Tình Chi Luyến

Chương 3:




Linh linh linh…
Uyển Nhu nằm trên giường trở mình, trong lúc buồn ngủ mông lung cô tiện tay lấy một cái gối đầu mèo Kitty che lại hai tai, ngăn cách tiếng ầm ỹ bên tai.
Linh linh linh linh… Thanh âm càng lúc càng lớn hơn.
Cô nhíu nhíu mày, kéo chăn bông trực tiếp che lại đầu, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Linh linh linh linh linh… Thanh âm vẫn như muốn phá vỡ tường ngói.
Cô trở mình, đá một cái như có ý định muốn đem cái thứ quấy nhiễu người này đá vào mười tám tầng địa ngục, nhưng cô lại không ngờ bàn chân vừa vươn ra liền bị người ta bắt được.
“Nhu Nhu, dậy đi!”
Thư Duy xốc lên chăn bông của cô, rồi giật mình một chút vội vàng quay đầu đi, cả mặt trở nên đỏ bừng.
Thì ra áo ngủ của Uyển Nhu đã bị xốc lên đến ngực, mà cô cư nhiên còn hồn nhiên không cảm giác tiếp tục ngủ.
Phản xạ động tác của Thư Duy đã rất nhanh, nhưng anh vẫn thoáng thấy thắt lưng trơn nhẵn, cùng với bắp đùi thon dài và đồ lót hình Kitty của cô nữa –
Trong đầu anh nhất thời thoáng hiện xuân sắc xinh đẹp, làm cho huyết khí thoáng cái đã xông lên đến ót.
“Ầm ĩ muốn chết, người ta còn chưa ngủ ăn đủ nữa! ” Uyển Nhu nũng nịu oán giận.
” Sáng nay em có khóa, có phải không?” Anh lén nhìn cô,rồi đỏ mặt nhắc nhở.
“Hôm nay là ngày nào trong tuần?” Cô vừa nói vừa đắp kín chăn bông lần nữa.
“Thứ hai. “
Dừng lại 3 giây, hai tròng mắt Uyển Nhu đột nhiên mở to.
“Thứ hai?! Bây giờ mấy giờ?” Cô nhanh chóng hỏi người đứng bên giường, ý muốn ngủ nướng thoáng cái đã biến mất vô tung.
“9 giờ 13 phút.”
“Trời ạ!” Cô nắm lên cái khăn tắm bước vào phòng tắm, “Sao không còn sớm mà không nói em biết? Không còn kịp rồi!” Cô sắp khóc rồi.
Nguyên lai thứ hai là môn vi tích phân cô đâu đầu nhất, giáo sư từng cảnh cáo cô, nếu cô nghĩ muốn thuận lợi vượt qua bài kiểm tra phải đi học đúng giờ, nhưng đại tiểu thư cô trời sinh mơ hồ, ba ngày là đã có hai ngày đến muộn, cho nên…
“Cái gì?” Thư Duy không hiểu hỏi, nhìn cô vội vã bề bộn ở phòng tắm chạy tới chạy lui.
“Trễ môn vi tích phân rồi! ” Uyển Nhu nắm lên một cái kẹp, luống cuống tay chân như thế nào cũng kẹp không được vào mái tóc dài.
“Phiền muốn chết, hôm nào em cắt sạch cho coi! ” Cô oán trách.
Thư Duy đi qua đi tiếp lấy cây kẹp, cầm lấy lược rất tự nhiên mà chải vuốt mái tóc dài của cô, mái tóc dài này là anh kiên trì muốn Uyển Nhu lưu lại nên làm sao anh có thể tùy tiện để người nào muốn cắt là cắt được!
“Đừng nóng vội, từ từ thôi. ” Anh đối với người đang bận đánh răng nào đó nói.
Cô tùy tiện rửa mặt xong liền nắm làn váy muốn thay đồ.
“Nhu Nhu!” Thư Duy cấp bách hô, vội vàng xoay người sang chỗ khác.
“Cái gì?” Cô đã thấy nhưng giả bộ không rõ mà hỏi.
“Con gái thay quần áo, phải xem có ai hay không mới thay chứ! Em không biết sao?” Anh gầm nhẹ, trong đầu lại hiện ra thân thể trắng nỏn mềm mại của ai kia, trống ngực mới bình phục lại bắt đầu nổi lên.
“Di! Ở đây không có người khác nha!” Cô buồn bực.
“Vậy chứ anh là ai? Em cho anh là người vô hình sao?” Anh vô lực nói.
“Đây! Trước kia không phải cũng là như thế này à?” Cô khờ khạo nhớ lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ, gần đây Thư Duy hình như cùng trước kia không giống lắm, nhưng có gì khác thì cô không nói ra được.
Quên đi, vấn đề phức tạp như vậy, không thích hợp để bây giờ tự hỏi.
Cô lắc đầu, đình chỉ đầu óc vận động.
“Trước kia khác, bây giờ em trưởng thành rồi! ” Anh chỉ ra ý chính, không cho cô biết rõ ràng đạo lý này, sẽ có một ngày nào đó đây sẽ trở thành nguyên nhân anh mất khống chế mà gây ra chuyện sai trái.
“Trưởng thành, vậy anh không phải anh trai em nữa sao?” Cô tùy ý đáp một câu, nắm lên túi sách đi xuống lầu.
“Anh trai?! ” Anh nghĩ tới hai từ này, chân anh giống như bị đinh đóng xuống không thể động đậy.
Một lát sau, anh vỗ vỗ cái trán mình, đúng vậy! Anh đang suy nghĩ cái gì?
Anh là anh trai cô mà!
“Phúc tẩu, con đi học!” Uyển Nhu trong miệng cắn một miếng bánh sandwich, khom người mang giầy.
“Từ từ đi, đừng nóng vội!” Phúc tẩu ở phía sau đinh ninh, sau đó đối với tài xế nói: “Tiểu Lý, cậu đợi thấy cô ấy vào phòng học rồi hãy trở về, miễn cho cô ấy nhớ lầm thời khóa biểu, còn phải đi lại một chuyến nữa. “
“Phúc tẩu!” Uyển Nhu nhíu nhíu mày, kháng nghị: “Con không có hồ đồ như vậy mà! “
“Chính là có mới chết! ” Phúc tẩu không một chút nhượng bộ.
“Tiểu Lý, có việc thì cậu đi làm đi, tôi đưa Nhu Nhu đi là được rồi. ” Thư Duy xuất hiện ở phía sau Phúc tẩu, đôi mắt nhìn chằm chằm Uyển Nhu đang mang giầy, ánh mắt vốn là thâm tình pha chút bất đắc dĩ.
“Đại thiếu gia?” Phúc tẩu nhẹ gọi, tối hôm qua bà đợi đến khuya nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Thư Duy, bà nghĩ hắn nhất định khuya mới về, bây giờ mới sớm như vậy đã bắt cậu ấy đi…
“Cậu nhất định còn chưa ăn gì hết? Tối hôm qua thức ăn khuya tôi lưu lại xem ra cũng không ai chạm đến, cậu vẫn nên ăn trước một chút gì đi, Nhu Nhu để cho Tiểu Lý đưa đi là được rồi. “
Uyển Nhu nghe xong lời này, vội vàng quay đầu lại đúng lúc chạm phải Thư Duy đang nháy mắt, vì vậy cô rất nhanh đứng lên kéo cánh tay Thư Duy.
“Thư Duy đưa con đi là được rồi. “
Cô không đầu không đuôi mà toát ra một câu nói này, làm Phúc tẩu nghi hoặc nhìn cô, chẳng lẽ nha đầu kia lại làm chuyện chột dạ gì sao?
“Đúng vậy! Phúc tẩu, tôi đưa em ấy đi là được rồi. ” Thư Duy khoái trá cười, vuốt vuốt đầu Uyển Nhu, nói: “Đi nhanh đi! Nếu không sẽ bị muộn thật đó. “
Phúc tẩu duỗi cánh tay ra, nguyên bổn muốn nói gì lại thôi, nhưng nhìn hai anh em hai người khoái trá cùng đi bà không khỏi giật mình ngây ra trong chốc lát –
Không khí hài hòa giữa hai anh em bọn họ cùng bộ dáng ngọt ngào hòa hợp như vậy, chỉ sợ thế gian khó tìm?
Càng huống chi, bọn họ căn bản là không phải an hem ruột!
“Ai! Đáng tiếc nhị phu nhân sớm mất, bằng không nếu như bà có thể chứng kiến bộ dáng Nhu Nhu bây giờ cũng nhất định sẽ giống như bà đây cảm thấy rất cao hứng. ” Phúc tẩu tự lẩm bẩm, không tự giác lấy cổ tay áo lau giọt lệ bên hốc mắt.
Vì để cho Nhu Nhu có thể vĩnh viễn hạnh phúc vô ưu mà sinh sống như vậy, làm cách nào bà cũng phải bảo trụ bí mật không thể cho ai biết này. Phúc tẩu nghĩ như vậy.
Nhưng Phúc tẩu lại không biết rằng, bí mật làm bà đau khổ mà giữ gìn này cũng đồng thời là nguyên nhân làm cho hai người trẻ tuổi như sống trong địa ngục, nếu anh có thể sớm một chút biết được bí mật này thì tốt rồi.
Nhưng “Ngàn vàng khó mua được hai từ sớm biết ” có phải không? Nếu không nhân sinh sao có thể có nhiều chuyện “Sai trái ” như vậy .
Bên trong xe Uyển Nhu thở ra một hơi, giống như vừa tránh được một kiếp mà hưng phấn vậy.
“Em thiếu chút nữa đã bán đứng chính mình rồi!” Cô là chỉ việc tối hôm qua.
Anh cười mà không nói.
“Thư Duy, như thế này đi anh không cần đưa em tới cửa đâu, em tự mình đi vào là được rồi! “
“Tại sao?” Anh nghi hoặc mà quay đầu nhìn cô.
“Không tại sao.” Cô đáp, rồi suy nghĩ một chút lại nói; “Hết giờ học anh kêu Tiểu Lý tới đón em là được rồi!”
“Làm sao vậy?” Anh càng nghi hoặc hơn.
“Không có việc gì.” Cô le lưỡi.
Cô mới không nói cho anh biết, cô chán ghét chứng kiến đám nữ sinh trong trường học bu quanh anh, bọn họ giống như bị đói bụng vài ngày không ăn cơm lại đột nhiên nhìn thấy một khối thịt béo vậy, ghét muốn chết!
“Em có bạn trai à?” Anh cơ hồ như rống giận.
Nghi vấn này đột nhiên ập đến, như bụi gai đâm vào tâm anh đau đớn, anh biết loại cuồng nộ không có đạo lý này là không đúng, cô đã 20 tuổi rồi, có thể kết giao tự do, cho dù hắn vốn là anh trai của cô, cũng không có quyền can thiệp chuyện riêng tư của cô, nhưng mà…
Bàn tay đang nắm tay lái bỗng dưng nắm thật chặt, giống như muốn đem nó bóp nát vậy.
“Quen bạn trai? Em cũng không phải ăn no rảnh rỗi. ” Cô khinh thường mà nói, theo sau đó cô còn mở miệng hừ xướng lên bài Trăm Năm Lão Ca: “Em còn trẻ, tâm tình còn chưa chính chắn. ..
Mày rậm của anh vì tiếng ca của cô mà giãn ra, anh cho cô một cái tươi cười thật lớn, rồi thì thào nói: “Không có thì tốt rồi, không có thì tốt rồi!”
“Thư Duy dừng xe!” Diệp Uyển Nhu đột nhiên kêu to.
Anh vội vàng dừng xe, “Sao vậy?”
“Tới rồi.”
Cô mở cửa xe, rồi bay nhanh xuống, mới chạy được hai bước lại quay trở về mở cửa xe.
“Thư Duy.”
“Ân?” Anh nghiêng thân đến gần cô.
“Buổi tối gặp lại. ” Cô ở trên gương mặt anh “Ba” hôn một chút, sau đó giẫm giầy chạy đi.
Anh sợ run một hồi lâu, nhìn thân ảnh nhỏ nào đó càng lúc càng xa, thở dài.
Anh trai thì là anh trai thôi! Nếu không cách nào thay đổi, thì cứ bảo vệ cô như vậy thôi, cũng là một loại hạnh phúc –
Cằm anh dựa vào tay lái xe, tay vỗ về gương mặt nóng ấm, cứ như vậy ngơ ngác nhìn thân ảnh đang biến mất ở chỗ rẽ kia.
Ôi! Đây rốt cuộc là vận mệnh trêu cợt, hay bởi vì sao mà tạo nên?
Uyển Nhu tan học trước 15 phút, Diệp Thư Duy cũng nhân tiện đứng cổng chờ cô.
Mặc dù buổi sáng nay cô nói anh không cần tới đón cô, nhưng anh không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội gì có thể cùng cô ở chung một chỗ.
Chỗ rẽ rốt cục xuất hiện thân ảnh Diệp Uyển Nhu, Thư Duy mới nghĩ muốn mở miệng gọi cô, nhưng lại phát hiện thấy có một người đàn ông xuất hiện ở bên cạnh cô, sau đó lại cùng cô vừa cười vừa nói.
Anh nguy hiểm mà nheo hai tròng mắt, toàn thân nổi lên lửa giận, không nghĩ gì mà liền xa xông lên phía trước.
“Nhu Nhu.” Anh gầm nhẹ.
Thư Duy chấn chỉnh lại khuôn mặt xanh mét đến dọa người, một đôi mắt như thiêu đốt phát hỏa, khóa chặt nhìn chằm chằm Uyển Nhu nở lên má lúm đồng tiền khi cùng bạn nam kia nói chuyện.
“Di! Thư Duy.”
“Diệp Thư Duy!”
Diệp Uyển Nhu cùng người con trai bên cạnh đồng thời mở miệng, người con trai kia tiến ra trước từng bước, nhiệt tình mà ôm Diệp Thư Duy.
“Thật là cậu! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã thấy cậu rồi!”
Diệp Thư Duy ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không cách nào nhận thức ra người ôm mình này là ai?
Anh mới vừa rồi chỉ nhận ra đây là “phái nam “, về phần cái người này có bộ dáng gì, anh cũng không chú ý tới.
“Thư Duy, nguyên lai các anh thật sự quen nhau! Em còn tưởng trợ giáo Tất đang trêu em chứ! ” Diệp Uyển Nhu cười nói.
Tất… Diệp Thư Duy đầu óc rất nhanh vận chuyển, đột nhiên nhớ lại cậu bạn cùng phòng lúc du học ở Nhật Bản.
“Tất Hiên Hào!”
Đối phương ở trên vai anh hung hăng đấm một chút.
“Rốt cục nhớ ra mình rồi à, có phải hay không?” Tất Hiên Hào ha ha mà cười.
“Thật là cậu, quay về Đài Loan lúc nào?” Diệp Thư Duy vừa hỏi đồng thời không tự chủ được mà kéo tay Diệp Uyển Nhu, che ở giữa bọn họ.
“Vừa trở về không lâu, tạm thời ở đây làm trợ giáo, cũng muốn gặp cậu đây. ” Tất Hiên Hào cười nói.
“Cậu này, công việc làm thầy người ta này cậu cũng tham gia sao! ” Anh ngậm súc nói, đột nhiên đề tài lại chuyển, “Vậy cậu lại như thế nào mà cùng Nhu Nhu quen biết?”
“Ha ha,cái này nên hỏi em gái bảo bối của cậu rồi!” Tất Hiên Hào lấy ý tứ hàm xúc ánh mắt nhìn chăm chú vào Diệp Uyển Nhu.
“Nhu Nhu?” Diệp Thư Duy lấy ánh mắt hỏi cô, đồng thời cũng chú ý tới ánh mắt Tất Hiên Hào nhìn kỹ Uyển Nhu không phải tầm thường. Anh cực không thích người đàn ông khác đặt tầm mắt dừng lại ở trên người Uyển Nhu, anh đi tới, ngăn trở tầm mắt của Hiên Hào.
“Tất trợ giáo nắm trong tay quyền sinh sát môn vi tích phân nha, tiểu nữ tử vì có thể vượt qua kiểm tra, đến cúi đầu khom lưng cũng đành chấp nhận. ” Diệp Uyển Nhu nhún vai.
” ha ha ha, Thư Duy, Uyển Nhu nói như vậy là có chút bảo thủ rồi, cậu biết mình như thế nào mà nhận ra em ấy không? Có nhớ lúc cậu học ở Nhật Bản, nghỉ hè không về nên em ấy tới tìm cậu, đại khái ở mười ngày đi, đợi sau khi em ấy trở về, phòng chúng ta cũng tan tành không sai biệt lắm, mà… kí túc xá của mình bậy giờ. .. Ha ha ha, có cái loại người có năng lực phá hoại như vậy, mình nghĩ, Đài Loan đại khái cũng không có mấy người đi?” Tất Hiên Hào vừa nghĩ vừa nhìn sắc mặt Diệp Thư Duy, nhân tiện không nhịn không được mà cười to.
“Nhu Nhu!” Diệp Thư Duy hét lớn.
Diệp Thư Duy để ý cũng không phải cô đem phòng túc xá của người ta hủy đi thành dạng gì, mà anh tức giận chính là, cô một cô gái lại dám chạy đến phòng ở của một chàng trai kìa!
Diệp Uyển Nhu nhẹ nhàng mà nắm tay Diệp Thư Duy, “Đừng giận,có Tất trợ giáo ở đây anh đừng lớn tiếng mà. ” Cô ủy khuất mà nhỏ giọng nói.
“Chúng ta về nhà ngay! ” Anh tức giận nói rồi không tự giác mà nắm tay cô chặt hơn.
“Ách! Được. .. Nhưng mà…” Uyển Nhu có chút sợ hãi Thư Duy lúc này tức giận, cô liếc mắt nhìn Tất Hiên Hào, nói: “Tất trợ giáo đáp ứng em, mỗi thứ hai giúp em học bổ túc môn vi tích phân.”
“Tốt lắm, em đúng là có lòng học tập nha. ” Thư Duy đáp rất nhanh.
Bây giờ anh chỉ thầm nghĩ muốn nhanh lên đem cô đuổi về nhà, sau đó hảo hảo mà cùng cô nói chuyện, một cô gái một mình đi đến kí túc xá con trai vốn là chuyện nguy hiểm đến cỡ nào.
“Nào… Hôm nay vốn là thứ hai, em không quay về ngay được. ” Uyển Nhu nhỏ giọng nói.
“Không quay về? Em muốn đi đâu?” Anh rống to.
“Chúng mình vốn chuẩn bị đi ăn một chút gì trước, sau đó quay về kí túc xá của. ..” Tất Hiên Hào hảo tâm thay Uyển Nhu trả lời.
“Không được, muốn học thì tới nhà mình học đi! ” Thư Duy rất nhanh mà cắt đứt lời của Tất Hiên Hào.
Lời vừa ra khỏi miệng Thư Duy mới phát giác chính mình thất thố, anh nhìn thấy Tất Hiên Hào dùng anh mắt nghi hoặc theo dõi anh, vì vậy anh lại bổ sung thêm: “Về nhà mình thuận tiện hơn, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội uống hai ly. “
“Cũng tốt.” Tất Hiên Hào như không sao cả mà trả lời, ánh mắt lại không tự giác lại bay tới trên người Diệp Uyển Nhu — cô thật đúng là một cô gái làm người ta yêu thích.
Diệp Thư Duy đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, anh có chút căm tức mà lôi kéo Diệp Uyển Nhu lên xe cho nhanh, hoàn toàn không để ý tới sự ngỡ ngàng của Tất Hiên Hào.
Tất Hiên Hào sửng sốt, sau đó hắn lại không cho là đúng mà cười cười,rồi liền theo sát leo lên xe.
Hắn nghĩ hành động của Diệp Thư Duy vốn xuất phát từ tâm lí bảo vệ em gái, vì vậy hắn thầm nghĩ tìm một cơ hội nhắc nhở Diệp Thư Duy, thái độ anh bảo vệ có chút quá mức rồi.
Xe chạy trên đường, theo tốc độ bình thường , tâm tình Diệp Thư Duy cũng hoà hoãn xuống, anh cẩn thận nghĩ đến tình huống trước mắt –
Ở trước mặt Uyển Nhu, anh càng lúc càng không thể khống chế tình cảm của chính mình rồi, cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề!
Nhưng anh có biện pháp nào để xử lý tình huống mất khống chế này chứ?
Liếc mắt sang Tất Hiên Hào ngồi bên cạnh,anh đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu.
Có lẽ, cũng chỉ là có lẽ…
“anh Tất, đề này em vẫn không làm rõ được.” Diệp Uyển Nhu hai tay chống má, nhìn cuốn sách bài tập mà nhíu mày.
“Đề nào? Để anh xem xem.” Thân Tất Hiên Hào hơi chồm sang, dựa sát Uyển Nhu xem xét đề bài.
“Các người đang làm gì đó?” Diệp Thư Duy không biết từ khi nào đã tiến vào thư phòng, lại gào thét lên lần nữa .
Diệp Uyển Nhu đầu tiên là càng hoảng sợ, lập tức nhăn mày càng sâu, “Thư Duy, em van anh đừng có náo loạn nữa có được hay không? Anh cứ đi tới đi lui như vậy, em không có cách nào chuyên tâm được! “
Tất Hiên Hào cũng mỉm cười, trêu ghẹo: “Thư Duy, chẳng lẽ cậu cho tớ và em ấy là Đại Hôi Lang cùng Tiểu Hồng Mao à? Sợ tớ ăn em ấy hả?”
Diệp Thư Duy xấu hổ đến sắc mặt biến đổi trắng xanh, quay đầu lại vô lực phản bác: “Tôi là đến xem hai người có mệt không, để mình mang hoa quả lên, ai mà biết… Vừa vặn hai người. ..”
Diệp Uyển Nhu nghe vậy, oa oa kêu to mà nhảy dựng lên, “Này, Thư Duy, cái gì vừa vặn hai người. .. Chúng em có làm gì đâu?”
“Này cô nam quả nữ một chỗ một phòng, luôn không được tốt lắm đi? Anh cũng là quan tâm em nên mới nói như vậy. ” Anh cũng rất tức giận,anh mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy…
“Tốt lắm, tốt lắm, an hem hai người cũng đừng ầm ĩ nữa, dù sao Uyển Nhu hôm nay cũng học không được nữa rồi, chúng ta cứ nghỉ ở đây đi, OK?” Tất Hiên Hào giảng hòa.
Diệp Thư Duy trừng rồi liếc mắt một cái cong miệng nhìn Diệp Uyển Nhu, sau đó xoay người xin lỗi Tất Hiên Hào.
“Hiên Hào, thật sự xin lỗi, để cậu chê cười, Nhu Nhu luôn luôn ngang ngạnh như vậy.”
“Em ngang ngạnh? Anh Tất anh tới nhìn đi, xem lúc này có phải Thư Duy ăn hiếp người ta trước không! ” Diệp Uyển Nhu không hề khúc mắc mà lôi kéo cánh tay Tất Hiên Hào ngoe nguẩy, hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt Diệp Thư Duy càng lúc càng khó coi.
Tất Hiên Hào sủng ái mà xoa đầu Diệp Uyển Nhu, trêu ghẹo nói:
“Không có biện pháp, ai kêu em lớn lên một bộ dáng làm người ta thích như vậy chứ, nếu anh có một cô em gái như em thì anh cũng như vậy, chỉ sợ anh sẽ càng trông em cẩn thận hơn so với Thư Duy nữa kìa! “
“Di! Thật vậy sao? Vậy rất không công bằng nha! ” Diệp Uyển Nhu mở to mắt, khó hiểu hỏi.
“Như thế nào là không công bằng? Cái này kêu là ‘ bảo vệ ’, đương nhiên nếu như là bạn trai thì lại khác nha. ..” Vừa nói, hắn có ý nhìn chằm chằm Diệp Uyển Nhu, rồi nói tiếp: “Dứt khoát hay em làm bạn gái anh luôn đi! “
Bịch!
Diệp Thư Duy mạnh tay hướng trên bàn đấm một cái, ánh mắt phẫn nộ của anh như vậy Uyển Nhu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua .
Anh đang tức giận, rất tức giận, rất rất tức giận, nhưng tại sao lại tức giận chứ? Diệp Uyển Nhu không rõ mà ngây ngẩn cả người.
Diệp Thư Duy dưới cái nhìn chăm chú của cô sau một lúc quay đầu rời đi, để lại hai người đang kinh ngạc bên trong phòng.
Diệp Uyển Nhu nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn hướng Tất Hiên Hào, mà Tất Hiên Hào thì nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng không rõ Diệp Thư Duy tại sao chỉ vì một câu nói đùa mà lại phẫn nộ như thế.
Sau một lúc –
Knock, knock!
“Nhu Nhu, mở cửa ra được không?” Diệp Thư Duy cách cửa phòng gọi.
Diệp Uyển Nhu trừng mắt liếc cửa phòng, không thèm để ý mà hướng bàn trang điểm ngồi xuống, nhưng nghe người ngoài cửa ăn nói khép nép gọi vào, cuối cùng tâm cô vẫn không đành lòng,không cam tâm tình nguyện đi mở cửa.
“Để làm chi?”
Sau khi cô mở cửa, liền quay mặt đi về phía mép giường ngồi xuống.
Vẻ mặt Diệp Thư Duy xấu hổ mà cười khổ, lập tức đi theo vào bên trong phòng.
“Còn đang tức giận sao?” Vừa nói, anh vừa đặt thức ăn lên bàn. “Ăn một chút gì đi! Cho dù tức giận với anh, cũng không cần phải chịu đói bụng như vậy. “
Cô trừng mắt liếc anh một cái, cong miệng không nói.
“Được, được, là anh không đúng, được rồi chứ! ” Anh nhấc tay làm ra bộ dáng đầu hàng.
Nhìn vẻ mặt trêu đùa của anh, cô cười khì một tiếng, “Vốn chính là anh không đúng, tự nhiên phát nổi nóng cái gì, làm hại người ta thật mất mặt.”
“Đúng, đúng nha, là anh không đúng, Đại tiểu thư em có thể ăn trước một chút gì chưa?” Vừa nói, anh liền kết hợp gắp một chút thức ăn, rồi đưa vào miệng Diệp Uyển Nhu.
Diệp Uyển Nhu vừa ăn, vừa đưa ra cảnh cáo: “Chưa xong đâu, không thể có lần sau đó! “
Ánh mắt Diệp Thư Duy ngưng trọng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, chần chờ mà hỏi thăm: “Để anh thay em tìm người dạy em học, có được hay không?”
Diệp Uyển Nhu đang ăn bỗng thấy khó hiểu mà ngẩng đầu, cô nghi hoặc dùng ánh mắt hỏi.
“Giai Hân thế nào? Vi tích phân của cô ấy rất khá, anh kêu cô ấy đến giúp em ôn tập.”
“Không muốn! ” Cô nhảy dựng lên.
Chị Giai Hân?
Cô mới không cần, vừa nghĩ đến chị ta có thể mượn công việc này mà chạy vào thế giới của Thư Duy, cô lại tự nhiên thấy căm tức một cách khó hiểu , nói cái gì cũng không muốn làm cho chị ta cướp đoạt thời gian Thư Duy ở nhà của cô.
Thời gian Thư Duy ở nhà thuộc về Diệp Uyển Nhu cô, người khác đừng mơ tưởng cùng cô tranh đoạt!
Diệp Thư Duy vì Uyển Nhu cự tuyệt quá nhanh mà cảm thấy phẫn nộ, anh tưởng rằng Diệp Uyển Nhu bởi vì không nỡ buông tha cơ hội cùng Tất Hiên Hào ở chung mà cự tuyệt, vì vậy anh tức giận đứng dậy, bỏ lại một câu không tốt lành –
“Tùy em! ” Theo sau đó anh liền quay đầu rời đi.
Diệp Uyển Nhu giật mình ngốc lăng trong chốc lát sau mới phục hồi tinh thần lại, thở hỗn hển mà hướng phía cửa phòng mắng to:
“Cái gì chứ? Diệp Thư Duy thối, đáng đời tức chết anh là tốt nhất!”
Vừa nói, cô còn tiện tay cầm lấy một cái gối Kitty ném về phía cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.