Tú Tú hoảng hốt chạy nhanh vào nhà, không thèm chú ý đến hình tượng lúc này của mình. Mái tóc bà rối tung lên, không còn thấy được sự sang trọng quý phái ngày thường, khuôn mặt bà trắng bệch làm lộ rõ vết quầng ở hai bên mắt, khuôn mặt tiều tụy đầy vẻ mệt mỏi ấy đã vô tình làm tan đi nét lạnh lùng vốn có.
Đó cũng là một điều tất yếu mà thôi, chẳng có người mẹ nào lại có thể bình tĩnh, ăn ngon ngủ yên khi nghe tin con mình gặp chuyện. Hai mươi tư giờ ngồi trên máy bay, bà chỉ có thể cắn chặt môi cầu nguyện, chỉ hi vọng rằng con bà sẽ không sao.
Cửa bật mở, khi Tú Tú nhìn thấy chàng trai trẻ tuấn tú đang nằm im trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, bà chỉ có thể bịt chặt miệng khóc thành tiếng. Bà lao đến, đẩy vị bác sĩ già đang ngồi trên giường khám cho con mình kia sang một bên rồi vội ngồi vào chỗ đó, nắm chặt tay Minh Huân áp lên má.
- Minh Huân! Mẹ đây, là mẹ đây! Mở mắt ra đi con! Là mẹ đây mà!
- Sao lại như vậy, sao con lại như vậy? Nhìn mẹ đi, mở mắt ra nhìn mẹ đi!
- Minh Huân! Xin con! Cầu xin con, mở mắt ra đi, được không, được không?
Nước mắt chảy ra thật nhiều, ướt đẫm hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau. Một bàn tay ấm nóng đang không ngừng run lên, một bàn tay lạnh ngắt không mảy may phản ứng. Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều len lén gạt lệ.
Bất hạnh chính là nhìn người thân của mình ra đi. Bất hạnh hơn nữa là cảnh mẹ đưa con, bà đưa cháu. Cho dù người con trai này có độc ác như thế nào thì đối với mẹ, người đó vẫn đáng được yêu thương.
Uyển Khanh mệt mỏi nhìn vị bác sĩ già đáng thương bị vứt một xó kia, rồi lại nhìn Tú Tú đang khóc đầy đau đớn, sau đó nhìn mọi người đang thương tâm gạt lệ mà đau đầu, không kìm được đưa tay lên day day hai bên thái dương, mắt vô tình liếc qua khuôn mặt hớn hở đầy ý đang-xem-kịch của Hồng Kiên mà càng bất lực hơn.
Thật là...
- Xin lỗi, bà chủ... - Suy nghĩ một lúc, Uyển Khanh quyết định lên tiếng. - Cháu biết là bà chủ rất đau lòng nhưng...cậu chủ vẫn còn sống mà!
- Cô nói gì? - Tú Tú mở to mắt nhìn Uyển Khanh, bàn tay đang nắm chặt tay Minh Huân càng run mạnh hơn. - Cô nói...nó còn sống, đúng không? Nó vẫn còn sống, đúng không?
- Thưa, phải! Cậu chủ vẫn còn sống!
Tú Tú vui mừng gạt nhanh những giọt nước mắt trên mặt, quay lại nhìn Minh Huân. Nhưng khi nhìn khuôn mặt tiều tụy đó, bà vẫn không khỏi thương xót đưa tay lên xoa nhẹ.
- Vậy vì sao nó không tỉnh? Vì sao cả người lại lạnh ngắt như vậy chứ?
- Sẽ ổn ngay thôi ạ! - Uyển Khanh bước lại gần, cúi xuống chạm vào má cậu, mỉm cười.
- Cậu ấy sẽ kiên cường vượt qua thôi! Cháu có cho cậu ấy uống chút thuốc, là thuốc mà các sơ hay cho cháu uống lúc cháu bị bệnh. Bà chủ xem, người cậu ấy ấm lên nhiều rồi!
Tú Tú cũng nhận ra điều đó. Bà vui mừng cầm lấy tay con trai, khẽ gọi tên cậu, nhưng cậu vẫn không có phản ứng gì. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt đang dần hồng hào có sức sống của Minh Huân, bà mới yên tâm thở phào. - Uyển Khanh, cảm ơn cháu!
- Cháu nghĩ mọi người nên để cậu ấy nghỉ ngơi!
- Được! - Tú Tú đứng dậy, nhìn Minh Huân lần nữa rồi đi ra ngoài. - Tất cả cũng đi ra, ai làm việc nấy đi. Còn Uyển Khanh, cháu hãy ở lại đây!
- Thưa, vâng!
Mọi người lần lượt đi ra hết, Kiên là người cuối cùng. Hắn nhếch môi liếc qua người Minh Huân một lượt, lên tiếng tán thưởng.
- Cái gì mà thuốc chữa chứ, nói thẳng ra thì người thật không biết tiếc, nhỉ? Ngay cả máu của mình cũng đồng ý cho tên hèn hạ này uống, xem ra máu của người cũng chẳng cao quý chút nào!
- Ngươi câm mồm cho ta!
- Người tức giận sao? - Kiên bật cười, từ tốn đi lại sau lưng Uyển Khanh, cúi người nói thầm vào tai cô.
- Con chó cũng được uống máu của người, tên hèn hạ này cũng dễ dàng được uống máu của người, thần tự hỏi, từ khi nào giá trị của công chúa lại thấp như vậy? Đã thế thì người không nên tiếc, cho kẻ hầu là thần được nếm thử được không?
- Ngươi muốn thử? - Uyển Khanh nhếch môi cười lạnh. - Chẳng lẽ ngươi không sợ bản thân sẽ mất khả năng phản kháng sao?
- ...Ý người là gì?
- Ngươi biết Beto là chó canh địa ngục, nhưng ngươi lại không biết chúng ta vì sao có thể thuần phục được loại chó này sao? - Vừa nói, Uyển Khanh vừa giơ cánh tay trái lên, cười nhạt.
- Chính là máu!
- Còn hắn? Vì sao người phải dùng máu của mình để cứu hắn?- Kiên nhíu mày khó hiểu chỉ tay vào Minh Huân.
- Hắn ư? - Uyển Khanh quay người nhìn, trầm ngâm. Một lúc sau, cô mới lên tiếng. - Vậy ngươi nghĩ vì sao ta lại đến đây?
- Chẳng phải người cũng muốn tìm viên "Hoàn hồn" cho thái tử phòng thân sao?
- Ra ngoài đi! - Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Kiên, Uyển Khanh chỉ nhếch môi cười thương hại. Cô vung tay, ngay lập tức hắn bị ném ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, cô khẽ thở dài. Khuôn mặt người đó đã hồng hào trở lại, đồng nghĩa với việc sự sống đã quay về. Tuy nhiên, sống cũng tức là phải gánh chịu nỗi đau do thuật nguyền rủa gây ra. Cô không biết thuật này thuộc dạng gì, nhưng cơ bản nỗi đau xuất phát từ nó đều như nhau. Và cô đã từng trải qua nó. Chính vì đã trải qua nó nên cô biết rất rõ, cảm giác ấy, không phải một tiếng kêu "đau", một cái nhíu mày là có thể diễn tả được. Huống hồ, cô tin rằng người này còn không biết kêu đau như thế nào.
Nhìn đôi mày đang dần nhíu lại của Minh Huân, cô biết, cậu đã bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn thấu xương ấy rồi.
Uyển Khanh đi lại rồi ngồi xuống, nắm lấy tay cậu, thì thầm.
- Yên tâm! Tôi sẽ cứu cậu, nhất định sẽ dùng mọi cách để cứu cậu. Cho nên, hãy kiên trì!
***
Xung quanh người dân đi đi lại lại tấp nập và nhộn nhịp. Họ nói cười vui vẻ, trao đổi với nhau nhiều thứ thú vị và bổ ích. Uyển Khanh vừa đi vừa ngoái nhìn, trong lòng bình yên đến lạ.
Phải chăng là bởi vì, nơi này vốn là nơi cô thuộc về?
Chợt dừng bước, cô ngước mắt nhìn tòa lâu đài đang lơ lửng ở trên không một lúc rồi nhún người bay lên.
Đứng trước cổng là bốn tên lính gác, khuôn mặt chúng đều bị che kín bởi chiếc mũ sắt nặng nề. Nhìn thấy cô, chúng nhất loạt cúi đầu xuống, hô to hai tiếng "Công chúa!", cùng lúc đó cánh cổng lâu đài từ từ được mở ra. Uyển Khanh gật đầu thản nhiên bước đến, lúc đi qua cổng, cả người cô chợt sáng lên, bộ váy trắng đen giúp việc đơn giản cô mặc trước đó nay biến thành một màu đen sang trọng. Chiếc váy kéo đến đầu gối, che khuất đi vết sẹo dài ở đùi, kết hợp với đôi bốt đen cao tạo cho cô một vẻ lạnh lùng xa cách. Mái tóc vốn chỉ ngang lưng và được buộc gọn nay dài xấp xỉ eo, buông xõa ra bay nhẹ trong gió làm ẩn hiện chiếc hoa tai màu xanh dương ở bên tai phải. Trên chiếc cổ trắng ngần của cô xuất hiện thêm một một chiếc vòng lụa màu đen tuyền.
Cô bây giờ, còn đẹp hơn lúc thường!
Bỏ qua mọi ánh nhìn si mê lẫn luyến tiếc đang ngự trên người mình, Uyển Khanh thản nhiên bước qua như không, đôi mắt xanh lạnh luôn nhìn thẳng về phía trước. Cho đến khi đứng trước một chàng trai tuấn tú với đôi mắt xanh lá sâu thẳm, cô cúi đầu chào, nụ cười mỉm nhẹ xuất hiện trên đôi môi hồng.
- Thái tử!
Ken mỉm cười hài lòng, chiếc áo sơ mi trắng bay nhè nhẹ, mái tóc đen mềm mại của anh để mặc từng cơn gió luồn qua trêu đùa, đôi mắt xanh tuyệt đẹp như màu lá ấy ẩn chứa nhiều niềm vui.
Ken tiến lại gần Uyển Khanh, dang rộng hai tay ôm cô vào lòng, đôi môi anh đào khẽ lướt qua mái tóc cô.
- Công chúa nhỏ! Mừng em trở về!
***
- Uống chút nước đi! - Ken mỉm cười đặt cốc nước lên bàn, ngay trước mặt Uyển Khanh. Tay kia của anh cũng cầm một cốc tương tự.
- Vâng! - Uyển Khanh cầm cốc nước đỏ như máu lên, nhấp một ngụm, đôi mày của cô nhanh chóng nhíu lại.
- Khó uống sao? - Ken nghiêng người nhìn Uyển Khanh đầy thú vị, cốc nước trong tay anh đã vơi hết một nửa từ lúc nào.
- Phải! - Uyển Khanh đặt chiếc cốc đã rỗng xuống bàn, đôi môi hồng của cô đã chuyển thành màu đỏ, và nó cong lên thành một nụ cười nhạt. - Em không nghĩ người lại cho cồn vào máu, rất khó uống! Người lúc nào cũng chế ra nhiều thứ quái quỷ!
- Haha! - Ken bật cười thành tiếng. - Em biết mà, đó là năng lực của ta! Biết làm sao được khi mà một kẻ có khả năng khống chế và nguyền rủa như ta lại rảnh rỗi không có gì làm!
- Thay vì tốn công làm mấy thứ này, người có thể đọc thêm sách!
- Sách? Haha... - Ken càng cười lớn hơn. Anh dang tay ra vẻ bất cần, nói. - Có sách nào mà ta chưa đọc? Có thứ gì mà ta không biết? Có việc gì mà ta chưa từng trải qua? Sách ư? Em đừng nhàm chán thế chứ?
- Nếu vậy... - Đôi mắt Uyển Khanh lóe lên. Cô tựa người ra sau ghế, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề. -...người có thể giúp em...cứu một người không?
- Con người? - Ken nheo nheo mắt, hỏi lại đầy nghi hoặc.
- Phải! Là con người!
- Toji, em có nhầm không vậy? Em đang cầu xin ta cứu con người sao? - Ken khoa trương thốt lên, hỏi lại như không tin nổi.
- Phải!
- Vẫn thật cứng đầu! - Ken bất lực nhìn Uyển Khanh. - Vậy cho ta một lý do đi! Ngoại trừ vì yêu, lý do nào ta cũng sẽ xem xét!
- Cậu ta là vật thể phong ấn, mắt trái cậu ta là mắt của Jio! Và cậu ta đang bị dính phải một lời nguyền nào đó!
- Rồi sao?
- Thái tử, người chắc đã rõ rồi mà! Nếu cậu ta chết...Jio cũng sẽ...
- Ra là vậy! - Ken gật gù đầu, nâng cốc lên nhấp một ngụm. - Thú vị thật đấy! Một con người lại có thể chịu được sức mạnh của phong ấn và sức mạnh của con mắt ngần ấy năm, quả là không thường!
- Cậu ta không phải là con người! - Uyển Khanh nhíu mày nhớ đến một màu đỏ trong con mắt nào đó, ác liệt và hoang dã.
- Cậu ta vốn là quỷ, là quỷ lai! Huống hồ cậu ta còn có thể hợp với mắt của Jio, chứng tỏ cậu ta là quỷ lai cấp cao!
- Công chúa nhỏ! Ý em là...
- Có kẻ nào đó trong vương tộc đã phạm phải cấm kị, tùy tiện có quan hệ với loài người. Em nghĩ người nên để ý!
- Haha! Toji, em quả thật càng ngày càng thú vị! - Ken cười càng lúc càng hưng phấn. Anh đặt cốc xuống, vòng ra phía sau Uyển Khanh rồi cúi xuống gần tai cô, bàn tay đưa ra vuốt nhẹ mái tóc dài. - Được! Yêu cầu của em ta sẽ đáp ứng cả! Cứu tên không-phải-con-người kia, và "để ý" một số chuyện. Tuy nhiên, em phải theo ý ta một việc!
Uyển Khanh khó hiểu nhìn Ken, không biết anh đang nghĩ gì. Ken chỉ cười, tay luồn nhẹ vào tóc cô. Chỉ thấy bên tai phải của Uyển Khanh sáng lên, màu xanh dương hòa với màu xanh lá.
- Người... - Cô cả kinh thố lên, nhưng chưa nói hết câu đã bị một đôi môi phủ xuống, cả người cô dần chìm vào loại ánh sáng đôi ấy, cho đến khi thứ ánh sáng đó yếu đi rồi biến mất, cùng lúc khi Ken rời khỏi môi cô.
- Trước mặt ta đừng bao giờ mặc đồ đen, hiểu không? Ta thích màu trắng, trông rất đẹp!
Uyển Khanh cắn môi cúi xuống nhìn bộ váy và đôi giày đã chuyển thành màu trắng của mình, nén giận.
- Em ghét màu trắng! Và loài quỷ chúng ta cũng rất ghét màu này! Vì sao người lại thích chứ?
- Em không thấy...màu trắng rất dễ bị vấy bẩn, trong khi màu đen dù có bị bẩn thế nào cũng sẽ không thể nhìn ra sao? - Ken cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, đôi mắt anh chứa đầy ý cười.
Biến thái! Kì quặc!!
- Còn nữa, ta luôn tự hỏi vì sao em luôn để tóc xõa ra thế này? Nhìn đi, hoa tai của em đều bị che cả rồi! Không lẽ em không muốn người khác nhìn thấy nó?
- Sao có thể? - Uyển Khanh vội đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi rồi quay lại nhìn Ken, mỉm cười.
- Với loài quỷ thuần chúng ta, mắt là sức mạnh, hoa tai là quyền lực, em cần che dấu nó làm gì?
- Vậy vì sao?
- Mỗi người một sở thích, em thích để tóc thế này, cũng như sở thích quái dị của người vậy! Người cần để ý làm gì?
- Ra vậy! Xem ra ta đa nghi rồi!
- Bây giờ em đã thỏa mãn người rồi, người có thể giúp em được chưa?
- Em dẫn đường, nhé! - Ken cong môi, tay vẽ trong không trung vài kí tự, một lỗ hổng thời gian dần hiện ra trước mắt họ.