Cố Mặc cũng đã được đưa Nguyễn Thư đi khỏi như ý muốn, một cuộc tình xoắn
xuýt trong vài năm rốt cục cũng được kết thúc trong đoàn tụ. Ôn Tửu cũng cảm thấy đây là thời điểm mình nên chuẩn bị tiền mừng cưới cho Nguyễn
Thư rồi. Trông Cố Mặc như vậy là đã khẩn cấp muốn dùng giấy đăng ký kết
hôn để khóa chặt Nguyễn Thư.
Yến Luật đợi cả buổi, phát hiện Ôn Tửu vẫn còn đang trong tình trạng muôn
vàn cảm xúc mà nhìn theo bóng lưng hai người kia liền ho nhẹ một cái, ý
nói vẫn còn có mình.
Lúc này Ôn Tửu mới có cơ hội hỏi anh: “Đúng rồi, sao anh lại ở chỗ này?”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Tôi tìm em có việc.”
Anh đương nhiên sẽ không nói mình đã tra xét chuyến bay từ Hải Nam về thành phố Z, mong mỏi chờ đợi ở chỗ này chỉ để muốn nhìn “chú Nguyễn” trông
ra làm sao.
Ôn Tửu hỏi: “có chuyện gì vậy?”
Yến Luật trở nên nghiêm trang, thản nhiên nói: “Lên tầng rồi nói sau.” Nói xong, bản thân đã bước ra tới trước thang máy.
Ôn Tửu vừa bực mình lại vừa buồn cười, Yến tiên sinh anh cũng quá không khách sáo rồi, tôi còn chưa mời anh lên tầng ngồi đâu.
Ánh sáng trong thang máy trong như gương, mơ hồ chiếu lên bóng dáng hai
người. Người đàn ông cao lớn như tùng trúc, người phụ nữ thướt tha thanh nhã như thủy tiên, rõ ràng là trông giống như trời sinh một đôi, Yến
Luật cảm thấy hai người xứng đôi như thế, nếu không đến với nhau thì quả thật là phụ ý trời rồi.
Anh liếc sang Ôn Tửu, không tin một người đàn ông tốt như anh lại không khiến cô động lòng, không động tình.
Buổi sáng sau khi bị Ôn Tửu “đá”, cúp điện thoại, anh nhớ lại quãng thời
gian đầu tiên mà hai người quen biết, từng quãng từng quãng giống như
quay chậm, anh không tin Ôn Tửu không có chút cảm giác nào với anh, anh
cũng không tin nụ hôn kia chỉ là cứu vãn tình huống bị Úc Thiên Thiên
nói kích mà thôi.
Yến Luật vốn là người sát phạt quyết đoán không hề chùn chân trên thương
trường, giờ đã bị khơi mào ý chí chiến đấu. Đây là lần đầu tiên trong
đời anh gần như là vừa gặp đã yêu một người con gái, lần đầu tiên có
khát vọng chiếm giữ một người phụ nữ mãnh liệt như thế, vì cô mà ghen
tức tới nóng ruột nóng gan, tuyệt đối sẽ không có lý nào chưa xuất trận
đã thua cuộc. Cho nên anh muốn xem rốt cục ông chú Nguyễn kia rốt cục là người thế nào, tìm hiểu tường tận để bách chiến bách thắng. Kết quả mới biết được là hiểu lầm, đến lúc này anh cũng rất tự tin. Hôm nay vốn
muốn tiến công, nếu đã không tồn tại người cạnh tranh thì anh nên nhanh
chóng điều chỉnh phương án tác chiến.
Đến tầng 26, Ôn Tửu mở cửa phòng ra, quay đầu cười cười với Yến Luật: “Mời vào.”
Yến Luật không chút khách sáo bước vào, hai người đi vào, đều giật sững
người. Bởi vì phòng ở không rộng lắm, không có cửa ngăn cách, chỉ cần
liếc mắt một cái đã có thể thấy toàn cảnh phòng khách, trên sô pha ngổn
ngang váy mùa hè, áo con, quần lót mọi màu sắc nằm công khai trên áo
phông và quần dài.
Bởi vì tạm thời nảy ra ý muốn đi Hải Nam, thời gian lại gấp gáp để kịp được máy bay nên sau khi lựa xong quần áo, Ôn Tửu và Nguyễn Thư liền vội vã
rời khỏi nhà, vội vàng nên cũng không kịp dọn dẹp, định chờ về thì dọn
lại sau. Kết quả là Ôn Tửu quên sạch chuyện này, lại cứ thế để cho Yến
Luật đi vào, khi Yến Luật nhìn đến áo con viền ren và quần lót có hình
hoạt họa thì một luồng máu nóng xông thẳng tới chóp mũi.
Ôn Tửu lúng túng tới nóng bừng mặt lên, vội vàng chạy tới ôm tất cả vào
trong ngực, phi nhanh vào phòng ngủ, kết quả lại có một món đồ lọt khỏi
lòng cô rơi xuống dưới.
Yến Luật nhìn chiếc áo lót màu trắng kia, không biết là nên nhặt lên thì
thích hợp hay cứ để trên mặt đất giả vờ như không nhìn thấy thì thích
hợp. Nếu không nhặt thì có vẻ anh là loại người đến cái chai dầu đổ cũng không nâng, Ôn Tửu hiển nhiên cũng không thích đàn ông lười biếng.
Vì thế, Yến Luật thở sâu, khom lưng nhặt chiếc áo con khiến người ta tràn ngập mơ màng này lên.
Vừa vặn lúc này Ôn Tửu từ trong phòng ngủ đi ra, thấy Yến tiên sinh anh
tuấn đang dùng hai ngón tay thon dài đẹp đẽ thật cẩn thận nhặt lấy chiếc áo ngực của cô, vẻ mặt rối rắm khó xử ra vẻ không biết để đâu thì thích hợp.
Ôn Tửu hai bước tiến lên, vội vàng giật lại, đi đến phòng ngủ ném lên
giường. Đưa lưng về phía phòng khách, cô xoa xoa hai gò má nóng hầm hập
mà thở dài, liệu còn có thể lung túng hơn được nữa hay không.
Yến Luật cố gắng làm bộ như bình tĩnh, “điềm nhiên như không có việc gì” đánh giá chỗ ở của Ôn Tửu.
Căn hộ hai phòng một phòng khách, diện tích chừng sáu mươi mét vuông, ánh
sáng cũng khá tốt, thoáng mát sáng sủa. Bởi vì phòng ở không rộng lắm,
cho nên bố trí vô cùng tinh tế, cũng ít vật dụng, trong phòng khách chỉ
có hai cái sô pha cùng với một bàn trà màu trắng, tivi treo trên tường, ở trên tường trang trí hơn mười chiếc lông công thật dài, tỏa ra như
tranh công xòe đuôi, ánh mặt trời chiếu vào, màu sắc mờ ảo.
“Mời ngồi.” Ôn Tửu từ trong phòng đi ra, gương mặt vẫn hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ.
Yến Luật gật gật đầu ngồi xuống sô pha.
“Anh muốn uống cái gì?”
“Em có cái gì?”
Ôn Tửu muốn cười, anh ta thật đúng là không biết ngại, giọng điệu cứ như
là nói với người trong nhà mình vậy, chả hề khách sáo chút nào.
“Vậy anh tự chọn đi.” Ôn Tửu mở cửa chiếc tủ đứng bên cạnh phòng bếp ra, bên trong còn có một chiếc tủ lạnh loại nhỏ. Yến Luật vừa thấy, quả thật là có không ít loại trà, Thiết Quan Âm, Mao Tiêm, Long Tỉnh, Lapsang Souchong (*), Bạch Trà, Phổ Nhị, v.v.
[(*) chè đen của Trung Quốc sản xuất tại tỉnh Phúc Kiến.]
Yến Luật lấy một hộp Long Tỉnh từ bên trong đi ra, đưa cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu tức khắc có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, anh thế lại coi mình như chủ nhà như đang ở quê thành phố X.
Ôn Tửu đi pha nước trà cho anh, đặt ở trên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên
cạnh sô pha của anh, nhợt nhạt cười cười: “anh tìm tôi có chuyện gì
vậy?”
“Ừ, là có chuyện.” Yến Luật dừng một chút: “Tôi muốn mở một tài khoản ở
công ty em.” Vừa rồi một câu ‘khách hàng’ của Ôn Tửu khiến người ta tan
nát cõi lòng, rồi lại cho anh linh cảm.
“Rất tốt a.” Ôn Tửu nở nụ cười, một ông chủ lớn như thế chủ động đưa tới cửa, biết tìm đâu cho được.
“Vậy ngày mai tôi đến công ty tìm em.”
“Được.” Ôn Tửu mỉm cười gật đầu, lại thuận tiện dặn anh mang giấy tờ theo, nháy mắt đã hóa thân thành một quản lý công ty chứng khoán phục vụ chu đáo
săn sóc ôn nhu.
Yến Luật nhìn lúm đồng tiền như hoa kia, trong lòng chua xót, đối với khách hàng thì cười ngọt ngào như vậy, còn đối với mình, hừ.
Vốn định ở lâu thêm một chút nữa, nhưng nghĩ lại Ôn Tửu vừa mới xuống máy
bay, nhất định là mệt mỏi, ngày mai còn phải đi làm, vì thế Yến Luật
liền đứng dậy chào tạm biệt.
Ôn Tửu tiễn Yến Luật đi, quét dọn phòng ở, gội đầu tắm rửa, bận rộn đến mười một giờ mới đi ngủ được.
Ngày hôm sau, Yến Luật quả nhiên đúng hẹn tiến đến, ở công ty của Ôn Tửu mở
tài khoản, nghe nói ông tổng của Bác Tư Thực Nghiệp đến đây mở tài
khoản, khiến cho người lãnh đạo trực tiếp của Ôn Tửu cũng bị kinh động,
tự mình chạy đến văn phòng làm việc của Ôn Tửu, bắt tay gặp mặt Yến
luật.
Yến Luật cũng ý tại ngôn ngoại ( ý ở trong lời ) khách sáo vài câu với Tiền tổng rồi khỏi.
“Ôn Tửu cô quả thật lợi hại. Bác Tư Thực Nghiệp thực lực hùng hậu, không nghĩ tới tổng giám đốc lại trẻ tuổi như vậy.”
“Có thể là cha truyền còn nối đi.” Bởi vì Bác Tư Thực Nghiệp đã tồn tại
không ít năm ở thành phố Z rồi nên Ôn Tửu cũng đoán được như vậy.
Thực tế thì, trên danh nghĩa Bác Tư Thực Nghiệp do cha Yến Luật sáng lập
nhưng bỏ vốn đầu tư nhiều nhất lại là hai người dượng của Yến Luật, sau
khi công ty thành lập thì hai người dì trở thành cổ đông lớn của công
ty. Mẹ Yến Luật vừa qua đời thì Yến Minh Ba lập tức kết hôn, chọc giận
nhà họ Cố, nên nhanh chóng bị mất quyền lực, Yến Minh Ba liền dứt khoát
giao công ty cho Yến Luật, mình thì sống cuộc sống thành thơi cùng vợ
đẹp.
Ngày hôm sau là thứ bảy, người khác vẫn tiếp tục đi làm, nhưng cuối tuần thị trường chứng khoán không giao dịch nên các công ty chứng khoán không
phải đi làm. Buổi sáng Ôn Tửu ở nhà quét dọn vệ sinh, dọn dẹp phòng ở,
đến buổi chiều đi siêu thị mua mấy thứ đồ dùng, thoáng cái đã đến năm
giờ chiều.
Lúc này di động kêu lên. Cô cầm điện thoại lên, là Yến Luật.
“Xin chào, Yến tiên sinh.”
“Ngày hôm qua cô bảo tôi tải phần mềm giao dịch ở trên mạng, không biết tại
sao lại không thể thao tác được, cô lại đây xem một chút, hiện tại tôi
đang ở nhà.” Yến Luật nói xong, liền vội vã cúp điện thoại.
Ôn Tửu cầm điện thoại, thầm nghĩ, Yến tiên sinh thông minh như vậy, thế mà lại không hiểu phần mềm giao dịch trên mạng. Cô đành phải tự mình đi
một chuyến, ai bảo anh là khách hàng lớn mình phụ trách đây.
Ôn Tửu lái xe tới dinh thự Khuynh Thành rồi dừng xe lại, lập tức đi đến
trước cửa nhà Yến Luật. Ấn chuông cửa, người mở cửa là cô Lưu.
“Xin chào cô Ôn, tiên sinh ở trên tầng chờ cô đấy, mời cô cứ đi thẳng lên trên tầng.”
“Vâng, cảm ơn cô.” Ôn Tửu đổi một đôi dép lê, liền lên trên tầng, cửa phòng
sách để mở. Yến Luật ngồi ở sau bàn nhìn máy tính. Giờ phút này ở ngoài
trời đã là chiều tà, có một vùng sáng trước cửa sổ, ở những chỗ khác thì ánh sáng mờ ảo, đèn trong phòng còn chưa được bật, Yến Luật đưa lưng về phía cửa sổ, gương mặt tuấn tú có vẻ thần bí mơ hồ.
Ôn Tửu nhẹ giọng nói: “Yến tiên sinh.”
“Em có thể không gọi tôi là Yến tiên sinh hay không.” Yến Luật nhướn mày, nhìn cô không vui, sau đó nói “ lại đây ngồi.”
Ôn Tửu đi đến bên cạnh anh, phát hiện thấy anh đã chuẩn bị một ghế dựa ở
bên cạnh. Ôn Tửu ngồi xuống cạnh anh, cùng bàn như hồi đi học. Hai người cùng nhau nhìn màn hình máy tính.
“Em xem, chẳng có vấn đề gì, chính là không thể giao dịch được.”
Ôn Tửu nghiêng đầu nhìn Yến Luật, cũng không nói gì, vẻ mặt là lạ.
Trái tim Yến Luật đập loạn xạ lại bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, “Hôm nay là thứ bảy, thị trường chứng khoán không giao dịch.”
Yến Luật làm bộ hiểu ra: “À, hôm nay là thứ bảy? Tôi lại quên mất, mọi
người đều đi làm, tôi còn tưởng trong thời gian làm việc, thật sự xin
lỗi.” Anh đóng lại trang giao dịch trên mạng, thuận tay tắt luôn máy
tính lại.
Vì để tìm cớ mời cô tới đây đã phải cho chỉ số thông minh của mình về dưới 0, cảm giác thật sự rất thiệt hại tôn nghiêm. Yến Luật nhíu lông mày.
Ôn Tửu vốn có chút nghi ngờ có phải thật sự anh đã quên không, nhưng vừa
thấy anh như vậy liền cảm thấy hôm nay khẳng định anh rất bận rộn, cho
nên cũng hồ đồ, nghĩ lầm là thời gian làm việc cũng không phải là không
có khả năng.
Cá tính của Ôn Tửu thẳng thắn trực tiếp hơi giống Ôn Minh Nguyệt. Bởi vì
có vết xe đổ của Nguyễn Thư nên cô mới lười đi đoán lòng dạ của đàn ông, đây cũng là lý do vì sao cô không muốn yêu đương, bản thân cô thanh cao lạnh nhạt, cho người ta cảm giác rất khó theo đuổi, người muốn theo
đuổi cô thường không dám công khai bày tỏ, đều thử ám chỉ trước xem cô
có phản ứng hay không. Cố tình Ôn Tửu lại không để ý tới điểm này. Cô
cho rằng thích thì nói ra, đàn ông mà không dám nói, thì mặc kệ.
“Nếu đã không còn vấn đề gì nữa thì tôi đi trước.” Ôn Tửu đứng dậy liền muốn rời đi.
“Ngại quá, để cho em phải đi một chuyển, vậy tôi mời em ăn cơm đi.”
“Không cần.”
“Nhất định cần. Tôi còn có chút chuyện về cổ phiếu muốn hỏi em nữa.”
Liên quan đến công việc thì Ôn Tửu thực sự rất chuyên nghiệp, vì thế cùng Yến Luật xuống tầng dưới.
Đến bên dưới chỗ đỗ xe, Yến Luật vừa thấy Ôn Tửu lái xe đến, trong lòng lập tức lạnh lẽo, như vậy chốc nữa ăn cơm xong làm sao mà đưa cô về nhà
được? Một loạt hành động phía sau làm sao tiến ành được nữa? Hận không
thể gọi người kéo chiếc xe vướng víu này đi.
Yến Luật đành phải nói địa chỉ nhà hàng cho Ôn Tửu, hai người một trước một sau lái xe tới nhà hàng. Nhà hàng ngay bên hồ Kim Ba, rất gần quán cà
phê Trầm Ngư của Hứa Đình Đình.
Dừng xe lại xong, Ôn Tửu và Yến Luật đi về phía nhà hàng, đột nhiên một
người đàn ông từ phía sau đi tới, huých vào Yến Luật, nhưng lại không
dừng lại, vội vã đi tiếp giống như đang có việc rất gấp.
Yến Luật hướng về phía người nọ quát một tiếng: “đứng lại!”
Ôn Tửu còn tưởng rằng Yến Luật gọi người nọ lại là vì đụng vào anh không
nói xin lỗi, đang muốn nói Yến tiên sinh thật sự là người lòng dạ hẹp
hòi, ai biết người nọ vừa nghe Yến Luật gọi giật lại thì nhấc chân bỏ
chạy.
Ôn Tửu thế này mới cảm thấy có điểm không thích hợp.
Yến Luật cao ráo chân dài, hai ba bước liền đuổi theo, duỗi chân ra, người
nọ càng chạy thẳng về phía trước, vốn định nhảy qua lan can chạy tới bãi đỗ xe, kết quả không đứng vững chân nhào vào lan can phía trước, va cái mũi, lập tức máu trên mặt chảy ra. Người đàn ông đau tới chảy nước mắt, nhưng chả quan tâm gì khác, chỉ mải chạy tiếp.
Yến Luật ra tay cực nhanh, quật ngã gã ra sau, một đầu gối đè lên ngực gã,
tay phải khóa cổ, quả thực không mất nhiều sức đã khống chế được người
đàn ông kia.
Yến Luật hừ lạnh một tiếng, vươn tay kia ra: “Lấy ra.”
Lỗ mũi người nọ đã chảy đầy máu, nơm nớm lo sợ hỏi: “Lấy cái gì?”
Yến Luật cười lạnh: “Mày nói xem lấy cái gì?” Đầu gối dùng sức đè xuống,
người nọ đau tới chảy hết mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Tôi trả lại cho
anh, trả lại cho anh.”
Gã lấy một ví tiền từ trong lồng ngực ra đưa cho Yến Luật.
Yến Luật nhận lấy, quay đầu nói với Ôn Tửu: “gọi cảnh sát.”
Vừa quay đầu, anh sợ hãi rồi, Ôn Tửu lại ôm ngực, sắc mặt trắng bệch. Hơn
nữa cô rũ mi mắt, quay đầu đi, ra vẻ đang tránh hình ảnh này.
Yến Luật cũng không quan tâm tới kẻ trộm này nữa, chạy nhanh đi qua đỡ lấy Ôn Tửu, vội hỏi: “em làm sao vậy?”
Ôn Tửu thấp giọng nói: “Tôi, tôi thấy máu là choáng.”
Thấy máu là choáng?
Phản ứng đầu tiên của Yến Luật là khiếp sợ và khó có thể tin, Ôn Tửu có khí
thế mạnh mẽ tới mức mọi người thần phục dưới váy lại là người thấy máu
là choáng?
Nhưng mà, chờ khi Ôn Tửu mềm nhũn tựa vào trong lòng anh, thời điểm được ôm
nhuyễn ngọc ôn hương, anh lại cảm thấy mừng thầm trong lòng, thật tốt
quá, nhược điểm này thật sự là quá tốt, tốt nhất là thỉnh thoảng cứ
choáng váng rồi dựa vào trong lòng anh.
Chờ thời điểm ý thức được ý nghĩ này rất không hiền hậu thì Yến Luật mím
môi, vội vàng nén lại ý cười, sau đó rất trượng nghĩa rất quân tử ôm
chặt Ôn Tửu.