Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 9: Cố nhân đến (2)




Cái này thuyết minh Thiên Sư giáo có khách quý đến cửa mới có thể...
Nhưng mà tiếng chuông này cũng không có dừng lại, ước chừng gõ mười hai tiếng, âm thanh ở trong hẻm núi quanh quẩn.
- Việc này... Tại sao có thể như vậy?
Liệt Tâm lẩm bẩm nói, nhìn Liệt Nghiễm tràn ngập nghi hoặc.
Liệt Nghiễm cười khổ:
- Sư phụ người thật sự đến đây, chỉ sợ không phải hướng về phía chúng ta, hẳn là trùng hợp có khách quý, dù sao cũng tốt, nói không chừng các ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt ngài ấy một lần.
Đây là tiếng chuông lễ giáo chủ đón khách tiếp khách, nhưng mười hai tiếng dường như là quá mức trang trọng đi.
Cho dù là ở phân bộ, cũng đã nhiều năm không có dùng qua.
Cửa lối đi lên núi được mở ra, hai tiểu đồng thanh tú nhẹ nhàng đi xuống , bộ pháp rất nhẹ và mau, ước chừng một ngàn cái bậc thang, rất mau đã đến trước mắt.
Hai tiểu đồng tuổi cũng không lớn, một đôi mắt to đen nhánh sáng ngời đánh giá bốn người, mỉm cười với Liệt Nghiễm:
- Sư huynh, sư phụ đang ở đại điện, các ngươi nhanh đi vào thôi.
- Tiểu Hồng, ngươi nói sư phụ đang chờ chúng ta?
Liệt Nghiễm trợn mắt há hốc mồm:
- Cái này… gần đât ta cũng không có gây rắc rối nha.
Tiểu đồng gọi là tiểu Hồng bướng bỉnh lắc đầu:
- Sư phụ nói, có cố nhân đến, chuyện khác ta cũng không biết.
Bốn người đều có điểm trợn mắt há to mồm, trong bốn người bọn họ ai là cố nhân a ???
Một đường đi tới đã làm bốn người đều biến thành mạc danh kỳ diệu, Vương Tranh đi rất chậm, rất kỳ quái, càng tới gần, cảm giác này càng tốt, hắn cảm giác được xúc giác càng thêm rõ ràng so với Trái Đất, cảm giác giống như cùng với ngọn núi này hòa hợp thành một thể, mà lúc này Vương Tranh cảm giác được ở chỗ này, có người đang chờ hắn.
Lần này dọc theo đường đi cũng không có người nói chuyện, nhưng thật ra hai tiểu đồng đang vụng trộm đánh giá bọn họ.
Đừng nói Radon, cho dù Liệt Tâm đều có chút khẩn trương, tuy rằng là nhà họ Liệt người, nhưng nàng cũng không có vận khí tốt như Liệt Nghiễm, cho dù là người đứng đầu nhà họ Liệt cũng không thể tùy tiện có thể nhìn thấy Thiên Sư.
Đến cửa đại điện, hai cái tiểu đồng ngăn cản đám người Liệt Tâm, ánh mắt chăm chú khom người:
- Mời.
Vương Tranh cũng không có bao nhiêu suy tưởng, rât tự nhiên hướng đi vào đại điện.
Một loại cảm giác này, cũng không cần nói rất nhiều.
Mà ba người Radon lại bị ngăn cản, Liệt Nghiễm nóng nảy:
- Tình huống gì, sư phụ không muốn gặp ta?
Một tiểu đồng mỉm cười:
- Sư huynh ngươi đã nhập thế, trong đoạn thời gian ngắn sư phụ sẽ không gặp lại ngươi.
- Tiểu Bạch, ngươi nói lần này sư phụ xuống núi là vì hắn ?
Liệt Nghiễm trợn mắt há hốc mồm:
- Điều này sao có thể, ta căn bản không mời hắn, nếu không có Radon ...
Ba người liếc nhau, quả thực giống như nằm mơ , Radon lại lần nữa trợn mắt há to mồm, lần này khẳng định không phải cố ý làm người tốt, ngay cả hắn cũng không biết ngẫu nhiên sẽ gặp phải Vương Tranh, Liệt Nghiễm khẳng định càng sẽ không biết, mà Thiên Sư ...
Bỗng nhiên lúc này, Radon cũng tràn ngập tôn kính đối với Thiên Sư giáo, mặc dù hắn vô duyên nhìn thấy, nhưng có thể có trải qua chuyện như vậy cũng là một phần truyền kỳ.
Mà Vương Tranh ...
Liệt Tâm đều có điểm hâm mộ ghen tị, có lầm hay không, tên mặt trắng nhỏ này dựa vào cái gì được Thiên Sư triệu kiến.
- Có phải có lầm lẫn hay không?
Liệt Tâm nhịn không được than thở nói.
Hai tiểu đồng cũng buồn cười, nhưng không nói lời nào, Liệt Nghiễm nhức đầu:
- Làm nửa ngày chúng ta lại là người tiếp khách, rốt cuộc thân phận tên nhóc này là gì mà trâu bò như vậy?
Vương Tranh cũng không có suy nghĩ phức tạp như vậy, ở giây phút bước vào đại điện kia, thế tục gì đó lập tức như là biến mất.
Hắn thấy được một ông lão bình thường, đang mỉm cười nhìn hắn, trước mặt hắn chỉ có một bồ đoàn, Vương Tranh cũng không nói gì, chỉ là chậm rãi ngồi ở trên bồ đoàn.
Nhưng mà trong nháy mắt, hình ảnh kỳ quái ở hành tinh Norton mà hắn đã thấy lại đã trở lại, như lại bị kích phát thêm một lần nữa.
Thiên Sư trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt sâu xa như muốn xuyên thấu thời gian. Có chút hoài niệm lại có chút thương cảm. Chân tướng là gì?
Đáp án cuối cùng kia có lẽ chỉ có hắn đã biết.
Thời gian không ngừng xóa nhòa tất cả, không nghĩ tới một ngày này vẫn là đến, nhưng dường như năng lượng lại không đủ, có một chút hắn nhìn không thấu xem không rõ gì đó.
Như là truyền thừa nhưng cái gì cũng không có, chỉ là một cái ấn ký, dường như có càng sâu gì đó, lại hoàn toàn không biết gì cả.
Từ từ Thiên Sư hiểu ý cười, hắn giác ngộ.
Có duyên hay không có duyên thì đều thuận theo tự nhiên đi.
Một già một trẻ, cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện, Vương Tranh dường như cái gì cũng chưa suy nghĩ, nhưng dường như lại thấy rất nhiều rất nhiều ...
Chờ thời điểm mở to mắt, phát hiện đã không thấy Thiên Sư, tinh thần cả người đều sảng khoái, bỗng nhiên lúc này, hắn cũng không còn chấp nhất ở vấn đề năng lực X, lực lượng cùng tu vi đều ở trong lòng, con đường hắn đi vốn bất đồng với người thường.
Phải buông xuống mới có thể lấy được thứ tốt hơn.
Đẩy cửa ra, bầu trời bên ngoài đã đầy sao.
- A, mới trong chốc lát tại sao trời đã tối.
- Đại ca, ngươi quá trâu bò, chúng ta đứng ở bên ngoài hơn sáu giờ.
Liệt Nghiễm cũng không nhịn được mà chém bậy.
- Chính xác là sáu giờ mười phút, Vương Tranh nói đi, Thiên Sư nói với ngươi cái gì.
Liệt Tâm tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.
Vương sửng sốt vỗ vỗ đầu:
- Thôi chết, cơ hội tốt như vậy cũng đã bỏ lỡ, sau khi ta vào thì ngồi xuống bồ đoàn, giống như đang ngủ, thời điểm mở mắt ra thì Thiên Sư đã đi mất.
- Không phải đâu, có lầm hay không, cơ hội tốt như vậy mà ngươi thế nhưng đalạing ngủ ???
Radon đều nhịn không được giơ chân.
- Vương Tranh a, Vương Tranh, ngươi bắt ta nói ngươi thế nào mới tốt đây, ngươi quả nhiên chính là tên chuyên ăn cơm nhuyễn!
Liệt Tâm đều có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Liệt Nghiễm lắc đầu:
- Không phải là vừa đi vào ngươi sẽ nhập định đó chứ?
- Nhập định gì?
- Nói như thế nào đây, chính là cảnh giới rất huyền diệu, dù sao thời gian trôi qua rất nhanh, vãi hàng... Còn giống như là thật sự, tiểu tử ngươi thực sự có phúc, đáng tiếc a, ngươi không phải đệ tử Thiên Sư giáo, nếu không chỉ bằng vào phần thể ngộ này thì tiền đồ sẽ không thể đo đếm được, đáng tiếc, đáng tiếc…
Vương Tranh cười cười:
- Có thể có được cơ duyên lần này đã là hiếm thấy, nếu có cơ hội nhất định phải cảm tạ Thiên Sư chỉ giáo.
Một đôi tiểu đồng tiểu Hồng cùng Tiểu Bạch đã đi tới:
- Sư huynh, sư phụ đã ly khai, hôm nay các ngươi có thể ngủ lại ở trong này.
- Tiểu Hồng, sư phụ có nhắn nhủ thêm cái gì không?
Liệt Nghiễm hỏi.
Tiểu Hồng hơi hơi lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì :
- Đúng rồi, sư phụ lúc gần đi nói, duyên đến duyên đi duyên như nước, hoa nở hoa rơi đã bao lần.
Bốn người đưa mặt nhìn nhau, hiển nhiên sư phụ lại bắt đầu nhàn du khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.