Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 5: Thần Mặt Trời (1)




Trương Như Nam biểu hiện trầm ổn nhất, trong ánh mắt của Mông Điềm có chút lóe ra, trong bốn người, nàng hiểu biết nhiều nhất đối với IG, Guth có lẽ là ủng hộ, nhưng chính bản thân hiệu trưởng lại không có tin tưởng gì.
Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Mông Điềm mở miệng:
- Huấn luyện doanh này vô cùng tàn khốc, bởi vì trước đó một lần, thành tích của hệ Mặt Trời ở IG chỉ xếp hạng 75, lúc này đây huấn luyện khẳng định sẽ càng thêm tàn nhẫn.
- Tàn nhẫn?
Trương Sơn nở nụ cười, tàn khốc còn có thể lý giải, tàn nhẫn từ này, có phải dùng hơi quá mức hay không?
Mông Điềm nhìn Trương Sơn liếc mắt một cái, nói:
- Trước đó một lần, huấn luyện doanh có một trăm mười một người tham gia, trên đường rời khỏi sáu mươi mốt người, trong số đó sáu mươi mốt người này bây giờ còn có hai mươi người còn nằm ở phòng bệnh bệnh viện đa khoa liên bang.
Trương Sơn khóe miệng giật giật, một năm rồi mà vẫn còn nằm viện?
- Một lần thành tích trước đó không tốt, lần huấn luyện này trình độ khẳng định lại tăng lên, có biết trong lịch sử hệ Mặt Trời có thể tiến vào top 20 là huấn luyện như thế nào không?
Lúc này Trương Như Nam cũng mở miệng nói, hiển nhiên nàng đã tìm qua, và cũng biết một chút.
Trương Sơn lắc lắc đầu:
- Không muốn biết, có đôi khi, không biết càng hạnh phúc.
Vương Tranh cười cười:
- Chú ý nhiều như vậy để làm gì, nhiều tinh anh như vậy, nghĩ đến chúng ta cũng không phải trọng điểm.
Ba người nhìn thoáng qua Vương Tranh, thời điểm người này không nên khiêm tốn thì hắn rất khiêm tốn, bất quá nghe hắn nói như vậy, vẫn là thoải mái một ít.
- Cũng phải, mục tiêu bị nướng khẳng định không phải chúng ta.
Mông Điềm mỉm cười.
Đối với việc từng trải qua địa ngục của Khô Lâu, Vương Tranh cảm thấy tháng ngày sắp tới có khổ hay mệt đến cỡ nào cũng giống như thiên đường xinh đẹp.
Ngày hôm sau, cầu không gian Thượng Kinh, khu vực Châu Á, chính giữa bất kỳ một thành thị nào đều không kiến trúc có thể so với cầu không gian càng thêm to lớn, cao tới một ngàn tám trăm mét, ngoại hình đồ sộ, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Một tòa tòa cầu không gian, thông qua dây kéo siêu dẫn dắt bay lên không rất nhanh rồi biến mất ở trong tầng khí quyển.
Toàn bộ quá trình vận hành, giống như là thang máy trong cao ốc, khác biệt ở chỗ cầu không gian chỉ có hai tầng, Trái Đất cùng thành phố không gian nằm trên cùng của quỹ đạo đồng bộ.
Phương pháp đi lên Mặt Trăng có hai loại giao thông. Loại thứ nhất là dành cho kẻ có tiền, trực tiếp thuê dịch vụ bao phi thuyền loại nhỏ, từ mặt đất cất cánh bay đến Mặt Trăng, rất tiện lợi nhưng giá xa xỉ.
Loại thứ hai là vô cùng kinh tế đỡ tốn tiền, cho dù là người thường cũng có thể đi được. Đi lên cầu không gian từ quỹ đạo đồng bộ đến thành phố không gian, sau đó lại thông qua thành phố không gian, từ tuyến tiếp theo tiến vào Mặt Trăng, vấn đề là cần trải qua rất nhiều kiểm tra.
Vương Tranh cùng Trương Sơn cùng nhau đi vào cầu không gian. Ở trong này có sẵn chỗ xoát thẻ giao thông, check xong là có thể đi lên cầu không gian.
Trên lưng của Trương Sơn là một cái bao lớn, bên trong là các loại đặc sản của Trái Đất.
Nhưng mà chỉ một lát, Trương Sơn lưng vác bao to mở to hai mắt nhìn, liền nhìn thấy Trương Như Nam đi tới, trên lưng nàng là một cái ba lô to lớn cao một mét.
- Xin lỗi vì đã đến muộn.
Mông Điềm từ phía sau đi tới, trái khế củaTrương Sơn nhảy lên nhảy xuống một chút, lần đầu tiên mới cảm thấy Trương Như Nam nổi bật hoàn toàn áp đảo Mông Điềm, hắn đều không thấy được Mông Điềm ở sau lưng Trương Như Nam.
- Là chúng ta đến sớm.
Vương Tranh cười cười.
- Đi thôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Tranh rời khỏi Địa Cầu. Tìm vị trí dựa vào cửa sổ ngồi xuống, liền lấy sự phục vụ cùng trình độ thoải mái mà nói, kỳ thật bên trong cầu không gian cùng tuyến giao thông công cộng trong thành thị không có bao nhiêu khác nhau.
Bất quá, thông qua cửa sổ, nhìn cảnh sát trước mặt càng ngày càng nhỏ, một loại tình cảm không đồng dạng tự nhiên sinh ra trong lòng.
Theo càng ngày càng xa cùng với sức hút của trái đất giảm đi, trang bị trọng lực trên thân cầu không gian vận hành phát ra âm thanh “ Vù Vù”, không ngừng cân bằng trọng lực đang dần dần nhỏ đi trên cầu, đây là cảm giác rời khỏi Địa Cầu.
Trương Như Nam lau sơ vị trí ngồi rồi đặt ba lô của nàng xuống, mở ra thấy lượng lớn đồ ăn vặt dạng thịt, như nói rõ với mọi nàng cường tráng là có nguyên nhân.
Cầu không gian đến thành phố không gian thuộc khu vực Châu Á, đám người Vương Tranh rời khỏi cầu không gian đi vào trạm không gian, từ cảnh quan bên cửa sổ, vô số vũ trụ như mở ra hai tay đón bọn họ. Một mảnh xanh thẳm ngay tại dưới chân bọn họ, đó là Trái Đất, loại đích thân cảm nhận này đánh sâu vào trí não của con người, tuyệt đối không phải nhìn qua tin tức ảnh chụp là có thể cảm thụ được.
Chỉ ngay lúc này mọi người đều không có tâm trí đi thưởng thức loại cảnh đẹp này, mà là nhanh hơn bước chân tới trung tâm vận chuyển hành khách trong thành phố không gian.
Thành phố không gian trên chỉnh thể cảm giác kỳ thật cũng không khác gì ở Địa Cầu, ngay cả trọng lực cũng đều nhân tạo bắt chước giống nhau như đúc. Bầu trời là hình chiếu mô phỏng có đủ trời xanh mây trắng, thảm thực vật trên mặt đất sung túc, hoàn cảnh tuyệt đẹp, khoa học kỹ thuật cùng xanh hoá hoàn mỹ dung hợp, đám người lui tới vội vàng, toàn bộ thành phố không gian tràn đầy một bầu không khí hiệu suất cao.
Trực tiếp đi vào tuyến tiếp tế Mặt Trăng, nơi này cách năm phút đồng hồ sẽ có một con thuyền tiếp viện cỡ lớn phóng lên Mặt Trăng, chỉ là muốn đi bằng tuyến tiếp tế, cần phải thông qua Mặt Trăng kiểm tra hộ chiếu xác minh thân phận, đối với bình dân mà nói, quá trình kiểm tra hộ chiếu cần đợi thời gian rất dài.
Chỉ có điều đối với học viên của học viện quân sự là có tư cách miễn kiểm.
Tuyến tiếp tế, giống như là xe đu dây, từ một đạo laser vĩnh viễn không tắt định vị ở vị trí Mặt Trăng, mà một con thuyền tiếp viện cỡ lớn ngay tại phía dưới tia laser này phi hành, đây là một tuyến đường hàng không đặc thù cố định mà bận rộn, phi thuyền khác không có sự cho phép bất luận tình huống hay thời điểm gì đều phải tránh khỏi tuyến tiếp viện này một trăm km.
Thời gian rất nhanh tuyến tiếp viện đến Mặt Trăng, 45’ sau, đám người Vương Tranh đến cảng không gian Mặt Trăng.
Ở cảng không gian Mặt Trăng đã có người chờ đợi bọn hắn, một nữ sinh tịnh lệ giơ lên tấm bảng:
- Hoan nghênh tuyển thủ Trái Đất IG.
- Xin hỏi các ngươi là học trưởng tới tham gia IG sao?
Nữ sinh nở nụ cười xán lạn, chào hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta là học viện Chiến Thần , xưng hô như thế nào đây?
Trương Sơn cười nói, vươn bàn tay to.
Nữ sinh nhẹ nhàng nắm một chút:
- Các vị học trưởng mạnh khỏe, ta là Mễ Tú thuộc học viện Ánh Trăng, phụ trách tiếp đãi, học trưởng của học viện Zeus cùng học viện Apollo đã đến rồi.
- Chúng ta cũng là học viên mới, không phải học trưởng, bạn học Mễ Tú dẫn đường đi."
Vương Tranh nói.
Mễ Tú cười ngọt ngào:
- Xin mời đi theo ta.
Cách đó không xa một chiếc xe bus đệm từ đang đợi, trên xe có dấu hiệu của học viện Ánh Trăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.