Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 20: Vận động viên chuyên nghiệp (2)




Ánh mắt Triệu Lăng Phong hiện lên một tia mất tự nhiên. Những nơi hắn đến, trung tâm của các cô gái khẳng định là hắn, thế nhưng Liễu Tình lại nhìn chằm chằm Vương Tranh một hồi lâu nha.
- Vương Tranh còn trẻ xúc động, thời điểm ở Thự Quang làm ra chuyện long trời lở đất. Từng được đưa lên báo chí của Thượng Kinh, đại khái chắc ngươi đã xem qua.
Triệu Lăng Phong nói, hắn quyết tâm bỏ Liễu Tình, mặc dù cô gái này quả thật không tệ, về phương diện khác cũng có thể đề cao giá trị mị lực của chính mình, bị cướp đoạt mới là thứ tốt, người cũng khác nhau, có Liễu Tình ở đây, hắn càng có thể hấp dẫn các cô gái khác.
Diệp Tử Tô hơi hơi nhíu nhíu chân mày:
- Lăng Phong. Chuyện quá khứ cũng đừng nói nữa.
Triệu Lăng Phong nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, hắn cũng không rõ ràng lắm tại sao Diệp Tử Tô lại cùng người như thế hỗn cùng một chỗ.
Liễu Tình nhất thời cũng không nhớ ra được.
Một bên có người đánh ra được một cú đánh bóng tốt, Lâm Hồi Âm lập tức vỗ tay:
- "Anh họ, em muốn nhìn anh chơi trò này.
Vương Tranh mồ hôi lập tức đổ xuống, loại trò này trước giờ hắn cùng Nghiêm Tiểu Tô không có tiếp xúc qua.
- Anh thật sự không biết, không có chơi qua trò này.
- Vương Tranh, không phải ta nói ngươi, tốt xấu chúng ta cũng là từ Thự Quang đi ra, nếu đã vào học viện Chiến Thần , cũng không thể ném đi mặt mũi trường Thự Quang của chúng ta, đến, trước tiên ta sẽ làm mẫu một chút.
Nói xong mang theo gậy bóng chày đi đến điểm đánh bóng:
- Tư thế là như thế này, chú ý tới cánh tay cùng cổ tay, phát lực phải liền mạch lưu loát, ánh mắt phải bắt được quỹ tích của bóng.
Triệu Lăng Phong làm động tác tiêu sái, quả thật là đạt tiêu chuẩn cao nhất ở trong sân tập này, khi còn ở trường PTTH Triệu Lăng Phong đã là loại hình học sinh ưa vận động, trị số gien cao, năng lực học tập cũng cao, thời gian nhàn rỗi cũng tham gia các loại hình thể thao, theo như lời của Nghiêm Tiểu Tô, người này trời sinh là kẻ gây tai họa.
Một quả bóng chày được bắn ra, Triệu Lăng Phong tiêu sái đánh ra một gậy, bóng bị đánh bay rất xa, góc độ rất tốt, lập tức khiến cho từng trận ủng hộ, xem ra hắn cũng là khách quen nơi này.
- Vương Tranh, ngươi tới.
Triệu Lăng Phong đưa gậy bóng chày qua.
Vương Tranh khoát tay:
- Ta hôm nay là bận tiếp khách, sẽ không chơi.
- Anh họ, anh như vậy làm sao có tán được được bạn gái, em ủng hộ anh, cố lên!
Sức mạnh của Lâm Hồi Âm còn lớn hơn so với Vương Tranh, khẽ đẩy một chút Vương Tranh, Vương Tranh chỉ có thể thuận thế tiếp nhận gậy bóng chày.
Triệu Lăng Phong đứng ở một bên, khóe miệng mang theo nụ cười khiêm tốn, trong lòng lại chờ Vương Tranh biểu hiện.
Thực cho là môn bóng chày đơn giản như vậy, hắn đã điều chỉnh tốc độ bóng bắn ra ở mức cao nhất, hắn đều lười chơi những trò đơn giản, bằng không sẽ tùy tiện đánh một quả bóng mà được mọi người chung quanh reo hò sao.
Nắm lấy gậy bóng chày, Vương Tranh bày ra một tư thế đánh bóng, dường như đây là bản năng, một bên ánh mắt của Liễu Tình cũng là sáng lên, bộ dạng này đúng là tương đối hoàn hảo.
“Vù”
Trong nháy mắt máy phát bóng bắn ra một quả bóng với tốc độ cao, ở nơi đây, trong mắt của những người khác là chuyện chỉ trong nháy mắt nhưng ở trong mắt Vương Tranh, lại quá chậm.
“Bốp”
Một tiếng bạo vang, quả banh bay về phía trời cao, xa đã không thể nhìn thấy.
Vương Tranh trong lòng lộp bộp một chút, đậu xanh, dùng sai lực, lỡ tay, xem ra tâm tính vẫn là không thể khống chế tốt, có chút nho nhỏ khoe khoang.
Chung quanh học viên đều im ắng, sau đó là một mảnh tiếng hoan hô,
- Có phải không đó, lần đầu tiên nhìn thấy đánh bóng mạnh đến như vậy!
- Anh bạn này chắc là tuyển thủ nghiệp dư đây!
- 100% là đến trường học chúng ta để tán gái!
- Tổ bà nó, phiền nhất là loại xâm lấn này !
Triệu Lăng Phong có chút xấu hổ:
- Ha ha, Vương Tranh vận khí không tệ a.
- Còn tạm được, đều nói người mới có vận khí tốt, quả nhiên là như thế này.
- Nếu hôm nay vận khí tốt như vậy, không ngại thêm hai phát nữa, cũng tranh chút danh tiếng cho trường Thự Quang của chúng ta!
Triệu Lăng Phong cười nói.
Vương Tranh vốn không muốn gây chuyện, chỉ là người này một chút cũng không biết tiến thối, thực cho là hắn rất nhàn rỗi không có việc gì tới nơi này tìm ngược a.
- Chơi thôi, khó có được cơ hội.
Sau đó liên tục ba bóng, Vương Tranh cũng không có khách khí, một bóng tiếp một bóng, đều là đánh mạnh tay, oanh đến toàn trường lặng ngắt như tờ.
- Quá Pro, tên này có phải là vận động viên chuyên nghiệp hay không!
Diệp Tử Tô cùng Lâm Hồi Âm thần sắc vui vẻ không chút dè xẻn mà vỗ tay, đối với Vương Tranh mà nói trừ phi là môn thể thao đặc biệt phức tạp, giống như loại này căn bản sẽ không thành vấn đề, chẳng qua là mắt và tay độ phải có độ chính xác mà thôi, đơn giản như đang giỡn.
Khuôn mặt Triệu Lăng Phong đen thui. Rốt cục không ở dây dưa vấn đề này nữa.
- Chị Tử Tô, chúng ta đi đến chỗ khác đi.
Hôm nay Lâm Hồi Âm là khách, nàng cùng Vương Tranh tự nhiên là tán thành.
- Tử Tô, giữa trưa ăn cơm đi, thương thảo một chút về chuyện tụ hội bạn học cũ.
Triệu Lăng Phong không muốn buông tha cho cơ hội này.
- Lần sau hãy nói, ta cùng Vương Tranh còn có chút việc, đi trước một bước.
Diệp Tử Tô nói.
Dọc theo đường đi, Lâm Hồi Âm à hứng thú dạt dào, bỗng nhiên tiến đến bên tai Diệp Tử Tô nhỏ giọng nói:
- Chị Tử Tô, em cảm thấy chị cùng anh Vương Tranh rất xứng đôi nha. Nếu cần để em giúp anh chị giật dây?
Diệp Tử Tô mặt đỏ lên:
- Chúng ta chỉ là bạn bè. Không phải loại quan hệ như em tưởng đâu
- Phải không, ở chỗ của em, các cô gái sẽ rất dũng cảm khi theo đuổi hạnh phúc. Bỏ lỡ thì không vãn hồi lại được.
Lâm Hồi Âm nói cứ giống như một bà cụ non.
Ở dưới sự khuyến khích của Lâm Hồi Âm, lại tiếp tục đi đến chơi trò chơi ở khu giải trí, quả thật trẻ con tuổi này ưa thích trò chơi, nhưng dường như nàng đang cố ý tạo cơ hội cho Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô vậy.
An Cát Lợi cách đó không xa giống như bóng với hình, vẻ mặt mê mang, loại trò chơi ngây thơ này, tại sao điện hạ lại có hứng thú?
Lâm Hồi Âm nhát gan, không dám chơi trò xe nhào lộn, lại mè nheo để cho Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô ngồi chơi để nàng nhìn xem.
Lẳng lặng đứng ở bên dưới, Lâm Hồi Âm đôi mắt to cũng đang chớp chớp suy nghĩ, thiếu niên này đại khái trong miệng người bình thường có thể xưng là vĩ đại, nhưng mà quả thật không thích hợp với chị nàng, quan hệ của hai người chỉ là gánh nặng cho cả hai bên. Nàng biết rõ cá tính của chị nàng, nhìn như thành thục, kỳ thật có điểm chấp nhất, nhưng nếu như Vương Tranh có bạn gái, có lẽ chị ấy sẽ buông tay.
- Ai nha, mấy người lớn này luôn làm cho người ta phải bận tâm.
Lâm Hồi Âm bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Tử Tô tuy xuất thân từ học viện quân sự, nhưng xe nhào lộn này vẫn quá khủng bố, nhất là dưới tình huống như vậy, theo bản năng nữ hài tử thường biểu hiện yếu đuối một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.