Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 125: Lực lượng của bé hạt tiêu (2)




Nhất thời toàn trường lại là một trận cười to.
- Ngươi không cần áo giáp chiến đấu, ta cũng không cần thiết dùng robot, công bình một chút có vẻ tốt.
Vương Tranh cười cười, nói đến công bình.
Laladuri thiếu chút nữa không phun ra nước miếng, công bình? Một nhân loại lại dám ở giữa sân quyết đấu cùng dũng sĩ Dida nói chuyện công bình? Còn nói không điên!
Bên ngoài sân quyết đấu, cũng là một mảnh tiếng cười trào phúng, có người Dida, cũng có nhà họ Lan thuộc các chi khác, nhà họ Lan quá lớn, mấy đời cành lá xum xuê, Lan Lăng một hệ bên này là người cầm quyền là thế lực lớn nhất. Các hệ khác, trên tay không có quyền, đều vui vẻ nhìn Lan Lăng bên này gây ra chút chuyện có thể để cho bọn họ nói tào lao gièm pha , ví dụ như Lan Lăng cứu về một nam nhân, ví dụ như tên này lại là người điên.
- Không được! Ta đi kéo hắn trở về, cái này căn bản là kiếm chuyện!
Tôn Hân thật sự nổi giận, lập tức muốn kéo Vương Tranh trở về.
Lại bị trưởng lão Mộc Sâm ngăn cản:
- Đừng lo lắng, Laladuri sẽ có chừng mực.
Hơn nữa, lúc này cũng đã không thể ngăn trở.
Vương Tranh đã vào chỗ, ngẩng đầu, Laladuri cao gần sáu mét, quả thực giống như tòa núi lớn không thể lay động.
Laladuri nhìn Vương Tranh. Thật là bé hạt tiêu, rốt cuộc là một cái tát chụp bay hắn đi hay là dùng chân nhẹ nhàng đá bay hắn?
Á đù, giống như mặc kệ làm như thế nào, đều có thể làm cho bé hạt tiêu này nát trứng, có nên khuyên hắn dùng robot hay không?
Vương Tranh đợi hết vài giây, cười cười:
- Thì ra người Dida lề mề giống như đàn bà, thế này cũng coi là dũng sĩ?
Laladuri mặt đỏ lên:
- Tốt, ngươi cũng coi như là loại có dũng khí trong nhân loại, mặc dù có chút ngu ngốc!
Bên ngoài sân trưởng lão Mộc Sâm ngẩn ngơ, hắn chẳng thể nghĩ tới Vương Tranh thật sự không cần robot.
“Vù”
Laladuri dùng bàn tay thật lớn trực tiếp vỗ xuống. Đây là muốn chụp Vương Tranh thành thịt vụn.
Mặt đất có thể thừa nhận được robot công kích mạnh cũng nổ tung rạn nứt, đá vụn bay loạn, bộ pháp của Vương Tranh không hề loạn, một bên né tránh, một bên tìm kiếm cơ hội.
Laladuri nổi giận, mấy mảnh đá vụn bắn đến trên mặt hắn, mà nhân loại bé hạt tiêu ki, lại lách chách không bị một cục đá nện trúng, nhất thời làm cho hắn nổi trận lôi đình, một chân thật mạnh đạp về phía Vương Tranh , hắn hiện tại đã đánh thật , cái gì là lưu tình, hay ý tưởng nể tình, hoàn toàn đã không có, thầm nghĩ nên đánh bé hạt tiêu kia thành bùn nhão!
“Ầm”
Một chân đạp không.
"Rống!"
Laladuri nổi giận gầm lên một tiếng, một chân tiếp một chân càng lúc càng nhanh , nhưng mà mỗi lần đều chỉ kém một chút xíu như vậy, cùng Vương Tranh gặp thoáng qua, thậm chí có một lần đã chạm đến góc áo, còn bị Vương Tranh lượn qua, nhưng mà đã làm rách áo của Vương Tranh.
Nhưng mà từ bên ngoài sân, cũng là chuyện Vương Tranh bị người khổng lồ Laladuri đánh cho trốn đến trốn đi, tiếng cười ha ha liên tiếp:
- Tên nhóc này không tệ nha, còn có thể nhảy nhanh hơn chuột a.
- Thật sự là không cần Robot, Laladuri cũng thực sự biết phối hợp diễn, trước đó đã thông đồng với nhau sao? Chậc chậc, một chân này, thật giống như một đòn thật sự.
- Khà khà! Diễn, tiếp tục diễn!
Có chút người nhà họ Lan không nhịn được mà tuôn ra trào phúng.
Kỳ thật, ngay cả Lan Lăng bên này, ở trong nháy mắt cũng đều có chút quan tâm nho nhỏ, nhưng càng nhiều là nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn Laladuri vẫn có chừng mực, tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng trông rất tức giận.
Nhóm dũng sĩ Dida cũng cười ha hả, bất quá, bọn họ cười không phải Vương Tranh, mà là Laladuri, người Dida dũng mãnh nhưng không tàn nhẫn, chân thành nhưng có trí tuệ.
Laladuri mơ hồ nghe được tiếng cười trào phúng của nhóm đồng dũng sĩ bào bên ngoài sân, trên mặt càng thêm phát trướng, từ hồng trở sang tím, đáng sợ cực kỳ:
- A a a a a a!
Mạnh mẽ hét lên điên cuồng, đột nhiên trên cơ thể hắn bùng nổ!
Ngay tức khắc, hơn phân nửa mọi người nghĩ đến Laladuri đang ở diễn trò đều ngây ngốc ngẩn cả người ra, đây là biểu hiện dũng sĩ Dida toàn lực bùng nổ sinh mạng, ở dưới trạng thái bùng nổ sinh mạng, tốc độ, phản ứng, lực lượng, đều đã được tăng lên, đây là chiến kỹ chỉ có dũng sĩ Dida mới có thể nắm giữ!
Đối phó với một nhân loại bé hạt tiêu, hơn nữa lại là nhân loại không dùng đếnr, đường đường là dũng sĩ Laladuri đứng đầu bộ lạc River lại dùng ra chiến kỹ của dũng sĩ!
Khôi hài sao?
- Diễn trò cũng có chút quá mức nha?
- Nhất định là, khẳng định là, ngươi xem xem, chiến kỹ chả dũng sĩ, người nào đều phải thành thịt nát, ngươi xem, tốc độ của tên nhóc kia cũng không có nhanh hơn bao nhiêu a, dưới chiến kỹ của dũng sĩ, còn không phải nhảy tới nhảy lui giống như vừa rồi hay sao?
- Nói cũng phải, chẳng qua…. Về phần tại sao? Không phải là bán một cái mặt mũi cho Lan Lăng mà thôi.
Cũng có người bắt đầu hoài nghi không phải đóng kịch:
- Không thể nào, nói đi nói lại, đây chính là người Dida, lại là dũng sĩ Dida, khi nào thì học được một bộ này? Tuy rằng bọn họ không ngu ngốc, nhưng mà không đến mức vũ nhục một lần chiến đấu a?
- Ngươi biết cái gì, ngươi đơn thuần mới đúng a!
Chỉ có điều, rất nhanh, âm thanh như vậy đã bị bao phủ.
Vương Tranh có lực lượng lớn như thế nào cũng không muốn va chạm ngay mặt, từ trình độ lực lượng của đối phương đi ước chừng đã muốn có thể phán đoán độ mạnh yếu của đối thủ. Quả thật có điểm kinh thế hãi tục, nhưng loại trình độ này muốn làm khó hắn vẫn là không được, so sánh với loại vô cùng to con lực lớn này, thích khách với vóc người thấp bé là khó đối phó nhất, điểm ấy ở trong huấn luyện Khô Lâu đã đã đưa ra đáp án tốt nhất.
Cảm nhận đã đến lúc, là thời điểm đã xong, thân thể hắn còn không rất thích hợp đánh lâu dài.
Laladuri đá ra một cước này, bởi vì phẫn nộ, mặc dù lực lượng gia tăng, nhưng tiết tấu chậm đi một ít, vốn tưởng rằng thất bạ igiống trước đó, lại thật không ngờ ở lúc này Vương Tranh lại dừng bước chân, nhất thời trong lòng mừng như điên, một cước này, nếu không đá chết tên nhóc này thì sẽ không cam lòng, chiến kỹ tăng thêm, toàn thân đều bùng nổ.
Thân hình Vương Tranh thoáng cái đã vượt qua, cũng mạnh mẽ ra tay trước, bước về phía Laladuri, đến trước người áp sát vào.
- Muốn chết!
Ttrong lòng Laladuri như nở hoa, hiện tại điều mà hắn không sợ nhất chính làcông kích, Vương Tranh nhảy tới nhảy lui mới làm cho hắn phiền lòng, trước kia gặp được mấy tên tùy tiện nhảy qua nhảy lại này nhưng tên này lại trơn trạch nhất!
“Rống”
Thu hồi một cước lại, thân hình vừa chuyển với tốc độ cực nhanh, đồng thời khóa chết vị trí của Vương Tranh, tay trái vòng ôm xuống phía dưới, tay phải như rồng rời hang thẳng về phía Vương Tranh, cao thấp trái phải, đều bị phong tỏa!
Vương Tranh bạo rống một tiếng, áp sát như tia chớp, đơn giản mà thô bạo!
Kháo Sơn Băng!
“Ầm”
Laladuri sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ cảm thấy từ đùi phải truyền đến một cỗ lực lượng mênh mông khổng lồ, giống như là bị robot Tanker ngay mặt hung hăng đá trúng, bất ngờ không kịp đề phòng, lực thắt lưng buông lỏng, nhất thời không thể duy trì tư thế chiến đấu, cả người đều loạn choạng ngã về một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.