Tình Cờ Anh Đã Gặp Phải Em

Chương 80: Phiên ngoại:Hướng Mãn




Hướng Mãn nhớ rõ chính mình lần đầu gặp Mạc Lục lúc đó là đầu xuân tháng ba. Ở góc sân trường vài gốc hoa đào đang nở tươi đẹp, hắn nhìn cô gái ngồi ở dưới cây đào ấy trong lòng vừa động,không biết tại sao liền nhớ lại tình cảnh của nhiều năm trước.Năm ấy hoa đào nở cũng là đẹp như thế này, nhưng người kia có chút co quắp đứng ở dưới hoa nở nụ cười có chút xấu hổ. 1 cô gái đối diện giúp bạn chụp hình liên tục la hét:
“Xem cảnh xem cảnh, tư thế chỉnh lại xem chút, cười vui vẻ lên 1 chút…”
Nhưng là hai người giằng co nửa ngày ảnh chụp này cuối cùng vẫn là không có thành công bởi vì máy chụp ảnh đột nhiên hết pin.
Cô gái kia bĩu môi nói câu gì đó, sau đó hắn chỉ nghe thấy lời có vẻ tiếc hận:
“Thôi, lần sau đi.”
Hắn lúc ấy đoán chừng là quỷ nhập hồn, chủ động đi tới giơ lên máy ảnh trong tay mình nói với nàng:
“Nếu như không ngại lời anh giúp 2 em chụp!”
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt kia lập tức phát sáng lên,sau đó cô bé đối với hắn cười một tiếng:
“Kia, vậy làm phiền anh rồi.”
Cô gái tay cầm máy ảnh kia, nhìn hắn cực kỳ phòng bị trừng mắt như đang thấy 1 người ngoài hành tinh.
Cuối cùng vẫn là bị lôi kéo, chụp chung vài tấm hình. Sau đó, hắn lần đầu tiên có chút co quắp mở miệng hỏi:
“Có thể nói cho anh biết phương thức liên lạc của em sao? Đến lúc đó chờ hình rửa xong anh gửi cho em.”
Người kia vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh vóc dáng thấp hơn đi lên trước bám vào lỗ tai bạn bên cạnh nói:
“Mặc dù vóc người này rất phong nhã, nhưng là hắn đối với cậu có mưu đồ, cậu ngàn vạn lần đừng đem địa chỉ nói cho hắn ta biết!”
Thanh âm không lớn lại đủ để cho hắn cũng nghe thấy. Bị nói trúng tâm sự mặc dù mặt ngoài rất trấn định, kỳ thật lòng bàn tay đã sớm khẩn trương toát mồ hôi.
Cô bé kia nhưng tựa hồ nghiêm túc suy tính một phen cuối cùng lưu lại 1 cái hòm thư để hắn trực tiếp đem ảnh chụp gửi vào hòm thư của mình. Hắn đối với này đáp án này coi như hài lòng, dù sao còn nhiều thời gian sau này có cơ hội.
Mấy ngày sau, hắn đem ảnh chụp gửi cho nàng. Nàng chỉ đáp lại hai chữ: cám ơn.
Về sau, hai người càng lại cũng chưa từng gặp mặt qua. Cho đến sau kì thi tốt nghiệp trung học hắn bên ngoài trường thi nhặt được giấy báo thi của cô bé kia. Hai người lưu số di động 2 bên cuộc thi sau khi kết thúc, cô bé thỉnh cùng hắn đi đồ gì đó hắn vui vẻ đáp ứng. Này sau gặp mặt dần dần nhiều hơn.
Sau đó không lâu, đại học gửi giấy báo nhưng biết được hai người đều thi đậu đại học cô bé cao hứng cho hắn một cái ôm. Nhưng là cô bé vĩnh viễn sẽ không biết rõ hắn sở dĩ thi trường đó hoàn toàn là trong lúc vô tình nghe được cô bé nói muốn thi vào đó. Bằng không với bằng thành tích của hắn hoàn toàn có thể lựa chọn đại học tốt hơn.
Tại trong đại học xa lạ bọn họ bởi vì quen nhau thường xuyên sẽ chỗ cùng một chỗ cho nên liền một cách đương nhiên cùng ở một khoa. Hàng năm hoa đào nở rộ, hắn sẽ mang theo máy chụp giúp thay cô bé chụp ảnh lưu niệm. Chỉ tiếc thời gian trôi mau hắn cùng với nàng chung quy là hữu duyên vô phận.
Nàng khi học đại học năm thứ ba đã ôm ấp và yêu người khác, lưu lại lý do là: “Tuổi trẻ khi ấy còn ít tuổi nói yêu sở dĩ là do mếm mộ lâu rồi trôi qua có điểm phai nhạt. Anh chính là bằng hữu là tri kỷ của em, lại không thể trở thành người yêu.”
Hắn dù phải trôi qua khó khăn vẫn là lựa chọn buông tay.
Chỉ là hàng năm hoa đào nở rộ hắn vẫm mang theo máy chụp ảnh đi chụp ảnh lưu làm kỷ niệm.
Chỗ đó lại thành mảnh đất mà hắn luôn nhớ lại.
Vì vậy hôm đó hắn nhìn cách đó không xa 1 cô gái đắm chìm trong một trận mưa cánh đào rơi len lén đem cảnh nhắm ngay cô gái đó chụp.
Giữa bọn họ lần đầu tiên gặp nhau nhưng thật ra là ở chỗ này. Mà lần đó ở thư viện xem như là lần thứ hai.
Khi ngón tay của hắn không cẩn thận va chạm vào tay nàng trong chớp mắt, trên mặt nàng vẻ mặt thất kinh cực. Hắn hướng nàng áy náy cười cười xoay người rời đi. Cơ hồ là chạy trối chết.
Hắn một lần cho là mình đối với cô bé những tổn thương qua lại kia chưa tiêu tan lại thì ra là không có….
Lại một lần nữa nhìn thấy cô ấy là ở trong phòng làm việc Dương giáo sư. Nàng buông xuống khuôn mặt nhu thuận ngồi ở một bên chờ Dương giáo sư trở về. Không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hắn viết chữ sột soạt. Hắn ngược lại phát giác nàng thỉnh thoảng ánh mắt nàng thi thoảng liếc tới do dự mấy giây cuối cùng không có mở miệng.
Trong những ngày kế tiếp, hắn luôn gặp phải nàng.
Có đôi khi, bên cạnh có người trông thấy chạm mặt đi tới nàng, cũng sẽ trêu ghẹo nói:
“Sư muội, thật là trùng hợp!”
Nàng luôn uốn lên mặt mày cười đáp:
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Nhưng là không có ai biết cái gọi là trùng hợp này ngoại trừ mấy lần lúc ban đầu còn lại thực tế tất cả đều là hắn cố ý làm thế.
Hắn phát hiện mình luôn thích nhìn nụ cười trên mặt nàng. Hắn đã từng rất mâu thuẫn trong lòng hắn rõ ràng hiểu bọn họ vẫn chỉ là quen biết, nhưng là trong nhà sách trong lúc vô tình trông thấy cô bé lúng túng hắt xì lại bắt đầu vu tâm không đành lòng quan tâm nàng.
Bọn họ ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với nhau một đôi lời nhưng cũng không nói quá nhiều. Có một lần nàng muốn mượn sách trong nhà sách không có, hắn liền đem cuốn sách mình mua cho nàng. Nàng có chuyện thỉnh giáo hắn luôn cực lực giải đáp. Nhưng là rất kỳ quái quan hệ của hai người không xa cũng không gần, người quen hay bằng hữu, so với người xa lạ thân cận hơn vài phần.
Quan hệ như vậy cho đến khi nàng đến dưới túc xá tìm hắn lúc bị đánh phá.
Đêm đó hắn cúp điện thoại vội vã mặc áo khoác chuẩn bị xuống lầu.
Bạn cùng phòng Tôn Vĩ lập tức bát quái gom góp đến, nháy mắt ra hiệu nói:
“Ơ, ta vừa rồi mơ hồ thoáng nhìn thấy dưới đó đứng có một cô nương, không phải là người gọi điện thoại này đi?”
Hắn ngay lúc đó phản ứng là khiêu mi:
“Cậu chừng nào thì học được biết trước rồi?”
Tôn Vĩ cười hắc hắc:
“Lại là 1 người ái mộ cậu đi?”
Hắn không để ý, xoay người đi ra phòng ngủ. Sau lưng truyền đến Tôn Vĩ cười mờ ám:
“Huynh đệ, ta phỏng đoán lại là đến tỏ tình, thổ lộ ta không sợ nhưng ngàn vạn lần chớ giống như việc trên diễn đàn trường chúng ta ‘cá cược thua rồi tỏ tình’ đó.”
Đi xuống lầu hắn liếc mắt liền nhìn thấy nàng ôm hai tay đứng dưới tàng cây ăn mặc áo khác dày ngây ngốc đang run rẩy.
Hắn không khỏi nhíu mi hướng nàng đi tới.
Biết rõ không có gì chuyện lớn hắn muốn đi, nàng lại giữ chặt chính mình động tác quen thuộc làm cho thân thể hắn cứng đờ. Hắn tức giận với mình có gì đó không tốt, ánh mắt không khỏi lạnh vài phần khẩu khí cũng có chút bất thiện.
Sau đó hắn đã nhìn thấy nàng cắn môi nói:
“Hướng sư huynh, em là tới tìm nanh để tỏ tình.”
Hắn vốn là bởi vì ngữ khí của mình đối với nàng có phần áy náy, nhưng nghe nàng nói là tỏ tình sau trong khoảnh khắc vô ảnh vô tung biến mất. Đáy lòng toát ra câu chuyện trên diễn đàn trường hôm nay : “Đánh bài thua phải đi tìm một học trưởng để tỏ tình” trong nháy mắt đó cảm giác như hóa thành hư ảo.
Hắn…Chẳng biết tại sao một cỗ lửa giận “Vụt” xuất hiện, thanh âm lạnh lạnh lạc băng cự tuyệt, thậm chí là nghiêm nghị quát lớn sau liền xoay người rời đi.
Nhưng là hắn đi cũng không tính rất nhanh. Có lẽ là trong vô thức, hi vọng nghe được nàng giải thích…
Ngày kế hắn cố ý chú ý topic tiếp sau vụ đó thập phần kinh ngạc chứng kiến chủ topic nói bởi vì không có can đảm cho nên thôi tỏ tình bởi vậy bị các bạn cùng phòng gõ cho một trận.
Hắn từng muốn tìm cơ hội xin lỗi, hay hoặc là âm thầm mong đợi nàng sẽ lần nữa tìm đến hắn. Nhưng mà cho đến hắn hoàn thành nhiệm vụ dạy thay, trước khi rời đi Mĩ hắn không có tìm được cơ hội thích hợp mà nàng cũng không có lần nữa tới tìm hắn.
Vì vậy, cái tâm trạng buồn có chút hồi kia liền lại một lần nữa từ từ quay về yên lặng.
Khi đó, bóng dáng nàng đã có chút ít phai nhạt. Cho nên hắn cho rằng, nàng và hắn cuối cùng cũng sẽ như thế. Khi đó mặc dù tiếc nuối nhưng cũng không hối hận.
Cuộc sống nước ngoài do lúc ban đầu không hợp đất, thời tiết, nhưng càng về sau thích ứng được, hắn dùng thời gian gần một tháng. Đợi đến hết thảy đều ổn định lại hắn mới giật mình thấy thân ảnh kia vẫn cố chấp chứa ở trong đầu không chịu tản đi.
Rạng sáng, hắn nhìn ánh trăng tại xứ người đột nhiên có xúc động muốn gọi điện thoại. Chỉ là quay số điện thoại sau trong chớp mắt lý trí làm cho hắn lựa chọn kết thúc trò chuyện.
Có 1 ngày hắn tại QQ Tôn Vĩ bạn cùng phòng trước kia nói chuyện phiếm, đề tài từ hỏi thăm hai bên không biết tại sao liền hàn huyên tới game.
Tôn Vĩ tự dưng phát cái mặt bừng tỉnh đại ngộ:
“Lão Hướng, ta rốt cục nhớ tới Trăng sáng chiếu mương máng ai rồi!”
Khi đó hắn đã có một đoạn thời gian không có chơi game, nhưng mà nghe được Tôn Vĩ nói đến đồ đệ của mình, hứng thú cũng bị câu dẫn ra. Tôn Vĩ lại đột nhiên lời nói xoay chuyển húc đầu liền hỏi:
“Còn nhớ rõ Mạc Lục sư muội không? Học muội rất xinh đẹp, học tập, gia thế đều tốt ấy!”
Hắn gõ 1 đoạn, cuối cùng ngẫm lại lại xóa bỏ, cố làm ra vẻ bình tĩnh trở về một chữ:
“Ừ.”
“Ngày hôm qua ta gặp bạn gái trước, cô ấy đột nhiên hỏi ta về chuyện của cậu và sư muội. Ta nói cậu cùng sư muội trong lúc đó có thể có chuyện gì . Cô ấy mắt trắng nhìn ta, vô cớ mắng ta sau đó lắc lắc đầu nói hai người không có cùng một chỗ thật sự là thật là đáng tiếc. Cô ấy lộ ra nói trước Mạc sư muội âm thầm hướng nàng hỏi thăm về tên ID của cậu trong Phong vân OL, sau đó đăng kí một tên là Nước biếc người ta quấn để đến gần cậu hơn, bất quá nghe nói cậu không thích nói chuyện với người lạ, cho nên cô ấy lại đăng kí 1 acc khác tên ‘Trăng sáng chiếu mương máng’ . Hai người rõ ràng đã trở thành thầy trò, cô ấy nói sư muội thầm mến cậu ước chừng hơn hai năm còn nói là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được…
“Cô ấy nói xong lời cuối cùng đề tài lại chuyển tới trên người ta, nói cái gì trước nàng rõ ràng có đã nói với ta chuyện này còn nói cái gì may mắn trước cùng ta chia tay chứ… Ta thật sự là đau lòng a…”
Tôn Vĩ vẫn còn thao thao bất tuyệt, hắn mặc dù trầm mặc nhưng trong lòng đã là sóng biển xoay tròn.
Lần đầu tiên trong đời hắn bắt đầu đối với quyết định mình làm hối hận.
Chỉ là đợi hắn vào trò chơi lv của acc Trăng sáng chiếu mương máng vĩnh viễn dừng ở lv đó. Giữa hắn và nàng vẫn như cũ là thầy trò, lại không trở về trước.
Hắn vọng tưởng bắt đầu lại.
Vì vậy hắn lập 1 acc gọi là Cực đêm… Đêm đến mức tận cùng cuối cùng sẽ sáng
Đến tảng sáng.
Chỉ tiếc không như mong muốn những thứ kia vật đổi sao dời quay đầu lại phần lớn thành quấy rầy. Cho dù về sau bọn họ lại đang ở cùng một quốc gia, nàng đã trong lòng có chủ. Mà người nọ sẽ không thểlà hắn.
Nàng từ đó thành 1 vết thương trong lòng, sẽ để lại sẹo.
Nàng kết hôn ngày hôm đó trên bầu trời bay mưa mù mịt.
Hắn che dù, xa xa nhìn qua cửa khách sạn khuôn mặt tươi cười chú rể cô dâu tiếp khách. Nàng cười thật ngọt ngào, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trời mưa làm mờ đi cái nhìn những vẫn không thể che hết hào quang động lòng người. Bên cạnh nàng người kai luôn đứng cạnh nàng, thay nàng ngăn trở gió mưa bên ngoài. Hai người ngẫu nhiên sẽ không coi ai ra gì thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, chọc cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Hắn nhớ tới ở nước ngoài, hắn cùng với người nam nhân kia tại quán cà phê nói chuyện 1 lần.
“Mỗi người đều có đã từng nhưng vậy thì thế nào? Tôi là hiện tại của cô ấy, cũng là tương lai của cô ấy. Tôi không biết 1 cái dài như thiên trường địa cửu, cũng không biết cả đời xa bao nhiêu… nhưng tôi sẽ cùng đi cùng cô ấy trên con đường sống. Mỗi một lần trên đường về nhà, tôi cũng sẽ ở bên cạnh nàng vĩnh viễn sẽ không làm cho nàng 1 mình cô độc đi về phía trước.”
Ánh mặt trời chiếu tới khuôn mặt kiên định tự tin của người nọ. Hắn biết rõ, chính mình chỉ có thể là đã từng.
Mưa dần dần ngừng, hắn thu cái ô xoay người chuẩn bị rời đi chợt bị 1 vật sau lưng phóng đại làm giật mình.
Cô gái một nhúm tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt như nước trong veo thẳng tắp nhìn chằm chằm nhìn cửa khách sạn. Bởi vì hai bên rời đi gần nhau, hắn thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nàng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, cô gái không để ý, vẫn nhìn xem chú rể, cô dâu lầm bầm lầu bầu:
“Ừ… Kim Đồng Ngọc Nữ rất xứng đôi.”
Hắn không nói, muốn lướt qua nàng rời đi chợt bị giữ chặt vạt áo.
“Này, Hướng Mãn, anh không vào ăn đi, mất công cho tiền vào phong bì thế thật uổng phí? Đi cùng không? Em vốn còn muốn anh dẫn em vào đây.”
“Cô là?” Hắn nhíu mày, tìm khắp đầu cũng không có ấn tượng.
Nàng bỗng dưng trợn tròn một đôi con mắt:
“Không thể nào? Anh rõ ràng không nhớ rõ tem sao? Rất nhiều năm trước…Dưới cây đào… anh không phải là còn giúp bọn em chụp ảnh sao?”
” Là em…” Hắn tựa hồ có chút ấn tượng, lại vẫn có chút không xác định.
Cô gái vung tay múa chân nói năng lộn xộn:
“Em là em. Em là Hạ Tiểu Miêu có ấn tượng gì không?”
Hắn vẻ mặt mờ mịt làm cho nàng nhịn không được nhụt chí, cuối cùng chỉ đành phải uể oải hỏi:
“Anh… anh còn nợ em một bữa cơm nhớ rõ không? Lúc ấy bạn kia cùng một chỗ sau từng nói muốn mời em 1 bữa coi như em gián tiếp là bà mối ! Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, chúng ta bữa cơm này đợi chừng chín năm rồi…”
Hắn ngẩn người, từ từ đem vẻ mặt ủy khuất của cô gái trước mắt cùng nha đầu trừng mắt với hắn năm liên hệ tới, vốn là mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng thêm một chút nhu hòa.
“Hạ Tiểu Miêu, đã lâu không gặp.”
“Hừ!”
“Em học trường gì nhỉ? Tốt nghiệp chưa?”
“Hừ!”
“Có để ý hay không cùng anh đến ăn mừng cho bọn họ không?”
“Hừ!”
“Thật sự không đi?”
“Hừ!”
“Đã như vậy,kia bữa cơm này đành phải trả lại sau rồi.”
Hắn giả vờ phải đi nàng đột nhiên thoáng cái nắm cánh tay của hắn, ăn vạ nói:
“Em đói bụng rồi! Bất quá này này không thể tính, em vẫn là nợ em 1 bữa!”
Hắn nhớ tới những chueyejn khi còn trẻ kia…
Trải qua cùng cô gái trước mắt này giằng co thời gian, đột nhiên có chút hoan hỉ vươn tay bắn ra 1 cái trên trán trơn bóng của nàng. Quả nhiên bên tai lập tức truyền tiếng bất mãn cùng kháng nghị.
“Này.. Hướng Mãn em cho anh biết đừng tưởng rằng anh cao em cũng không thể bắn trở về! Nữ nhi báo thù mười năm không muộn! Em hiện tại đại nhân đại lượng, không so đo với anh… Một ngày nào đó em sẽ bắt nạt lại…”
“Ừ, anh chờ.” Khóe miệng của hắn dãn nhẹ, mở ra bước chân mang theo nàng tới hướng cửa chính khách sạn đi đến.
Lời chúc phúc từ trong miệng nói ra đồng thời hắn ở trong lòng nhẹ nói tạm biệt.
Từ nay về sau đường dài có lẽ rất khó để quên, nhưng nhất định sẽ có ngày nào đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.