Edit: Shye
*
【Thư mời thứ năm】
Tử vong thịnh yến nhiệm vụ năm: Thần giáng.
Nhiệm vụ khen thưởng: Số ngày sinh tồn +200, đạo cụ ngẫu nhiên x1, tiền mặt 500 nghìn tệ.
Chú ý, nhiệm vụ phó bản sẽ mở ra trong vòng hai phút nữa, xin vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.
Mí mắt phải của Quan Yếm đột nhiên giật một cái.
Cô nhìn về phía Thích Vọng Uyên, anh lật thư mời lại: "Chính là cái này rồi."
Cái thứ "Thánh giáo chủ" nhìn tà ác đến tận cùng, cái gọi là thần trong lòng tín đồ.
Tuy rằng vẫn cùng một hệ liệt nhiệm vụ, nhưng phó bản 'Xã hội không tưởng' lần trước cũng không quá khó khăn, bởi vì kẻ thù lúc ấy của họ chỉ là đám loài người có tín ngưỡng là thánh giáo chủ.
Lúc này, căn cứ theo chủ đề thì dường như không phải là một khái niệm nữa.
Hy vọng là đừng quá khó.
*
Đầu Quan Yếm choáng váng rất lâu, dường như đang chìm rất sâu trong một giấc mơ.
Cuối cùng khi cô tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy đó là trần nhà vô cùng quen thuộc.
Đây là... chung cư một phòng ngủ mà cô thuê trước kia mà? Tại sao cô lại ở chỗ này?
Đèn treo với tầng tầng lụa trắng xinh xắn rũ xuống chiếu xuống giường, tản ra ánh sáng trắng ấm áp, y hệt như lúc cô nhận được bức thư kia.
Vẻ mặt cô khẽ thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Không... Không thể tin được. wattpad_tichha_
Trong nháy mắt đó, dường như cô cho rằng mọi thứ xảy ra trước đó chỉ là một cơn ác mộng do cô tạo ra.
Nhưng không phải.
Bởi vì ngay sau đó, bên ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa.
Âm thanh "cộc cộc" vừa vang lên, trái tim Quan Yếm giật mình nảy lên, chỗ này là căn chung cư cô ở một mình, vậy thì không thể nào có người gõ cửa phòng ngủ cô.
Người ngoài cửa không chờ cô đáp lại, hình như không còn kiên nhẫn được nữa, người đó tăng thêm lực tay đập mạnh vài cái.
Cùng lúc đó, một tiếng hô mang theo sự tức giận vang lên: "Tiểu Yếm à, sao còn chưa lết khỏi giường nữa, tự con xem coi giờ là mấy giờ!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc làm Quan Yếm không khỏi sửng sốt vài giây.
Tiếng đập cửa càng thêm dồn dập, cô lập tức đi tới mở cửa ra, đứng ngoài cửa, là mẹ của cô.
Quan Yếm sững sờ hỏi: "Mẹ...?"
"Con bé chết tiệt này sao giờ mới dậy, nhanh chân đi thay quần áo chuẩn bị các thứ đi, trang điểm xinh đẹp chút. Lát nữa dì Vương con đưa con trai tới đây, hai đứa bây còn trẻ thì nên nói chuyện giao lưu nhiều hơn!"
Cuối cùng, biểu cảm của đối phương cũng dịu đi, nhanh chóng nở nụ cười, giọng điệu dịu dàng đi không ít.
Vừa nói vừa đẩy Quan Yếm vào lại phòng ngủ.
Quan Yếm lơ ngơ bị đẩy tới trước tủ quần áo, trong lòng còn đang tự hỏi rốt cuộc tình huống này là sao thế này, "mẹ" cũng đã đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cô sửa soạn nhanh lên rồi ra ngoài chờ.
Mãi cho đến khi cửa phòng được khép lại nhẹ nhàng, cô vẫn còn cảm giác vô cùng mơ hồ và khó hiểu.
Có cần dựa theo yêu cầu của "mẹ" không, nghe thì có vẻ là để cô đi xem mắt.
Quan Yếm biết "dì Vương", bà ấy đúng thật là bạn của mẹ cô, cũng có một đứa con trai ưu tú thật, thậm chí cũng giống như hiện tại, từ khi cô vào đại học thì hai người mẹ này bắt đầu tác hợp hai người rất nhiều lần.
Nhưng vấn đề là... Bây giờ đang trong nhiệm vụ của phó bản đấy.
Hiện thực và hư ảo đan xen vào nhau một cách quỷ dị, tạo thành một loại cảm giác vô cùng hoang đường.
Quan Yếm im lặng thầm suy nghĩ, quyết định làm theo trước. Trước mắt dường như không có bất kỳ manh mối gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cốt truyện.
Cô trở lại mép giường cầm điện thoại lên mở ra, không tìm được số của Thích Vọng Uyên, cô cũng chưa từng học thuộc nên không thể nhập vào được.
Xem ra không thể thực hiện ý tưởng dùng điện thoại để liên hệ với đối phương, chỉ còn cách đi tìm người thôi. Nếu cô trở lại chỗ phòng thuê thì cũng có khả năng anh vẫn còn ở chỗ cũ, hoặc là quán mỳ nhỏ bên phố ẩm thực.
Việc này nói sau đã, trước mắt vẫn phải ứng phó việc "trong nhà" trước.
Quan Yếm đi vào nhà vệ sinh, khi giơ tay mở đèn thì mới chú ý tới một chi tiết trước đó cô đã bỏ qua, bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, trời vẫn chưa sáng.
Nhưng vừa rồi cô xem điện thoại, bây giờ đã là 10 giờ rưỡi sáng.
Cô đè nén sự nghi ngờ trong lòng, rửa mặt xong, đi ra phòng ngủ kéo màn ra.
Bởi vì cô ở lầu hai, mấy tòa kiến trúc và cây cối xung quanh che khuất tầm nhìn, từ cửa sổ nhìn ra chỉ có thể thấy ánh trăng lờ mờ và mấy cảnh vật khác, ngay cả mặt trăng cũng không nhìn thấy.
Cửa sổ mấy nhà khác đều sáng đèn, nhìn thì có vẻ là một buổi đêm vô cùng bình thường.
Quan Yếm buông rèm xuống, nhíu chặt mày.
Loại cổ quái trốn dưới sự bình tĩnh này còn làm người ta bất an hơn so với loại ma quỷ trực tiếp xuất hiện trước mắt.
Xoay người mở tủ quần áo ra, cô phát hiện bên trong là toàn bộ quần áo của mình trong hiện thực.
Để tiện hành động, cô chọn một chiếc áo thun rộng rãi thoải mái và quần thể thao ngắn, sau đó vừa ra khỏi cửa thì đã bị "mẹ" hỏi: "Để con trang điểm thay đồ, mà con xem con mặc cái gì đấy? Mau đi thay đi..."
"Ding dong..."
Tiếng chuông cửa cắt ngang lời bà ấy định nói.
Bà ấy đành phải trừng mắt nhìn Quan Yếm một cái, bước nhanh qua mở cửa.
Nhìn bóng dáng vội vàng của bà ấy, Quan Yếm nhất thời cảm thấy buồn cười. Bởi vì rất giống mẹ cô, thật sự giống nhau y như đúc.
Vừa quay đầu lại, cô thấy trên bàn ở phòng khách có rất nhiều trái cây và kẹo ngọt, thêm một bó hoa tươi, xem ra còn ấm áp hơn lúc cô còn ở đây.
Ngay lúc cô đi qua đó ngồi thì nghe thấy tiếng "mẹ" mở cửa ra, nhiệt tình nói chuyện với người ngoài cửa: "Tới rồi à? Mau mau đi vào ngồi đi! Ai nha, tới là được rồi, còn mang đồ chi đấy?"
Ghế sofa bên này bị góc tường chắn tầm nhìn ra cửa trước, Quan Yếm chỉ có thể nghe thấy âm thanh mà không thấy người.
Cô chọn viên chocolate bắt đầu lột giấy bọc, sau đó nhíu mày.
Ngoài cửa không có âm thanh, một chút cũng không có.
Cô từ từ đứng lên, đi theo hướng ngang qua, theo vị trí thay đổi, cuối cùng tầm mắt mới lướt qua góc tường nhìn thấy cửa trước.
Cửa phòng đóng chặt, không một bóng người.
Nơi này vốn dĩ là một căn chung cư một người ở, bây giờ thật sự chỉ còn một mình cô.
Nhưng Quan Yếm cảm giác, bất kỳ lúc nào trong phòng cũng có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Giữa bàn tay có thứ gì đó giật giật, cô cúi đầu nhìn xuống, mới nhớ tới mình đang cầm trong tay viên chocolate vẫn chưa tháo vỏ.
Bây giờ, viên chocolate kia đang uốn éo trên đầu ngón tay cô.
Cô lập tức ném thứ đồ kia xuống đất, mạnh mẽ dẫm lên, dường như cô nghe thấy tiếng thét chói tai mơ hồ.
Nhích chân ra, trên nền gạch trắng tinh có thêm một bãi chất dịch nhầy màu xanh lục.
Quan Yếm nhíu mày, ánh mắt đảo qua chỗ bàn trà thì thấy hoa tươi bày biện trên đó không biết đã héo tàn từ khi nào, táo trong đĩa đựng trái cây đã thối rữa thành màu đen.
Mà những viên kẹo đó... như một đống sâu to đang điên cuồng vặn vẹo trong đĩa, giấy bọc kẹo cọ xát vào nhau vang lên âm thanh làm người ta khó chịu.
Cô đi về phía cửa chính, quyết định rời khỏi chỗ này trước, ra ngoài nhìn xem rốt cuộc tình huống này là gì.
Bỗng nhiên một tiếng "lạch cạch" vang lên. Cửa phòng ngủ nằm lệch phía sau vang lên tiếng bị người ta mở ra.
Quan Yếm dừng chân nhanh quay đầu lại, đối diện với "mẹ" đang lim dim buồn ngủ.
Tóc của đối phương bù xù, ngáp dài một cái từ phòng ngủ đi ra, lười biếng nói: "Vẫn là ngủ với con là ngon nhất, tối nào ông bố kia của con cũng ngáy, ồn ào làm mẹ chưa từng ngủ được một giấc ngon lành. Ai nha, nếu không phải căn phòng này của con quá nhỏ và không thuận tiện thì mẹ thật sự muốn ở lại đây khỏi về, để ổng ở nhà một mình luôn!"
Rồi bà dừng lại, ánh mắt nghi ngờ đi về phía Quan Yếm: "Con bé này sao nhìn mẹ thế? Đến mẹ mà con lại không nhận ra à?"
Trong lòng Quan Yếm đã khờ nay lại càng khờ hơn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Mẹ, con đói bụng rồi, có gì ăn không ạ?"
"Mẹ" dừng chân, chép chép miệng đi tới chỗ nhà bếp: "Hôm qua mẹ có đem nhiều đồ tới mà, muốn ăn cái gì?"
Quan Yếm cười cười: "Nào cũng được ạ, chỉ cần mẹ làm thì đều ngon."
Bà hừ một tiếng, liếc nhìn cô một cái: "Bớt nịnh hót mẹ mày đi, có lúc nào con không kén ăn đâu? Chờ tí, mẹ đi chiên cho con hai quả trứng để con lấp đầy bao tử, lát nữa rồi làm cơm trưa."
Bà nói xong thì đi vào nhà bếp. wattpad_tichha_
Giữa nhà bếp và phòng khách có một cái cửa kéo, "mẹ" đi vào kéo cửa lại, phía sau cánh cửa chỉ còn lại âm thanh bận rộn.
Quan Yếm nhìn phương hướng chỗ nhà bếp, nhích từng bước một tới chỗ cửa trước, khi khoảng cách còn vài bước cuối cùng, cô lập tức tăng tốc chạy qua, cầm nắm cửa kéo ra!
Cửa phòng đưa tới một luồng gió lạnh thổi tung mái tóc dài của cô, tóc mái lướt qua đôi mắt làm cô phải chớp một cái.
Trong nháy mắt, bên ngoài xuất hiện một đôi mắt lạnh lẽo âm u ngoài dự đoán.
"Mẹ" đứng thẳng tắp ngoài cửa, gương mặt trắng bệch không biểu cảm, một đôi mắt đen đúa không có tròng trắng đối diện với Quan Yếm không chớp mắt, ngay sau đó cái đầu chợt nghiêng qua bên phải, kéo dài âm cuối với giọng lạnh như băng: "Con muốn đi đâu đấy..."
Sau lưng bà là sự tối tăm dày đặc không có bất kỳ tia sáng nào, chỉ có bà đứng đó bị ánh sáng trong phòng dọi làm tăng thêm vẻ tái nhợt dị thường.
Quan Yếm đóng cửa một tiếng "đùng".
Thật sự điên hết rồi.
Cái phó bản này sao có thể dùng hình tượng mẹ cô để xây dựng nên một thứ kinh khủng như vậy?
Cô nhìn cửa nhà bếp đang đóng chặt, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng động bên trong, giống như "mẹ" vẫn luôn ở đó chiên trứng cho cô.
Cô suy nghĩ rồi lại mở cửa lần nữa.
Lần này chỉ hé ra một chút, một chùm tia sáng từ bên trong chiếu thẳng ra ngoài, rọi sáng một nửa cơ thể của "mẹ".
Bà đang gục đầu xuống chợt động đậy, hai con mắt đen nhánh khẽ nhúc nhích, đảo mí mắt theo một góc độ không giống con người nhìn Quan Yếm chằm chằm, hé miệng phát ra âm thanh quái dị "khặc khặc".
Cùng lúc đó, hai tay vươn tới chỗ cửa mở, dường như muốn chụp lấy người cô.
Quan Yếm nhanh chóng đóng cửa, nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng "mẹ" hỏi: "Tiểu Yếm, ai tới đấy? Sao con vẫn đứng đó mở ra đóng vào hoài thế?"
Cô im lặng hai giây, trả lời: "Không có ai ạ, con tưởng có người gõ cửa, là con nghe nhầm rồi."
Nói xong, cô đi tới chỗ phòng khách mở cửa sổ ra nhìn.
Bên ngoài vẫn rất tối, ánh trăng vốn đã bị cây cối ngoài cửa sổ che khuất hơn phân nửa, gần như không nhìn thấy thứ gì.
Nhưng nhiệm vụ của phó bản này chắc chắn không nhỏ tới mức nằm trong căn nhà của Quan Yếm.
Đầu tiên Thích Vọng Uyên và cô lập đội tiến vào, anh cũng không xuất hiện ở đây. Tiếp theo, bên ngoài có rất nhiều cửa sổ có ánh đèn, thỉnh thoảng còn trông thấy bóng người bên cửa sổ.
Cho nên Quan Yếm suy đoán, bây giờ cô phải thực hiện giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ, chính là rời khỏi căn nhà quái dị này.
Nhưng cửa đã bị chặn, cửa sổ có lan can phòng trộm, mà lầu hai cũng không có cách để nhảy thẳng ra ngoài.
Cô nhìn về phía cửa chính, chẳng lẽ phải xông ra?
Không... Chắc chắn phải có cách ổn thỏa hơn. Mặc kệ bên cạnh có xảy ra bất kỳ chuyện ma quái dị thường nào thì nhất định vẫn sẽ cất giấu đường sống.
Quan Yếm bắt đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, ánh mắt khẽ di chuyển.
Một "mẹ" chỉ xuất hiện dưới tình huống một "mẹ" khác biến mất hoặc khuất mắt cô.
Thế thì...
Trong phòng bếp vang lên tiếng thủy tinh va chạm, có vẻ đã làm xong bữa sáng.
Quan Yếm nhanh chóng đi tới chỗ cửa chính, đưa tay nắm lấy tay cầm, vừa nghiêng người nhìn chằm chằm chỗ nhà bếp.
Cô bị góc tường chắn tầm mắt nên không có cách nào trông thấy bên kia, nhưng không sao... phòng khách lớn tới vậy, đối phương sẽ không tự đến đây.
Cửa nhà bếp nhanh chóng vang lên tiếng kéo cửa, ngay sau đó "mẹ" gọi: "Tiểu Yếm, trứng chiên đây, con đâu rồi?"
Quan Yếm không lên tiếng, nghe thấy tiếng bước chân cửa đối phương càng ngày càng gần, nhắm chừng khoảng cách vừa phải, cô mới lên tiếng: "Mẹ, con ở đây."
Còn chưa dứt lời, "mẹ" đang bưng mâm sứ có trứng chiên xuất hiện trước tầm mắt.
Cùng lúc đó, đối phương nghe thấy âm thanh, thuận tiện quay đầu nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt đó, Quan Yếm nhanh chóng mở cửa ra.
Sau đó một tiếng "xoảng" vang lên, mâm sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Người phụ nữ trong nhà đã biến mất, ngoài cửa chỉ là một hành lang trống trơn.
Hành lang tối đen khi nãy giờ đang sáng choang, thậm chí sáng ngời đến nỗi chói mắt.
Mà trong nhà... Giữa đống mảnh sứ vỡ kia không có trứng chiên mà chỉ có một đống cháy đen không biết là gì. Nhìn kỹ thì hình như cái thứ đó còn đang nhúc nhích.
Dường như cũng có thể bước ra khỏi cửa được rồi.
Quan Yếm suy nghĩ rồi trở về phòng ngủ lấy cọng dây buộc tóc lại, lâu lắm rồi cô chưa xài tới balo du lịch, bỏ hộp thuốc dự phòng trong nhà và mấy thứ đồ đạc linh tinh bỏ vào, rồi đi tới nhà bếp lấy một con dao gọt trái cây.
Cô cầm dao đi ra cửa, ngay từ ban đầu đã vô cùng cẩn thận, nhưng mãi cho tới khi đi xuống cầu thang cũng chẳng có tình huống gì xuất hiện.
Thuận lợi đi xuống đại sảnh lầu một, cửa kính trong suốt đóng chặt, bên trong là ánh đèn sáng ngời, vì đối lập với ánh sáng bên trong nên bên ngoài có vẻ đen kịt hoàn toàn, như đang ngăn cách thành hai thế giới.
Quan Yếm đến gần, trên cửa kính hiện lên bóng dáng của cô.
Cô thấy mình bình tĩnh cầm một con dao, theo bước chân lần lượt phóng ra vào thu vào, hai "Quan Yếm" một trong một ngoài từ từ lại gần nhau, cuối cùng khi cô đưa tay nắm lấy then cửa thì đã chạm vào nhau trong vài giây ngắn ngủi.
Trong nháy mắt này, cái hình chiếu kia bỗng nhếch miệng thành một nụ cười điên cuồng tà ác.
Quan Yếm giật mình, nhìn kỹ lại thì chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của mình.
Sau đó cô mới chú ý tới, sau lưng cô bên trong tấm kính thủy tinh kia đã xuất hiện vài thứ gì đó từ lúc nào.
Những người đó "đứng" trong tấm kính thủy tinh, vừa cao vừa gầy như hồn ma, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Sau lưng Quan Yếm cứng đờ, từ từ xoay cổ lại, phía sau là đại sảnh không một bóng người.
Cô cảm giác miệng hơi chát chát, dứt khoát dùng sức kéo cửa ra, nhanh chóng chui ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thấu tim thổi tới, thổi tung mái tóc bay rối bời.
Cô cầm thật chặt con dao trong tay, chạy thẳng tới chỗ cổng ra khu nhà.
Từng luồng gió thổi bên tai giống như có người nào đó đang khóc lóc rất thảm thiết.
Vài giây sau, Quan Yếm dừng chân.
Bên phải con đường phía trước là một quảng trường sinh hoạt cộng đồng trong khu dân cư, có máy tập thể dục và thiết bị vui chơi cho trẻ em.
Trong thế giới hiện thực, gần như từ sáng tới tối đều có người ở đây, có đôi khi là trẻ em rượt nhau đùa giỡn và phụ huynh, đôi khi là mấy người già cùng nhau tập thể dục và nói chuyện phiếm.
Mà bây giờ... Nơi này thật sự có rất nhiều người. wattpad_tichha_
Có điều, dù là người già hay trẻ nhỏ, hoặc là người lớn đi theo trông nom con trẻ, thì họ đều đứng theo một tư thế thống nhất giữa khu vực trống trải, ngẩng cao đầu, nhìn lên không trung không nhúc nhích.
Tần suất hình huống quái dị xuất hiện quá nhiều làm Quan Yếm chết lặng.
Cô nhích qua con đường bên trái, men theo thảm cỏ tiếp tục chạy về phía trước, cố hết sức tránh xa những người này.
Nhưng khi cô chạy gần ra khỏi đó, bọn họ đột nhiên đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cô.
Theo chuyển động của cô, mấy chục người già trẻ lớn bé xoay đầu theo giống như đồng ruộng hoa hướng dương thấy mặt trời, gương mặt di động theo cô.
Quan Yếm xem như không phát hiện, không ngừng chạy như điên về phía trước, mãi tới khi nhìn thấy... quảng trường một lần nữa.
Tất bả bọn họ đều nghiêng đầu qua nhìn cô chăm chú, dưới ánh trăng, mỗi khuôn mặt đều nửa sáng nửa tối tạo nên một loại cảm giác vặn vẹo không đối xứng.
Là quỷ dựng tường sao?
Quan Yếm thả chậm tốc độ, nhìn lại những người đó, trong lòng hồi hộp đập.
Sau đó cô đột nhiên xoay người, chạy như điên về hướng ban đầu.
Sau đó, giữa con đường xuất hiện một bóng người.
Đó là một ông lão tóc bạc, bởi vì quá gầy yếu nên quần áo trên người bay phiêu đãng theo gió, giống như chỉ có một cái đầu treo trên bộ quần áo
Quan Yếm dừng chân, dừng ở mức cách ông ta 3 mét.
Ngay sau đó, ông ta ngước nhìn cô với đôi mắt già nua đục ngầu, lẳng lặng nhìn cô rồi phát ra âm thanh già cỗi khàn khàn: "Mau ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đi..."
Ông ta còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại báo hiệu cuộc gọi tới chợt vang lên "reng reng reng"..
Là điện thoại của Quan Yếm, cô vội vàng lấy ra, chỉ thấy hiển thị năm chữ to màu đỏ "Cuộc gọi không xác định".
Nút trả lời màu xanh lục nảy lên theo tiếng nhạc, như đang thúc giục cô nhanh chóng nhận điện thoại.
Trong một phút do dự, cô liếc nhìn ông già trước mặt, chọn nghe.
Khi áp điện thoại lên tai, ông già và "người" ở đầu bên kia đồng thời lên tiếng.
"Mau ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng!"
"Đừng để bọn họ phát hiện cô không nhìn ánh trăng!"
"Rẹt..." trò chuyện bị cắt đứt mà chẳng được báo trước.
*Tác giả có chuyện nói: Linh cảm để viết đến từ một câu hỏi trên Zhihu, chung chung là "Làm sao dùng câu 'Không được ngẩng đầu nhìn ánh trăng' để viết mở đầu cho một câu chuyện."
CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WATTPAD_tichha_ VÀ WORDPRESS tichhashye.wordpress.com