Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 23:




Trần Mộc Dương và Giang Dương đã nhìn ra từ lâu rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa khi nào nói ra miệng, bọn họ cứ mơ hồ cảm thấy tự thị nhi phi (*).
(*) Tự thị nhi phi ‘似是而非’: Tựa như là thế nhưng không phải thế, có vẻ đúng nhưng thực ra là sai.
Chỉ là có đánh chết hai người cũng không ngờ, Lâm Kiêu lại thừa nhận một cách dứt khoát như vậy.
Trần Mộc Dương tra hỏi: “Thật ra từ lúc bắt đầu cậu đã có thiện cảm với người ta rồi đúng không?”
Là bắt đầu từ lúc Muội Muội đến.
Trần Mộc Dương vẫn nhớ trước khi Kinh Trập đến, Lâm Kiêu cáu kỉnh biết bao, sau khi cô đến thì thiếu gia trở nên bất thường, ngoài miệng thì ruồng bỏ, chán ghét cực kì, nhưng lại bảo vệ cô khắp nơi.
Lâm Kiêu thẳng thắn thừa nhận: “Ừm.”
Bởi vì biết mình ghét chuyện trong nhà đột nhiên có người đến như thế nào, cho nên thiện cảm từ ánh nhìn đầu tiên khiến anh không biết phải làm sao, giống như bản thân biểu hiện lòng yêu mến của mình ra thì sẽ thua vậy.
Trần Mộc Dương “chậc” một tiếng, nhớ lại niềm yêu mến non nớt trước kia của bản thân, cậu ta liền bực tức: “Cho nên cậu liều mạng ngăn cản tớ, thật ra là sợ tớ bị đánh hay là bụng dạ khó lường?”
Lâm Kiêu quay đầu qua liếc nhìn cậu ta một cái, đột nhiên cười một tiếng: “Đều có cả!”
Trần Mộc Dương ôm chặt cổ anh lại: “Tớ giết chết cậu.”
“Giết tớ cũng được, không được có suy nghĩ không nên có.”
“Cậu có sĩ diện không vậy?”
“Cạnh tranh công bằng cũng được, nhưng cậu tranh không lại tớ.”
“……”
“Cho nên đừng tốn công sức vô ích.”
Trần Mộc Dương không hề mang suy nghĩ không nên có với Kinh Trập, sự yêu mến lúc đó cũng chỉ đơn thuần là có thiện cảm, không hề nồng nhiệt đến mức không có cô không được, về sau khi đã tiếp xúc thì cậu ta cảm thấy xem cô là em gái so với thích dễ chịu hơn.
Hơn nữa cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng được, Kinh Trập không thích cậu ta.
Nhưng vẫn không cản trở việc cậu ta cảm thấy ai đó không biết xấu hổ.
Hơn nữa, Kinh Trập có thể cũng không thích ai đó.
Mặc dù cái này cậu ta thật sự không nhìn ra được.
“Tặng cậu câu nói cũ, cẩn thận bố cậu đánh gãy chân của cậu.” Cậu ta nói.
Lâm Kiêu cười cậu ta, nói từng câu từng chữ: “Thế thì tớ cũng chịu.”
Trần Mộc Dương chắp tay lại thành đấm: “Bái phục, thiếu gia.”
Mấy người bước vào sân luyện tập, từ đằng xa nhìn thấy Kinh Trập đứng đó đang nói chuyện với người ta, Giang Dương vẫy vẫy tay qua bên đó: “Muội Muội.”
Kinh Trập cũng vẫy tay với cậu ta, khẽ nở nụ cười, làn da cô trắng như đang phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Có năm sáu người đứng bên cạnh cô, đều là bạn học lớp cô, người thì vịn eo cô, người thì khoác vai cô, còn có vài nam sinh đứng bên cạnh.
Sau đó Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh rời đi, lúc này nữ sinh vịn eo cô mới đi vài bước, để lại chỗ trống cho ba người.
Giọng nói Giang Dương nhỏ dần, cậu ta nói vào tai thiếu gia: “Chả trách cậu lại thích, Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh đến bây giờ cũng có quan hệ rất tốt với em ấy, lớp họ cũng có một nửa thích em ấy rồi.
Ngưỡng mộ nhỉ.
Em ấy đi đến đâu cũng được yêu thích.
Giáo viên lớp Mười chúng ta bây giờ mỗi ngày đều nhắc đến Kinh Trập, cả giáo viên lớp họ bây giờ cũng thích em ấy, em ấy còn là lớp phó học tập.”
Lâm Kiêu vừa tự hào vừa đau nhói, anh bĩu môi nói: “Tớ không biết sao? Cần cậu nói chắc.”
Người nào đó tức giận không nói nên lời.
Hai người ngây người một lát, đột nhiên nhún vai bật cười.
Sau đó đột nhiên Giang Dương chú ý, cậu ta “Ấy” một tiếng, lấy cánh tay thúc Lâm Kiêu: “Cái người bên đó hình như là lớp 12, nghe nói là một người rất tài giỏi.”

Người bên cạnh Kinh Trập nhìn thấy mấy người Lâm Kiêu đi qua, chậc chậc cảm thán: “Nhóm người Lâm Kiêu đứng lại với nhau, đúng là đã mắt thật đấy!”
Kinh Trập chào hỏi người ta xong thì cúi đầu xuống, lúc này cô hơi nghiêng đầu qua, khóe mắt liếc nhìn mấy người đó một cái, Lâm Kiêu đút hai tay vào túi quần, áo tùy tiện buộc trên eo, anh mặc áo ngắn tay màu đen bên trong, làm cả người trông có chút ngông nghênh và bướng bỉnh.
Ba người đều có vóc dáng cao ráo, Trần Mộc Dương cao một mét tám, Giang Dương cao một mét tám ba, năm ngoái Lâm Kiêu còn sàn sàn với hai người họ, năm nay thì đã cao hơn hai người rõ ràng rồi, có thể là một mét tám lăm rồi.
Cảm giác non nớt cũng mất dần.
Cô cũng không hiểu tại sao lúc đó bản thân cô lại chịu ngủ cùng một phòng với anh, mặc dù là để cửa mở, mỗi người đều có chăn riêng và nằm sát mép giường, nhưng lúc này nhớ lại, cô vẫn cảm thấy xấu hổ và tự trách.
Nhưng mà lúc đó rõ ràng không nghĩ gì cả.
Nếu như không phải Vạn Khôn nhắc nhở cô: “Sau này đừng đến phòng cậu ta nữa, không thích hợp.
Cảm giác con người của cậu ta không có chừng mực.”
Kinh Trập đảo mắt, xua đuổi những suy nghĩ đó đi.
Có thể là do cô không có chừng mực.
Sau đợt mở rộng tuyển sinh của trường trung học phụ thuộc trong những năm gần đây, đại hội thể thao đặc biệt sôi nổi.
Ngoài các cuộc thi thì còn đủ các thể loại hoạt động, ngay lối vào sân vận động còn có rất nhiều gian hàng, đoàn thể xã hội của trường bình thường cũng có rất ít hoạt động, chỉ có đại hội thể thao và các tiệc liên hoan mới có chỗ trống để phát huy, cho nên ai nấy cũng đều rất hăng hái.
Bạn cùng bàn của Kinh Trập tên là Châu Tầm Nguyệt, từ kì hai năm lớp 10 cô ấy học cùng lớp với Kinh Trập, về cơ bản là ổn định trong top mười toàn khóa.
Cô ấy đeo một cặp kính cận năm độ, người cao một mét năm, cân nặng chưa đến bốn mươi ký, dáng người trông gầy gò ốm yếu.
Cô ấy học hành cũng không phải quá nỗ lực, ít nhất trong mắt tất cả mọi người là như vậy.
Đi học thì dễ buồn ngủ, thường xuyên mất tập trung, vô cùng thích đọc sách ngoại khóa, mỗi lần như vậy giáo viên đều chân thành nghiêm túc nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy có thể dốc hết sức lực thì sẽ có thành tích tốt hơn.
Cô ấy cũng thường xuyên than ngắn thở dài, nhưng bảo cô ấy dồn hết tâm trí vào việc học, đối với cô ấy mà nói không khác gì là một loại giày vò.
Cô ấy biết rất nhiều thứ, mẹ của cô ấy làm trong ngành nghiên cứu ngôn ngữ, chịu sự ảnh hưởng của mẹ, ngoài tiếng Anh ra thì cô ấy còn biết tiếng Nga và tiếng Tây Ban Nha, không phải rất thành thạo nhưng gần như có thể dùng để trao đổi và giao tiếp trong cuộc sống hằng ngày.
Bà nội của cô ấy là một giáo sư trường Đại học Âm Nhạc, bà ấy đích thân dạy đàn vi-ô-lông cho cô ấy.
Bà nội có một phòng nhạc cụ, bên trong cất giữ rất nhiều loại nhạc cụ, về cơ bản cô ấy đã được chạm qua tất cả, có biết một vài nhạc cụ của nhạc giao hưởng.
Bố của cô ấy là một nhà nghiên cứu côn trùng, trong nhà cô ấy có rất nhiều mẫu động thực vật.
Cô ấy cũng rất có hứng thú và thích nghiên cứu côn trùng.
Cô ấy có một tập tranh rất dày, vẽ chi chít dày đặc, mỗi trang đều là một con côn trùng, vẽ đủ các góc độ.
Cô ấy có rất nhiều sở thích, thoạt nhìn cái gì cô cũng rất thành thạo, nhưng mà chí hướng của cô lại muốn trở thành một…pháp y.
Trên thực tế thì lớp 1 có rất nhiều học sinh như vậy, ngoài học tập ra thì vẫn còn rất nhiều kĩ năng khác, cũng không phải là học sinh vùi đầu vào học tập.
Trường học có đủ các loại thi đua, sẽ có rất nhiều người báo danh tham gia, Kinh Trập chưa từng có suy nghĩ sẽ tham gia, tất cả tinh thần và thể lực của cô dùng để ứng phó với kì thi đã rất vất vả rồi.
Châu Tầm Nguyệt là phóng viên của Ban biên tập, báo tường của bọn họ có một gian hàng ở lối vào, cho nên mấy người sẽ tụ tập ở đây.
Họ đang phụ trách thu thập những câu chuyện thú vị, hình ảnh của đại hội thể thao, còn chuẩn bị tập san của năm ngoái để phát tặng, ảnh bìa là thư viện của trường trung học phụ thuộc do Châu Tầm Nguyệt chụp, là bức ảnh vào một buổi tối nào đó, bầu trời có màu tím lạ lùng.
Kinh Trập ôm tập san đứng bên cạnh, có người qua thì cô tặng một quyển.
Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh đến tìm cô chơi, Châu Tầm Nguyệt chào hỏi với người ta, sau đó lịch sự đi xa ra một chút, để chỗ cho ba người nói chuyện.
Tần Tuyết thấy Châu Tầm Nguyệt đi rồi, nhỏ tiếng nói: “Bạn cùng bàn của cậu người nào cũng là nhân vật đẳng cấp nhỉ.”
Kì một năm lớp 10 là Lâm Kiêu, cả một năm cũng chưa từng đổi bạn cùng bàn, bởi vì lớp trưởng lạm dụng quyền lực cực kì quá đáng, ai cũng không chen vào được, rất nhiều lần Tần Tuyết cầu xin mà lớp trưởng cũng không hề lay động.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nói với Đào Tinh Tinh: “Lớp trưởng mà không thích Kinh Trập thì tớ đi đầu xuống đất.”
Mặc dù Đào Tinh Tinh cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe cô ấy thề độc thì không khỏi bày tỏ sự kính phục: “Nếu lớp trưởng không ra tay thì sẽ có lỗi với câu thề độc này của cậu.”
Lúc đó hai người còn đang cảm khái, tại sao trường trung học phụ thuộc không thể mỗi năm chia lớp một lần chứ! Tại sao không thể không xếp lớp theo thành tích chứ! Tại sao thành tích lớp trưởng không thể tiến bộ nhảy vọt, lên thẳng lớp 1? Tại sao hai người không thể ở bên nhau mãi, tại sao phải tách ra?
Hai người nắm cổ tay thở dài, bi thảm như bản thân sắp yêu xa với người yêu vậy.
Kì hai năm lớp 10, bạn cùng bàn của Kinh Trập là Tống Tử Cánh, đại ca Tống cũng là một nhân vật đẳng cấp, từ nhỏ đã nhảy lớp nhiều lần, vì thế mà cậu ta là người nhỏ nhất trong lớp họ, học đến ngu người, thường làm ra những chuyện mà người thường không thể hiểu được, tính cách cũng vô cùng kỳ quặc, hơn nữa trí tuệ cảm xúc cũng đáng lo ngại, nam sinh hay nữ sinh cũng không thích ngồi cùng bàn với cậu ta, mặc dù đại lão rất mạnh, nhưng ngoài miệng thì không nói gì cả, rất dễ bị vu khống hãm hại.
Không ngờ sau khi ngồi cùng bàn với Kinh Trập thì đại lão cuối cùng cũng đổi tính, bắt đầu có tình người, nói chuyện cũng dịu dàng hơn, có thể là do khí chất trên người Kinh Trập quá thanh thuần.
Nếu không phải trong lòng đại lão chỉ có học hành, hơn nữa còn nhỏ hơn bạn cùng lớp ba bốn tuổi, tâm lý còn như đứa trẻ thì Tần Tuyết sẽ nghi ngờ đại lão thích Kinh Trập.
Bởi vì Tống Tử Cánh chỉ dịu dàng với Kinh Trập, cho nên Kinh Trập ngồi cùng bàn với cậu ta trong một học kỳ.
Lên lớp 11, hai người vẫn học cùng một lớp, nhưng giáo viên lớp 11 không thích nam nữ ngồi cùng bàn, cho nên Kinh Trập đã đổi bạn cùng bàn mới.
Châu Tầm Nguyệt rất có tiếng ở trường, trong các cuộc phỏng vấn trên truyền hình hàng năm, cô ấy gần như là đại diện của cả trường, lúc học cấp hai thì không ai không biết đến, kiến thức vô cùng sâu rộng, đọc rất nhiều sách, cực kì tự tin, không luống cuống, cơ thể nhỏ bé nhưng có năng lượng vô cùng lớn, trước kia có không ít người trêu chọc bộ não thông minh của cô ấy đã kìm hãm sự phát triển cơ thể.
Kĩ năng mới của cô ấy liên tiếp xuất hiện, thường xuyên làm người ta bất giác phải thốt lên: Ôi trời, vậy mà cô ấy lại biết cái này.
Sau đó lại một lần nữa nghi ngờ có phải cô ấy xuyên không đến không.
May mà cô ấy không phải kiểu người vẫn có thể thi hạng nhất sau khi chơi đủ thứ, nếu không thì lớp 1 sẽ sụp đổ một nửa mất.
Châu Tầm Nguyệt cũng là một người rất khó tính, tinh thần và thể lực của cô ấy quá dồi dào, vì thế cũng dẫn đến nhiều sự bài xích và đố kị.
Cô ấy từng có rất nhiều bạn bè, nhưng đều không lâu dài, thậm chí còn có một người bạn cũ công khai bóc phốt tinh thần cô ấy có vấn đề, bảo cô ấy nên đến khoa tâm thần xem thử có bị bệnh gì đó không, nói người bình thường sẽ không phấn khích như cô ấy.
Nhưng mà quan hệ của cô ấy với Kinh Trập rất tốt, trước kia Kinh Trập ngồi trên cô ấy, khai giảng năm nay giáo viên không cho nam nữ ngồi chung với nhau thì cô ấy chủ động hỏi Kinh Trập, có muốn ngồi với nhau không.
Tần Tuyết cảm thấy Kinh Trập cũng là một người rất thần bí.
Mối quan hệ của cô với người khác rất tốt.
Nghe nói Châu Tầm Nguyệt chơi với ai thì mọi người sẽ tự động tránh xa người đó, nhưng mà lúc này Kinh Trập đứng ở đây, vừa nãy một nhóm người vây quanh cô cười cười nói nói, từ đó có thể nhìn ra được Kinh Trập chơi với Châu Tầm Nguyệt không hề ảnh hưởng đến các mối quan hệ xã hội của cô.
Hơn nữa, cũng không biết nguyên nhân là từ Kinh Trập hay là do mọi người đã có cái nhìn tích cực hơn với Châu Tầm Nguyệt.
Có Kinh Trập ở đây, những người khác cũng không kì thị Châu Tầm Nguyệt như thế nữa.
Kinh Trập nghe thấy cô ấy hỏi như vậy, bất giác cười: “Lớp 1 có rất nhiều người lợi hại.”
Đào Tinh Tinh rất ngưỡng mộ những người có IQ cao thế này, nghe vậy cũng bất giác cảm thán một câu: “Tớ cảm thấy gen nhà Châu Tầm Nguyệt quá tuyệt vời.
Anh họ của cậu ấy cũng vậy, là một nhân vật làm mưa làm gió của khối 12.
Anh ấy được biết đến với cái tên “bách thư toàn khoa biết đi”, “cư dân của thư viện trường”.
Nếu như cậu đến đó tự học, chắc chắn sẽ nhìn thấy anh ấy.
Anh ấy thường ngồi bên kệ sách báo lầu một, cạnh tay là một chồng sách, đọc sách vừa nhanh vừa phức tạp, cả hai cuộc thi Ngữ Văn đều giành hạng nhất.”
Kinh Trập khẽ gật đầu, cô biết và cũng có gặp qua anh họ của Tầm Nguyệt, học lớp 12/1 khoa Văn Học Xã Hội, tên là Châu Bất Ngôn, học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt.
Tần Tuyết không nhịn được nói: “Tên cả nhà họ đều kì lạ thật nhỉ ~”
Nói rồi, vừa hay nhìn thấy Châu Bất Ngôn đi đến, anh ấy đến đưa sách cho Châu Tầm Nguyệt.
Châu Tầm Nguyệt đột nhiên lại gọi Kinh Trập: “Kinh Trập, sách cậu cần đấy.”
Kinh Trập vội vàng đi qua, ngày đó tùy tiện nhắc đến một cuốn sách, Châu Tầm Nguyệt nói anh cô ấy có, cô cũng không mấy bận tâm, không ngờ đối phương còn đặc biệt mang đến.
Cô đi qua đó, nhận cuốn sách từ tay đối phương, rất trịnh trọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Đây không phải là lần đầu tiên Châu Bất Ngôn gặp Kinh Trập, vì thế anh ấy cười nói: “Không có gì.”
Anh ấy nhìn thấy mặt trăng nhỏ trên dây kéo áo Kinh Trập, bèn chỉ chỉ: “Đây cũng là đồ em tự làm hả?”
Kinh Trập ngại ngùng gật gật đầu, bởi vì Châu Tầm Nguyệt khoác lác với anh ấy là cái gì cô cũng biết, nên cô cảm thấy chột dạ.
Đều là những thứ đồ chơi linh tinh thôi.
Châu Bất Ngôn lại nghiêm túc nói một câu: “Rất giỏi.”
Kinh Trập càng chột dạ hơn.
Hai người tán gẫu câu được câu chăng, Châu Bất Ngôn không nói đi, Kinh Trập cũng ngại rời đi trước, nhưng Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh vẫn còn đang đợi cô, vì thế cô có chút không tập trung, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, hi vọng đối phương có thể tiếp nhận được ám thị của mình.
Nhìn từ hướng của Lâm Kiêu thì thấy ánh mắt của Kinh Trập gần như dán chặt vào người đối phương, vậy nên hai chữ ‘tài giỏi’ mà Giang Dương vừa nói càng khiến anh cảm thấy chói tai.
Thế nên dù anh đã đi xa, nhưng đột nhiên quay lại, đi về hướng bên đó.
Lúc Kinh Trập nhìn Châu Bất Ngôn lần thứ n thì Lâm Kiêu đột nhiên giơ tay qua, kéo cánh tay Kinh Trập về phía sau, nói với Châu Bất Ngôn và Châu Tầm Nguyệt: “Xin lỗi, tôi đưa người đi một lát.”
Lúc mặt anh không chút biểu cảm thì vẫn có vài phần lạnh lùng.
Đối diện với hai người có chút ngơ ngác, nhất thời anh cũng không muốn nói gì nữa.
Kinh Trập bị kéo đi với biểu cảm ngạc nhiên, cô vô thức quay đầu lại nhìn Tần Tuyết với Đào Tinh Tinh, nhưng chỉ nhìn thấy hai người vẫy vẫy tay về phía cô với biểu cảm có vài phần hiền hậu, dường như đang nói: Cậu đi đi, không sao, không cần lo cho bọn tớ.
Lâm Kiêu kéo Kinh Trập đi thẳng một đường đến một đầu khác của sân vận động, lúc này Kinh Trập cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu: “Anh, anh làm gì thế?”
Lâm Kiêu kéo cô ngồi xuống, nhướng mày nhìn cô một cái: “Không có gì, bãi cỏ này cực kì mềm, dẫn em đến ngồi chơi.”
Trần Mộc Dương với Giang Dương đến sau một bước, hai người họ nhìn nhau, đều có thể nhìn được sự cạn lời trong mắt đối phương: Thật sự khâm phục bản lĩnh kéo đi một cách trịnh trọng như vậy của thiếu gia.
Kinh Trập mơ hồ ngồi xuống, từ từ nhích đến bên cạnh anh, ghé sát vào tai anh, lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Có phải anh đã làm chuyện xấu gì rồi không, muốn em nói đỡ cho anh trước mặt chú với dì?”
Lâm Kiêu nhìn sâu vào mắt cô: “Cái này, em giúp không nổi đâu.”
Trần Mộc Dương cười chế giễu một tiếng, nói: “Cậu càng giúp, cậu ta có thể càng chết thảm hơn.”
Giang Dương cũng cười cười, móc cây kẹo trong túi Lâm Kiêu ra đưa cho Kinh Trập: “Cậu ta không có chuyện gì cả, chỉ là vừa mua kẹo, mà ngại đưa cho cậu ở trước mặt nhiều người như thế.”
Trần Mộc Dương nhớ lại lúc nãy vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì đột nhiên anh lại quay lại mua một túi kẹo, mở ra bỏ vào túi, nên bất giác cười nói: “Ừm đấy, không nhiều, không đủ chia.”
Kinh Trập đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Kiêu một cái, ánh mắt có vài phần phức tạp.
Lâm Kiêu nghiêng đầu hỏi: “Ánh mắt gì vậy?”
Kinh Trập lắc lắc đầu: “Anh rất giống bà nội em.”
Lâm Kiêu đột nhiên chau mày: “Hửm?”
Kinh Trập bóc một cây kẹo ra, bỏ vào miệng, lúng búng nói: “Bà ấy cũng rất thích để dành đồ cho em.”
Có thứ gì ngon đều để dành cho cô, lúc không có nhiều đồ ăn thì sẽ đợi không có ai lại lén lút mang cho cô.
Lần này đến lượt biểu cảm Lâm Kiêu phức tạp, thậm chí anh cảm thấy bây giờ cả người mình đều mang ánh sáng thánh thần hiền hậu.
Trần Mộc Dương với Giang Dương cười đến mức sắp chảy nước mắt.
Kinh Trập bóc một cây kẹo đút cho Lâm Kiêu để bày tỏ lòng cảm ơn, thật ra anh không mấy thích ăn kẹo, nhưng vẫn cắn vào miệng.
Kinh Trập nói một tiếng: “Rất ngọt.”
Lâm Kiêu “Ừm” một tiếng.
Đúng là rất ngọt.

Nội dung thể thao năm nay rất nhẹ nhàng, nội dung chạy dài mấy năm trước đều là chạy ba nghìn mét dành cho nam, một nghìn năm trăm mét dành cho nữ, nhưng năm ngoái lần lượt có nam nữ sinh ngất xỉu được xe cứu thương đưa đi.
Năm nay có lẽ là trường sợ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, nội dung chạy dài đổi thành một nghìn năm trăm mét dành cho nam, tám trăm mét dành cho nữ.
Sức bền và sức bật của Kinh Trập đều rất tốt, mặc dù vài năm nay lượng vận động ít đi rất nhiều, nhưng mà thắng ở chỗ có nền móng tốt.
Lúc kiểm tra thể chất, cô là một trong số ít những người chạy xong tám trăm mét mà trông vẫn nhẹ nhõm, nhưng mà kiểm tra thể chất đạt tiêu chuẩn là được, đại hội thể thao dù sao vẫn là cuộc thi, phải tốn sức một chút.
Mỗi khối lớp được thi đấu riêng biệt, nữ sinh và nam sinh cũng được tách biệt.
Buổi chiều Kinh Trập chạy tám trăm mét, ngày hôm sau mới đến lượt nam sinh chạy một nghìn năm trăm mét.
Kinh Trập là người duy nhất chạy tám trăm mét trong lớp 1, lúc cô đeo bảng hiệu đứng ở vạch xuất phát, học sinh lớp 1 vốn dĩ đứng trong đại bản doanh, bây giờ rất nhiều người đứng ra hai bên đường chạy đua để cổ vũ cho cô.
Tổng cộng có hai lượt chạy, bán kết và chung kết.
Đây là lượt chạy bán kết.
Châu Tầm Nguyệt đứng điểm đầu, ôm áo khoác của cô và nước, tiếng súng vang lên, vừa chạy với cô một đoạn, vừa nói: “Kinh Trập cố lên, lát nữa tớ đợi cậu ở vạch đích nha!”
Vì để giữ sức nên Kinh Trập không nói, lúc chạy về phía trước thì vội vàng gật đầu một cái.
Trước khi chạy lớp phó văn thể mỹ có nói với cô, nửa vòng trước phải kéo dài khoảng cách, sau đó có thể giảm tốc độ thích hợp, giữ thể lực để chuyển động đều về phía trước, tránh dùng sức quá nhiều, đến cuối cùng lao tới đích thì không có sức.
Lại nói lớp kế bên có hai đối thủ rất mạnh, lớp Bốn với lớp 7, bảo cô nếu như cảm thấy mệt thì trực tiếp bỏ qua hai người đó, giữ vững vị trí thứ ba là được rồi.
Đại hội thể thao có tính điểm, mỗi lớp đều được tính điểm tổng, lớp xếp hạng phía trước sẽ có khen thưởng.
Giáo viên và học sinh của lớp 1 có khát vọng chiến thắng rất lớn, chỉ cần có thứ bậc thì đều hi vọng hạng nhất, mặc dù lấy hạng nhất đại hội thể thao đối với lớp 1 mà nói có chút khó khăn.
Kinh Trập đứng ở đường đua đầu tiên trong vòng chạy, bởi vì độ dài đường đua không đồng nhất, vạch đích phải vượt qua vạch ngang bằng nhau, cho nên điểm xuất phát phải so le.
Đường đua thứ hai là Thư Oanh, cô ta đứng xéo phía trước Kinh Trập, trước khi chạy cô ta còn quay đầu lại liếc nhìn Kinh Trập một cái, biểu cảm có chút phức tạp.
Bên cạnh cô ta không có bạn bè, chỉ có một nam sinh lớp họ nói rằng đã sắp xếp người đón cô ta ở vạch đích, dặn dò cô ta chạy xong thì đi bộ nửa vòng, đừng ngồi xuống ngay.
Cô ta vẫn chưa gật đầu thì đối phương đã vội vàng bỏ đi rồi.
Bởi vì sự cố vào năm ngoái, năm nay giáo viên thể dục các lớp đều nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là an toàn trên hết, ban thể dục phải triển khai rõ các việc cần chú ý cho mỗi học sinh, nam sinh đó chỉ là người chuyển lời lại, không hề muốn nói thêm một chữ nào.
Không có ai tiễn cô ta, điều này trái ngược với khung cảnh được cổ vũ nồng nhiệt của Kinh Trập.
Đường đua thứ ba là một nữ sinh lớp Bốn, là lớp của Lâm Kiêu.
Nữ sinh ấy tên là Hồ Hiểu Hiểu, người có chút mũm mĩm, trông có vẻ rất khỏe mạnh, tự tin, dường như nắm chắc hạng nhất trong tay, nhưng học sinh lớp họ vẫn vô cùng căng thẳng chỉ đạo trước cuộc thi cho cô ta, cuối cùng mới vỗ vỗ vai cô ta: “Cố lên, lớp trưởng ở vạch đích, vượt qua vạch thì cậu giả vờ ngã vào người cậu ấy theo quán tính, thi đua công bằng, đụng trước được trước.”
Hồ Hiểu Hiểu cười mắng một câu: “Đụng cái đầu cậu ấy, đụng hỏng rồi thì tớ đền không nổi đâu.
Lớp trưởng chúng ta cho dù là một bình hoa, thì cũng là một bình hoa đắt đỏ.”
Mấy nữ sinh bên đường đều bật cười ha ha, họ chỉ là đùa giỡn với nhau mà thôi, ai lại dám đụng vào người lớp trưởng, ngày thường ai mà đụng vào bàn của anh, anh đều phải lau sạch.
Hồ Hiểu Hiểu cười xong, hình như sực nhớ ra chuyện gì đấy: “Lớp trưởng đứng ở vạch đích làm gì? Xuống làng thăm hỏi?” Trông anh không hề giống với dáng vẻ sẽ cổ vũ cho bạn bè.
Những người khác cũng ngây người, hình như lúc này mới nhận thức được: “Tớ đâu biết đâu! Có thể là đang đợi đón cậu.”
Hồ Hiểu Hiểu vỗ vỗ ngực: “Đừng dọa tớ, tớ không phải kiểu người không biết xấu hổ vậy đâu.”
Gần như trong phút chốc, Thư Oanh liền hiểu ra ngay là anh đang đợi Thẩm Kinh Trập của lớp 1.
Muội Muội của anh.
Nhóm người Hồ Hiểu Hiểu không hiểu rõ, tiếng súng đã vang lên, ai nấy cũng lấy lại tinh thần, ra sức chạy.
Nửa vòng đầu tiên, người dẫn đầu là Thư Oanh và Hồ Hiểu Hiểu, bởi vì hai người đều phát huy hết sức lực, muốn giành vị trí đầu tiên.
Đặc biệt là Thư Oanh, cô ta chạy bạt mạng, không quay đầu lại nhìn Thẩm Kinh Trập, cô ta cũng nghe nói thể lực của cô kinh động lòng người, nên cô ta cũng không muốn thua cô.
Nhưng cô ta phát hiện, cho dù cô ta rất cố gắng chạy trước Thẩm Kinh Trập, cho dù đã chạy bạt mạng, song cũng không chạy lại Hồ Hiểu Hiểu.
Hồ Hiểu Hiểu dường như có sức mạnh vô tận trong cơ thể.
Lúc quẹo vòng đầu tiên là một cơ hội tốt để tăng tốc độ giành lấy vòng trong.
Thư Oanh chạy rất nhanh, nhưng Hồ Hiểu Hiểu chạy càng nhanh hơn.Trong đám người cổ vũ bên khúc cua, có học sinh lớp Bốn, họ nắm chặt tay, la hét lên: “Hiểu Hiểu cố lên, Hiểu Hiểu tuyệt vời, Hiểu Hiểu số một!!”
Tóc đuôi ngựa của Hồ Hiểu Hiểu tung bay trong không khí, dường như cũng đang mang theo sự tự tin.
Cô ta đã chiếm được vị trí đầu, lúc đảo mắt thấy không ít người đã bắt đầu giữ vững tốc độ, tránh lao về đích quá nhanh, sức lực không chịu nổi.
Trong đám người cổ vũ của lớp họ, có người đi đường tắt đuổi theo Hồ Hiểu Hiểu, muốn đưa nước cho cô ta, nhưng đuổi theo không kịp.
Bèn kêu gào khản cổ: “Hiểu Hiểu, có cần nước không? Cậu chạy cũng nhanh quá đi!”
Không ít người cười, chế nhạo người đó: “Mới nửa vòng thôi, nước gì mà nước, đợi vòng tiếp theo rồi hỏi.”
Không có ai cổ vũ cho Thư Oanh, có người lớp 2 ở gần đó, họ chỉ đến góp vui, nhiều nhất cũng chỉ nói một câu: “Cố lên cố lên.”
Thư Oanh đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không vượt qua được Hồ Hiểu Hiêu, hơn nữa cô ta có chút hối hận rồi, mới được nửa vòng, lồng ngực cô ta như sắp bốc cháy vậy, chân đã bắt đầu run rẩy, trong đầu thoáng qua ý định bỏ cuộc giữa chừng, thậm chí cô ta còn cảm thấy cô ta kiên trì không nổi hết chặng đua.
Nửa vòng trước dùng quá nhiều sức lực.
Cô ta chạy chậm lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp và tiết tấu, nắm chặt bàn tay, nói với chính mình, giữ vững vị trí thứ hai là được, đến nửa vòng cuối cùng còn có thể lao đến đích.
Sau đó cô ta nghe thấy một làn sáng âm thanh: “Kinh Trập Kinh Trập Kinh Trập! A a a giữ sức nha!!”
“Ôi trời, cậu dồn sức như vậy, không giảm tốc độ sao?”
Thậm chí bóng dáng đó quẹo qua khúc cua xong còn tăng tốc, tiếp cận Hồ Hiểu Hiểu từng chút một.
Hồ Hiểu Hiểu vốn dĩ đã giảm tốc độ rồi, bây giờ nhìn thấy có người đuổi theo thì cô ta cũng “vãi” một tiếng, rồi tiếp tục tăng tốc độ.
Bóng dáng của hai người như dán chặt vào nhau, khi quay lại điểm xuất phát ở vòng đầu tiên, quả nhiên Thư Oanh đã nhìn thấy Lâm Kiêu ở vạch đích, ngoài anh ra còn có rất nhiều người, đa số đều là học sinh lớp Bốn và lớp 1, Châu Tầm Nguyệt của lớp 1 đang nói gì đó với Lâm Kiêu, hai người đang kề vai nhau.
Kinh Trập cũng nhìn thấy, lúc cô chạy qua, Châu Tầm Nguyệt cuộn tay lại thành kèn, ra sức hét lên: “Kinh Trập cố lên!”
Đài phát thanh lần lượt phát các bản thảo cổ vũ nhiệt tình, mỗi lớp đều có cộng tác viên về thông tin chịu trách nhiệm viết bản thảo cổ vũ, sau khi nộp lên, phát thanh viên sẽ đọc lần lượt theo thứ tự, có những bài viết tương đối cứng nhắc, không có gì đặc biệt, có những bài viết mang tính hài hước.
Người viết bản thảo cho Hồ Hiểu Hiểu là bạn tốt của cô ta, viết rằng: Hãy nhìn xem, con ngựa hoang tuột dây cương đang chạy trên đường đua đó, đồng chí Hồ Hiểu Hiểu của tớ, tư thế mạnh mẽ của cậu là một màu sắc tươi sáng trong ngày thu này……
Phát thanh viên đọc mà không nhịn được cười, người khác nghe thấy cũng bật cười ha hả.
Tiếng hô cố lên của Châu Tầm Nguyệt vừa dứt thì nghe thấy đài phát thanh đọc đến bản thảo cổ vũ của Kinh Trập: “Bạn học Thẩm Kinh Trập của lớp 1, anh trai của bạn gửi lời chúc đến bạn, cậu ấy sẽ làm trái lại lớp của cậu ấy, mạo hiểm ăn đánh để chúc bạn dũng cảm giành lấy hạng nhất.
Tiện thể, Hồ Hiểu Hiểu cũng cố lên nhé.”
Hồ Hiểu Hiểu vốn dĩ đang chạy sát với Kinh Trập, nghe thấy phát thanh thì liền cười một tiếng, nói: “Ôi vãi.”
Kinh Trập cũng phì cười, có chút bất lực lắc lắc đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Thể lực đang sa sút dần, nhưng bởi vì sự kỳ vọng thiết tha của mọi người trong lớp, hai người lại tiếp tục dốc hết sức lực.
Xung quanh toàn là tiếng cười, nhiều người ồn ào nói với Hồ Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, lớp trưởng các cậu tạo phản rồi, cố lên, xông lên, thế này mà nhịn được à? Xông qua vạch đích đánh cậu ta, đánh trước được trước.”
Hồ Hiểu Hiểu nhịn cười đến khó khăn.
Không biết ai đó đã nói một câu: “Ôi vãi, hai người này bỏ lại người đằng sau sắp nửa vòng rồi, cả quá trình cũng chưa giảm tốc độ, cừ nha!”
Hai người không hề giảm tốc độ, thậm chí nửa vòng cuối cùng còn tăng tốc nữa.
Kinh Trập đã nhìn thấy vạch đích rồi, dáng vóc Lâm Kiêu cao như thế, đứng ở chỗ đó rất dễ thấy, cô nhìn thấy Châu Tầm Nguyệt nhảy lên nhảy xuống, phấn khích đến mức khoa tay múa chân.
Sau đó Kinh Trập nghiến răng, dồn sức lao về đích, thậm chí nửa vòng cuối cùng cô không còn nghe thấy được âm thanh của người xung quanh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đang đập kịch liệt của mình, và cả tiếng gió gào thét bên tai.
Cô vượt qua vạch đích trước Hồ Hiểu Hiểu một bước, người của lớp 1 vang lên tiếng hoan hô động trời, người lớp Bốn cũng tiếc nuối “haizz” một tiếng: “Chỉ thiếu một chút xíu nữa.”
Sau đó họ lao đến đón Hồ Hiểu Hiểu, nói: “Không sao không sao, vẫn rất tuyệt vời, Hiểu Hiểu rất cừ!”
Kinh Trập nhìn thấy Châu Tầm Nguyệt ở trước mặt, lúc ngẩng đầu lên lại là Lâm Kiêu đón lấy cô.
Anh đỡ cánh tay cô, đặt chai nước đã mở nắp vào tay cô, cười nói: “Đi đi đi, anh giờ người một nơi lòng dạ một nẻo, họ sẽ đánh anh mất.”
Kinh Trập bị anh thúc giục, giống như cô cũng cùng anh làm chuyện xấu gì đó, vịn vào cánh tay anh, hai người đi về phía trước, đi khoảng một đoạn rất xa mới dừng lại uống ngụm nước.
Vừa chạy xong tám trăm mét, lòng ngực như nuốt lưỡi dao, lúc này không thể ngồi xuống ngay được.
Người của các lớp đều lôi vận động viên của lớp mình đi bộ vài bước.
Rất nhiều người vây quanh Hồ Hiểu Hiểu, với tư cách là vua một nghìn năm trăm mét, nhiều năm liên lục giành hạng nhất, vậy mà năm nay lại gặp phải đối thủ mạnh.
Cô ta chạy đến mức sắp sụp đổ, không muốn đi thêm một bước nào nữa, chỉ muốn ngồi xuống, nhưng bị mấy người kia dắt đi.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Kiêu, cô ta nhịn không được vừa thở dốc vừa hét lên một câu: “Lớp trưởng, cậu phản bội tổ chức, tớ nhớ mặt cậu rồi đấy.
Tớ không giành được hạng nhất, đều tại cậu cổ vũ tớ không nhiệt tình.
Lớp chúng ta không giành được hạng nhất, cậu là kẻ địch số một.”
Lâm Kiêu quay đầu qua, nghiêng đầu cười nói với Hồ Hiểu Hiểu: “Suỵt, không giành được hạng nhất thì tớ mời đi ăn, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, tớ cũng hết cách rồi.”
Người lớp Năm đồng loạt phát ra tiếng huýt sáo, lớp 1 thì đang bật cười.
Bạn thân của Hồ Hiểu Hiểu cười, tố cáo Lâm Kiêu: “Lớp trưởng, cậu là nội gián lớp 1 sai đến đúng không!”
Một đám người từ từ tiến về phía trước, khoảng cách càng ngày càng lớn, âm thanh cũng càng ngày càng lớn, giống như đang gọi hàng.
Bởi vì Lâm Kiêu không quen mấy người lớp 1, nên nhìn thấy anh kéo Kinh Trập đi rồi cũng không có ai đi theo, còn bên cạnh Hồ Hiểu Hiểu thì đều là người của các lớp.
Không biết nữ sinh của lớp nào đột nhiên thốt lên một câu trong đám người: “Tiễn lớp trưởng các cậu đi hòa thân (*) đi! Cơ hội tốt biết bao.”
(*) Hòa thân: là một chính sách chính trị của các quân vương Đông Á, chủ yếu nói đến Trung Quốc, khi quyết định gả con gái của mình hoặc nội tộc cho quân chủ nước khác đổi lấy mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước.
Đây được xếp vào dạng hôn nhân chính trị.
Người trong đám đó đều bật cười.
Thư Oanh đi ngược lại đám người đến bàn kiểm tra, cô ta là người duy nhất chạy xong phải tự đi trả bảng hiệu.
Kinh Trập bị trêu chọc, càng đi càng nhanh, cuối cùng kéo Lâm Kiêu ngồi xuống một bãi cỏ nghỉ ngơi.
Cô rất mệt, mệt đến mức nằm xuống đất, Lâm Kiêu ngồi xếp bằng ở đó nhìn xuống cô, không biết nhặt ở đâu được mảnh bìa cứng, quạt mát cho cô.
Kinh Trập nhắm mắt lại, ánh nắng từ trên bầu trời cao chiếu xuống, có chút ánh đỏ xuyên qua mi mắt đang nhắm nghiền, hơi nóng quấn quanh người được thổi tan bởi gió từ giấy quạt.
Kinh Trập mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt khuất bóng của anh, anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rủ xuống, hiện ra vài phần dịu dàng.
Cô lại nhắm mắt lại, khẽ nói một câu: “Anh, anh đến lớp bọn em đi!”
Lâm Kiêu mơ hồ “ừm” một tiếng.
Kinh Trập cong môi, cười nói: “Em bảo vệ anh.”
Lâm Kiêu cúi đầu, không biết cảm thấy buồn cười hay như thế nào mà khịt mũi một tiếng.
“Được.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.