Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 142: Trở về (2)




- Đúng vậy, loại xe này đã rất cũ, nếu ở địa phương khác, khoảng một giờ là đủ rồi.
Vài người ngồi cùng băng ghế với Vương Tranh, lưu loát trò chuyện tào lao, Vương Tranh cười nhẹ lắng nghe.
Thành Hạp Cốc, trên hành tinh Titan Dida là một trong năm thành phố lớn của nhân loại, dân cư ở khoảng năm triệu, chính phủ làm công tác thống kê, trên hành tinh Dida nhân loại chỉ có khoảng một triệu, kỳ thật đã vượt qua mười triệu, nhưng lại còn liên tục gia tăng thêm. Theo khai phá, sẽ có nhiều di dân hơn nữa đi vào, nơi này quả thật là một nơi xinh đẹp, chứa hơn mười triệu nhân loại cũng không thành vấn đề, mà từ tuyến đường hàng không sắp được mở ra cùng khai thác tài nguyên, hành tinh Dida sắp tới thời kỳ phồn thịnh.
Nhưng mà làm sao để phồn vinh cùng bảo vệ tài nguyên sinh thái cùng với giữ được quan hệ thân thiện cùng người Dida, là một vấn đề khó khăn đặt ra trước mặt nhà họ Lan cùng Ngân Minh.
Sở dĩ hiện tại hết thảy đều trông có vẻ tốt là vì về cuộc sống nhân loại cùng người Dida cũng không có nhiều trao đổi lắm, nhân loại ở trong thành thị của nhân loại, người Dida ở bên trong thiên nhiên rộng lớn của bọn họ.
Năm thành thị của nhân loại ở trên hành tinh Titan Dida chỉ gần như năm điểm hạt mè bé nhỏ.
Tiếp tục đi tới, tốc độ của xe việt dã bắt đầu chậm lại, từ từ lướt qua một cái trạm tiền tiêu của quân đội Ngân Minh, Vương Tranh nhìn thấy đỗ ở giữa trạm là hai robot.
Kiến trúc nhân loại ở bốn phía càng ngày càng nhiều, có kiến trúc quân sự, cũng có nhà xưởng dân dụng, thẳng đến xe việt dã đi vào đường hầm trong lòng đất, ở trong đường hầm, xe việt dã lại lần nữa tăng tốc, chỉ vài phút chạy như bay, rốt cục đến nhà ga xe việt dã trong thành Hạp Cốc.
Vương Tranh từ dòng người cùng nhau xuống xe, rộn ràng nhốn nháo trào ra nhà ga, bên ngoài là ngựa xe như nước, trên ngã tư đường các nghề dịch vụ vô cùng phồn vinh, người đến người đi, sinh ý rất tốt.
Trên quốc lộ, xe vận tải lui tới không dứt, nhưng ngay ngắn có trật tự, luôn tránh ra một đường trống không rộng rãi, mặt trên tuyến đường vẽ đầy màu vàng cảnh cáo, đó là robot tuần tra chuyên dụng thông báo, bất kỳ chiếc xe nào hay lý do gì khác, cũng không có thể chiếm dụng lằn đường này.
“Ầm Ầm Ầm”
Ba robot cùng hai chiếc xe bộ binh từ trên mặt tuyến đường chạy như bay mà qua, ở mặt trên robot có khắc huy chương Ngân Minh có thể dễ thấy được.
Vương Tranh đi đến ven đường, còn có xe taxi từ từ lướt qua, hỏi có muốn đi xe hay không.
Vương Tranh ngồi lên, báo ra địa chỉ muốn đi, lái xe ngẩn người:
- A, cậu bé, ngươi là binh lính?
Vương Tranh vừa gật đầu một cái, vẻ mặt lái xe liền tỏ ra tươi cười:
- Thật tốt quá, lần này không thu tiền, một hồi cho ta xem thẻ chứng minh quân dịch thì tốt rồi.
Vương Tranh cười:
- Ta còn chưa chính thức báo danh cũng có thể sao?
- Đương nhiên có thể, năm nay lại có thể nhiều kiếm một điểm tích lũy, hắc hắc, ta tính ở trong này an cư lập nghiệp, chờ kiếm được cũng đủ điểm tích lũy lại đi xin hộ khẩu công dân, một lần duy nhất lấy bất động sản cùng đãi ngộ đến tay.
- Nơi này tốt lắm hay sao?
Vương Tranh ngẩn người, hắn còn tưởng rằng Titan Dida hẳn sẽ không có người nào nguyện ý đến, ít nhất không lại ở chỗ này an cư, kiếm tiền thì cũng có thể.
- Được hay không sẽ tùy người, đừng nhìn ta là người lái xe taxi, thu nhập ở đây tốt hơn gấp mười lần ở quên nhà, à, trước kia ta là người Norton, hơn nữa mỗi một tháng còn có thể bằng điểm tích lũy để nhận tiền trợ cấp cùng vật tư, điểm tích lũy càng cao, trợ cấp càng tốt.
Tài xế xe taxi như mở ra hộp nói còn có điểm ngừng không được, trước kia nơi này không có người nào chịu đến, cho nên vì cổ vũ di dân nên Ngân Minh đưa ra một loạt thi thố. Nhưng gần đây phát hiện quặng năng lượng siêu trọng lực, cùng với mấy năm nay tích lũy các hạng mục kiến thiết vĩ mô, mười hai tuyến đường hàng hải đang được xây dựng. Làm cho hành tinh Titan Dida trước mắt trở thành hành tinh di dân mới được xếp vào top 10 ở Ngân Minh, làm cho rất nhiều gia đình mơ ước đãi vàng tràn ngập khát vọng.
Cây cối là chết người là sống, gia đình bình thường muốn thay đổi tình huống cuộc sống bình thường của bọn họ, di dân là một lựa chọn không tệ lắm.
Thoạt nhìn, mục tiêu của Ngân Minh không chỉ có là vì quặng khoáng sản, đồng thời cũng thật sự muốn kiến thiết hành tinh Titan Dida trở thành một hành tinh phồn vinh, lái xe miệng vẫn nhắc tới "Kế hoạch công dân ", chính là cái tiêu đề hấp dẫn di dân.
Xe taxi dừng lại, Vương Tranh xuống xe.
- Ta gọi là Vương Tranh, nếu chứng minh này có vấn đề thì lúc nào cũng có thể đến nơi đây tìm ta.
Nhân loại có phương thức chinh phục trâu bò nhất, nhưng mà dùng lượng người nhiều đến không đếm được chiếm lĩnh nơi này.
- Cấm khu quân sự, cấm tới gần!
Vương Tranh mới vừa đi đến trước cửa lớn căn cứ, đã bị hai gã vệ binh cầm súng ngăn lại.
“Vù”
Vương Tranh nghiêm đứng thẳng, làm một quân lễ tiêu chuẩn, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Ta là Vương Tranh binh lính liên bang hệ Mặt Trời, theo mệnh lệnh tiến đến căn cứ báo danh.
- Vương Tranh của liên bang hệ Mặt Trời? A, ngươi còn sống, đợi chút..
Hai gã vệ binh đều sửng sốt một chút, trong đó một người tiếp tục nhìn chằm chằm Vương Tranh, tên còn lại cũng là bước nhanh đi đến máy vô tuyến, liên lạc cùng cấp trên.
Rất nhanh, tên vệ binh kia mượn được bức họa vẽ truyền thần đã đi tới, mặt trên là hình chụp khuôn mặt Vương Tranh, sau khi xác nhận, binh lính mới gật đầu nói:
- Thật đúng là ngươi, đi thôi, ta mang ngươi đi tới chỗ báo danh.
Đi vào chỗ báo danh, thay đổi một gã quan quân béo giống như một thùng rượu tiếp đón Vương Tranh, nơi này cũng là nơi trú đóng của lãnh sự quán Ngân Minh trên hành tinh Titan Dida.
- Vương Tranh của liên bang hệ Mặt Trời?
- Đúng vậy, thưa trưởng quan.
Thiếu úy tuổi trung niên lười biếng đánh giá Vương Tranh:
- Ừm, theo ghi lại, ngươi ngồi phi thuyền vận chuyển bị giặc cướp không rõ thân phận đánh rơi đã bị ghi lại, tại sao ngươi lại có thể sống sót?
- Báo cáo trưởng quan, ta vẫn đứng ở chỗ của mình, chuyện khác cũng không rõ ràng lắm, thời điểm phi thuyền bị rơi, ta tìm được rồi khoang thuyền cứu hộ, tuy rằng bị đábắnnh trúng, nhưng cuối cùng rơi ở trên cây, mà cái mạng ta có vẻ lớn kẹt ở một chạc cây, bị thương nặng rồi được cứu, dưỡng thương tốt ta liền trở lại đưa tin.
Vương Tranh nói, cũng không có đề cập đến nhà họ Lan.
- Ha ha, không có việc gì là tốt rồi, thân phận đã được kiểm tra xong, ngươi có thể về đơn vị.
Thiếu úy Văn Tư không kiên nhẫn khoát tay, một binh lính đơn độc ai thèm quản ngươi sống hay chết, có thể đến hành tinh dưỡng lão này, không phải đắc tội người ta thì thì cũng là phế vật.
Vương Tranh làm quân lễ:
- Vâng, thưa trưởng quan.
- Tốt lắm, ngươi được phân phối đến tiểu đội thứ ba của trung đội Hồ Ly, đây là thẻ lính của ngươi, không thể để mất đi, đây là điều lệ chế độ ở căn cứ, cho ngươi một ngày để ghi nhớ hết.
Vừa nói, một bên mang theo Vương Tranh đi vào khu vực hậu cần.

er:line-break'>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.