Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 134: Ngộ đạo về gió (1)




Xa xôi ở hành tinh Titan Dida, đoàn người Vương Tranh đã đến bộ lạc River.
Dù Vương Tranh có chuẩn bị tâm lý nhất định, vẫn bị hoàn cảnh hoa mỹ tự nhiên này mê hoặc, đồng thời hắn cũng cảm nhận được nguyên khí nồng hậu ở nơi này, quả thực giống như cả người thấm vào trong nguyên khí.
Giống như Lan Lăng chỉ biết cảm thấy thần thanh khí sảng, cũng sẽ không có cảm giác nhiều hơn, nhưng mà Vương Tranh biết bí quyết Quy Nhất có phản ứng rất sâu sắc đối với hoàn cảnh nơi này, xem ra dùng không được bao lâu hắn có thể hoàn toàn khôi phục, sẽ tăng lên không nhỏ.
Dọc theo đường đi Laladuri đã bội phục quỳ rạp sát đất đối với Vương Tranh, người khổng lồ có lực lý giải rất cao, như thế giúp Vương Tranh giảm đi không ít phiền toái, ít nhất Laladuri là như thế này. Một số kỹ xảo cận chiến ở sau khi Vương Tranh làm mẫu vài lần đã có thể thông hiểu đạo lí, đồng thời còn có thể dựa vào hình thể của bản thân hắn để điều chỉnh, chỉ có thể nói Laladuri là thiên tài chiến đấu.
Nhưng mà cả ngày Laladuri cùng Vương Tranh đều ở cùng một chỗ quả thật có điểm khác loại, nhất là hắn bái một nhân loại là Ada, cũng làm cho nhóm người khổng lồ có ý tưởng khác. Có chút người cho rằng Laladuri đã mất đi dũng khí cùng tôn nghiêm của người khổng lồ, cũng may là Laladuri vừa mới đoạt được dũng sĩ trận chiến lớn, nếu không đã sớm đã có người phát ra khiêu chiến.
Nhưng mà dường như nhóm người khổng lồ cũng bắt đầu bảo trì khoảng cách cùng Laladuri, mà Laladuri cũng không có để ý chuyện này, hoàn toàn đắm chìm ở trong bầu không khí học tập.
Chỗ ở của Vương Tranh cùng Lan Lăng là nơi giành cho trí giả, nơi ở của trí giả có nhà gỗ, là bộng cây thiên nhiên , rất có hương vị tinh xảo còn hơn cả tay trời sắp đặt, mà người khổng lồ là ở trong các hang đá, hoặc là mặt phẳng đánh bóng ngoài trời, thân thể bọn họ hiển nhiên vô cùng cường tráng.
- Hai vị khách quý, một đường mệt nhọc vất vả, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đi thăm bộ lạc River chúng ta.
Calic nói.
- Có chuyện gì, các ngươi có thể tìm Lộ Lộ, nàng là con gái của ta.
Ngay tức thì một cô bé nhỏ nhắn đã đi tới, cái đầu cao chỉ có hơn 1m, nhưng mà có một đôi mắt to linh động, cũng không giống trí giả toàn là nếp nhăn khó tính, trên mặt mang theo một ít hoa văn hồng nhạt.
- Lộ Lộ, xin chào.
Lan Lăng cười vươn tay, Lộ Lộ nhẹ nhàng cùng Lan Lăng nắm tay, nhưng nàng đối với hiển nhiên càng có hứng thú với Vương Tranh.
Chờ Calic rời đi, Lộ Lộ đã muốn nhịn không được:
- Ngươi chính là nhân loại đã lừa gạt dũng sĩ đứng đầu của chúng ta?
Vương Tranh sửng sốt, nghĩ tới Laladuri.
- Chuyện này không xem như dụ dỗ a.
- Ngươi nhỏ yếu như vậy, tại sao có thể làm Ada của Laladuri, hừ, khẳng định là ngươi đãđùa giỡn âm mưu quỷ kế, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được.
Nói xong con bé này liền chạy vội đi ra ngoài.
Lan Lăng cười cười:
- Xem ra cô bé Lộ Lộ này thích Laladuri.
Vương Tranh ngẩn ngơ, Lan Lăng hiển nhiên biết Vương Tranh suy nghĩ cái gì:
- Đừng dùng quan điểm nhân loại đi đo lường người Dida có được không.
- Khụ khụ, ta chỉ là hiếu kỳ thôi.
Vương Tranh cũng hiểu được không thích hợp để tiếp tục đề tài này, có chút rất biến thái.
- Ta đi nghỉ ngơi, có chuyện gì đi nhắc ta, đừng chạy loạn, đừng gây chuyện, không phải tất cả người Dida đều hoan nghênh chúng ta.
Lan Lăng dặn dò nói.
Vương Tranh gật gật đầu, xoạc thẳng tay chân chỏng vó nằm ở trên giường, toàn thân thả lỏng, rất dễ dàng thân thể liền cùng hoàn cảnh chung quanh dung nhập thành một thể.
Ở địa phương khác, luôn cần tốn một đoạn thời gian mới hoàn toàn tiến vào, mà ở trong này, quả thực là tùy theo ý muốn.
Mà Laladuri lại vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn, rốt cục hắn đã tìm được một tòa núi đá thích hợp hắn.
Dọc theo đường đi, đến buổi tối, đội ngũ có thể nghe được tiếng “ Ầm Ầ”, đó là Laladuri liên tục tông cây cổ thụ, nhưng rể cây bình thường cũng không chịu nổi hắn nhiều lần đánh sâu vào.
Cái gọi là Kháo Sơn Băng, chính là loại chiêu miễu sát cần sử dụng ra hết toàn lực, thời điểm huấn luyện cũng như thế, nhất định phải dùng hết toàn lực, đồng thời phải chú ý hư thật phát động khí thế, cái gọi là hành văn liền mạch lưu loát, như hổ dữ xuống núi.
Lúc trước Vương Tranh không ưa thích cho lắm đối với loại phương thức tự ngược này , nhưng Laladuri hoàn toàn ngược lại, vô cùng hưởng thụ, Laladuri khá quen thuộc đối với địa hình bộ lạc River, đã sớm xem xét lựa nơi tốt lắm, hơn nữa vì cô gắng không quấy rầy những người trong tộc, hắn cũng lựa chọn một chỗ hơi có chút xa.
Nhưng mà bên tai mọi người vẫn có thể truyền đến âm thanh “ẦM Ầm” rất nhỏ, chẳng qua cũng không có mấy người để ý.
Mà ở dưới vách một tòa núi đá, Laladuri đang lần lượt đánh sâu vào, mỗi một lần va chạm đều là trời long đất lỡ.
Vương Tranh nghe âm thanh “Ầm Ầm” từ xa xa thì hiểu ý cười, hắn đã thu được một đồ đệ giỏi, đồ đệ đều cố gắng như vậy, hắn người làm sư phụ cũng không thể lơ là, vạn nhất bị đồ đệ vượt qua thì thật sự mất mặt, hơn nữa hắn cũng muốn mau chóng tích lũy năng lượng chiến đấu để làm Khô Lâu tỉnh lại.
Vương Tranh khoanh chân mà ngồi, làm từng bước vận chuyển bí quyết Quy Nhất, từ lúc nào không hay biết, ở chung quanh thân thể hắn hình thành một dòng khí mà mắt thường có thể thấy được đang từ từ chuyển động, dòng khí từ lỗ mũi Vương Tranh dũng mãnh đi vào, sau đó lại từ thân thể bốc hơi đi ra .
Bầu trời đã sáng ngời, Vương Tranh tự nhiên mà tỉnh dậy, mà người Dida tỉnh sớm hơn, đương nhiên Lan Lăng cũng sẽ không thức dậy sớm như vậy, nàng vẫn đang hưởng thụ bên trong giấc mộng đẹp.
Laladuri ngủ ở bên cạnh nhà gỗ của Vương Tranh, công vụ cụ thể với người Dida tự nhiên là sẽ thảo luận cùng Lan Lăng, không có quan hệ gì với Vương Tranh, Vương Tranh chủ yếu truyền thụ kỹ thuật chiến đấu cho Laladuri, hắn mới xem như là du khách chân chính.
- Laladuri, bộ lạc River các ngươi có bao nhiêu người?
Laladuri mang theo Vương Tranh du lãm bộ lạc River, chia làm khu vực sinh sống, khu săn bắn, khu huấn luyện, người Dida quy hoạch rất tốt.
- Ở trong khu vực này chúng ta xem như là bộ lạc lớn, có hơn 20.000 người
Laladuri rất là tự hào.
Hơn 0.000 đầu to, nếu đều tụ tập đến cùng nhau thì sẽ rất đồ sộ.
- Chúng ta có trưởng lão Mộc Sâm là sự kiêu ngạo của bộ lạc River chúng ta, hắn là một trong tám trưởng lão đứng đầu của hội đồng trưởng lão ở trên toàn bộ hành tinh Dida!
- Calic thì sao, hắn cũng là trưởng lão?
- Trưởng lão bộ lạc của chúng ta cũng là cách nói tộc trưởng của nhân loại các ngươi.
Trong lúc nói chuyện, một đám sinh vật kỳ quái như là con bướm bay qua, sau đó ở không trung lưu lại một rặng mây đỏ, lấp lóe rất là xinh đẹp.
Bạn học Vương bỗng nhiên cảm thấy bản thân có điểm hiếm thấy nên kỳ quái, ở trong Ngân Minh, không biết còn có bao nhiêu thế giới có được phong cảnh độc đáo như vậy, hắn thật sự là chưa từng thấy qua, sống lâu một chút có lẽ là chuyện không tệ lắm, không biết có có người chí hướng du lịch khắp toàn bộ hệ Ngân Hà hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.