Cả Dương gia và Dương Quang Thành đều biết cha mẹ của Lưu Sắt Sắt đều qua đời rồi. Mà một câu nói này của cô lại không đầu không đuôi, làm họ tưởng rằng Lưu Sắt Sắt muốn đi tìm nghĩa là muốn chết với họ chứ.
Ngay lập tức anh liền ôm chặt lấy cô, cơ thể cũng bắt đầy run rẩy có chút sợ hãi, nói:
- Vợ… Em nói gì vậy?
- Em… Em chỉ muốn… Em…
- Vợ đừng có nói linh tinh.
Một câu nói của Dương Quang Thành làm cho Lưu Sắt Sắt tỉnh lại luôn, cô có nói gì đâu mà linh tinh chứ? Sau đó cô còn quan sát sắc mặt của mọi người có mặt ở trong nhà, thấy mặt ai cũng tái mét vì lo sợ, có người còn chấp tay trước ngực, nước mắt rưng rưng nhìn cô nữa… Ê khoan nha, ý là cô chỉ muốn đi thắp hương cho cha mẹ thôi mà? Những người này nghĩ gì thế?
- Thành Thành?
- Sắt Sắt, anh không muốn em suy nghĩ lung tung đâu, em còn có anh mà, chúng ta còn có con nữa… Em… Đừng nghĩ lung tung chứ!
- Ai nghĩ lung tung chứ? Dương Quang Thành, em chỉ muốn đi thắp hương cho cha mẹ thôi mà. Anh nghĩ gì vậy? Anh nghĩ em muốn chết theo họ à? Đồ ngốc này, có điên không vậy.
Dương Quang Thành bị chửi mới ngơ ngác nhìn cô, nhưng cũng may là cô không có ý nghĩ đó…
Đến đây, anh cũng nhanh chóng cho người chuẩn bị một ít trái cây và hương cúng, nói chung thì tất tần tật những gì cần chuẩn bị là anh đều chuẩn bị xong hết rồi. Nói sao đi nữa cũng là lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ vợ, anh không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Trên đường đến nơi chôn cất của cha mẹ cô thì Dương Quang Thành còn khoa trương hỏi cô những câu kì lạ, ví dụ như là cha mẹ của cô thích ăn cái gì? Lúc còn sinh thời có thích cái gì không? Vân vân, mây mây… Nhưng nói ra chính cô cũng không biết nữa, dù sao thì khi cha mẹ qua đời cô vẫn còn rất nhỏ, nhiều khi bây giờ muốn nằm mơ thấy họ nhưng lại không thể nhớ rõ hình dáng của họ nữa rồi. Đã nhiều năm… Cha mẹ chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Tuy rằng hai người họ không xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng Lưu Sắt Sắt vẫn luôn hiếu thuận với họ, hằng tháng đều đem bánh trái đến để thăm họ, trò chuyện với họ, có khi còn nhắc đến rất nhiều chuyện đã xảy ra. Nhưng từ khi biết Dương Quang Thành thì cô không đến nữa, chắc cha mẹ giận cô lắm nhỉ?
- Thành Thành, chút nữa anh phải ăn nói cẩn thận đó. Cha mẹ khó tính một, nhưng Papa khó tính mười đấy.
Không cần hỏi cũng biết, người “Papa” trong lời nói của Lưu Sắt Sắt chính là người chú đã nuôi cô từ khi cha mẹ qua đời, nhưng vì bệnh nặng mà mất. Cái căn nhà ở hẻm Dụ Ngôn cũng là tài sản của ông ấy để lại cho cô con gái nhỏ này, nếu nói cha mẹ thương con là hiển nhiên, thì người papa đó cũng rất thương Lưu Sắt Sắt, cả tuổi thơ của cô đều không thể thiếu bóng hình của ông ấy… Vừa là cha, vừa là mẹ, lại còn kiêm luôn chức bạn thân tri kỷ nữa, vì thế nên Dương Quang Thành rất tôn trọng người papa đó.
[…]
Lúc này, Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành đã đến được phần mộ của cha mẹ và papa của cô. Vì kinh tế gia đình không tốt, nên khi ba người qua đời cũng chỉ tạm bợ với ba ngôi mộ này mà thôi, vừa nhìn thấy cha mẹ, Lưu Sắt Sắt đã không nhịn được mà bật khóc.
Anh nhìn thấy cũng rất đau lòng, đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô, thấp giọng nói:
- Sắt Sắt đừng khóc, sẽ không tốt cho em bé đâu.
Lưu Sắt Sắt biết chứ, cô biết khóc sẽ ảnh hưởng đến em bé… Nhưng cô không thể ngừng khóc được, chính cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa… Cô chỉ thấy… Rất ấm ức, rất tủi thân, rất buồn bã… Và chỉ muốn khóc thật to thôi.
Còn Dương Quang Thành lại để cô ngồi ở một bên, còn anh thì bắt tay bày biện đồ cúng bái, sau khi bày biện xong liền đốt hương cho cả hai, à không… Là cả ba người.
Nhẹ nhàng quỳ xuống trước ba mộ phần, anh dõng dạc nói:
- Con là Dương Quang Thành, là chồng của Sắt Sắt. Tuy rằng con nhỏ hơn cô ấy ba tuổi nhưng con hứa với ba vị sẽ yêu thương chăm sóc cho Sắt Sắt hết sức có thể. Cũng sẽ không để cô ấy chịu ấm ức hay ủy khuất gì… Nếu như con làm trái lời thề, thì ba người cứ đến tìm con đòi mạng!
Lưu Sắt Sắt ở bên cạnh nghe anh thề độc như vậy liền đưa tay đánh anh một cái, mắng:
- Dương Quang Thành! Anh bị điên à, thề kiểu gì vậy?
Nhưng anh không quá quan tâm, anh còn nhìn cô và mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên môi của vợ mình một cái nói:
- Anh dám thề chứng tỏ là anh làm được. Sắt Sắt, anh chắc chắn sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.
Cô cũng bị anh chọc cười, sau đó còn đưa tay đánh nhẹ lên vai anh một cái, mắng anh không đứng đắn, ở trước mặt trưởng bối mà còn dám hôn cô, đúng là đáng bị đánh mà!
Tuy nhiên, Dương Quang Thành không biết xấu hổ lại còn hôn thêm một cái, anh nói:
- Vợ anh thì anh hôn, có gì phải ngại chứ.
Lưu Sắt Sắt bó tay, tên này đúng là liều thật mà… Nhưng cô lại yên tâm đến kì lạ.
- Quang Thành, cảm ơn anh.
- Muốn cảm ơn anh thì em đừng khóc nữa. Được không?
Cô liền gật đầu.
Vậy là ngày hôm đó Dương Quang Thành đã có một ngày ra mắt gia đình vợ rất hoành tráng, anh và Lưu Sắt Sắt cũng náng lại ở đó một lúc rồi mới về.
Hôm nay đúng là ngày vui nhất cuộc đời của anh rồi.
#Yu~