Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 124: Lực lượng của bé hạt tiêu (1)




Mộc Sâm lúc này lại là cười:
- Người trẻ tuổi, có đôi khi thắng thua cũng không quan trọng, dũng khí cùng can đảm mới là phẩm chất trân quý nhất của một người, ngươi xác định không phải thử một chút?
Vương Tranh mắt nhìn Laladuri không ngừng khiêu khích, khóe mắt hơi nghiêng nhìn đến bên kia, là Miro Hughes đang tiếp nhận trị liệu, cũng không biết hắn bị thương tới chỗ nào, trên vẻ mặt đều là vết máu. Giọng La Sẹo cùng các thành viên khác của đội hộ vệ hùng hùng hổ hổ truyền đến, hắn rất muốn thử xem người Dida có lực lượng mạnh như thế nào, khẽ gật đầu đối với Mộc Sâm, sẽ đi vào giữa sân quyết đấu.
Đột nhiên, một bóng người ngăn ở phía trước hắn:
- Tên nhóc, ngươi thật sự tin hắn sẽ không tổn thương đến ngươi? Bọn người kia xuống tay cho tới bây giờ không biết phân nặng nhẹ đúng mực, cả người ngươi không có hai ba cân thịt còn muốn thể hiện, ngươi còn thiếu tiền của tiểu thư Lan, đến lúc đó ai sẽ đi trả?
Tôn Hân dùng sức trừng mắt với Vương Tranh, ngu ngốc nha, thật sự là muốn lên sân? Theo nàng, đó là Mộc Sâm chơi xấu, muốn bức nhà họ Lan vận dụng người có năng lực X thuộc tính Gió, lấy tên phế vật để lấy cớ.
Kỳ thật Tôn Hân hiểu lầm, tuy Mộc Sâm có ý tưởng này, đối với người Dida mà nói, chiến lực của nhân loại, không thể dự đoán chính là người có năng lực X. Mà người có năng lực X thuộc tính Gió là thứ duy nhất có thể phát huy bình thường ở hành tinh Titan, là một trí giả, thu thập tin tức có liên quan, là sự tình quan trọng quan hệ đến tương lai của bộ lạc.
Nhưng mà, sở dĩ chọn Vương Tranh….
Là vì Vương Tranh cho hắn cảm giác rất kỳ lạ. Thân là trí giả người Dida. Bọn họ có sáu loại giác quan không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng. Vương Tranh cho hắn cảm giác là một loại thân thiết cùng gần gũi, đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy ở trong nhân loại.
Đối mặt Tôn Hân thô lỗ ngăn cản, Vương Tranh sờ sờ cái mũi.
- Đánh không lại ta liền nhận thua.
- Ngươi là một binh lính chưa xuất ngũ. Chỉ sợ cũng chưa học điều khiển robot thì đi như thế nào, đừng có dọa người!
Tôn Hân miệng rất độc, nhưng kỳ thật tâm tính cũng không xấu, bình thường trừng trừng Vương Tranh, đều chỉ vì bảo vệ lợi ích của Lan Lăng, ai biểu Vương Tranh thiếu tiền riêng của con gái nhà người ta đây.
Vương Tranh cười cười, vẫn đi vào sân quyết đấu.
Sắc mặt Tôn Hân hơi đổi, khi Vương Tranh dời bước, nàng muốn ngăn trở Vương Tranh, nhưng không biết sao lại thế này. Lại không thể ngăn lại được, điều này sao có thể, nàng không chỉ là trợ lý bên người Lan Lăng, đồng thời cũng là cận vệ, tuy rằng không am hiểu robot, nhưng mà có thực lực cận chiến rất mạnh. Theo đạo lý, chỉ cần nàng ngăn trở, cho dù Vương Tranh liều mạng cũng không có khả năng đi vào sân quyết đấu, nhưng Vương Tranh cứ như vậy từ bên người nàng đi ngang qua, rõ ràng nàng có di chuyển thân thể để chặn, nhưng mà, không hiểu tại sao, Vương Tranh vẫn từ bên cạnh nàng gặp thoáng qua, chờ nàng muốn giang hai tay cánh tay để ngăn cản thì Vương Tranh đã đi ra rất xa.
Mang theo cảm giác kỳ quái, Tôn Hân trở lại bên cạnh Lan Lăng, chợt nghe đến Lan Lăng thấp giọng vội vàng nói cùng nàng:
- Tại sao ngươi không ngăn cản hắn, thật sự để cho hắn đi vào sao?
Tôn Hân sờ sờ cái mũi:
- Tiểu thư, ta…. Có lẽ, hắn cũng sẽ không làm cho nhà họ Lan rất mất mặt.
Tôn Hân tuyệt đối không đem động tác vừa rồi của Vương Tranh trở thành ngoài ý muốn, tuy rằng vừa rồi nàng có chút sơ ý, nhưng Vương Tranh có thể thoát khỏi sự phong tỏa của nàng, chứng minh hắn có thực lực.
Lan Lăng trừng mắt nhìn, nhìn bộ dáng Tôn Hân gật đầu, cũng có chút chờ mong nhìn Vương Tranh trong sân quyết đấu, một bên, b chuẩn bị tốt a robot đã , ba loại, phân biệt là loại hình chiến sĩ, loại hình thám báo cùng loại hình phòng ngự Tanker..
Từ khi Vương Tranh cất bước tiến vào đến biên của sân quyết đấu, Laladuri cũng đã không khiêu khích nữa, nhảy múa khiêu khích là vì tìm kiếm đối thủ, mà không phải thật sự vu nhục ai đó.
Xa xa, Miro Hughes đã xử lý xong thương thế, trừ suy yếu, cũng chỉ có một chút bên ngoài da bị thương xé rách, máu chảy đầy trên mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ, kỳ thật cũng không đáng lo ngại.
- Tên nhóc kia!
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Vương Tranh ở giữa sân quyết đấu, lập tức liền kêu sợ hãi :
- Hắn điên rồi?
La Sẹo cũng là há to miệng miệng, lại khép lại, lại hé miệng:
- Tên nhóc kia, đừng nói là muốn giúp đội trưởng báo thù a? Đội trưởng, người này quá nóng vội, ta đi kéo hắn trở về!
Laladuri rất khủng bố, ngay cả đội trưởng dùng kiếm vô địch đều bị đánh bại, Vương Tranh có dũng khí là đáng khen, nhưng đi lên chịu chết loại sự tình này La Sẹo cảm thấy, tuy rằng mới quen nhau, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng, hắn không thể ngồi yên không để ý đến.
- Hẳn là không có việc gì, Laladuri là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc River, kỳ thật vừa rồi hắn cũng đã nương tay với ta.
Miro Hughes lau vệt máu loãng trên mặt, gọi La Sẹo lại, làm đàn ông con trai, một khi bước vào sân quyết đấu, làm sao có thể rời khỏi được.Nếu ôm nay lui, vậy cả đời đừng nghĩ ngẩng đầu lên làm người, cũng bị người khác cả đời gọi là người nhu nhược, đối với nam nhân chân chính mà nói, điều này quả thực còn thảm hại hơn so với đã chết, có đôi khi, đối với một người đàn ông mà nói, quan trọng nhất cũng không phải còn sống.
Hơn nữa, bộ lạc River cùng nhà họ Lan quan hệ tâm đầu ý hợp, mỗi một tháng Laladuri đều đã đến nhà họ Lan ăn uống, thuận tiện mang đi lượng lớn vật tư, hẳn là sẽ không ra đòn nặng tay với Vương Tranh, nhiều nhất thu tay không được đả thương chút ít.
- Tên nhóc, không tệ lắm, có dũng khí, ta thưởng thức nhất là người có dũng khí, chọn robot đi, đề nghị ngươi chọn robot Tanker, có thể để cho ta chém nhiều thêm hai ba kiếm.
Laladuri há ra miệng rộng, nâng kiếm hợp kim thật lớn đang nắm trong tay ở không trung vung vẫy rất uy vũ rung động, đưa tới vô số chiến sĩ Dida cất tiếng hô hưởng ứng.
Vương Tranh đưa mắt nhìn ba robot, mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Ta không cần Robot.
Toàn bộ quảng trường cả trong lẫn ngoài đều lặng ngắt như tờ, sau đó truyền đến tiếng cười giống như sấm dậy, đây là người Dida chuyện cười hay nhất nghe được từ lúc chào đời tới nay.
- Ngươi…. Ha ha ha, muốn cùng ta quyết đấu?
Laladuri cười đến thở không ra hơi.
Người Dida quyết đấu chính là không mang theo bất kỳ vũ khí vật lộn một chọi một, nhưng đây là chuyện ở giữa những người khổng lồ, cũng không có nửa xu quan hệ với nhân loại.
- Đúng vậy
Vương Tranh dừng một chút, sau khi đi vào, Vương Tranh có thể cảm nhận được lực lượng sinh mạng mạnh mẽ lộ ra từ trong thân thể người khổng lồ. Chỉ là cảm thụ đều có thể hiểu được, vũ trụ rất thần kỳ, lại có thể sinh ra sinh mạng thể như vậy, tuổi thọ của người khổng lồ cũng không ngắn, bình thường đều vượt qua hơn một trăm năm, khá khủng bố.
Laladuri nở nụ cười:
- Bé hạt tiêu, ngươi xem đây là cái gì?
Laladuri giơ nắm đấm cực bự lên:
- Đây là vũ khí, ta đấm của một có thể đánh ngươi thành bánh tráng, ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.