Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 17: Mối tình đầu (2)




Ở trong sự giải thích thoải mái vui vẻ của cô gái, khách tham quan chụp lại rất nhiều ảnh chụp, hành trình cố định cũng đã xong.
- Tốt, hôm nay chuyến thăm sẽ dừng ở đây, ta sẽ lên lớp, thời gian kế tiếp, mọi người có thể tự do thăm quan ở học viện, trước 14h chiều , đem thẻ đi thăm quan trả lại cho phòng bảo vệ ở cửa là được, lại nhắc mọi người một chút, ở lúc trả thẻ thì nhớ khen ngợi ta vài câu nha.
Norman cúi đầu nói.
- Không thành vấn đề.
- Nhanh đi học đi.
Thăm quan ở học viện Hoàng Gia Aslan, bao gồm khâu thăm quan tự do, chính là cưỡi ngựa xem hoa, đương nhiên thẻ đi thăm quan ở tình huống không cùng đoàn là sẽ vào không được một ít kiến trúc mấu chốt trong học viện. Ví dụ như thư viện, phòng thí nghiệm, sân huấn luyện robot … chỉ có thể thăm quan hoàn cảnh ở bên ngoài.
Cả đoàn rất nhanh liền phân tán ra, hứng thú của mọi người đều khác nhau, các cặp đang yêu chui rừng cây nhỏ, vợ chồng già càng thích hóng gió ở hồ nhân tạo.
Trong đó có hai nữ một nam ba người, còn lại là tìm mái đình hóng mát ngồi xuống nghỉ ngơi.
- Bầu không khí của Học viện Hoàng Gia Aslan thật tốt a, ngay cả không khí đều lộ ra hương vị tinh anh, đáng tiếc năm đó ta lại rớt.
Một cô gái khoảng 23-24 tuổi giơ hai tay lên, há rộng miệng hít thở, giọng nói hơi có chút tiếc nuối, một khi có thân phận của học viện Hoàng Gia Aslan, sau khi tốt nghiệp thật sự là súng bắn chim đổi pháo, vô luận là tìm công việc hay là tìm bạn trai đều tăng lên mấy cấp bậc.
Một cô gái khác cũng vô cùng xuất chúng, tóc ngắn lưu loát, gương mặt thanh tú, lộ ra vẻ đẹp đằm thắm, thanh niên cao lớn thì ôn nhu đứng ở sau lưng nàng, quan hệ của hai người hiển nhiên là người yêu.
- Oh, ta nhớ rõ ngươi kém tiêu chuẩn 100 điểm nha.
- Phi, bổn tiểu thư xinh đẹp như vậy, hẳn là bù lại số điểm còn kém đó.
Hạ Vũ rất khó chịu nói, tiêu chuẩn là 120 điểm. Cũng tương đương nói tiêu chuẩn của nàng nhiều nhất cầm được hai mươi điểm, kỳ thi tuyển sinh của học viện Hoàng Gia Aslan chính là có tiếng nổi danh khó như lên trời.
- Nói giỏi lắm, nhìn xem bốn phía, có người nữ sinh nào có thể xinh đẹp hơn so với ta?
Liêu Tình Vũ cười nói.
- Khụ, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.
Thanh niên cao lớn hợp thời chen vào nói một câu, ôn nhu cộng nhiệt tình, có thể hòa tan cả băng.
Liêu Tình Vũ ngọt ngào cười:
- Ngươi đây là mèo khen mèo dài đuôi.
Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng ngữ khí cũng là rất vui vẻ thực vừa lòng.
- Các ngươi đang trong tình yêu cuồng nhiệt nha, có thể không nên ở trước mặt kẻ độc thân biểu diễn yêu đương mặn nồng hay không? Chúng ta đến Aslan là để làm việc, du lịch chỉ là thuận tiện, thuận tiện!
Hạ Vũ bộ dáng như nhìn không nổi, quay đầu, nhìn về phía xa xa, giả bộ ngắm phong cảnh.
- Hả? Ta hoa mắt sao?
Bỗng nhiên, Hạ Vũ xoa xoa ánh mắt, nhìn xa xa.
- Làm sao vậy?
- Ta giống như nhìn thấy một người quen, Vũ Vũ, là người kia... Ngươi xem, a, chân tướng là hắn, xem tư thế đi đường kia của hắn.
- Tư thế đi đường?
- Là nam sinh nhỏ kia, tên nhìn lén ngươi tắm rửa.
- Khụ! Là tình huống gì?
Nam sinh cao ráo kia ho một tiếng, uy, là người quen nhìn lén bạn gái hắn tắm rửa? Còn có chuyện như vậy?
Hạ Vũ che lại miệng:
- Nói bậy, ha ha, chuẩn xác mà nói là tên từng tán Vũ Vũ của nhà chúng ta.
Liêu Tình Vũ mỉm cười:
- Đừng nghe nàng nói bậy, là đứa nhóc nhà hàng xóm, cũng không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, lúc còn rất nhỏ liền ném một mình hắn, trước khi chuyển nhà thường tới nhà của ta ăn cơm.
- Vũ Vũ của chúng ta chính là thiện lương.
Trương Lỗ ôn nhu nói, hắn chính là thích khí chất hiền lành lương thiện của Liêu Tình Vũ.
- Ha ha, hai người các ngươi thật sự là, tên nhóc này cũng tới nơi này du lịch, cũng quá trùng hợp a.
- Thật sự là rất giống, không phải hắn học ở đây đó chứ?
- Thôi đi, Vũ Vũ, bằng vào chỉ số thông minh của người này, còn cả ngày ồn ào muốn làm cái gì mà phi công, bảo vệ chúng ta, lông còn chưa mọc dài đã nghĩ làm anh hùng.
- Nhưng mà có điểm giống, có thể không phải đâu, đã năm sáu năm không gặp
Liêu Tình Vũ nói, lúc này Vương Tranh đang đi trên lề đường khoa tay múa chân, nhớ lại vài động tác.
- Mặc kệ nó, chẳng phải sẽ biết gọi một tiếng là sẽ biết sao?
Hạ Vũ tuy rằng lưu tóc dài trông rất thục nữ, kỳ thật là cô gái rất sảng khoái, nói làm liền làm, đứng lên liền bắt tay vào làm loa hướng tới người đang đi đến gần hô to một tiếng:
- Nè, tiểu Tranh!
Vương Tranh toàn thân sửng sốt, giọng nói này... Nghe rất quen thuộc, hơn nữa xưng hô như thế này, đã lâu rồi không có người kêu.
Ngẩng đầu nhìn qua, Vương Tranh ngây ngẩn cả người.
Liền nhìn thấy ở trong một tòa đình nghĩ mát, hai nữ một nam ba người đang nhìn hắn, cô gái tóc dài bay bay rất không hình tượng quơ quơ tay ra hiệu, mà con gái tóc ngắn thanh tú lại cười nhẹ.
- Chị Đại Vũ , chị Tiểu Vũ ?
Vương Tranh nháy mắt, kêu ra hai cái tên đã lâu không nhớ tới.
Trên mặt Liêu Tình Vũ nở nụ cười thản nhiên:
- Vương Tranh? Đã lâu không gặp.
- Đi tới cho chị đại Vũ nhìn xem, còn nhớ rõ danh hiệu xấu như vậy a, tên nhóc như em đã cao lớn, còn cao hơn chị, em cũng tới nơi nàyđể du lịch sao, chậc chậc, đàn ông con trai mười tám thật sự biến hóa không lường, hiện tại thoạt nhìn không tệ nha.
Tiểu Hạ mở miệng bắn đầu bắn súng liên thanh, đánh giá Vương Tranh từ trên xuống dưới.
Vương Tranh cũng hiểu ý cười, như là quay về thời gian thơ ấu, thật sự là kỳ diệu, lúc ấy hai vị trước mắt này chiếu cố cho hắn rất nhiều, chỉ là sau khi chuyển nhà thì không còn nhìn thấy, không nghĩ tới sau thời gian lâu như vậy, lại gặp nhau ở Aslan.
- Em ở đây làm sinh viên trao đổi.
Vương Tranh nói.
- Xin chào, ta là bạn trai của Tình Vũ, Trương Lỗ.
Nam sinhcó vóc dáng cao ráo hào phóng cười cười.
Bốn người tới quán cà phê ở gần đó, tha hương ngộ bạn cố tri cảm giác thật sự là rất tốt.
- Chà, cũng đã trưởng thành, có bạn gái hay chưa?
Tiểu Hạ bá một tiếng, đứng ở Vương Tranh trước mặt:
- Oa, thật sự là đã trưởng thành, rất cao nha! Rõ ràng năm đó còn lùn hơn chị.
- Khụ, chị Vũ, mời không cần dùng ánh mắt trước đây đánh giá em.
Vương Tranh có điểm bất đắc dĩ, cô gái này vẫn giống trước đây , tính cách hoàn toàn không có thay đổi, Liêu Tình Vũ cũng không có biến hóa quá lớn, muốn nói có gì khác chính là tóc xén, thần thái càng tinh ranh hơn càng thành thục, nhìn ra được nàng thực sự rất hạnh phúc.
Tiểu Hạ vỗ một chưởng lên đầu vai Vương Tranh:
- Cây cải đỏ đầu, trưởng thành cũng vẫn là em trai, em nói em ở đây làm sinh viên trao đổi?
Vương Tranh lắc đầu, trong lòng có điểm muốn cười, thời điểm năm đó hắn vẫn là đứa bé trai, từng có hảo cảm đối với bà chị Liêu Tình Vũ ôn nhu bên hàng xóm. Nhưng đây đã là chuyện đã qua, hiện tại nhớ lại chuyện khi đó của mình thì đều muốn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.