Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 1: Ông trời là một đạo diễn tốt




Ở trong học viện quân sự vẫn có một bộ phận phản đối loại hoạt động làm sao nhãng học tập không đàng hoàng này , đương nhiên ngoài mặt là ủng hộ, theo năng lực cường đại dần, càng là đi lên trên, ảnh hưởng lại càng lớn.
……..
Bên trong quân đoàn Khô Lâu.
Một vị thành viên mới gia nhập khiến cho oanh động thật lớn, đó là đối thủ trong trận chiến vừa rồi, vị vua của bóng tối Johnson, hơn nữa sau khi mọi người biết được bối cảnh của Johnson lại tràn ngập tôn kính.
Ai cũng không nghĩ tai Johnson sẽ gia nhập, từ khi Rainbow bắt đầu gia nhập dường như mỗi người đều không có chuyện xưa giống nhau, mà điều này làm cho thành viên trong quân đoàn Khô Lâu tràn ngập niềm vui.
Johnson từ sau khi gia nhập vẫn là xuất hiện lần đầu tiên, đương nhiên là Khô Lâu cũng xuất hiện, bất quá Khô Lâu không ở đây, hắn lập tức bị vô số thành viên vây quanh, các loại tình cảm sùng bái giống như nước sông liên miên không dứt.
Tuy rằng là người thất bại, nhưng Johnson đã thắng được vô số tôn trọng, ở trong chiến đấu hắn đã biểu hiện đến cực hạn, huống chi hắn vẫn là người có thị lực kém, gần như mù rồi.
Rainbow cũng xuất hiện, tình huống của Johnson thì Rainbow rõ ràng, hắn đi thăm dò qua, vị Johnson này quả thật là cao thủ trong bộ đội đặc chủng, nhiệm vụ lần đó xuất hiện ngoài ý muốn, hắn phụ trách đoạn hậu, liền lưu thương thế không thể chữa khỏi như thế này.
Đương nhiên Rainbow cũng không cho rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi, chẳng qua chi phí rất tốn kém, quan liêu thứ này từ xưa đến nay vốn không có thay đổi qua, quan trọng là vô luận gặp cái gì thì ý chí cường đại Johnson vẫn cố định như cũ.
Điều này làm cho bản thân Rainbow là quân nhân vô cùng kính nể.
Không công bình mới là thế giới chân thực, oán giận, hèn nhát đều là kẻ yếu.
- Johnson, nói với mọi người cảm giác khi chiến đấu của ngươi đi, trong chúng ta ngươi một người ngươi là cách thắng lợi gần nhất.
Rainbow nói.
Phía dưới lập tức có người giống Johnson giới thiệu tình huống của Rainbow.
Johnson mỉm cười, so sánh với Johnson, Rainbow chính là đại biểu của thế hệ mới.
- Lần đó chiến đấu xong, kỳ thật ta suy nghĩ suốt một buổi tối, nhớ lại có tồn tại vài điểm giúp ta có thể giành được chiến thắng, nếu như ta bắt lấy một khả năng trong đó thì sẽ thắng.
Johnson nói, bên dưới lập tức vang lên một mảnh âm thanh nghị luận, trong trận chiến đó Johnson quả thật vẫn có vài trường hợp áp chế, ưu thế rõ ràng.
- Nhưng mà đến thời điểm sáng sớm, đầu óc của ta đột nhiên thanh tỉnh, thì ra từ đầu đến cuối, ngay cả một chút cơ hội ta cũng không có.
Johnson cười nói.
Quân đoàn Khô Lâu đã có được hơn 50.000 thành viên, cảm giác này không giống như là chiến đội, càng giống như là đoàn thể nói chuyện phiếm, nhưng không sao cả, Trần Tú bọn họ vốn là không có mục đích.
Lời nói của Johnson làm cho mọi người lặng ngắt như tờ, bởi vì ở vài trường hợp trên, Johnson áp chế phi thường lợi hại, đến cuối cùng Chiến Thần Số 1 đều tàn phế, nếu không phải lợi dụng địa hình, dường như liền xong đời.
Trần Tú nói ra nghi vấn mọi người, Johnson cười cười:
- Rainbow, nói đến mức độ này, ngươi hẳn là hiểu được.
Đây là vấn đề cảnh giới, Rainbow gật gật đầu:
- Ta có thể lý giải, lại không thể tin, xin lỗi, ta tra xét tư liệu của ngươi, ở trong hoàn cảnh bóng tối, CT có thể phát huy ra chín thành thực lực của ngươi, ta không thể tin sẽ có người tồn tại như vậy.
Johnson cười cười:
- "Ta cũng không thể tin, cho nên ta đến đây.
- Em Gái Lưu Manh, đừng trang bức, nói đơn giản chút để chúng ta có thể nghe hiểu được!
Diêu Ngả Luân quát lên.
- Đúng vậy, đừng nói đến chuyện chuyên môn, chúng ta nghe không hiểu!
- Rốt cuộc là sao, tồn tại với không tồn tại cái gì?
Rainbow cười khổ:
- Hoàn cảnh bóng tối là phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc mới có khả năng thích ứng. Ta xem đi xem lại quá trình chiến đấu, có chút nghi hoặc, vừa mới bắt đầu, động tác của Chiến Thần Số 1 cũng không phải rất lưu loát. Điều này nói lên Khô Lâu có chút không thích hợp đối với việc dùng robot tác chiến trong bóng tối, có thể đây là lần đầu tiên, hoặc là nói rất ít, nhưng mà rất nhanh hắn liền thích ứng, điều này nói lên bản thân hắn đã trải qua phương diện huấn luyện này, hoặc là nói thiên phú dị bẩm.
Johnson lắc đầu:
- Hắn đã trải qua huấn luyện, cho dù có thiên phú cũng phải trải qua huấn luyện nhất định, làm bản thân thích nghi bóng tối đến cái loại này tình trạng mắt mù lòng càng sáng. Kỳ thật trong bóng đêm thì ta có thể phát huy thực lực đến mười một thành, một người có ánh mắt tốt, ở thời điểm đối mặt bóng tối sẽ suy giảm thật lớn.
Khu vực quân đoàn chit chat người đến càng ngày càng nhiều. Đều bị trận thảo luận hấp dẫn này.
- Vậy các ngươi kết luận là cái gì?
Trần Tú hỏi.
Rainbow cười khổ:
- Nhưng mà vì kết luận không ra cho nên chúng ta mới rối rắm như thế, những người có thể thỏa mãn những điều kiện chiến đấu trên đều là chiến sĩ đứng ở trên đỉnh của thế giới này, sẽ không nhàm chán như vậy.
- Ở trên Địa Cầu dùng một bàn tay có thể đếm hết, những người này không có khả năng nhàm chán chơi ở đây.
Johnson bổ sung nói ra.
- Không, sẽ không phải là những người mà các ngươi nói, mọi người cố gắng nhớ lại vấn đề lần trước của Tiểu Mạt, phương thức trả lời của hắn không giống như người cao tuổi.
Diêu Ngả Luân bỗng nhiên nói, nắm chắc đối với chi tiết, bạn học Ngả Luân đánh rất chuẩn, rất hung hãn.
Cái loại hài hước nhẹ nhàng này. Càng giống như tuổi thiếu niên, chỉ là tính cách có vẻ cổ quái.
- Quan điểm này thì ta có vẻ tán thành, trong chiến đấu ta phát hiện nền tảng trụ cột của hắn rất vững chắc, ứng biến trong thực chiến cũng là hạng nhất, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều, càng giống như là người mới, mục đích chiến đấu càng giống như đang tích lũy kinh nghiệm.
Johnson nói.
Rainbow đột nhiên vỗ tay một cái:
- Ta cũng có cảm giác này, đây mới là chỗ đáng sợ nhất!
- Nhưng mà phương thức trưởng thành này có chút cực đoan, sơ hở cùng cực hạn của Chiến Thần Số 1 vẫn tồn tại khá nhiều, có một số thứ dựa vào kỹ thuật là không thể vượt qua, hắn để bản thân mình lâm vào tuyệt cảnh, rất dũng cảm, nhưng lại quá khó khăn.
Johnson lộ ra biểu tình phức tạp.
- Đúng vậy, đây là một loại thế, đồng thời cũng là một loại tự mình ám chỉ, có thể đây là một cái con đường để thành thần, nhưng mà khả năng. . .
Diêu Ngả Luân nói:
- Nhưng mà đến hôm nay, ta sẽ vẫn chờ đợi!
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy, sợ cái đếch gì, lão tử chính là kẻ mù quáng, nhưng mà tin tưởng, mặc kệ như thế nào!
- Ta cũng vậy, để cho Nai Con tên khốn kia đi gặp quỷ thôi!
- Hoặc là sống sót trong đê hèn, hoặc là luôn chiến đấu vĩnh viễn!
Thế giới càng lớn, chí hướng của mọi người lại càng nhỏ, lại càng khát vọng kỳ tích.
Nhân loại vì sao lại khát vọng mạo hiểm, ở trong các tinh vực chưa xác định tràn ngập khí tức tử vong, nhưng mà các nhà mạo hiểm vẫn người trước ngã xuống người sau tiến lên, chính là vì mọi người tin tưởng kỳ tích, khát vọng kỳ tích.
…….
Ở trong tiệm Internet Huynh Đệ, Nghiêm Tiểu Tô cũng đang nhìn, hắn cũng không có nói gì, nhưng mà không ngừng vung nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.