Buổi sáng khi Lưu Sắt Sắt tỉnh dậy thì vẫn thấy mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của Dương Quang Thành, cô không quá ngạc nhiên với cảnh tượng này, nhưng ngạc nhiên ở chỗ là anh tỉnh giấc rồi còn cô thì mới tỉnh... Lúc này gương mặt của Lưu Sắt Sắt có chút khó coi, cô muốn đứng dậy rời khỏi giường nhưng anh lại ôm chặt, sau đó lại thấp giọng nói:
- Vợ ơi, Thành Thành khó chịu quá.
Đến đây Lưu Sắt Sắt cũng nhìn anh, nhưng gương mặt của anh không có đỏ, sờ lên cũng chẳng thấy nóng, nếu vậy thì khó chịu cái gì chứ? Còn chưa đợi cô lên tiếng hỏi Dương Quang Thành đã nắm lấy tay của cô, đặt xuống hơi không nên chạm đến nhất, gương mặt ngây thơ còn bày ra vẻ khó chịu, nói:
- Vợ ơi, Thành Thành khó chịu.
Lưu Sắt Sắt đỏ mặt, ôi mẹ ơi cứu tui với, tại sao tui lại sống với một tên ngây thơ đến mức muốn phạm pháp như vậy hả? Anh có biết làm như vậy là đang ép cô phạm pháp hay không hả?
Ủa mà đâu có phạm pháp gì ta... Chỉ là Dương Quang Thành hơi ngốc chút thôi, chứ anh đủ tuổi mà nhỉ? Hầy da, chắc cô nghĩ nhiều rồi.
Khi này Lưu Sắt Sắt lại nhìn anh, sau đó nhíu mày nói:
- Để tôi gọi Hồng Khang Lâm giúp cậu.
Dương Quang Thành liền ôm chặt lấy Lưu Sắt Sắt, còn cọ cọ vào cổ của cô, có chút nũng nịu, nói:
- Không được, Lâm Lâm nói chỗ này không ai được thấy ngoài vợ hết á. Vợ... Giúp Thành Thành đi.
Lưu Sắt Sắt bây giờ muốn tu nhưng tu không đặng đây mà, vốn dĩ cô không muốn làm vấy bẩn cái đứa ngốc này, nhưng đây là do chính miệng Dương Quang Thành mời gọi cô đấy nhé! Đừng có trách cô à nha!
- Dương Quang Thành, cậu có biết như vậy là có ý gì không hả?
- Biết, Lâm Lâm có nói mà. Cái gì nhỉ... Hửm... Hừm... Tạo em bé... Đúng rồi! Thành Thành và Sắt Sắt tạo em bé nha?
Cơ miệng của Lưu Sắt Sắt kịch liệt co giật, thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi, cô chỉ mới giao Dương Quang Thành cho Hồng Khang Lâm có một ngày thôi mà? Rốt cuộc cái tên điên đó đã dạy gì cho con nai tơ này vậy? Còn biết là "tạo em bé" nữa chứ? Đúng là bị dạy hư mất rồi! Cô vốn dĩ không nên để anh ở nhà với tên thần kinh kia mới đúng, thật là điên mới tin tưởng Hồng Khang Lâm mà!
- Dương Quang Thành!
- Vợ à... Vợ quát Thành Thành...
Ôi thôi bỏ mọe rồi, cô quên rằng tên này không giống với mấy tên nam nhân ở hẻm Dụ Ngôn này, anh là một chủng loại dễ bị tổn thương, lại hay rơi nước mắt... Mà cứ hễ nước mắt anh rơi là thôi trò chơi kết thúc, cô phải thua anh rồi chứ sao bây giờ.
- Không có quát, là gọi tên, là gọi tên đó!
Đến đây Dương Quang Thành còn bày ra dáng vẻ ấm ức, nói:
- Vợ gọi tên người ta nhẹ nhàng hơn không được sao?
Lưu Sắt Sắt cũng bất lực rồi đành phải xin lỗi chứ biết sao giờ? Cô đâu có nói gì được với tên ngốc đầy mong manh, yếu đuối này chứ? Đương nhiên khi Dương Quang Thành nhận được lời xin lỗi thì anh đã rất vui vẻ, còn ôm cô rồi hôn lên gương mặt của cô, cười như ngốc, nói:
- Thành Thành tha lỗi cho vợ á.
Ừ, chắc cần... Bây giờ ví dụ mình đừng tha lỗi rồi mình dọn ra khỏi nhà có được không? Chứ tui mệt quá à, làm nhiều cái thấy mệt ghê... Tui là nữ đó, mà tui tưởng đâu tui cầm nhầm kịch bản nam chính không á trời!
Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, khi này Dương Quang Thành lại nhỏ giọng nói vào tai của cô, anh còn dịu dàng hôn lên tai cô, nói:
- Vợ giúp Thành Thành đi.
- Dương Quang Thành!
- Vợ lại quát người ta... Vợ không thương người ta...
Tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, cái này có thiệt sự là "vợ chồng" không vậy? Không ấy mình làm "mẹ con" đi được không, coi bộ làm mẹ con được hơn đó. Chứ Lưu Sắt Sắt quá mệt mỏi rồi.
- Không có quát mà.
- Vậy vợ hôn hôn Thành Thành đi.
Gì khôn vậy cha? Rồi là ngốc thiệt hay giả ngốc vậy? Sao Lưu Sắt Sắt nghi quá nè... Chứ có tên ngốc nào mà khôn vậy không chứ? Đáng ngờ lắm nha.
- Không hôn.
- Vậy là vợ không thương Thành Thành rồi.
Còn tưởng Dương Quang Thành sẽ tổn thương đúng không? Sẽ ấm ức đúng không? Sẽ khóc lóc tỉ tê đúng không?
Sai rồi, anh còn rất hào hứng ôm chặt lấy Lưu Sắt Sắt, còn cười rất vui vẻ, nói:
- Nhưng không sao, vợ không thương Thành Thành, nhưng Thành Thành thương vợ nhất.
Nói xong thì Dương Quang Thành còn hôn *chụt, chụt, chụt* mấy cái lên mặt của cô, lên trán, lên má phải, má trái, lên mắt, mũi, cằm, cuối cùng là hôn lên môi của cô.
Nhưng nụ hôn thoáng qua đâu có đủ để thỏa mãn một người thanh niên sức lực sung mãn chứ? Anh càng hôn càng nhiệt huyết, cuối cùng vẫn là đem Lưu Sắt Sắt đè dưới thân rồi khóa chặt môi cô lại, bắt đầu hôn lấy hôn để.
Lưu Sắt Sắt cảm thấy bản thân như con lừa vậy, cô thấy tên Dương Quang Thành này có lúc rất ngốc, ngốc đến mức khiến cô đánh chết anh, nhưng có lúc lại không ngốc nữa... Làm những chuyện không nên làm lại rất giỏi, ví dụ như hôn chẳng hạn!
Có khi nào cô bị lừa mà cô không biết không ta?
#Yu~