Tiểu Yêu Tru Ngọc

Chương 7:




Ta nhìn mọi người luyện công ở xa xa, bắt đầu trông bầu vẽ gáo luyện theo.
Mặc dù đều là công phu ta đã học mấy trăm năm trước, nhưng cơ thể này ta vẫn còn hơi xa lạ, thế nên tiến độ của ta cũng không khác gì với các đệ tử mới.
Trời rất nhanh tối xuống, lúc ta buồn bực không vui về phòng định nghỉ ngơi, vừa vào cửa lại đã nhìn thấy A Vưu đang té xỉu trên đất.
Ta ngẩng đầu lên, có một người đang lười biếng dựa trên giường của A Vưu, chính là U Tồn.
"Sao ngươi lại tới đây!"
Ta chạy chậm tới, thế mà còn có chút vui mừng.
"Đương nhiên là đến nhìn xem ngươi tìm thế nào rồi, sao nào, quên ngươi phải làm gì rồi à?"
Đúng, đúng là quên mất rồi...
Nhưng ta nào dám nói như vậy, thề thốt nói: "Sao thế được chứ! Ta nhớ mà!"
Cũng không biết hắn tin hay không tin, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ta lúc này mới phát hiện hắn có cái gì đó không đúng, bên lông mày loáng thoáng có vết thương, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Ta ngồi xuống bên cạnh hắn, bỗng nhiên ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn một vòng, lúc này mới phát hiện da thịt chỗ lồng ngực hắn hơi đỏ lên.
Ta tháo vạt áo hắn ta, lồng ngực vốn bóng loáng xinh đẹp lúc này có một vết thương rướm máu ngoằn ngoèo, thấy mà giật mình.
"Sao ngươi lại bị thương!"
Ta gấp đến độ vội vàng móc khăn tay ra nhẹ nhàng lau cho hắn.
Hắn thản nhiên nói: "Đánh nhau."
"Đánh nhau với ai? Sao cũng không xử lý chút chứ? Sắp nhiễm trùng rồi nè!"
"Không biết xử lý thế nên mới tới tìm ngươi."
Ta bị lời hắn nói làm nghẹn họng, thở phì phò hỏi hắn: "Vậy sao khi nãy ngươi không nói?"
"Ngươi không hỏi ta."
Chọc tức ta như thể là chuyện vui lắm vậy, hắn ngay cả đau cũng không đoái hoài tới, chỉ cười tủm tỉm nhìn ta.
"Ta thật sự không nên lo cho ngươi."
Ta ném khăn tay, xoay người đi lật tìm trong rương, mỗi một căn phòng ở đây đều chuẩn bị thuốc trị thương, ta còn chưa dùng lại đã cho hắn dùng.
Hắn chỉ cứ lẳng lặng nhìn ta, cho đến khi ta lau sạch vết máu, bôi thuốc, dùng băng vải băng lại cho hắn.
Ta thắt nơ bướm, hỏi hắn: "Sao?"
"Không tệ, lần sau sẽ tới tìm ngươi tiếp."
"Ta không phải nói cái này!" Ta tức giận chỉnh lại quần áo cho hắn, hỏi, "Ngươi có đau không?"
Hắn cười dửng dưng: "Chút vết thương nhỏ này..."
Ta không nhìn nổi thái độ của hắn, nâng tay lên định đánh vào miệng vết thương của hắn, hắn vội vàng bắt lấy tay ta, nói: "Không đau thì đã không tới tìm ngươi."
Ta bỏ qua cho hắn, hỏi: "Ngươi đánh nhau với ai mà thành ra thế này?"
"Vạn Yêu Động."
"Ngươi, ngươi điên rồi à! Ngươi sao đánh thắng được bọn họ!"
Hắn cười cười, "Không thử thì sao biết."
"Nhưng ngươi suýt nữa mất mạng."
"Nhưng Vạn Yêu Động đã bị ta thu phục."
"Nhưng, hả? Ngươi làm sao thu phục được?"
"Đánh được."
Hắn nói bâng quơ, nhưng ta cũng có thể đoán được hắn đã trải qua trận ác chiến cỡ nào, bỗng nhiên có chút thương tiếc.
"Thà rằng lo lắng cho ta thì không bằng ngươi quan tâm mình thêm đi." Hắn nói như vậy ta mới phát hiện tay mình vẫn còn bị hắn nắm.
"Tru Ngọc, ngươi lạnh như khối băng."
"Chuyện nhỏ, không cần ngươi lo." Ta rút tay về, U Tồn thả tay xuống, yên lặng ngồi một lúc rồi đứng dậy định rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Vạn Quật sơn."
Hắn quay đầu nhìn ta, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ từng chút lấy lại lãnh thổ của ta."
Thanh Niệm và Huyền Diệp vẫn không tới tìm ta.
Chừng mười ngày trôi qua, bởi vì thật sự đã quá lâu không có ai để ý tới ta, A Vưu bèn nói với Liên Hoa Thượng Tiên. Liên Hoa biết được bèn vung tay trực tiếp mang ta đến Thiên Cung.
"Thanh Niệm đến nhân gian dẹp loạn Ma tộc rồi, nhưng là hai ngày trước mới rời đi, trước đó sao nàng ta không đưa ngươi đến gặp Huyền Diệp chứ? Thật kỳ lạ."
"Có lẽ sư tỷ quên mất ạ."
Ta kéo cánh tay Liên Hoa, đi theo nàng ấy.
Hiếm có vị thần tiên nào để ý tới ta, ta bèn hỏi nàng ấy về chuyện Linh Thạch, mặc dù trước kia ta cũng ở Thiên Cung, nhưng trong mắt chỉ có Huyền Diệp, trước giờ chưa từng quan tới thứ khác, không biết được nhiều chuyện.
“Linh Thạch? Đó không phải là thứ phong ấn Yêu Hoàng sao? Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Thực sự có thứ này sao? Đợi đã, ngươi nói cái gì mà Yêu Hoàng? Yêu Hoàng là ai?”
“Yêu Hoàng U Tồn đã chết một vạn năm rồi, ngươi chưa học Thượng Cổ Sử nên chưa nghe nói cũng bình thường.”
Ta cả kinh, hoá ra những gì U Tồn nói đều là sự thật, ta còn tưởng hắn đang gạt mình.
“Vậy Linh Thạch kia đâu?”
“Ta cũng không biết, U Tồn chết rồi, còn ai quan tâm đến thứ này nữa chứ, đúng rồi, ngươi từ đâu nghe nói về chuyện Linh Thạch?”
“Ớ, nghe đồn đại thôi.”
Ta không nghe thấy Liên Hoa nói gì nữa, cả người hồi lâu vẫn không thoát ra khỏi khiếp sợ.
Một lúc sau, Liên Hoa dừng bước, ta nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, trong nháy mắt lòng chợt lạnh xuống.
Cửa mở nhưng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có hơi thở dao động chứng tỏ bên trong có người.
Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, chậm rãi bước vào, vào khắc nhìn thấy Huyền Diệp, suýt chút nữa ta không nhận ra hắn ta.
Hắn ta đang nhắm mắt bế quan, cả người gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ bệnh tật không nên thuộc về hắn ta.
Hắn ta sao lại biến thành bộ dạng thế này? Chẳng lẽ hoan lạc với Thanh Niệm quá nhiều nên thương tổn thân thể sao?
Ta nhìn hắn ta, cảm thấy ghê tởm cực kỳ.
“Tru Ngọc, mau bái kiến sư phụ đi.” Liên Hoa Thượng Tiên thấp giọng nhắc nhở, Huyền Diệp chậm rãi mở mắt, con ngươi màu hổ phách đó ẩn chứa u sầu.
Ta cố kìm nén khó chịu bái hắn ta một lạy, Liên Hoa Thượng Tiên nói tiếp: “Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta cáo lui trước.”
Đợi nàng ấy rời đi, Huyền Diệp mới nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái, thả đồ vật trong tay xuống hỏi: “Ngươi là Tru Ngọc? Liên Hoa nói ngươi đã tới Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu gần mười ngày rồi.”
“Đúng vậy, đồ nhi vẫn luôn chờ sư phụ triệu kiến.”
Chẳng lẽ hắn ta không biết sao? Ta đánh giá hắn ta, ánh mắt rơi vào đồ vật trên tay hắn ta.
Hồn Đăng, linh hồn của Thanh Niệm được tu bổ bằng Hồn Đăng, ta nhớ hôm đó nó đã vỡ rồi, bây giờ Thanh Niệm đã sống lại, sao hắn ta còn dùng thứ đồ này làm gì?
Hắn ta không chú ý đến ánh mắt của ta, đứng dậy, dùng ngữ khí vô cùng lãnh đạm nói: “Vì sao lại muốn tu tiên?”
“Bởi vì ta không muốn mãi được người khác bảo vệ, ta muốn bảo vệ người khác.”
Vừa dứt lời, hắn ta tựa như bị thứ gì đâm trúng, đột nhiên ngước mắt lên nhìn ta, đáy mắt có mấy phần không dám tin.
Đây là những lời ta đã nói với hắn ta vào ba trăm năm trước, lúc ấy là lần đầu tiên ta nhập sơn môn, ta nghĩ hắn ta vẫn còn nhớ.
“Sư phụ, người sao vậy?”
Ánh mắt hắn ta gần như xuyên thấu qua ta, sau khi chắc chắn mình không tìm được bóng dáng quen thuộc, hắn ta mới ý thức được mình có hơi thất thố, sau khi hồi thần, hắn ta lắc đầu nói: “Không có gì, những lời nói này của ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân.”
Ta giả vờ không hiểu nhìn hắn ta, nhưng hắn ta không nói tiếp mà hỏi ngược lại: “Thanh Niệm dạy cho ngươi cái gì rồi?”
Lần này, ngữ khí ôn hoà hơn rất nhiều.
“Không có, chắc sư tỷ quá bận rộn nên vẫn chưa đến gặp ta.”
Nghe vậy, hắn ta cau mày, lấy ra một cuốn thư mới.
“Nếu ngươi đã nhập môn của ta, ta sẽ từ mình dạy dỗ ngơi, chỉ là gần đây nhiều việc quấn thân, không có thời gian rảnh rỗi, ngươi tự về đọc sách tìm hiểu trước, nếu không hiểu chỗ nào thì tới hỏi ta.”
“Tạ sư phụ.”
Ta nhận lấy, lúc ôm vào lòng, tay vô tình chạm vào con chủy thủ giấu bên trong.
Ta sẽ đem nó đâm vào mệnh môn của Huyền Diệp, ngày này không còn xa nữa.
“Tru Ngọc! Sao ngươi lại ở đây?”
Lúc đang chuẩn bị cáo lui, giọng của Thanh Niệm đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào, ta quay đầu lại, thấy nàng ta mặc huyền giáp đang vội vàng đi tới.
“Sư tỷ.”
Ta mỉm cười nhưng lại bị nàng ta mắng thẳng mặt: “Ngươi thật to gan, ai cho ngươi tới đây!”
Không đợi ta giải thích, Huyền Diệp để lộ ra vẻ không kiên nhẫn, hắn ta trầm giọng nói: “Thanh Niệm, người chọn nàng là ngươi, bây giờ lại không cho nàng gặp ta, làm loạn cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Sư phụ, ta…”
Thanh Niệm bị hắn ta làm nghẹn nói không nên lời, sau đó lại trừng mắt với ta, đen mặt giải thích: “Đệ tử không có không cho nàng ta gặp người, chỉ là đệ tử không tìm được người, nhất thời lỗ mãng.”
Ta nhìn hai người bọn họ, vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ quái, Huyền Diệp yêu thương nàng ta nhất, sao bây giờ hình như không đúng lắm thì phải?”
Thanh Niệm vừa nói xong, ánh mắt cũng rơi vào Hồn Đăng, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người thật sự muốn tu Hồn Đăng kia sao? Nàng đã hồn tiêu phách tán rồi, cho dù người tiêu hao hết pháp lực, nàng cũng không về được nữa!”
Sắc mặt Huyền Diệp trầm xuống: “Thanh Niệm, ngươi đừng nói những lời này nữa.”
“Sư phụ!”
Thanh Niệm tức giận bật khóc, Huyền Diệp lại chậm rãi cầm lấy Hồn Đăng, lúc ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên tia kìm nén lửa giận: “Ra ngoài.”
Thanh Niệm còn muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Huyền Diệp chặn họng không nói nên lời.
Do dự một lúc, nàng ta hung tợn liếc ta một cái, bắt lấy cổ tay ta kéo ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.