Tim Đập Cực Độ

Chương 54: Kết hôn tại chỗ




Edit: Shye
***
Bên trong căn phòng tân hôn lập lòe ánh đỏ mờ ảo, một chiếc giường tân hôn trải toàn màu đỏ thẫm đặt bên trái, rõ ràng có thể nhìn thấy bóng người nằm im bên trong màn đỏ trong suốt.
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đi vào phòng, nhìn xung quanh một vòng, vẫn chưa tìm được cửa ra, cuối cùng mới đi đến mép giường xốc màn lên.
Trên bức tường phía sau chiếc giường có một cánh cửa gỗ đỏ cao bằng nửa người.
Nếu muốn đi qua thì phải bước qua giường.
Khi Quan Yếm vén rèm lên, sinh vật hình người nằm dưới chiếc chăn màu đỏ uyên ương ngồi thẳng dậy.
Vì đột ngột bị xốc lên, chiếc chăn rơi xuống lộ ra một cô gái có nửa đầu là mặt người nửa đầu là xương trắng.
Thích Vọng Uyên mặt không biểu cảm kéo tay Quan Yếm: "Yếm Yếm, mau đánh nó đi, anh sợ quá."
Quan Yếm cười lạnh: "Ha, ngay cả người đàn ông của tao mà cũng dám hù dọa, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!"
Cùng lúc đó, ba nhóm người cầu sinh khác ở nơi khác cũng gặp phải tình cảnh bị quỷ quái đe dọa.
Cô gái có diện mạo đáng yêu Viên Khả và đồng đội Cận Dung đi vào "Suối nước nóng tình nhân".
Đây là một khu suối nước nóng rất lớn, nói là "bồn" nhưng thật ra càng giống một hồ suối nước nóng hơn. Toàn bộ mặt nước đều ngập trong màn sương mù lượn lờ, hệt như tiên cảnh.
Chỉ là khi hai người họ thay xong quần áo xuống nước, tất cả mọi thứ bỗng biến đổi.
Màu nước biến thành đỏ như máu, nước sôi ùng ục nổi bong bóng, từ trong nước dần dần vươn ra vô số cánh tay có hình thù kỳ quái, nhìn qua đúng là không khác gì địa ngục.
Tuy rằng cảnh tượng này không là gì đối với những người cầu sinh đã trải qua mấy lần nhiệm vụ trước đó, nhưng Cận Dung sắm vai thiết lập cậu chủ nhỏ ốm yếu nên bị "kích động" ho khan liên tục, hệt như sắp ngất ngay lập tức.
Viên Khả tựa vào tảng đá bên cạnh anh ta, bàn tay trắng trẻo đặt lên trên mặt đá, cô gái luôn cười khanh khách bây giờ chỉ còn lại sự lạnh nhạt quan sát bên ngoài.
Cận Dung ho khù khụ liên tiếp làm anh ta có cảm giác cô ấy là lạ, anh ta thở hổn hển hỏi: "Cô sao vậy?"
Viên Khả nhếch môi, lộ ra nụ cười vạn người mê vốn có, sau đó nghiêng người, một bàn tay vuốt ve mặt anh ta, chậm rãi cúi đầu thò lại gần, thì thầm bên tai anh ta: "Tôi muốn tất cả thẻ đạo cụ mà anh có."
Cận Dung sửng sốt: "Cô nói cái gì, tôi dựa vào cái gì mà đưa..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì vẻ mặt bỗng thay đổi: "Cô, cô là kẻ săn giết ư!? Nhưng cô..."
"Không giống à?" Cô ta nhìn anh ta, rõ ràng là một gương mặt rất đáng yêu, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại có một sự quyến rũ, thế thì thật sự rất giống "Vạn người mê". Ủng hộ Shye tại Watt và Word nhé mn.
Tay cô ta vỗ vỗ mặt anh ta, vỗ nhẹ hai cái rồi cười: "Anh biết mà, nếu một trong hai chết thì người còn lại cũng sẽ bị ép buộc loại theo. Cho nên... đừng nghĩ tới việc lén giết tôi đấy."
"Nhưng cô cũng không thể giết tôi, nếu chúng ta không thể gây tổn hại đối phương... thì tại sao tôi phải đưa đạo cụ cho cô?"
Cận Dung nói, cơ bắp trên mặt cứ giật lên hai lần, trong ánh mắt ngập tràn cảm xúc bất an: "Loại tổ chức như kẻ săn giết... sẽ không để một người tiến vào nhiệm vụ, đồng đội của cô là ai?"
*
Quan Yếm nhảy lên giường tân hôn, một chân đạp lên "tân nương" đã bị họ hợp tác đánh tan tành từng mảnh, tiếng xương cốt giòn tan kéo theo là tiếng vang vì kéo chiếc cửa gỗ cao nửa người kia.
Phía sau là một lối đi rất dài, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh sáng ở phía xa xa.
Cô đang định đi vào, nhưng đột nhiên dừng lại, cô quay đầu lại nhìn về phía Thích Vọng Uyên: "Ngay cả hỉ đường cũng có sẵn rồi, hay là kiếm thêm tí giá trị ngọt ngào không?"
Thích Vọng Uyên nghe là hiểu, nhếch mày lên, anh cứng đờ cố gắng tạo ra biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng đáp: "Em đáng ghét quá à."
Quan Yếm tê cả đầu, cô xoay người kéo anh ra ngoài, tới giữa gian nhà chính.
Nơi này là chỗ để người ta bái thiên địa, hai ngọn nến lớn màu đỏ đã cháy hết hai phần ba, rất nhiều sáp nhỏ giọt chảy xuống dưới, hệt như nước mắt và máu chảy dài trên giá cắm nến.
Lồng đèn màu đỏ được treo tít lên cao, chữ "Hỉ" màu đỏ dán đầy phòng, trên mặt đất còn rải rất nhiều lá bùa màu vàng.
Hai người sóng vai một trái một phải đi đến trước đài, hơi quay đầu nhìn đối phương.
Dưới ánh nến đỏ, mặt họ cũng bị ánh lên đỏ bừng, hệt như đang cảm thấy ngại ngùng và hồi hộp.
Quan Yếm đóng vai tổng giám đốc bá đạo, chủ động đặt lên tay Thích Vọng Uyên, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cô quạnh của anh, cô nói: "Thiết Ngưu, nghĩ kỹ chưa, bái thiên địa xong thì anh hoàn toàn là người của ta, sau này anh phải sinh mười đứa cho tôi!"
Thích Vọng Uyên: "..."
Anh nhếch khóe môi, nuốt xuống hai chữ "câm miệng" đang chực chờ thốt ra, anh im lặng một lúc lâu rồi mới gật nhẹ: "Anh đã nghĩ kỹ rồi, Yếm Yếm, chúng ta bái đường đi."
Vừa nói xong, đồng hồ liền vang lên hai tiếng nhắc nhở, thông báo hai người được 2 điểm.
Quan Yếm nghĩ thầm, nói không chừng lần đi này có thể được tầm 10 điểm.
Nhưng khi hai người vừa mới bước vào vị trí chuẩn bị bái đường, một cơn gió lớn từ bên ngoài nhà chính thổi ập vào.
Cửa lớn nhà chính bị đập một tiếng "ầm" rồi đổ sầm xuống mặt đất làm bụi bẩn bay lên tứ tung.
Cơn gió lớn kịch liệt mang theo một nguồn năng lượng làm người ta sợ hãi, rít gào thổi ập vào toàn sảnh lớn.
Hai cây nến đỏ thắp trên bàn thiên địa lập tức tắt ngóm, trên bàn còn sáp nến đọng chưa kịp kết lại hệt như máu.
Tất cả vật dụng trang trí trong nhà đều bị thổi vào lung lay sắp đổ, lồng đèn đỏ treo trên xà nhà cũng đang lắc lư qua lại, rồi lần lượt rơi xuống.
Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đứng ở giữa bị gió thổi mạnh đến nỗi không mở mắt được, thậm chí không thể đứng vững.
Mà điều làm người ta để ý là ẩn trong cơn gió kia là một luồng khí lạnh xuyên tim.
Sự hỗn loạn nguy hiểm vô ngần, hệt như muốn cuốn người ta vào vực sâu sợ hãi.
Lúc này không chỉ có Quan Yếm mà người từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm qua điều này là Thích Vọng Uyên cũng cảm nhận được.
Mặc dù đối với anh mà nói thì chút cảm xúc mờ nhạt này chưa đạt tới mức độ sợ hãi của anh, nhưng đúng là có thể cảm nhận được rõ ràng, phía sau cơn gió lạnh ấy là một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp.
Cơ thể Quan Yếm đã bắt đầu run rẩy không thể khống chế.
Họ đang nắm tay nhau, vì vậy anh đã cảm nhận được đầu tiên, anh đưa tay ôm lấy vai cô, hướng cô vào trong ngực mình.
Cùng lúc đó, một giọng nói nhẹ gần như không chui vào tai Quan Yếm:
"Em dám phản bội ta... Chờ ta... Yếm Yếm... "
Cả người cô bỗng run lên.
Sau đó Thích Vọng Uyên bên cạnh kêu lên một tiếng.
Quan Yếm vừa định ngẩng đầu nhìn anh, cơn cuồng phong gào thét kia đột nhiên biến mất hệt như chưa từng xuất hiện.
Cô vuốt tóc trên mặt, thấy bên môi Thích Vọng Uyên trào ra một vệt máu tươi, cô vội vàng đỡ lấy anh, la lên: "Anh sao đấy? Ổn không?"
Thích Vọng Uyên dùng mu bàn tay lau sạch máu trên khóe môi, lắc đầu: "Không sao, vết thương nhẹ thôi."
Nói xong anh quay đầu lại nhìn hỉ đường đã bị phá hoại, khóe môi cong lên rồi nói: "Tiếp tục đi."
Quan Yếm không dám: "Lỡ hắn ta lại đến đây thì làm sao bây giờ? Hay là thôi đi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Hắn không tới đâu."
Giọng Thích Vọng Uyên trầm xuống: "Nếu hắn thật sự có năng lực thì bây giờ tôi đã không còn sống rồi. Trước đó hắn bị thương không nhẹ, mới làm tí chuyện như ban nãy thì cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục."
Hai người nói chuyện không tuân theo thiết lập nhân vật, đều bị trừ 1 điểm.
Quan Yếm do dự, một lần nữa khôi phục thiết lập tổng giám đốc bá đạo của mình: "Được. Anh là người đàn ông tôi yêu nhất, không kẻ nào có thể ngăn cản tôi và anh ở bên nhau. Tôi phải tự làm anh hạnh phúc, để cho người khác tôi không yên tâm!"
Nụ cười của Thích Vọng Uyên cứng đờ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Đồ đáng ghét..."
Nhìn thẳng vào hỉ đường bị cơn cuồng phong hủy hoại thảm không nỡ nhìn, hai người nắm tay đứng ở đó lần nữa, khi Quan Yếm hô lên "Nhất bái cao đường", hai người cùng bái về hướng bàn thiên địa đã lung tung hỗn loạn.
Đến cuối cùng khi phu thê giao bái, đồng hồ của hai người cùng vang lên leng keng liên tục.
Mà cũng như lời Thích Vọng Uyên nói, đến lúc này thì tên âm hồn bất tán Chúc Nguyệt cũng không xuất hiện trở lại.
Chờ khi họ đi từ lối đi ra tới ngoài, Quan Yếm nhìn xuống giá trị, Thích Vọng Uyên 44, cô 46.
Dù không xê xích lắm so với ban đầu nhưng tốt xấu gì cũng lấp đầy được lỗi trừ điểm do bị OOC, còn được thêm vài điểm.
Hai người ở bên ngoài đợi một chốc lát, xe của tổ tiết mục liền xuất hiện, đưa họ đi thẳng về "Căn phòng ngọt ngào".
Mấy người ở đội khác vẫn chưa về.
Nhân lúc bây giờ còn nằm trong giai đoạn tiến hành nhiệm vụ, Quan Yếm và Thích Vọng Uyên nỗ lực kiếm điểm nửa ngày, đến khoảng tầm 5 giờ chiều tăng được 4 điểm, cuối cùng mới mò được tới gần 50.
Nhưng... hôm nay đã là ngày thứ ba.
Nhóm của họ xếp hạng nhất là mới được nhiêu đó giá trị ngọt ngào, mấy nhóm sau so với nhóm hạng nhất càng thảm hơn, liệu có khả năng tích đủ 100 điểm trong vòng 5 ngày không?
Quan Yếm có thể nghĩ đến một cách, giảm lượng khách quý xuống, thế thì người xem tự nhiên sẽ càng tập trung hơn, càng nhiều người xem bấm like thì tất nhiên cũng sẽ tăng điểm.
Nhưng mọi người đều là người cầu sinh, cô không thể làm được chuyện này. Ngay cả Thích Vọng Uyên cũng có quy tắc của chính mình, anh sẽ không chủ động làm hại vì đều là người cầu sinh.
Cho nên, bọn họ chỉ có thể tự nghĩ cách cố kiếm điểm.
Bầu trời lúc này đã sập tối, vạn người mê và cậu chủ nhỏ ốm yếu là nhóm dẫn đầu quay lại.
Lúc này Quan Yếm đang ngồi gọt táo trong phòng khách, còn quan tâm cắt thành từng miếng nhỏ đút cho "em trai nhà bên" Thích Vọng Uyên ăn, cố gắng tích giá trị ngọt ngào.
Lúc không có người ngoài Thích Vọng Uyên còn tình nguyện giả vờ, nhưng khi anh vừa nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên thì lập tức đẩy miếng táo sát bên miệng ra, mím môi không nói mặt lạnh tanh.
Quan Yếm xoay qua nhét miếng táo vào miệng mình, quay đầu qua nhìn thì thấy người có thiết lập ốm yếu Cận Dung mặt mũi âm u, đi như bay nhanh chóng lên lầu. Ủng hộ Shye tại Watt và Wordpress nhé mn.
Cô sửng sốt, anh ta không sợ OOC sao?
Viên Khả có bề ngoài là một nữ sinh đáng yêu đi theo sau, cười híp mắt phất tay với hai người.
Quan Yếm hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Viên Khả nhún vai: "Không có việc gì đâu, cãi nhau thôi."
Lúc nói chuyện thì cô ta cũng đi lên lầu, một lúc sau Quan Yếm liền nghe thấy tiếng đóng cửa từ lầu hai.
Thích Vọng Uyên đứng dậy nói: "Anh đi nấu cơm đây."
"Thế tôi giúp anh rửa rau, làm sao để anh làm một mình được?" Cô đứng lên theo: "Chờ quay chương trình xong, tôi sẽ bỏ một số tiền ra để mời hai mươi cô giúp việc cho anh, ngay cả việc tắm cũng không cần anh đụng tay!"
Thích Vọng Uyên: "..."
Anh im lặng một lát, lại nói: "Đáng ghét."
Trong lòng Quan Yếm rất muốn chửi bậy, có phải anh chỉ biết mấy câu thế này hay không?
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân lần nữa, cô quay đầu nhìn qua cửa sổ, nhóm hai người đàn ông cũng đã trở lại.
Khi họ đi vào phòng khách, xương khô quản gia đột nhiên xuất hiện, thông báo cho mọi người: "Nữ chủ tịch và cún con phải hẹn hò cắm trại sau núi một đêm, các vị khách quý không cần chờ, sớm nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày mai còn nhiệm vụ mới chờ mọi người đấy."
Ông ta nói xong rồi biến mất.
Quan Yếm đang muốn cùng đi vào nhà bếp với Thích Vọng Uyên thì cô phát hiện anh trai đầu đinh đang nhìn mình, môi khẽ động đậy, muốn nói lại thôi.
Cô sửng sốt, vừa định hỏi chuyện, tên miệng thối kéo đồng đội lại, miệng xú nam lại kéo đồng đội một phen, vào vai hoa trắng nhỏ yếu đuối, kẹp cổ họng nói: "Lên lầu trước đã, em mệt mỏi quá à."
Anh trai đầu đinh bị anh ta túm đi hai bước, còn quay đầu nhìn Quan Yếm, rồi mới đi theo đối phương lên lầu.
Quan Yếm nhăn mày, xoay người nói: "Có nhìn ra không, hình như anh ta muốn nhắc nhở tôi gì đấy."
Thích Vọng Uyên: "Có à? Anh còn tưởng anh ta sắp khóc đấy chứ."
Quan Yếm: "..."
Quan Yếm định nói định lên nghe lén, nhưng cái này không phù hợp với thiết lập tổng giám đốc bá đạo, nếu làm vậy thật thì mớ điểm cố gắng tích lũy chiều giờ bị trừ sạch mất.
Thích Vọng Uyên làm một tư thế tay chỉ lên lầu cho cô, rồi bắt đầu "làm nũng" với vẻ mặt vô cảm: "Khoan nấu cơm đã, Yếm Yếm, anh muốn lên lầu với em có được không."
Cùng lúc đó, anh trai đầu đinh Vu Triết đã bị ép phải đi vào phòng.
Tên miệng thối La Hùng nhanh chân đi ngang qua hành lang, nghe thấy âm thanh bên trong phòng, rồi mới nhanh chóng đi vào.
Lúc này, Vu Triết đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng với vẻ mặt khó coi, cúi đầu lo lắng.
La Hùng đứng trước mặt anh vặn cổ, tiếng khớp xương lách cách vang lên.
Tuy hình thể của hai người chênh lệch khá nhiều nhưng lúc này, La Hùng thấp bé áp chế Vu Triết hơn một cái đầu, trên mặt là nụ cười dịu dàng yếu đuối nhưng trong mắt toàn là sự kiêu ngạo.
Vu Triết ngồi đó không nói gì, mắt nhìn chằm chằm hai đầu gối của mình, tâm trạng xuống dốc vô cùng.
La Hùng nhìn đỉnh đầu anh ta một hồi, rồi cười nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu yểu điệu yếu ớt hỏi: "Suy nghĩ sao rồi? Tôi là đang nể tình anh đã cứu tôi nên mới cho anh cơ hội này đấy, nếu anh không chịu, vậy đừng trách tôi lấy oán trả ơn."
Vu Triết ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái rồi quay đi, giọng trầm trầm: "Tha cho tôi đi, tôi đảm bảo tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác..."
"Tha cho anh sao?" La Hùng lại cười: "Dựa vào cái gì?"
"Tất cả đạo cụ của tôi anh đã lấy rồi..." Vu Triết ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi ửng hồng: "Hà tất một hai phải lấy mạng của tôi? Tôi là con một, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, tôi không thể chết được!"
"Ai đòi một hai phải lấy mạng anh?"
Dáng vẻ La Hùng tầm thường thậm chí còn xấu, anh ta làm tay hoa lan, điệu đà nói: "Không phải tôi đang cho anh cơ hội đó sao? Chỉ cần anh tình nguyện gia nhập kẻ săn giết, tôi chắc chắn sẽ không động tới anh. Không chỉ không làm gì anh mà những đạo cụ kia sẽ từ từ trả cho anh. Anh nói anh không muốn chết phải không? Gia nhập tổ chức khổng lồ của chúng tôi, thế thì tỷ lệ sống sót càng cao hơn mà?"
Vu Triết cười khổ sở: "Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?"
Kẻ săn giết không tiến vào nhiệm vụ một người, trong mấy người cầu sinh còn lại là đồng bọn đang trà trộn của La Hùng.
Nhiệm vụ có một quy tắc là: "Khách quý có thể tự nguyện trao đổi cộng sự bất cứ lúc nào, chỉ cần một trong đối phương đồng ý thì có thể hoàn thành lập đội. Nhưng nếu có một vị khách quý nào đó vị vứt bỏ ba lần thì chứng tỏ người này không đủ sức hút, tổ tiết mục sẽ cưỡng chế rời khỏi chương trình."
Trước đó La Hùng đã nói cho Vu Triết, anh ta cùng đồng đội đã hoàn thành hai lần trao đổi.
Nói cách khác, chỉ cần gặp một lần nữa thì anh ta có thể lập đội ghép cặp cùng đồng đội thật sự, mà người bị vứt bỏ lần thứ ba như Vu Triết và đồng thời một người cầu sinh khác sẽ bị cưỡng chế loại trừ.
La Hùng lấy điều này ra uy hiếp anh ta, để anh ta giao ra tất cả đạo cụ, sau đó ép anh ta gia nhập kẻ săn giết.
Anh ta biết rõ, cái gọi là "gia nhập" thật ra là dùng để lừa lấy thông tin ngoài đời của anh ta, cứ như vậy, kẻ săn giết có thể tìm anh ta trong hiện thực, cướp đoạt số ngày sinh tồn của anh ta.
Vu Triết vốn định nói một thân phận và địa chỉ giả cho anh ta, nhưng vừa định nói thì đã bị đối phương vạch trần.
La Hùng nói mình có một danh hiệu có thể do thám biết người khác có đang nói dối hay không.
Không đồng ý, thì bây giờ chết. Đồng ý rồi, thì sau khi ra ngoài sẽ chết, trước khi chết còn bị cướp đi tất cả số ngày sinh tồn.
Vu Triết không muốn chết, cũng không phải không nghĩ tới chuyện nói ra thông tin thật, chờ đến khi vừa thoát khỏi nhiệm vụ thì sẽ lập tức trốn đi.
Nhưng... anh ta còn ba mẹ.
Chỉ cần sau khi La Hùng và đồng bọn rời khỏi đây gọi một cuộc điện thoại thì sẽ có người tìm tới anh ta rất nhanh, dù anh ta có trốn được, thế còn ba mẹ ở quê thì sao bây giờ?
Tổ chức của họ lớn như vậy, nhất định sẽ tìm được thông tin của anh ta!
Bằng không thì... dứt khoát cá chết lưới rách, cùng chết là được.
Anh ta gục đầu xuống, trong mắt hiện lên một sự lạnh lẽo, giọng nói lại bất lực vô cùng: "Cho tôi thêm chút thời gian được không... sau giờ cơm chiều tôi cho anh câu trả lời."
Còn chưa nói xong, một tiếng "đùng" rất lớn từ cửa vang lên. Ủng hộ Shye tại Watt và Wordpress nhé mn.
Cánh cửa gỗ màu trắng bay ra đập lên tường rồi đổ ập lại một đoạn ngắn.
Hai người trong phòng lập tức nhìn về phía bên kia, trước khi thấy rõ tình hình thì nghe được một giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Vu Triết, tự nguyện lập đội với tôi không?"
Quan Yếm đứng ngoài cửa, một tay đặt lên khung cửa, khóe môi nhếch lên cười quyến rũ bá đạo.
CHỈ ĐĂNG TRUYỆN TẠI WATTPAD_tichha_ VÀ WORDPRESS tichhashye.wordpress.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.