Tìm Lại Chính Mình (Airhead)

Chương 24:




Sáng hôm sau, mình tìm thấy Christopher thơ thẩn ngồi một mình trong phòng máy tính.
Đáng ra mình có thể đợi tới giờ ăn trưa hẵng mang máy tính xuống nhờ cậu ấy nhưng mình đã không thể nhịn nổi. Bởi vì mình biết nếu còn kéo dài thời gian mình sẽ mất hết dũng khí và can đảm để làm điều đó.
“Chào cậu” – mình cố gắng không làm cho cậu ấy giật mình. Ôi, vẫn là cái trò bóng bầu dục Madden NFL.
Christopher quay lưng lại nhìn. Hôm nay là Lulu chọn quần áo cho mình, mặc dù gần đây mình đã biết cách ăn mặc hơn. Hôm nay mình mặc quần bó sát, giầy búp bê bằng vải nhung, áo khoác nhung màu hạt dẻ và đeo kèm theo khá nhiều vòng cổ. Nịnh nọt mãi Lulu mới chịu đồng ý không bắt mình làm thêm quả mũ nồi đấy.
“Chào” – cậu ấy gật đầu, mặt lạnh tanh. Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ-mi Polo ngắn tay màu ghi. Tóc vẫn còn ướt sau buổi tắm sáng nay.
Trông cu ấy dễ thương không chịu được.
“Mình đã mang theo máy tính” – mình thò tay rút em máy tính trắng muốt từ trong cái túi Marc Jacobs ra – “Hôm qua cậu có nói sẽ giúp mình cài đặt tài khoản email mới… Mình không làm phiền cậu chứ?
Christopher liếc nhìn lên cái đồng hồ trên tường, vẫn còn 15 phút nữa mới vào giờ Kỹ năng nói trước công chúng.
“Không sao” – cậu ấy chìa tay cầm lấy cái máy tính.
Sao mình không học được cách trò chuyện tự nhiên, duyên dáng như Lulu nhỉ?
Mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu ấy. Christopher lẳng lặng bật máy tính lên, không nói không rằng cắm cúi gõ vào bàn phím.
Mình cố gắng nhớ lại những điều Lulu đã dạy. Tự tin và… gì nhỉ? À, à, tạo dựng mối quan hệ.
Nhưng bằng cách nào? Christopher và Nikki Howard có điểm chung gì với nhau? Không gì hết! Trừ việc cả hai cùng theo học ở trung học Tribeca Alternative.
À… và trò Journeyquest nữa. Đúng rồi!
“Thế số điểm cao nhất mà cậu đạt được là bao nhiêu?” – mình bắt chuyện – “Trò Journeyquest ý?”
“48” – Christopher không buồn ngẩng đầu lên.
“Cậu bốc phét” – mình buột miệng nói, không kịp suy nghĩ.
“Hử?” – Christopher giật mình ngước lên nhìn mình.
“Làm sao có chuyện cậu qua được bàn 46” – trong một lúc, mình quên béng mất chuyện mình không còn là Em Watts nữa – “Làm sao cậu qua được cửa Rồng Bay?” – trước giờ bọn mình toàn bị chết ở cửa này, nên không làm sao lên được bàn 46. Thậm chí hai đứa còn lên mạng tìm mẹo để vượt qua bàn này mà vẫn chưa xong.
Christopher vẫn ngồi ngây ra nhìn mình. Lần đầu tiên từ khi gặp mặt mới thấy cậu ấy nhìn mình chăm chú đến thế.
“Mình dùng bản khắc của người Al-Cragen” – mãi sau cậu ấy mới chịu nói tiếp.
Giờ thì đến lượt mình trố mắt nhìn cậu ấy. “Bản khắc ý hả? Thật à? Ôi Chúa ơi, không thể tin được là mình không hề nghĩ ra cái đó. Tức là cậu chỉ cần ném bản khắc đó vào bọn rồng đó và…”.
“Đám rồng đó hoàn toàn bị vô hiệu quả khi ở trong hang” – Christopher giải thích – “Tên nhân vật của cậu là gì? Têngame Journeyquest ý? Biết đâu chừng mình đã từng thấy cậu trên mạng rồi”.
Tiêu rồi, không thể nói cho cậu ấy biết tên nhân vật của mình, bởi vì như thế có khác nào lạy ông con ở bụi này. Cậu ấy sẽ đoán ra ngay mình là Em.
Cũng không thể bịa đại ra một cái tên bởi vì Christopher có thể dễ dàng kiểm tra được.
“À” – mình cười xoà – “Lâu lắm rồi mình không còn lên mạng nữa. Mình nghĩ cậu không gặp được mình đâu bởi vì giờ lên mạng của mình khác với mọi người lắm. Hơn nữa thú thực mình cũng chẳng nhớ đã lấy tên gì nữa” – mình giơ tay gõ gõ lên đầu – “Cậu biết đấy, mình bị mất trí nhớ mà”.
Christopher nhìn mình đầy nghi hoặc, sau đó quay trở lại với màn hình máy tính: “À… ừ”.
Rồi đột nhiên cậu ấy quay phắt ra hỏi một câu khiến mình chết sững người: “Nhưng sao cậu vẫn nhớ là đã từng chơi?”.
Ối đúng là tự mình đào huyệt chôn mình mà!
“Ờ… ừm… mất trí nhớ là kỳ quặc như thế đấy” – mình ngập ngừng – “Tức là mình vẫn có thể nhớ vài việc nhưng lại quên sạch những việc khác…”.
Và cũng ngay khi đó mình bỗng chợt hiểu tại sao Stark Enterprises lại cài phần mềm theo dõi vào máy tính của Lulu và Nikki, tại sao họ lại rộng rãi tặng cả gia đình mình mỗi người một cái di động. Tất cả để đảm bảo rằng người nhà mình không đem chuyện phẫu thuật của mình đi kể linh tinh với người ngoài.
Nhưng giờ mình đang ở trường, và mình cũng không hề dùng máy tính hay điện thoại của hãng Stark, nên mình có thể thoải mái nói ra điều mà mình sắp nói sau đây…
“Mình vẫn nhớ cậu” – mình nói, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chẳng phải Lulu đã nói phải tìm cách thiết lập quan hệ bạn bè với Christopher hay sao? Đây chính là cơ hội của mình – “Hôm khai trương trung tâm thương mại Stark”.
Không có chuyện gì xảy ra hết. Mình nín thở chờ đợi. Không có nhân viên mặc đồng phục đen nào xô cửa xông vào. Không có ai cầm súng nhảy xuống từ trên trần nhà.
Bọn mình vẫn được an toàn.
Christopher giương đôi mắt xanh thẫm nhìn mình đầy kinh ngạc.
Không thể trách cậu ấy được, đến mình còn không hiểu bản thân đang làm gì nữa là.
Im ngay, Em! Mình nghe thấy bộ não mình đang gào thét. Hai triệu đô la! Hai triệu đô la!
Nhưng đã quá muộn, cậu ấy đã nghe thấy những gì mình vừa nói.
“Cậu nhớ được chuyện gì ngày hôm đó?” – Christopher hỏi.
Mình cúi gằm xuống, không dám ngước lên nhìn cậu ấy.
“Mình nhớ được cậu” – mình lí nhí – “Mình nhớ cậu đến đó cùng với cô bạn. Người đã… chết trong tai nạn xảy ra hôm ấy”.
Ngay khi mình nói đến từ chết, Christopher lập tức quay ngoắt mặt đi, bàn tay cậu ấy khựng lại trên bàn phím.
Mình không thể quay lại được nữa rồi, đã ném lao phải theo lao thôi.
“Chuyện đó hẳn rất khủng khiếp đối với cậu” – tim mình thấy nhói đau thay cho chính Christopher – “Chắc cậu không muốn nhớ lại chuyện đó… xin lỗi vì đã gợi lại vết thương đó của cậu… Chỉ là mình muốn nói với cậu rằng mình rất tiếc”.
Có thể Frida đã sai khi cho rằng Christopher dành tình cảm đặc biệt trên mức tình cảm với mình. Mình cũng không biết nữa, bởi vì cậu ấy mắt vẫn cứ dán chặt vào màn hình, lưng quay về phía mình.
“Mình không biết phải nói sao về chuyện đã xảy ra với bạn cậu… ngoài hai chữ xin lỗi. Cậu chắc hẳn đã nhớ bạn ấy lắm nhỉ”.
Mình nín thở đợi câu trả lời của Christopher.
“Ờ” – vừa nói cậu ấy vừa tiếp tục lách cách gõ lên bàn phím.
Khoảng một phút sau, cậu ấy tắt máy đưa trả lại cho mình: “Xong rồi. Cậu có thể bắt đầu sử dụng ngay”.
Hết.
Mình không sao ngăn được dòng nước mắt cứ chực trào ra bất cứ lúc nào. Lulu đã sai. Làm sao mình có thể ngây thơ tin vào cái lý thuyết viển vông đó của Lulu được cơ chứ? Có lẽ chỉ đúng với Lulu mà thôi. Không thể có chuyện Christopher để mắt tới mình
Chúa ơi, mình đúng là ngu ngốc mà!
Mình quay lưng lại cất máy tính vào túi xách, dùng tay áo quệt nước mắt không để cho cậu ấy biết là mình đang khóc.
“Cám ơn cậu” – mình nói – “Gặp lại ở lớp Kỹ năng nói trước công chúng sau nhé”.
Lúc mình chuẩn bị bước ra tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng Christopher khẽ gọi: “Nikki này”.
Mình đứng sững lại. Mình không dám quay đầu lại bởi vì như thế cậu ấy sẽ thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
“Hử?”
“Cô ấy là bạn thân nhất của mình” – Christopher buồn bã nói.
Nghe thấy câu đó mình không sao cầm nổi nước mắt nữa, nước mắt cứ rơi lã chã trên khuôn mặt đẹp đẽ của Nikki Howard. Mình muốn nói hết cho cậu ấy biết mọi chuyện. Mình muốn chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy và nói: “Christopher ơi, là mình đây! Mình chưa chết! Mình vẫn còn sống!”.
Nhưng mình không thể. Hai triệu đô la!
Thay vào đó, mình quay lại bước tới chỗ Christopher, không cần biết cậu ấy có nhận ra là mình đang khóc không và làm một việc mà mình biết đáng ra mình không được phép làm. Đáng ra mình đã rời khỏi đây, chấp nhận bỏ cuộc, nếu cậu ấy không nói ra 8 chữ vừa rồi.
Mình mở túi xách rút ra bảng đề can in hình khủng long phát-sáng-trong-bóng-tối và bước tới đặt mạnh nó lên bàn máy tính trước mặt Christopher… sau đó quay lưng chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.