Tìm Về Dấu Yêu

Chương 2:




Nước biển không ngừng mà xô vào vách đá. Dung Nhược hai tay hai chân bị trói chặt chật vật ngồi ở đỉnh núi, tóc dài bị gió thổi nhẹ che khuất hai má, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ hình dáng tuấn tú đang từng bước đến gần.
“Trạm!” Vân Hân đứng ở một bên kêu lớn, thân thể bất đắc dĩ bám trụ, không thể tiến lên.
Dừng lại cách đó không xa, Vân Trạm nghe tiếng nhìn cô một cái, lập tức bí mật đánh giá người đàn ông đang đứng ở giữa hai người phụ nữ.
Có chút quen mặt, nhưng nhất thời anh không nhớ nổi mình và người đàn ông trung niên này đã từng có quan hệ.
“Tôi đến đây rồi. Trước tiên thả các cô ấy ra”. Thanh âm không cao, lại hàm chứa uy nghiêm vốn có.
“Có thể!” Người đàn ông ngoài miệng đáp lời, nhưng cánh tay nắm giữ hai người bọn họ lại không hề buông lỏng.
“Người thông minh như mày, không có khả năng tay không mà đến. Tao biết hôm nay mày nhất định mang theo cảnh sát đến đây, chỉ là bọn chúng nấp ở chỗ tao không thấy mà thôi”.
Vân Trạm căng thẳng trong lòng, mặt cũng không lộ ra vẻ khác thường. Xác thực, giờ phút này bốn phía xung quanh bọn họ, đã hình thành một đội cảnh lực. Sự việc liên quan đến an toàn của Dung Nhược cùng Vân Hân, anh không thể mạo hiểm.
“Chẳng qua không sao, bọn họ đến đây cũng không dọa được tao! Tao đi lần này, vốn không có ý định còn sống trở về!”
“Ông rốt cuộc muốn thế nào?” Đối mặt với người đàn ông đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, lo lắng của Vân Trạm bắt đầu dâng đầy.
Anh nhìn thoáng qua bên cạnh, Dung Nhược ngồi dưới đất từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng nói qua một câu. Tóc dài toán loạn trước mặt, khiến anh không thể thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này. Nhưng sợi dây thừng đang siết chặt mắt cá chân cô lại làm ánh mắt anh nổi lên một tia sắc bén.
“Tao chẳng muốn thế nào. Chỉ là muốn cho mày cũng nếm thử mùi vị tan nhà nát cửa mà thôi!”
“Chúng ta quen biết?” Lực thu hút kéo về, Vân Trạm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố gắng nhớ lại.
“Không! Không biết! Nhưng mà, tại mày, công ty của tao mới bị đóng cửa! Bởi vì Vân Thị quá lớn mạnh, cho nên một con cá nhỏ như tao mới có thể bị đánh gục dễ dàng! Vợ tao mới có thể bỏ chạy cùng thằng khác! Con gái tao vì đi tìm mẹ, đã xảy ra tai nạn xe cộ ngay trên đường! Tao bây giờ, ngay cả một gia đình cũng không có! ……… tất cả mọi thứ, đều là do mày mà ra!” Trong lúc kịch liệt lên án, hắn ta đã lôi kéo hai người kia lui về phía sau vài bước.
“Chờ đã!” Vừa lên tiếng ngăn cản, đồng thời Vân Trạm cũng bí mật tiến về phía trước vài ba bước,”Nếu tất cả là do tôi, vậy thì, chuyện đó không liên quan gì tới họ. Ông trước tiên hãy thả họ ra…..”
“Có! Ai nói không liên quan! Một người là bạn gái mày, một người là em gái mày”. Dừng một chút, người đàn ông ý tứ sâu xa liếc về phía Vân Hân một cái,”Hoặc là, cũng không chỉ đơn giản là ‘em gái’, chúng mày trước kia còn là vị hôn phu thê mà! Tao nghĩ, chỉ cần hai đứa này đều chết, mày cũng sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ như tao thôi!”
“Buông các cô ấy ra! Ông muốn làm gì tôi cũng được!” Vân Trạm nhịn không được lại tiến thêm từng bước nữa, những lời nói điên cuồng của hắn ta làm anh căng thẳng.
Gã đàn ông nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười,”Thả chúng ra, cũng được! Như vậy đi, hai phát, đổi hai mạng, thế nào?” Nói xong, buông cánh tay đang kiềm chế Dung Nhược ra, từ trong ngực lôi ra một khẩu súng.
“Đừng!” Dung Nhược vẫn im lặng vừa thấy hắn có súng thì rốt cục hoảng sợ kêu to. Cô liều mạng nhìn Vân Trạm lắc đầu, đáng tiếc, Vân Trạm lại làm như không phát hiện, vẫn kiên định nhìn về phía trước.
“Trạm! Đừng mà!” Vân Hân cầu xin mang theo nức nở.
“Vân Trạm, thế nào? Tao thấy thế này rất công bằng!”
“Tôi làm sao mà biết ông có giữ lời hay không?” Bình tĩnh đáp lời, đồng thời Vân Trạm đưa tay ra phía sau lưng, ra hiệu cho đội cảnh sát đang nấp ở một bên, ý bảo không được ra tay.
“Như vậy à…. Không sao! Tao thả một đứa trước, làm cam đoan, thế nào?” Gã đàn ông cười giả tạo nói.
Vân Trạm nhìn về phía Dung Nhược cùng Vân Hân ở hai bên, sau đó trầm giọng nói: “Được”.
“Vậy mày chọn ai?”.
“Vân Hân”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.