đều là dâng lên chút trân bảo mỹ nhân, hoặc là dùng thành trì trao đổi một đường thông thương, muốn từ quốc khố và hậu cung gây sự chú ý với hắn, chẳng lẽ bọn họ cũng không có chủ ý mới để tâm tình hắn vui vẻ một chút.
Mà lại nghĩ đến hôm nay chỉ sợ sẽ bị trễ chút mới có thể gặp quả đào kia nên càng không cao hứng nổi, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, trước sau như một, không có chút gợn sóng.
May mà năng lực chống đỡ của các sứ giả vô cùng tốt, từ lâu đã nghe đế vương Xuyên Hạ trời sinh lạnh lùng, lúc này coi như kiến quái bất quái*, rất dễ thích ứng. Chậm rãi nói ra những gia kế, nói rõ ràng và triệt để.
“Hoàng thượng, ngài đã một tháng rồi không ở trong cung, thần đệ thật nhớ, nghe nói ngài nạp tân phi, thần đệ bận rộn công việc ở hộ bộ, không kịp dâng lên lễ, xin hoàng huynh thứ tội."
Tiếng nói vang vang trong cung điện, Cửu vương gia Nạp Lan Ngôn khom người phúc lễ, hắn và vài sứ giả đã đàm tiếu từ trước, lúc này hắn đứng ra, khỏi nghi ngờ cũng biết là được bọn họ tùy thân phụ họa, ào ào mượn chuyện này dâng lên lễ vật của mình, đế vương tuyển phi là chuyện vô cùng bình thường, nhưng Nạp Lan Lân từ khi tiên hoàng băng hà đến nay cũng không có nạp phi, tiểu chủ Mặc gia này là lần đầu tiên, có thể thấy được trong lòng hắn nàng có phân lượng không nhẹ, lễ vật cống nạp của mỗi người đều dùng phụ nữ làm bảo bối, cái mông ngựa này nhất định phải vỗ thôi.
Nạp Lan Lân mím môi, nhíu mày.
Đây là biểu cảm nhiều nhất trong ngày thường biểu hiện của hắn, Hỉ công công bên cạnh thấy như vậy, biết mím môi kiểu này là không kiên nhẫn, vội vàng tiếp nhận lấy danh mục quà tặng trong tay tiểu thái giám, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cửu vương gia đơn độc khom người hồi lâu "Hoàng huynh, thần đệ mang đến lễ vật không giống lúc trước, vì nó, thần đệ tiêu phí không ít tâm tư, khẩn cầu người có thể tự mình xem xét."
Trong ánh mắt mọi người, nụ cười của hắn vô cùng trung thành, dường như giữa huynh đệ bọn họ là chân chính quan tâm lẫn nhau, nhưng gương mặt này thật ra có được bao nhiêu tình cảm chân thật?
Nạp Lan Lân nhẹ cúi mắt, môi mỏng chỉ nói ra một từ lạnh như băng "Chuẩn"
Nạp Lan Ngôn nở nụ cười, vỗ vỗ tay đối với phía ngoài điện, liền thấy một nam tử chậm rãi đi lên, khay nâng qua đỉnh đầu, nghiêng mình, tóc rơi xuống làm cho người khác không thấy mặt hắn, mà bên trong khay, chỉ bày biện một tờ giấy mỏng manh, trên mặt là từng chữ đen chỉnh tề, còn có hai ấn đỏ tươi.
"Đây là thần đệ nhờ người từ trong Lan Nguyệt Quốc khai quật được một mỏ vàng, hiện tại dâng lên cho quốc khố có thể đầy đủ, khi nào thu được lợi nhuận liền trực tiếp có thể vận chuyển đến khu thiên tai, giảm bớt tình hình thiên tai."
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, Lan Nguyệt Quốc là đất nước nổi tiếng về mỏ vàng, vùng đất của quốc gia không lớn, nhưng lại cực kỳ giàu có, có thể thuê được cả một quân đội tinh nhuệ, am hiểu chiến đấu ám sát, mà sản nghiệp của Lan Nguyệt Quốc đã vượt qua tưởng tượng, nếu lung lay, chỉ sợ căn cơ quốc gia bởi vì vậy mà lắc lư theo.
Cho nên, tuy nó là một khối thịt béo, cũng không thể nuốt vào.
Lần này Nạp Lan Ngôn dâng lên tài phú vĩ đại như thế, mà không độc chiếm làm của riêng, liền làm cho người ta thấy kinh ngạc. Lời đồn đãi cửu vương gia và hoàng thượng không hợp nhau, hiện tại xem ra, chỉ sợ là lời nói vô căn cứ.
Nạp Lan Lân tiếp nhận, ánh mắt cũng dừng lại trên người nam nhân đưa khay kia, người này thân hình gầy gầy, gương mặt bình thường không chớp mắt, nửa ngày, hắn xoay tầm mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm cũng lạnh lẽo "Khó có được hoàng đệ khổ tâm, ngươi là đang tỏ rõ lòng trung thành với ta? Hay là còn có việc gì khác?"
Nạp Lan Ngôn mặt không đổi sắc, quỳ xuống nói "Tấm lòng của thần đệ, Nhật Nguyệt minh chiếu."
Nạp Lan Lần cúi mắt nhìn hắn "Thật không?" khẩu khí cũng là lạnh lùng trào phúng.
Nhất thời trong lúc đó, Ngự Thư Phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại đoạn đối thoại của hai huynh đệ.
Đột nhiên, một người mặc áo giáp lảo đảo chạy đến Ngự Thư Phòng, không đợi Hỉ công công vào cửa bẩm báo, đã quỳ xuống ngoài cửa vội la lên "Hoàng thượng. Hạ thần có việc gấp cần báo."
Hắn quỳ gối trên bậc thềm hô to "Ngưng phi nương nương cầm Kim bài miễn tử rời khỏi Ngưng Lộ Cung, hiện tại đi đến Nhu Tuyết Điện --"
Ánh mắt Nạp Lan Lân trầm xuống, thống lĩnh Ngự Lâm Quân còn chưa nói xong, nam tử cao quý kia đã biến mất, cửa phòng bị đánh văng vào vách tường, sau đó vỡ vụn.
Mặc dù các sứ giả kinh hãi, nhưng chuyện nhà đế vương không phải bọn họ có thể quản, Hỉ Công Công cười xòa kêu vài tiểu thái giám hầu hạ, mời các vị đại nhân ra về, ngày khác lại nghị sự.
Mi tâm của Cửu vương gia Nạp Lan Ngôn hơi giãn ra, sau đó môi nở nụ cười, khoát khoát cây quạt trong tay, cùng đi theo ra ngoài.
Đi được vài bước, quay đầu nhìn về phía nam tử mặc y phục đơn giản phía sau mình cười nói "Lân hiện tại không rảnh quản ta, ta mang ngươi đi xem náo nhiệt, thuận tiện, gặp nữ nhân ngươi luôn muốn gặp, sao hả?"
--- ------
Tường viện thâm cung.
Hai tròng mắt Mặc Ngưng Sơ lạnh như hàn băng, trong tay còn nắm tóc một người, người kia không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ, thằng thừng đi qua hành làng xinh đẹp, hơi thở lạnh lẽo và xà trạm cột điêu không hợp nhau, làm cho nhiều cung nhân tò mò.
Nàng vẫn đứng trước tòa cung điện kia, bên trong phồn thịnh rực rỡ, nhưng nàng lại như muốn đông cứng tất cả lại, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta sợ hãi.
Nhóm ma ma đứng trước Nhu Tuyết Điện không dám ngăn đón, thấy Mặc Ngưng Sơ thả tóc cung nhân trong tay ra, người bị chế trụ liền ngã xuống mặt đất ôm đầu rên rỉ, cây ngân châm trên đỉnh đầu vô cùng chói mắt, làm người khác hoảng sợ.
"Chuyện này đúng là chuyện lạ... Đây không phải muội muội Ngưng Sơ bị ho lao sao? Thật là, một người bệnh thế nào lại tự chạy đến, nếu lây nhiễm cho những người khác, vậy phải làm sao?" Phong Nhu Tuyết chậm rãi đi ra, cung nhân đều bao bọc vây quanh nàng, phượng mâu nhỏ hẹp nhìn nữ tử mặc áo trắng như tuyết trước mặt,  trong mâu quang đè nén kinh diễm, giây lát thành âm thầm ghen tị: "Người bệnh nên trở về nơi người bệnh, nơi này không thể so với Ngưng Lộ Cung lạnh tanh của ngươi, nơi này là nơi hoàng thượng ngủ lại, ngươi dơ bẩn như vậy, hoàng thượng trách tội xuống, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.