Tìm Lại Tất Cả

Chương 2:




Đang say sưa trong giấc mộng đẹp, Lưu Ly bỗng cảm thấy có ai đó đang lay lay người mình, kế sau đó là véo má, bóp mũi. Không chịu được sự quấy nhiễu ấy, cô khó chịu mở mắt ra, miệng vẫn lầm bầm câu gì đó. Mơ màng nhìn thấy một cô gái chỉnh tề trong bộ đồ giúp việc, cô giật mình ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn, sau đó hét lên kinh hãi.
- Cô là ai?
- Hả? Còn chưa tỉnh sao? - Uyển Khanh khó hiểu huơ huơ tay trước mặt Lưu Ly. - Tỉnh táo giùm tớ đi, được chứ?
- Uyển Khanh? - Lưu Ly chớp chớp mắt, sau đó thốt lên.
- Không phải tớ thì là ai? - Uyển Khanh nhíu mày.
- À, xin lỗi! - Lưu Ly day day hai bên thái dương. - Lúc nãy tớ còn chưa tỉnh ngủ nên…không nhận ra cậu!
- Không có gì. Có lẽ cậu vẫn chưa quen! Dậy đi, 4h15’ rồi đấy!
- Hả? 4h15’?
- Ừ! - Kề sau câu nói của Uyển Khanh, Lưu Ly liền vứt chăn sang một bên rồi chạy nhanh vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Uyển Khanh khẽ lắc đầu, lẳng lặng giúp cô gấp chăn gối một cách miễn cưỡng. Xem ra ngày mai phải gọi cô nàng này dậy sớm hơn chút nữa rồi.
Khi hai người đến phòng tập hợp chung, mọi người đã có mặt ở đó, cũng may là quản gia chưa đến. Vừa đứng vào hàng, cánh cửa liền được mở ra, quan gia chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào. Lưu Ly thở phào một hơi, miệng còn lầm bầm.
- Cũng may là kịp! - Uyển Khanh đứng bên cạnh nghe được liền phì cười.
Quản gia thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, quần ảo chỉnh tề liền gật đầu hài lòng, bắt đầu phân phó công việc.
Tổng cộng có 8 người mới, quản gia chia thành 4 nhóm, mỗi nhóm 2 người lần lượt phụ trách phục vụ riêng cho bà chủ, cô chủ và cậu chủ.
- Hai người còn lại… - Quản gia dừng lại, liếc nhìn Uyển Khanh và cô gái đứng đầu hàng tên Mộc Đan một cái, sau đó nói tiếp. -...thực hiện công việc tự do!
Công việc tự do? Uyển Khanh nghe xong khẽ nhíu mày khó hiểu. Đợi quản gia đi khỏi, cô mỉm cười đi lại gần Lâm Như, lễ phép cười.
- Xin lỗi, em có thể hỏi chị một chút không?
- Em cứ hỏi! - Lâm Như cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại.
- Chị có thể giải thích cho em hiểu một chút về cái gọi là “công việc tự do” không?
- Rất đơn giản! Đó là công việc chăm sóc ngôi nhà này, từ lau chùi nhà cửa cho đến nấu ăn, tất cả mọi việc em và cô bé Mộc Đan đó đều phải làm.
- Chỉ hai người sao?
- Tất nhiên là không! Em nghĩ những người cũ ở đây sẽ đi đâu chứ?
- Em hiểu rồi! Cảm ơn chị!
Uyển Khanh mỉm cười, cúi đầu xuống chào rồi bước ra khỏi phòng. Nụ cười đó của cô khiến Lâm Như phải nhíu mày đưa mắt nhìn theo, vì cô có cảm giác nụ cười ấy mang hàm ý nào đó. Một hàm ý nào đó mà cô không thể đọc ra.
***
Mọi người bắt tay vào công việc, soạn cái này, quét cái kia, trông có vẻ bận rộn hơn bình thường, cứ như để chuẩn bị đón một vị khách nào đó.
Đến giờ ăn trưa, khi các món ăn đều đã được bày biện đầy đủ trên bàn thì cô chủ - Triệu Diễm Thư - mới lười biếng đi xuống.
Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu hạt dẻ đã được uốn xoăn, đôi mắt to tròn với ánh nhìn sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô mặc chiếc váy bó sát màu xanh dương làm tôn lên dáng người thon thả cùng làn da trắng hồng mịn màng, khiến bao chàng trai phải mê mẩn, khiến bao cô gái phải ghen tị. Tuy nhiên, vừa ngồi vào bàn ăn, đôi mắt sắc bén đó của cô đã chiếu thẳng lên người Uyển Khanh, quét một vòng từ trên xuống dưới như đang xem xét một món hàng. Ánh mắt đó của cô khiến Uyển Khanh phải nhíu mày.
- Tại sao lần nào tuyển hầu nữ cũng tuyển những người xinh đẹp như vậy? - Vẫn nhìn chằm chằm vào Uyển Khanh, Diễm Thư chợt lên tiếng, đôi môi xinh đẹp cong lên tạo thành một nụ cười mỉa. - Còn xinh đẹp hơn cả tôi nữa, chẳng lẽ cứ phải khiến tôi ghen tị rồi đuổi đi mới được sao? Quản gia, bao nhiêu lần tôi làm vậy rồi mà bà vẫn chẳng rút được kinh nghiệm thì phải, nhỉ?
- Xin cô chủ thứ lỗi! - Quản gia cúi đầu. - Dù gì những người này cũng rất khéo léo, bỏ đi thì tiếc quá!
- Vậy sao? - Diễm Thư nheo mắt nhìn Uyển Khanh lần nữa, mỉm cười. - Khéo léo như vậy mới sắp xếp làm hầu nữ tự do sao?
- Thưa, đúng ạ!
- Cũng phải! Nếu để những người này làm hẫu nữ riêng cho thằng em tôi, ắt hẳn bà sẽ rất tiếc, đúng không?
- Xin cô chủ đừng nói vậy!
- Bà sợ gì chứ? - Diễm Thư bật cười. - Chỉ là nói đùa thôi mà, đừng căng thẳng như thế!
- Thưa, vâng!
- Thật cứng ngắc. Chả thú vị gì cả! Mẹ tôi đâu?
- Thưa, bà chủ đang đi đón một vị khách quan trọng ạ!
- Chả trách từ sáng tất cả đều bận như vậy. Mà...xem ra hôm nay tôi phải ăn một mình rồi. Đã đưa đồ ăn lên cho em trai tôi chưa?
- Thưa, người hầu riêng đã đưa lên rồi...
- Aaaaaaa... - Quản gia còn chưa nói hết câu thì một tiếng hét thất thanh từ tầng trên vọng xuống. Tất cả đều tái mặt, theo phản xạ hướng mắt lên nhìn. Khuôn mặt Diễm Thư tối sầm lại, cô bực bội nghiến chặt răng.
- Thằng nhóc vô dụng đó lại gây chuyện nữa? Chết tiệt! Nó thật sự không biết mệt mỏi hay sao vậy?
Nói xong, Diễm Thư liền đứng dậy rồi chạy thẳng lên tầng, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau chốc lát rồi chạy lên theo.
Căn phòng vốn đóng kín và luôn có vệ sĩ bảo vệ nay bị mở toang ra, mọi người theo chân Diễm Thư chạy lại gần. Diễm Thư cắn môi cố nén tức giận nhìn vào trong, hầu nữ lâu năm thì tái mét mặt, hầu nữ mới vào thì kinh ngạc lẫn thảng thốt, chỉ biết mở to mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mặt.
Trong căn phòng quanh năm luôn lặng im trong bóng tối ấy, Minh Huân với con mắt phải đỏ như máu đang thản nhiên nhìn Lưu Ly đau đớn quỳ gục dưới nhà, tay phải cậu bẻ ngoặt tay cô ra phía sau, bàn tay dần siết chặt lại như muốn nghiền nát thứ mình đang cầm.
- Cô chủ. Nếu không ngăn cậu chủ lại, cô hầu nữ đó sẽ chết mất! - Thấy Diễm Thư vẫn đứng im không làm gì, quản gia lo lắng lên tiếng. Ngay lập tức, bà nhận được cái nhìn hung dữ của Diễm Thư.
- Tôi biết! Không chỉ tôi, tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả con chó nó cũng biết. Nhưng bà có cách ngăn nó lại hay sao? Có giỏi thì...
Đang nói dở, chợt Diễm Thư khựng người lại, đôi mắt cô mở to đầy ngỡ ngàng. Cô nhìn rõ, nhìn rất rõ cách đó không xa, trong đám hầu nữ nhốn nháo đang sợ hãi ấy, Uyển Khanh chỉ nhíu mày nhìn vào trong phòng. Đơn giản - chỉ là nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó. Lần đầu tiên có người nhìn thấy hình dáng đó của Minh Huân mà không chút sợ hãi, thậm chí là bình thản như không có chuyện gì. Cô còn nhớ khi Lâm Như lần đầu nhìn thấy con mắt đáng sợ đó đã ngã quỵ xuống, thậm chí là suýt nôn ngay tại chỗ và bị ám ảnh suốt một tháng liền. Vậy mà Uyển Khanh vẫn không mảy may tỏ thái độ gì, trong khi những người khác đã bắt đầu run rẩy sợ hãi khi nghe Lâm Như nói sơ qua về Minh Huân, về con mắt như có lời nguyền đó.
Nhận thấy có đôi mắt đang chĩa thẳng về phía mình, Uyển Khanh nhíu mày liếc sang, ngay lập tức, đôi mắt đó vội vã tránh đi như sợ hãi vì bị bắt quả tang.
Nheo mắt khó hiểu về thái độ của Diễm Thư, Uyển Khanh mím môi suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn vào trong phòng. Trong ấy, người con trai như loài thú dữ đó dường như không mảy may quan tâm đến việc có rất nhiều người đang tập trung trước cửa phòng mình, hoặc giả như cậu đã quen với cảnh tượng đó. Cái cậu quan tâm chỉ có con mồi đang ở trước mặt mà thôi.
Khi đôi môi anh đào tuyệt đẹp ấy hé mở ra, một bóng người chạy vụt đến tựa như một cơn gió khiến tất cả bàng hoàng trở tay không kịp. Lâm Như là người phản ứng nhanh nhất, kịp nhận ra người đó là ai nhưng lại chỉ kịp hét lên mà không thể ngăn cản.
- Uyển Khanh! Đừng!
Chỉ tiếc, tất cả đã quá muộn. Tiếng hét vừa dứt, cũng là lúc Uyển Khanh giữ chặt lấy cổ tay Minh Huân, ghìm lại như muốn ngăn cản ý định của cậu.
Ngoài phòng, mọi người vội bịt chặt miệng như không tin nổi vào mắt mình, thậm chí có người còn quay mặt đi để không phải nhìn thấy kết quả thảm khốc của con người ngu ngốc đó. Như Diễm Thư nói, hành động đó chẳng khác gì con thiêu thân lao đầu vào lửa cả, kết quả cuối cùng chỉ có một mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.