Tìm Em Ngàn Năm

Chương 25: Nguyện từ bỏ thân xử nữ




Lúc này, Vương đã bất tỉnh nhân sự, trông anh chỉ thoi thóp thở như hấp hối. Khiết Tâm cởi đồ của Vương, trên người anh vô số lỗ đang chảy máu. Thế mới biết trước kia Vương đã chết thê thảm ra sao. Máu chảy ướt cả sàn, người Vương nhợt nhạt trắng như xác chết. Khiết Tâm gục khóc trên người anh. Đã biết hôm nay là ngày yếu nhất của mình, sao còn chở cô đi chứ. Anh bất chấp nguy hiểm chỉ vì tính hiếu kì của cô, còn bản thân cô hình như chỉ biết nhận từ Vương, chưa bao giờ tìm hiểu và đồng cảm với anh.
- Vương! Đêm nay, có thiên nguyệt làm chứng. Em, nhân danh là thánh nữ, em nguyện lòng trao cho anh dòng máu trong sạch, thuần khiết và cả tấm thân xử nữ. Từ nay về sau, em không còn là thánh nữ, em chỉ là con người bình thường, là cung nữ hầu cận quân vương ngàn đời, không oán, không hối.
Khiết Tâm hôn lên môi Vương, nụ hôn đẫm nước mắt, hút ra mũi tên ánh sáng từ tim anh. Cô cầm đầu tên, lần thứ 2 đâm vào tim mình. Khiết Tâm áp sát, nằm sấp trên người Vương, hai cơ thể trần trụi giao thoa. Máu từ tim của Khiết Tâm từng giọt thấm vào tim quân Vương, đỏ thắm nồng nàn tình yêu sâu đậm, làm liền lỗ hổng của mũi tên ánh sáng, làm lành dấu vết thù hận đau thương. Nếu lúc trước nhỏ máu vào miệng có thể thanh lọc cho Vương, thì lần này, Khiết Tâm truyền máu trực tiếp vào thẳng buồng tim, chấp nhận phá tấm thân xử nữ, cho Vương linh lực chính đạo thuần túy ngàn năm.
Hơi ấm từ cơ thể xử nữ của Khiết Tâm làm cơ thể Vương ấm lại, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ chói lóa. Cả căn biệt thự lóe lên thứ ánh sáng chói mắt, thiêu rụi các yêu ma đang đến gần. Bọn chúng hoảng loạn lẩn đi vào màn đêm đen đặc. Quân đứng giữa sân, nhìn ánh quang soi sáng ngôi nhà nhếch môi cười. Anh lững thững đi vào nhà, vô phòng ngủ.
- Đêm nay cũng được ngon giấc.
Trong gian phòng bí mật, Vương bừng tỉnh sau cơn đau thương. Cảm thấy có sự tiếp xúc trơn láng, mịn màng, Vương ngốc đầu nhìn, thêm một lần trào máu mũi vì ai kia đang nằm trên người anh ngủ ngon lành, lại còn thoát y 100%. Vương thở hắt ra, đột nhiên căn phòng rung rinh như động đất. Vương cau mày suy nghĩ.
- " Quái, sao mình cảm thấy khỏe hơn hẳn, linh lực tăng lên rất nhiều, đang lý ra sau ngày này phải mệt mỏi lắm chứ. Mà cô bé này, sao nằm ngủ gì kì vậy hả? Có sợ ma muốn ôm anh thi cũng nên mặc đồ đàng hoàng chứ. Khiết Tâm! Dậy đi em, trời sáng rồi. Khiết Tâm!
Kêu mãi mà Tâm vẫn ngủ, Vương cau mày cảm thấy không ổn. Anh lật người, đặt Tâm nằm trên giường. Lúc này, anh mới chiêm ngưỡng hết vẻ xuân sắc của thiếu nữ. Cơ thể trắng nõn, mịn màng. Đôi gò bồng no tròn, điểm xuất đôi hoa anh đào thật nhức nhối. Vùng bụng phẳng trơn mịn, cuối cùng nơi hoa nguyệt lộ ra không che đậy, làm yết hầu của Vương giật lên xuống. Từng làm bậc đế vương, thưởng thức qua bao nhiêu cung tần mỹ nữ, thế mà giờ đây anh lại khó kiềm chế mình, anh rất, rất muốn khảm Khiết Tâm vào mình, hòa tan nhục thể. Vương thở hắt ra, ngửa cổ tự nguyền rủa chính mình "nhịn, phải nhịn, không được vấy bẩn em". Vương đứng phắt dậy, mặc lại quần áo chỉnh tề, cố điều chỉnh cảm xúc. Anh nhặt đồ của Khiết Tâm, đặt lên tủ đầu giường, ngồi bên giường, kéo mền che lại thân thể hấp dẫn kia, nhìn Khiết Tâm. Anh nghi hoặc, vội vén lọn tóc đang che vùng tuyết lê, trên đó quả nhiên có vết bớt mờ mờ hình mũi tên. Vương trợn mắt cả kinh. Anh đưa tay, đặt lên ngực trái của Tâm. Cảm giác cầm sờ trực tiếp nơi non mềm ấy thật đê mê. Anh khó mà thoát khỏi ám dục, nên Vương tự đấm vào mặt mình đến rách miệng. Anh xoay mặt nơi khác, dùng linh lực hút ra mũi tên ánh sáng từ trái tim của Khiết Tâm.
- "Cô bé ngốc này, em có bao nhiêu máu mà cho anh hết lần này đến lần khác hả? Em có biết máu của em quí hơn nhiều so với sinh mạng của quỉ Vương không? ".
Đang lầm bầm, bên ngoài Quân gõ cửa.
- Này Vương! Tôi biết ngài sức khỏe dẻo dai, nhưng làm ơn nhẹ nhàng thôi được không. Tôi đang ngủ mà động đất hoài sao tôi ngủ được. Khiết Tâm là con người đó.
- Ngươi còn dám nói. Đợi ta trị thương cho nàng xong. Ta sẽ trị tội ngươi.
- Ban thưởng chứ. Từ nay về sau, ngài sẽ không phải chịu đau vì ngày giỗ của mình, lại có được người thương. Sao lại trị tội tôi. Hey ya, thôi tôi đi ngủ đây, ngài từ từ mà suy nghĩ xem tôi nói đúng không? Thiệt là.
- Ngươi!!!!
Bên trong, Khiết Tâm từ từ mở mắt. Nhìn sườn mặt nam tính của ai kia thật chết nửa hồn người. Tâm nhoẻn miệng cười yếu ớt.
- Vương! Cuối cùng anh đã không sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.