Tình Cờ

Chương 12: Đau lòng nhớ lại




Lê Gia vừa mới cùng Đồng Đồng đi vào phòng trong, Đồng Đồng khóc hỏi: “ Mẹ, A Dương hận con, nhưng là vì cái gì? Mẹ, con khó khăn lắm mới nhìn thấy A Dương, anh ấy liền bỏ đi như vậy!”
Bà Lê ôm lấy Đồng Đồng đang khóc, vỗ nhẹ lưng cô nói:” Đừng khóc, có lẽ có cái gì hiểu lầm!”
Đồng Đồng ngưng khóc, nghi hoặc hỏi: “Mẹ, A Dương đến làm gì, anh ấy không phải đến tìm con sao?”
Nếu nói Lôi Dương đến tìm cô anh sẽ không có phản ứng như vậy, rốt cục là có chuyện gì?
Bà Lê thở dài một tiếng nói: “Cậu ta đến là để khuyên chúng ta bán nơi này đi!”
“Mẹ, xảy ra chuyện gì, mẹ nói cho bọn con đi!” Lê gia lo lắng hỏi.
“Nơi này sắp xây dựng một khu nghỉ dưỡng, bọn họ đến thu mua đất !” Bà Lê thản nhiên mở miệng, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Chẳng phải là nói bọn họ một lần nữa lại phải mất đi ngôi nhà mình đang sống sao!
Ba người lâm tĩnh lặng.
……
Đêm, Lê Hân Đồng trở người qua lại không ngủ được, trong đầu cô không ngừng nhớ tới thái độ lạnh lùng của Lôi Dương , ánh mắt mang theo hận ý nhìn cô. Anh tuyệt nhiên rời đi thậm chí không mở miệng lấy một câu!
Nhớ đến chuyện trước đây như vừa mới xảy ra hôm qua.
Không biết đó có phải là yêu hay không, nhưng cô thật sự muốn được gả cho anh, ở bên anh cả đời, cuối cùng lại vì hiểu lầm mà bỏ lỡ.
Tự nguyện chia tay, yêu là phải tin tưởng lẫn nhau, cho nên cô cảm thấy Lôi Dương không đủ yêu cô, nhưng vào cái lúc cô bị trói, Lôi Dương lại không để ý đến tính mạng đến cứu cô, thậm chí lúc nhà kho bị nổ, anh không hề để ý đến sinh mệnh bản thân che chở cho cô.
Lòng của cô chợt run rẩy!
Thật ra vào cái lúc Lôi Dương xuất hiện trong nhà kho đó, cô đã biết, tình yêu của Lôi Dương dành cho cô đã vượt quá sự tưởng tượng của chính cô.
Cô tự nhủ chỉ cần mình còn sống, còn đi lại được, nhất định phải nói cho anh biết chân tướng sự việc, cô rất muốn xin lỗi anh, giải thích cô không hề quan hệ với người đàn ông khác, nhưng tất cả đã muộn, A Dương của cô lẳng lặng nằm ở nơi đó, không hề mở miệng cùng cô nói chuyện. Thậm chí về sau bọn họ không còn gặp mặt nhau nữa.
Cô nhớ anh, điên cuồng nhớ anh, có điều cô cuối cùng vẫn không thấy được A Dương. Cho dù là A Dương khỏe mạnh hay nằm lẳng lặng một chỗcô đều không thấy được, bởi vì A Dương đã bị người nhà của anh che giấu.
Nỗi nhớ nhung của cô đã kéo dài suốt 2 năm, mỗi ngày đều là một cực hình với cô, giờ cô đã gặp lại A Dương, A Dương của cô, tình yêu của cô!
Có điều A Dương lại đẩy cô ra, anh hóa ra không cần cô!
Nhưng vì sao? Anh vẫn còn hận chuyện kia sao? Nhưng đó là bởi vì anh nghĩ cô lên giường với người đàn ông khác, anh vẫn nghi ngờ cô, nhưng anh lại không tiếc mạo hiểm sinh mệnh đi cứu cô, thế rồi chỉ 2 năm sau, anh vẫn tiếp tục hận cô sao?
Hay là anh đã có vợ rồi!
Đồng Đồng vừa nghĩ tâm vừa đau !
Nếu cô lúc trước cô kiên cường hơn, hiện tại sẽ không phải nuối tiếc nhiều như vậy
……
Gió nhẹ thổi qua, từng hương cỏ theo gió bay đến, cảnh đẹp hài hòa này không lâu nữa sẽ bị những công trình kiến trúc khô cứng thay thế.
Đồng Đồng ngồi trên thảm cỏ nhìn ngắm xung quanh.
Nhìn tràng cỏ màu xanh, nghe những âm thanh của thiên nhiên cô lại nhớ đến Lôi Dương. Cô đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân quên đi tất cả, đến nỗi Lê Gia gọi mấy tiếng liền cô cũng không nghe thấy.
Lê gia nghịch ngợm che mắt Đồng Đồng, lúc này Đồng Đồng mới phục hồi lại tinh thần, gỡ tay Lê Gia ra.
“Chị, chị lại nhớ anh ta à?” Mỗi lần Đồng Đồng thất thần đều là nhớ Lôi Dương.
Đồng Đồng mỉm cười, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, nhớ anh ấy, nhưng nhớ chỉ là nhớ thôi!”
“Chị, không phải anh ta đã xuất hiện rồi sao? Hơn nữa cũng đã khỏi hẳn, nếu chị muốn gặp anh ta cũng không phải việc khó!”
Lê gia không muốn nhìn thấy Đồng Đồng buồn bã, không thấy Đồng Đồng bị nỗi nhớ nhung tra tấn, cậu hy vọng Đồng Đồng có thể hòa hợp cùng Lôi Dương !
Đồng Đồng nắm tay Lê gia, ngồi bên cạnh cậu, ánh mắt cô nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua chị hẳn đã quá kích động, trước kia chị không hay biết tin tức của anh ấy nên mới lo lắng, chính vì vậy mới nhớ anh ấy quá nhiều, có điều bây giờ anh ấy đã khỏe mạnh đứng trước mặt chị, anh ấy vẫn xuất chúng hơn người như trước, như vậy là đủ rồi!”
“Chị, chị thật sự muốn như vậy sao?” Lê gia nhìn vào đáy mắt Đồng Đồng, cậu không tin Đồng Đồng có thể dễ dàng như vậy.
Đồng Đồng yêu thương xoa xoa đầu em trai, cười nói: “Em đi quan tâm chính mình đi, cô bạn gái nhỏ của em sao dạo này không đến!”
Lê gia hừm hừm nói: “Cái gì mà bạn gái nhỏ, cô ấy không phải bạn gái em đâu!”
Đồng Đồng nhướng mày, vờ như vô tình nói: “Thật không, hôm nay chị nhìn thấy cô bé với một cậu khác đạp xe bên bờ biển, không biết có về chưa nữa!”
Lê gia bật dậy nói: “Chị mau về nhà đi, đừng ở ngoài này gió, em đi tìm bạn chơi!” Chàng ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Đồng Đồng đương nhiên biết Lê Gia định đi đâu, lại còn không thừa nhận thích cô gái kia, thằng nhóc này!
“Đi đi đi đi, tối nhớ về đấy!” Đồng Đồng cười giễu cợt.
Lê gia đã sớm không thấy bóng người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.