Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 10: Chúng ta tận diệt đi




Edit: Juri
Lạc Tri Dư nhìn cái chổi phía sau cánh cửa.
Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, những lời này vẫn luôn phù hợp với hoàn cảnh của cậu.
"Chào hai vị bạn học." Thầy giáo Hứa gõ cửa hai lần, cười tươi chào hỏi với hai người, "Đột ngột kiểm tra vào lúc này, hẳn là không quấy rầy hai em chứ."
Lạc Tri Dư: "Không có ạ." Có.
Tỉnh Hi Minh ngồi trên mép giường Lạc Tri Dư, miễn cưỡng nở ra một nụ cười thật tươi.
"Việc kiểm tra tòa số ba liền giao cho em vậy." Thầy Hứa nói, "Thầy sang tòa nhà kế bên xem sao."
"Xin thầy hãy yên tâm." Tiêu Ngạn nhìn lướt qua phòng Lạc Tri Dư, "Em nhất định sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của một thành viên hội học sinh."
Thầy Hứa yên tâm rời đi.
Tay Lạc Tri Dư vẫn luôn đặt trên nắm cửa, một khắc cũng không buông, tìm cách đẩy Tiêu Ngạn ra ngoài bằng tấm ván cửa.
Tiêu Ngạn lôi thẻ hội học sinh từ tong túi ra, cùng với sợi dây đeo cổ và giấy thi hành công vụ, vươn tay lên, quơ quơ trước mặt Lạc Tri Dư.
"Kiểm phòng." Tiêu Ngạn một chân chặn ở cạnh cửa, "Bạn học Lạc Tri Dư, cậu muốn làm gì?"
Kế hoạch của Lạc Tri Dư bị vạch trần, có chút tiếc nuối mà mở cửa ký túc xá ra, để Tiêu Ngạn bước vào. Tiêu Ngạn đeo thẻ thi hành công vụ của hội học sinh lên trước ngực, cầm phiếu xét điểm trên tay, túi áo đồng phục trước ngực còn cài một cây bút máy.
Hắn cao hơn Lạc Tri Dư một cái đầu, bộ đồng phục màu lam ôm lấy đôi chân thon dài, cặp kính dày trên mặt che đi sự trẻ trung hiện hữu trong đôi mắt của hắn. Tiêu Ngạn, người mà căn bản không hề tồn tại khí chất của một học sinh xuất sắc, hiện tại đã bị hắn cải trang thành một đứa con ngoan trò giỏi.
Tên đang đứng trước mặt cậu hiện giờ với tên ngu xuẩn ngồi xổm trước đội hình lớp cậu hóng hớt nhiều chuyện sáng nay, cứ như hai người khác nhau vậy.
Tiêu Ngạn vứt cây chổi đằng sau cửa phòng ra ngoài, lúc này mới dám đi theo Lạc Tri Dư bước vào phòng.
Lạc Tri Dư là người có tính nóng nảy, nhưng ký túc xá lại được dọn dẹp rất ngăn nắp, chăn trên giường xếp rất chỉnh tề, thùng rác cũng không đựng quá nhiều rác, cạnh bàn còn có một giá vẽ đựng bức tranh đang vẽ dở dang. Một tảng lớn màu nước vàng kim được tỉ mỉ tô lên bản vẽ, họa tiết trông rất trừu tượng, Tiêu Ngạn nhìn không ra cậu đang vẽ cái gì.
"Nhìn cũng được đấy, điểm hình thức không có vấn đề gì." Tiêu Ngạn cúi xuống đánh dấu vào vài mục dưới bảng chấm điểm, nhìn về phía hai người Lạc Tri Dư đang ngồi trên giường, "Các cậu không cần căng thẳng."
"Không căng thẳng." Lạc Tri Dư huých bả vai Tỉnh Hi Minh, "Bọn tôi hơi mệt, muốn ngồi một chút."
"Mệt?" Tiêu Ngạn cúi đầu nhìn bảng điểm ký túc xá.
"Omega bọn tôi rất dễ mệt." Lạc Tri Dư lại dùng khuỷu tay đẩy Tỉnh Hi Minh, "Đối tượng bảo hộ trọng điểm của quốc gia, tất nhiên phải phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi."
"Cậu ấy nói rất đúng." Tỉnh Hi Minh nghiêm túc gật đầu.
Ký túc xá Omega lớn hơn nhiều so với ký túc xá Alpha, phòng của Lạc Tri Dư chọn có vị trí rất tốt, đặt ở phía bắc hướng về phía nam, còn có cả một cái ban công nhỏ. Tiêu Ngạn vừa mới đẩy cửa ban công ra, liền bị xối một thân toàn nước là nước, vô số giọt nước nhỏ từ phía trên trần ban công lách tách lách tách rơi đầy người.
Tiêu Ngạn: "......"
Lạc Tri Dư đại khái là vừa giặt xong đồng phục của hắn, nhưng chưa kịp vắt khô đã trực tiếp treo lên ngoài ban công, mặt đất đầy vệt nước. Thời điểm hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy họ tên trên phù hiệu của bộ đồng phục.
0301 Tiêu Ngạn
Trong góc ban công có một chậu hoa rải đầy hạt giống nhưng vẫn chưa nảy mầm.
"Ban công này của cậu phải bị trừ điểm." Tiêu Ngạn lau sạch nước trên mặt, Lạc Tri Dư giặt quần áo không được sạch lắm, quần áo vẫn còn hơi mùi bột giặt.
"Mấy anh đi kiểm tra toàn đánh giá hình thức hả?" Lạc Tri Dư trơ mắt nhìn Tiêu Ngạn.
Tiêu Ngạn đẩy mắt kính, tay cầm bút máy chỉ một vòng: "Kiểm xem đó là phòng ngủ của ai thôi."
Lạc Tri Dư: "......"
Hai người bọn họ luôn đấu đá nhau gay gắt, Tỉnh Hi Minh đã nghe nói từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp có mặt tại hiện trường.
"Hai đứa mình choảng nhau nhiều năm như vậy." Tiêu Ngạn nghiêng mình về phía trước, dùng đầu bút không nặng không nhẹ nâng cằm Lạc Tri Dư, "Khó khăn lắm mới có thể vào phòng của cậu, tôi không vạch lá tìm sâu một chút, chắc chắn sẽ không chịu nổi."
"Chó má*, anh đây là quan báo tư thù." Lạc Tri Dư hôm nay lại muốn thăm hỏi người lớn trong nhà Tiêu Ngạn: "Anh......"
(狗贼: Nghĩa đen là kẻ trộm chó, nghĩa bóng là để chỉ những người có đạo đức giả.)
"Giao nồi ra đây!" Tiêu Ngạn đánh gãy lời cậu.
"Anh ấy làm sao biết bọn mình có nồi!" Tỉnh Hi Minh mặt mũi tái mét.
Lạc Tri Dư muốn lấy cùi chỏ húc thằng bạn cùng phòng một cái.
“Thực sự có à?” Tiêu Ngạn vui vẻ, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Giao nồi ra đây.” Ánh mắt Tiêu Ngạn quét một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên người hai nam sinh Omega, “Tôi nói này, hai ngươi cách chăn ngồi trên nồi lâu như vậy, không thấy cộm đến khó chịu sao?”
Lạc Tri Dư: “……”
“Anh ấy nói rất đúng.” Tỉnh Hi Minh gật đầu, “Có hơi cộm.”
Lúc trước Lạc Tri Dư từng hỏi qua, tên WeChat của Tỉnh Hi Minh vì sao lại là Tường Đầu Thảo*, hiện tại cậu rốt cuộc đã hiểu rồi.
(*墙头草: Dịch thô là cỏ mọc trên tường, ý chỉ những người ai nói gì nghe đó, gió thổi chiều nào theo chiều ấy, không kiên định với lập trường của mình)
“Giao nồi ra rồi chấp nhận bị trừ hạnh kiểm đi, nhanh lên.” Tiêu Ngạn thúc giục, “Tôi còn phải kiểm các phòng khác nữa, đừng chậm trễ công tác hội học sinh của tôi, cậu tùy tiện tìm ai đó trong hội học sinh hỏi một chút là biết, tôi làm việc rất công bằng, tuyệt đối không để việc tư ảnh hưởng tới việc công.”
Ngòi bút vừa mới ngừng ở mục điểm trừ, một bàn tay chợt vươn đến giựt ống tay áo Tiêu Ngạn, bắt được cổ tay hắn.
“Đại ca, thương lượng một chút.” Lạc Tri Dư ngẩng đầu, “Tôi chỉ có một cái nồi thôi.”
“Tôi không có ý định thương lượng cùng cậu, đây là công việc của tôi.” Tiêu Ngạn mặc kệ cánh tay đang nắm ống tay áo của mình, “Lạc Tri Dư, cậu đang muốn tìm cách để hối lộ tôi sao?”
“Anh cứ nghĩ là như thế đi.”
Hoàn cảnh gia đình của Lạc Tri Dư rất tốt, nhưng Tiêu Ngạn so với cậu còn tốt hơn, trên đời này chẳng thiếu thứ gì cả, còn là người dầu muối không ăn*, chủ yếu chỉ là, hai người bọn họ đã có mối thù từ thuở thơ ấu.
(*不进油盐: Dầu muối không ăn, ý chỉ một người bướng bỉnh, cứng đầu, nói đỡ hơn là luôn vững vàng với lập trường của chính mình)
Lạc Tri Dư cái gì cũng không thể cho hắn, chỉ có thể nhắc lại chuyện xưa.
“Tôi cho anh cắn lại nhá?”
Tỉnh Hi Minh: “?”
Lại nghe thấy cái đề tài cắn này thêm một lần nữa, Tiêu Ngạn, người vừa mới học xong tiết sinh lý liền nghiêm túc nhìn vào mắt của Lạc Tri Dư, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Trong vòng một ngày bị cùng một Omega giở trò lưu manh hai lần, mà cố tình còn là bản thân Omega từ lúc bắt đầu đã không biết lời nói của mình có vấn đề gì.
Lạc Tri Dư coi vẻ thất thần của hắn như một lời cự tuyệt, tức khắc từ bỏ chiến thuật khi nãy.
Mềm không được, vậy thì cứng đi, đổi một loại phương thức đàm phán khác, phù hợp với hai người bọn họ hơn ——
“Tôi có thể có câu hỏi không?” Lạc Tri Dư mở miệng, “Đồ điện mà Nhất Trung cho rằng sai quy định là những đồ như thế nào?”
Tiêu Ngạn thất thần liếc mắt nhìn Lạc Tri Dư một cái, mở bảng quy định kiểm tra phòng ký túc của trường học ra, đọc hai dòng cho Lạc Tri Dư nghe: “Sổ tay tân sinh cũng có đấy, cậu đọc không thấy hả, quạt điện, nồi cơm điện, các loại nồi, thảm điện, tủ lạnh, bếp điện từ……”
“Ngài đây đúng thật là một thành viên nghiêm túc và có trách nhiệm của hội học sinh, tôi đã nhận thức được sai lầm của chính mình rồi, nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân, xin hỏi có thể tố cáo người khác không?” Lạc Tri Dư đứng lên, không hề che giấu cái nồi đang lấp dưới chăn, móc nồi ra, đưa bằng hai tay cho Tiêu Ngạn, “Tôi muốn làm cho môi trường học tập của chúng ta ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.”
“Có thể.” Cây bút trong tay Tiêu Ngạn viết không ngừng nghỉ, ghi chép lại điểm trừ vào cột đánh giá, “Cậu đang muốn kéo các phòng ký túc xá khác đồng quy vu tận à?”
“Nhất Trung không cho sử dụng đồ điện.” Tiêu Ngạn nói, “Không phải vì vấn đề an toàn, mà là sợ chúng ta không tập trung vào việc học tập.”
“Tôi hiểu.” Lạc Tri Dư đột nhiên trở nên cực kỳ phối hợp.
“Tự giác ý thức thế là đủ rồi. Khai ra đi, còn ai tàng giữ đồ điện sai quy định nữa, tôi giúp các cậu tận diệt.” Tiêu Ngạn nói, “Một lần và mãi mãi.”
“Trung học Nhất Trung lớp ba năm nhất Lạc Tri Dư, thành thật tố cáo lớp ba năm hai Tiêu Ngạn.” Lạc Tri Dư đứng đối diện Tiêu Ngạn, chậm rãi giơ tay, khí thế không thua hắn chút nào, bộ dáng ủy khuất ngoan ngoãn khi nãy giờ đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Cây bút trên tay Tiêu Ngạn chợt ngừng lại.
“Ký túc xá của anh có tủ lạnh mini, giữa trưa nay chính miệng anh nói.”
“Anh có thể tận diệt một lần và mãi mãi.”
- ------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.