Tình Cờ

Chương 40: Lễ đính hôn




Bà Ôn Lam cho rằng Đồng Đồng nghĩ một đằng nói một nẻo nên thản nhiên nở một nụ cười nói: “Nếu không nhớ thì sẽ không phải đứng ở đây ngẩn người trông ngóng. “
Đồng Đồng sắc mặt hồng lên, tức giận đầy vẻ đáng yêu nói :” Bác không cần trêu cười cháu”.Thế nhưng bà Ôn Lam đã nói đúng về nỗi nhớ mong của cô.
Trong lòng cô cứ nghĩ tới Lôi Dương, một loại tình cảm tương tư tự nhiên dấy lên trong lòng cô,nhưng dù cho trong lòng cô có bao nhiêu khát vọng được nhìn thấy Lôi Dương thì một tháng nay, người cô mong mỏi cuối cùng vẫn không xuất hiện trước mặt cô.
Ôn Lam đến vỗ về Đồng Đồng hiền từ nói: ”Bác trai sẽ chăm sóc cháu, bác có một chút việc phải đi ra ngoài,cháu có chuyện gì không? Cơm trưa bác đã làm rồi, chỉ cần hâm nóng lại một chút là được.”
Đồng Đồng chỉ cười, cầm lấy tay Ôn Lam nói: ”Bác có việc gấp thì cứ an tâm mà đi ạ, cháu không sao mà, cháu có thể tự chăm sóc bản thân.”
Ôn Lam gật đầu nói:”Được,bác đi ra ngoài đây, nhớ phải bảo vệ mắt, không nên xem tivi, phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Vâng, cháu biết ạ!”Đồng Đồng gật gật đầu.
“Bác đi đây!” Ôn Lam vẫn có chút lo lắng chần chừ chưa đi.
Đồng Đồng vội nói trấn an:” Cháu đảm bảo không tivi, không đọc báo, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm trưa, nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lời nói giúp bà Ôn Lam an tâm đi ra ngoài, lúc này bà mới chịu rời đi.
Đồng Đồng nhìn bóng dáng bà Ôn Lam rời đi, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cô cảm ơn bà Ôn Lam đã quan tâm chăm sóc cô, cảm ơn vợ chồng bác Trương hiền lành, tốt bụng.
……
Mặc dù Ôn Lam đi có việc,muốn Đồng Đồng nghỉ ngơi nhiều, nhưng trong tình thế này Đồng Đồng chỉ muốn biết một chút tin tức về Lôi Dương.
Thế nhưng các tờ báo Ôn Lam đều không muốn để cho cô xem, tivi cũng không cho cô xem,bởi vì cô sảy thai cần phải chăm sóc bản thân.Không thể sử dụng mắt quá độ,không thể làm việc nặng nhọc,mệt mỏi. Cho nên tin tức của Lôi Dương trong thế giới của cô hoàn toàn bị cắt đứt.
Đồng Đồng đi tới trước bàn đặt điện thoại, do dự cầm lấy điện thoại, bắt đầu đứng thần người ra, rất lâu sau năm ngón tay co lại mới thong thả bấm số của Lôi Dương, nghe trong điện thoại những tiếng bíp dài vọng lại, trong lòng của cô có chút lo lắng.
Đồng Đồng do dự một lúc, chỉ nghe đâu bên kia kêu vài tiếng chuông đã vội vàng ngắt máy, cô cuối cùng cũng không được giọng nói của Lôi Dương .
Lôi Dương ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy vài tiếng chuông đã ngắt, anh không nghe điện thoại ngay mà sững sờ nhìn nó hồi lâu!
Đồng Đồng nằm xuống nền đất cứng nhìn trần nhà, giờ phút này trong lòng cô lại nhớ tới cái hơi lạnh, nhớ tới ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lôi Dương, nhớ tới giọng nói mộc mạc của anh,còn có mùi hương trên người anh.
Đi tìm anh đi,đi nhìn anh,cho dù chỉ là liếc trộm một cái cũng được,cô không nghĩ ai có thể thay thế cô được, cô phải đích thân đi gặp anh, anh giấu cô ở nơi này không nghe không hỏi thăm, cô cần gì phải tự mình đa tình mà chạy tới trước mặt anh, nguyên nhân chính là cô muốn nhìn thấy anh.
Không!
Đồng Đồng chậm rãi ngồi dậy, cô vẫn định ra ngoài một chuyến, cô biết bản thân mình vẫn muốn đi nhìn anh ta một chút, để lòng của cô không bị nỗi nhớ dây dưa nữa.
Tòa nhà của tập đoàn Lôi thị là tòa nhà cao lớn nhất ở giữa tất cả các tòa cao ốc gần bên cạnh, cũng là đẹp nhất, mục đích là để gây ra sự chú ý hơn nhất.
Đồng Đồng ngồi nghỉ bên cạnh hoa viên trước tòa nhà Lôi Thị, không để ý bên cạnh còn có một vài người đang ngồi đó nói chuyện phiếm.
Đương nhiên mục đích của những người đó và Đồng Đồng không giống nhau.
Đây là nơi làm việc của Lôi Dương, có lẽ sẽ nhìn thấy bóng dáng Lôi Dương, nhìn thấy anh, rồi sẽ trở lại nhà bác sĩ Trương.
Đám đông tiếp tục làm việc, mắt của Đồng Đồng đều nhìn thẳng, chính là vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lôi Dương.
Trong lòng cô không khỏi buồn bực thầm nghĩ, có phải anh không có đi làm mà đi với người con gái khác, hay đi đâu khác rồi không?
Đồng Đồng thấy có chút mất mát, ánh mắt đau đớn nhìn kĩ chính giữa phía trên bài báo, tiêu đề thật to hấp dẫn cái nhìn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn mấy chữ đó, xuống chút nữa nhìn thấy nội dung tin tức, đầu cô trở nên ong ong, trong lòng cũng thấy một trận đau đớn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, anh đem cô đưa đi khỏi biệt thự là bởi vì anh có vị hôn thê, là tiểu thư Đan Tình đó.
Là bởi vì anh đã cùng vị hôn thê đính hôn, cho nên anh đã cảm thấy cô dư thừa!
Bởi vậy A dương mới lâu như vậy không đoái hoài đến cô, hay là anh bỏ rơi cô rồi!
Chuyện là như vậy, đây không phải là kết quả cô đã sớm dự đoán trước rồi sao? Nhưng nhìn nội dung bài báo này vẫn khiến tim cô đau thắt lại. Tay cô nắm tờ báo có hơi run rẩy, tờ báo chậm rãi bay nhẹ rồi dừng ở bên cạnh chân.
Đồng Đồng buồn đau ngẩng đầu, nhìn trời cao, chỉ cảm thấy trời đất quay vòng!
Trong lòng có tiếng reo hò thê lương , Vì sao!
Cô thất thần đứng dậy muốn rời khỏi nơi này, thế nhưng đi đâu, cô không biết, cô hoàn toàn lẫn lộn không biết phải đi đâu.
Tin tức trên bài báo kia làm cho tim cô đau đớn.
“Ngày mai, chủ tịch của tập đoàn Lôi Thị sẽ cùng với thiên kim nhà họ Đan cử hành lễ đính hôn ở Khách sạn quốc tế Vương Tử.”
Đây chỉ là câu trần thuật bình thường, thế nhưng nó tràn vào tim Đồng Đồng khiến từng bước chân của cô đều đau đớn! Cả người Đồng Đồng suy sụp, trước mắt cô đen kịt, cô từ từ ngã xuống mất đi ý thức.
Trời đất đều đã đổi thay!
……
Tìm không thấy Đồng Đồng, khiến bác sĩ Trương và Ôn Lam không còn cách nào khác đành báo cho Lôi Dương, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai Lôi Dương đính hôn, hai cái miệng già lại trở nên do dự.
Hai người mặt mày cau có, Ôn Lam đột nhiên nói: “Ông nói xem Lôi Dương có thích Đồng Đồng không?”
Bác sỹ Trương nóng vội nói: ”Lúc này thì bà nói thêm điều này làm cái gì?”
Ôn Lam kiên quyết nói: ” Đồng Đồng hiện không thấy đâu, cậu ta còn đính hôn cái gì nữa, dù sao cậu ta cũng đâu có thích cái cô tiểu thư nhà họ Đan, nhìn thấy con bé Đồng Đồng mỗi ngày đau khổ nhớ mong, giờ lại không thấy người, mới vừa bỏ đi chắc hẳn là đã biết tin tức Lôi Dương đính hôn, thử hỏi cô ấy có chịu nổi không, chúng ta còn quan tâm đính hôn với không đính hôn cái gì nữa.”
Bác sĩ trương sắc mặt nghiêm trọng, suy nghĩ một chút vỗ đùi nói: “Nói cũng đúng, cậu ta không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa, lạnh lạnh lùng lùng thực ra là lo lắng cho cô ấy.”
“Đúng vậy, cho dù có ảnh hưởng đến tiệc cưới của cậu ta nhưng cậu ta vẫn không bỏ Đồng Đồng , chứng tỏ cậu ta yêu cô ấy không ít, càng không thể cưới người không yêu, sẽ không hạnh phúc, bằng không thể nào cũng làm chúng ta … thất vọng chết đi được …”
“Được rồi, tôi đã biết, chia để trị đi, mau đi gọi điện thông báo cho cậu ta,nói Đồng Đồng mất tích rồi” bác sĩ Trương ngược lại không hề khẩn trương hoảng hốt, một khuôn mặt đúng là trong lúc nguy cấp bình chân như vại.
Ôn Lam gật đầu, vội đi gọi điện báo Lôi Dương, hy vọng Lôi Dương phái người đi tìm Đồng Đồng.
Thế nhưng bà không biết gọi cuộc điện thoại này xong sẽ có chuyện gì xảy ra!
Lôi Dương nghe Ôn Lam nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không thấy Đồng Đồng, cô lại về nơi đó?Về lại ngọn núi kia sao?
Lòng anh trở nên bất an.
Anh gọi điện thoại đến nhà Đồng Đồng, là mẹ cô nhận điện thoại, Lôi Dương chỉ hỏi thăm dò, biết Đồng Đồng không có về nhà.
Cô ấy có thể đi đâu được?
Lôi Dương cầm áo khoác lên, chạy tới biệt thự, mở ra bốn bề để tìm bóng dáng Đồng Đồng, thế nhưng anh đi tới đâu cũng chỉ có bóng tối bao phủ, vẫn không thấy bóng dáng của Đồng Đồng.
Anh biết Đồng Đồng, anh biết Đồng Đồng sẽ không có ý định rời khỏi anh, bởi vì anh giữ cô trong tay, kiềm chế cô.
Vì người nhà của cô, cô sẽ không rời khỏi anh mà ở bên anh, chỉ sợ là chuyện hai năm trước sẽ lại tái diễn, mặc dù những chuyện đó không phải lúc nào cũng xảy ra, thế nhưng lòng anh vẫn nôn nóng bất an.
Tình huống bất đắc dí, anh dùng những người giỏi nhất đi tìm kiếm tung tích của Đồng Đồng , hy vọng có thể mau chóng có tin tức của cô.
Mãi đến sáng sớm vẫn không có kết quả như ý, Lôi Dương trong lòng không khỏi nghĩ đến, hoặc là Đồng Đồng đã biết tin tức anh đính hôn nên đau lòng khổ sở, hoặc là cô chỉ muốn làm anh sốt ruột, cố ý trốn để anh tìm, khiến anh không có cách nào hoàn thành lễ đính hôn!
Lôi Dương vẫn chạy xe trên đường tìm kiếm, anh suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc xem Đồng Đồng có thể đi đến nơi nào, thế nhưng vẫn không có kết quả, Đồng Đồng thích nơi nào, thích ở một chỗ với ai, có bạn bè nào anh đều không biết.
Đối với Đồng Đồng cái gì cũng không biết, giữa bọn anh có tình yêu sao?
Yêu? Lôi Dương thầm cười nhạo, nếu nói hai năm trước vừa thấy đã yêu nên mới muốn ở cùng một chỗ, hai năm sau thì đó là bởi vì hận.
Bởi vì hận nên mới gặp lại, tất nhiên phải nhớ kĩ người phụ nữ này, bởi vì hận cho nên mới mong mỏi được gặp lại sao?
……
Lôi Dương lo lắng đi lòng vòng kiếm tìm.
Đúng lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh vội vàng nghe máy tưởng ai đó có tin tức của Đồng Đồng, thế nhưng giọng nói ở đầu kia lại khiến anh thất vọng.
Không phải ai khác gọi điện mà chính là cha anh, thúc giục anh trở về, muốn hôm hay anh phải đính hôn, phải đi về chuẩn bị tất cả công việc!
Lễ đính hôn phải hoàn thành sao?
Anh có sứ mệnh phải hoàn thành liên minh kinh tế, phải tiến hành vẹn toàn sao?
Đồng Đồng đã rất đau khổ rồi, nhưng thực sự anh muốn như thế sao?Nếu trong lòng anh nghĩ vì cô mà hủy bỏ hôn lễ, như thế chả lẽ lại trái với ý muốn của anh sao?
Lôi Dương đột nhiên cảm thấy có một sự trống trải, anh gọi một cuộc điện thoại rồi quay về hướng Lôi gia.
Anh muốn thừa nhận cô có ảnh hưởng với anh như thế nào, thậm chí tới nơi rồi còn có thể vì cô mà suýt nữa định từ bỏ tất cả mọi chuyện.
Anh muốn chứng tỏ với chính mình, trong thế giới của anh sẽ không có người phụ nữ nào có thể làm thay đổi quyết định của anh.
Bản thân anh không ngờ việc hai người gặp nhau lại gây nên kết quả thế này,nếu biết trước kết quả là như vậy, anh thực sự hối hận!
Xe của Lôi Dương cứ xa dần rồi biến mất!
……
“Anh ta vẫn quyết định tiến hành lễ đính hôn ?” Một tiếng nói mang theo ý cười khinh bỉ vang lên ở một căn phòng.
Hắn đứng một lúc lâu bên cửa sổ, nắng sớm kéo dài cái bóng của hắn khiến hắn thoạt nhìn như hòa vào trong bóng đêm.
“Đúng vậy, đang chuẩn bị cho lễ đính hôn và xem xét lại các công việc.” Người đàn ông khác đứng ở đằng sau người đàn ông nham hiểm rất nhanh chóng trả lời.
Người đàn ông nham hiểm đầy oán hận nói: “Hừ, tôi thật muốn nhìn xem, tôi đánh cược anh ta không thể thắng!”
“Anh muốn làm thế nào.” Người đàn ông kia hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng của người đàn ông nham hiểm.
Người đàn ông nham hiểm đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn tươi cười nói: “Tôi sẽ chiến thắng tất cả.”
Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông nham hiểm, hắn chính là em trai của Lôi Dương-Lôi Hướng Đông!
Hắn ra hiệu bảo người kia tới gần, cúi đầu nói một câu.
Người nọ sắc mặt ngẩn ra, có chút hoài nghi nói: “Nếu nói anh ta không có một chút gì để ý đến người phụ nữ này thì sao?”
Lôi Hướng Đông vẻ mặt không vui xua tay nói: “ Bỏ đi ,nói ít thôi, tôi đã nói là làm!”
“Được!” Người đàn ông kia lui đi ra ngoài.
Lôi Hướng Đông cuối cùng lộ ra một bộ dáng rất tươi cười, tựa hồ tất cả đều nắm giữ ở trong đầu, không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì và hắn muốn làm cái gì.
Chờ xem Lôi Dương có còn nhớ thương lo âu cho Đồng Đồng không!
……
Khách sạn quốc tế Vương Tử luôn luôn là nơi tụ tập của giới chính trị còn có những nhân vật tai to mặt lớn trong giới thương nhân, tất cả đều có mặt tại nơi này, chứng kiến một cuộc hôn nhân liên minh giữa giới thương nhân và giới chính trị.
Đây là một bữa tiệc đính hôn lớn nhất, có sự tính toán, người nhà Lôi Dương đang đứng một chỗ giới thiệu thân phận các vị khách và quan hệ giữa bọn họ.
Người nhà họ Đan và người nhà họ Lôi đều rất vui vẻ, chỉ có Lôi Dương mang một khuôn mặt thâm trầm, hơn nữa là không yên lòng.
Mọi người cũng nhau nói chuyện, sau một hồi bữa tiệc bắt đầu, Đan Quốc Khánh tuyên bố hôn lễ đính hôn chính thức bắt đầu.
Lôi Dương và Đan Tình đứng bên nhau, vẻ mặt anh thâm trầm không nói, đột nhiên điện thoại anh đổ chuông khiến vẻ mặt của Lôi Dương có chút biến đổi.
Anh vội vàng nhận điện thoại, nghe có tiếng nói từ đầu dây bên kia: “ Anh cả, tiệc cưới thế nào rồi? Em trước tiên là chúc mừng anh, nhưng mà mong anh thứ lỗi là em không thể đến tham gia.”
Lôi Dương nghe tiếng nói của Hướng Đông , không khách khí nói:” không cần nhiều lời, tôi phải ngắt điện thoại!”
“Anh cả, vô tình như thế làm gì, vắng cái người phụ nữ kia anh vội vàng đính hôn, đúng là…, cô ta tên Đồng Đồng phải không, thật sự là một người phụ nữ đẹp đấy, cơ thể thật là mềm mại, anh cả à, nếu anh không có thời gian em sẽ giúp anh chăm sóc cô ta.”
Sắc mặt Lôi Dương nháy mắt đã biến sắc, tức giận nói: “ Nếu mày dám động đến một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ khiến mày phải trà giá đắt.”
“Một lời của anh là mệnh lệnh, em đâu dám, em không phải đang mời mọc anh đâu, nhưng nếu người phụ nữ này từ bỏ anh để đi theo em, thì em sẽ rất vui vẻ không ái ngại đâu.”
“Rốt cục mày muốn gì!” Mục đích của Lôi Hướng Đông đâu đơn giản như thế, nếu không hắn đã không phải người nhà họ Lôi.
“Em đang ở một nơi mà anh biết, anh mau đến đây, nếu không nhanh lên em cũng không thể đảm bảo là cô ta và em sẽ cùng nhau mãnh liệt một đêm không nữa!” Lôi Hướng Đông nói xong liền dập máy.
Lôi Dương sắc mặt biến xanh, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mắng. Anh tắt điện thoại, vội vàng đi ra đại sảnh bữa tiệc, vạt áo bị một người áo trắng bắt lấy.
Lôi Dương cúi đầu, nhìn người đang cầm lấy vạt áo anh, Đan Tình!
Đan Tình cười nhìn Lôi Dương nói: “ Anh muốn đi đâu? Cha phải đọc lời chúc mà! Cô nhìn bộ dạng Lôi Dương nóng lòng đi như vậy, mặc dù cô không rõ Lôi Dương đột nhiên phải đi vội như vậy là vì cái gì, nhưng cô không thể để Lôi dương rời đi như vậy, nếu không tiệc đính hôn chỉ có mình cô vui vẻ.
Lôi Dương ngẩng đầu nhìn Đan Quốc Khánh đang đi lên lễ đài, anh bắt
được tay Đan Tình, chậm rãi gạt tay Đan Tình ra khỏi vạt áo để rời đi.
Sắc mặt Đan Tình liền biến đổi, cố níu giữ tay Lôi Dương, không nhúc nhích, nhanh miệng nói: “Anh có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Lôi Dương ánh mắt ma quỷ, không suy xét mà lạnh lùng nói: “Thế nào, cô đang đe dọa tôi sao?”
Đan Tình quýnh quáng muốn lên tiếng, lại nghe đến một tiếng nói ngay bên tai.
“Lôi Dương, con ở đây làm gì!” là Lôi Lâm, ông ta cũng nhìn ra Lôi Dương có điều gì đó khác, cũng không ngại mà đi tới, cúi đầu lớn tiếng quát Lôi Dương.
Đôi mắt Lôi Dương trở nên đen thâm trầm nhìn rất đáng sợ, anh cầm tay Đan Tình lên, lộ ra chiếc nhẫn trên tay Đan Tình đối mặt với mọi người nói: “Hôm nay là tôi cùng Đan Tình làm lễ đính hôn, mời mọi người tấu nhạc, vợ chưa cưới của tôi sẽ cùng bố vợ tôi nhảy điệu đầu tiên! Tôi phải xin lỗi không tiếp mọi người một lúc, bởi vì lát nữa tôi còn phải tặng cho vợ chưa cưới của tôi một món quà đặc biệt!”
Đan Tình nhìn sự thay đổi thái độ của Lôi Dương, có chút không khỏi lo lắng, Đan Quốc Khánh cùng Lôi Lâm cũng cảm thấy việc Lôi Dương cho tấu nhạc thật đột ngột nhưng là cũng không có mất đi lễ nghi.
Khách khứa đều vỗ tay hưởng ứng.
Đan Quốc Khánh liền phối hợp đi đến đón lấy tay Đan Tình, điệu nhạc thứ nhất vang lên.
Lôi Dương không thèm nhìn sang Lôi Lâm! Anh quang minh chính đại rời khỏi với lý do chuẩn bị món quà đặc biệt cho vợ chưa cưới.
Anh lo lắng chạy ra khỏi khách sạn, nhanh chóng đi đến một nơi, rất nhanh xe của anh đã đến một đoạn đường yên tĩnh.
Một biệt thự đẹp đứng thẳng, cánh cửa mở rộng ra, tựa hồ đang ở đó chào đón Lôi Dương đến.
Lôi Dương nhìn kĩ bốn phía, đi nhanh vào bên trong biệt thự.
Bóng dáng cao lớn của anh kiên quyết đi vào biệt thự, cả người tỏa ra một cỗ khí vô hình áp bức bao trùm cả biệt thự.
Lôi Dương nhìn đến cái ghế có hai dáng người đang ngồi, chính xác là 2 người đàn ông mặc đồ đen.
Một Người đàn ông có một khuôn mặt đắc ý còn đùa cợt, người phụ nữ với một khuôn mặt thần sắc phức tạp, vui , buồn, còn có ý muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn thẳng anh.
Ánh mắt Lôi Dương đang nhìn đến trên người người phụ nữ, trong mắt ẩn chứa một tình cảm sâu đậm.
Ngồi ngay ngắn ở ghế là một người đàn ông với bộ mặt nham hiểm đang cười đứng dậy, đồng thời cũng kéo theo người phụ nữ bên cạnh đứng lên.
“Anh cả, không phải anh đang ở lễ đính hôn sao? Sao lại đến chỗ này gặp em!” Người đàn ông nhìn Lôi Dương với dáng vẻ rất vui thích.
“Bớt nói đi!” Lôi Dương giọng lạnh lùng nói, mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, hướng về phía trước mặt người đàn ông kia, cũng chính là em trai anh, Lôi Hướng Đông. Là người đàn ông nham hiểm.
Ánh mắt anh lại dừng trên người người phụ nữ bên cạnh, người làm anh tức giận, làm anh hận nhưng lại không thể buông tay, người khiến anh mỗi lần đều mất đi lý trí, Lê Hân Đồng.
Vì sao cô và Hướng Đông lại gặp nhau! Đôi mắt đen của Lôi Dương lại trầm xuống!
Lôi Hướng Đông nhìn thấy đôi mắt Lôi Dương không hề sợ hãi, giật mạnh Đồng Đồng lại gần anh ta.
Đồng Đồng kinh hãi vội vùng ra, khiến Lôi Hướng Đông càng dùng thêm lực, ngẩng đầu thấy được ánh mắt giết người của Lôi Dương, tim cô đập mãnh liệt
“Mục đích của mày đã đạt được chưa? Tao đã đến đây rồi!” Lôi Dương âm trầm lên tiếng, nói rồi bắt lấy cánh tay Đồng Đồng. Phải kéo được Đồng Đồng đi trước rồi mới từ từ xử lý cô!
“Xem ra anh cả thật sự thích cô ta, nhưng mà em cũng thích, làm sao bây giờ!” Lôi Hướng Đông không sợ chết nói một câu.
“Mày muốn ăn đòn không!” Lôi Dương đôi mắt đen lóe tia giết chóc.
Lôi Hướng Đông quay đầu lại nhìn Đồng Đồng, thân mật tới sát Đồng Đồng nói: “Anh cả muốn đến đưa cô đi, cô không phải nên cho anh ấy biết cô không đồng ý đi đi sao?”
Đồng Đồng tránh thoát khỏi tay Lôi Dương, mí mắt rơi lệ, cúi đầu không nhìn Lôi Dương cũng không nói chuyện.
Chính hành động của cô từ chối không nói đã cho Lôi Dương biết cô không muốn đi cùng anh!
Lôi Dương mặt tái xanh, sắc mặt trầm xuống nói: “ Cô có đi hay không!”
Đồng Đồng suy nghĩ nhìn Lôi Dương, không phải cô không muốn, thế nhưng……
Đồng Đồng không biết ở phía sau, giọng nói của Lôi Hướng Đông lại vang lên.
“Anh cả là nhân tài lãnh đạo có lí trí nhất của nhà họ Lôi,sao có chút chuyện này cũng chậm hiểu, nếu anh yêu cô ta sao lại đính hôn với người khác, thử hỏi cô ta có còn muốn anh nữa không!”
Lôi Hướng Đông bộ dạng tiểu nhân đắc ý, nhìn Lôi Dương lại nói: “Anh cũng giận cô ta mà, có người phụ nữ nào đồng ý để người đàn ông của mình kết hôn với người khác sao!”
Lôi Dương nhìn Lôi Hướng Đông tức giận quát: “ Mày câm miệng.”
Anh nhìn Đồng Đồng, anh không dám tin, Đồng Đồng đúng là vì muốn phá hoại lễ đính hôn mới cùng Hướng Đông hợp lại tính kế lừa anh sao?
Lôi hướng Đông biết mục đích của hắn đã đạt được, Lôi Dương cứ thế mà về biệt thự chắc chắn sẽ chọc giận thêm những trưởng bối trong gia tộc, đắc tội với nhà họ Đan, chỉ cần điều này thôi thí sau này nhà họ Đan sẽ không thể do anh ta nắm quyền, hoặc gia tộc sẽ triệu tập một cuộc họp quyết định từ anh ta.
Có điều anh đâu thể nào để Lôi Hướng Đông đắc chí như vậy!
Lôi Hướng Đông nhìn thấy bộ dạng sắp bộc phát của Lôi Dương, hắn không nói gì, có lẽ để người phụ nữ này nói so với hắn sẽ có hiệu quả hơn.
Khuôn mặt Đồng Đồng đầy đau khổ nhìn Lôi Dương không biết phải lên tiếng như thế nào.
Đôi mắt đen của Lôi Dương cứ nhìn thẳng vào Lôi Hướng Đông, ánh mắt tựa hồ như muốn giết chết Lôi Hướng Đông, khiến cho Lôi Hướng Đông trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
“Tôi hỏi lại một lần nữa , cô có cùng tôi đi không!” Lôi Dương suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Đồng Đồng, âm thanh âm trầm mang theo áp bức hỏi.
Đồng Đồng đang định lên tiếng thấy ánh mắt đe dọa của Lôi Hướng Đông hoảng loạn lắc đầu nói: “A Dương, xin lỗi, em bây giờ không thể đi cùng anh, xin thứ lỗi…….Xin lỗi!”
Đành để Lôi Dương hiểu lầm vậy, cô cũng không hề muốn ở lại, nhưng cô có thể đi cùng Lôi Dương được sao? Sau này sẽ đi tới đâu? Lôi Dương lòng đầy sát khí, tức giận nói: “Cô muốn ở lại có phải hay không!”
Đồng Đồng cúi xuống mắt rơi lệ.“ Anh cả coi trọng cô như vậy, cô không cần không biết lòng tốt chứ!” Tiếng nói quỷ quyệt của Lôi Hướng Đông vang lên.
Lôi Dương nắm chặt tay Đồng Đồng liều lĩnh đi ra ngoài.
Ra khỏi biệt thự, Đồng Đồng khẩn cầu nói: “A Dương, đợi một chút, em có chuyện phải nói với Lôi Hướng Đông!”
Lôi Dương dừng bước, thần sắc không đổi nói: “Thế nào, không nỡ sao?”
Đồng Đồng sắc mặt trở nên trắng bệch, vội lắc đầu nói: “A Dương, cho em chút thời gian!” Nói rồi quay trở lại biệt thự.
“Anh hài lòng chưa, nên bằng lòng với hiện thực của anh đi!” Đồng Đồng đi tới gần Lôi Hướng Đông tức giận nhìn hắn.
Lôi Hướng Đông quay người về phía hai người đàn ông mặc đồ đen xua tay, hai đười đàn ông mặc đồ đen liền lui xuống.
“Cô đang nóng lòng muốn ở lại bên cạnh tôi sao!”
Nước mắt Đồng Đồng chảy xuống, cười nhạo nói: “Thế nào, anh muốn đổi ý sao!”
“Không! Tôi nói chuyện luôn luôn tính toán, người có thể rời khỏi đây, nhưng nếu cô ra ngoài ăn nói lung tung, tôi sẽ làm gì chắc cô cũng biết!”
“Tôi đương nhiên là biết.” Anh thì có chuyện gì không thể làm ra chứ! “Tôi nói chuyện điện thoại với em trai tôi.”
“Có thể.”
Đồng Đồng ra khỏi biệt thự, Lôi Dương đờ đẫn đứng một chỗ.
Nhìn thấy Đồng Đồng đi tới anh không phát ra tiếng động nào, nhẹ nhàng đi ra ngoài.Đồng Đồng cũng yên lặng đi sau anh.
Lôi Dương lạnh nhạt nói: “Ai cho cô tự ý chạy ra ngoài! Cô có biết là mọi người sẽ đi tìm cô! Cô nhất định phải để mọi người lo lắng sao?”
Đồng Đồng dừng chân, ngầng đầu nhìn Lôi Dương nói: “Em không phải cố ý!”
Lôi Dương đôi mắt đen trầm xuống, âm thanh cứng rắn nói: “Lên xe!”
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Mục đích của cô đã đạt được, có phải nên về đi không!” Lôi Dương nói không hề có chút tình cảm.
Trở về, quay về rồi sao nữa? Sau đó là đau khổ đợi hình bóng anh, cuối cùng lại biết được tin anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, không, cô không cần như vậy!
Đồng Đồng gần như khổ sở nói: “Xin lỗi, em làm hỏng lễ đính hôn của anh!”
Lôi Dương một tiếng khinh thường nói: “Thật có lỗi đã làm cô thất vọng rồi, lễ đính hôn không có bị làm hỏng!”
Đồng Đồng ngẩn ra, nghe Lôi Dương nói không biết là nên mừng hay là đau khổ. Là khổ sở đi, tóm lại mặc kệ thế nào vợ chưa cưới của Lôi Dương đều là người khác.
Hôm nay đã làm trò cười rồi, Lôi Hướng Đông ________
Vậy còn cô thì sao? Người ở giữa làm trò cười không phải cũng có cô sao? Mặc dù cô không phải tự nguyện, đúng hơn là từ chối tham dự.
Đồng Đồng ánh mắt tối sầm lại.
Lôi Dương đưa Đồng Đồng về nhà bác sĩ Trương, Ôn Lam cùng bác sĩ Trương nhìn thấy Đồng Đồng trở về trong lòng mới thấy nhẹ nhõm.
Nói mấy câu an ủi Đồng Đồng một chút liền đi nghỉ ngơi.
Căn phòng không có ánh đèn, tối đen, Đồng Đồng ngồi ở trên giường, có thể nhìn thấy Lôi Dương đang đứng ngay trước mặt cô.
Nhìn đến đôi mắt đen lộ ra lệ khí, Đồng Đồng biết Lôi Dương đang tức giận. Anh đang chờ đợi để nghe cô giải thích, rốt cuộc mọi chuyện hôm nay là như thế nào.
“Cô sao lại ở cùng với nó? Vì sao lại gặp nó?” Tiếng Lôi Dương trong bóng đêm vang lên.
“Mặc kệ dù lý do gì em cũng không có ý nghĩ sẽ phá hoại lễ đính hôn của anh, em bị ngất xỉu, tỉnh lại thì đã ở cùng chỗ với anh ta!” Đồng Đồng thở dài, cúi đầu nói.
“Cô vì sao không bỏ đi?”
“Anh cũng biết anh ta cố tình dẫn anh đến, em có thể đi khỏi sao?” Đồng Đồng không biết mình giải thích như vậy có phải quá mức không, anh ấy sẽ tin sao?
“Cô nói là cô không định sẽ phá hoại lễ đính hôn của tôi!” Giọng nói của Lôi Dương có chút không vui.
“Hả?” Đồng Đồng nghi hoặc, sắc mặt ảm đạm, mất mát nói: “Đúng? không có!”
Lôi Dương bước nhanh đến giữ lấy cánh tay Đồng Đồng, mặt anh áp sát má Đồng Đồng, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở của nhau, ánh mắt của anh trong bóng đêm lóe ra càng thêm chói mắt, tức giận nói: “Cô không phải yêu tôi sao? Việc người đàn ông cô yêu cùng với người đàn bà khác đính hôn, cô một chút cũng không nghĩ tới!”
Đồng Đồng mất mát lại không có đường lựa chọn nào khác nói: “Gì nào, anh hy vọng em có ý định đó sao, có phải anh không tin em, nghĩ là em cố ý nên anh mới nói tới chuyện này?…Em thừa nhận thì có phải anh sẽ không tức giận nữa không!”
Lôi Dương buông Đồng Đồng ra, rời khỏi phòng Đồng Đồng, dùng lực đóng cửa, tức giận đi khỏi.
Anh cũng không biết bản thân bỏ đi là vì cái gì?
Đồng Đồng bỏ đi, đã thế lại cùng em trai của anh hợp tác chống lại anh,.
Lời nói của Đồng Đồng cứ quẩn quanh quanh đầu anh. Cô không vì chuyện anh đính hôn mà ghen, chả lẽ cô không để ý chuyện anh đính hôn chút nào sao ?
Lôi Dương suy nghĩ, anh sửng sốt với chính mình, chỉ còn cách bỏ đi.
Người phụ nữ này rốt cuộc là không để ý đến anh, sự việc đúng như cô nói, cô tiếp cận anh là vì người nhà của cô! Chứ không phải là yêu!
Lôi Dương trong lòng có chút không thở nổi!
……
Lôi Dương từ chỗ Đồng Đồng vội đi về bữa tiệc, mặc dù xảy ra một số chuyện nhưng giờ phút này anh vẫn bình thản.
“Đã quay lại rồi sao!” Lâm Tú Phân vỗ cánh tay Lôi Lâm, giọng ma quái.Nói xong lại tiến đến chỗ Lôi Dương, giả cười nói: “Đi ra ngoài lâu như vậy không biết đã chuẩn bị món quà gì cho vợ sắp cưới vậy, mọi người rất mong đợi đấy!”
Lâm Tú Phân khiến cho mọi người chú ý, cùng đợi Lôi Dương trả lời.
Đan Tình cùng cha mẹ đứng chung một chỗ, cơ bản việc Lôi Dương vội vàng đi có chút không vui, hiện Lâm Tú Phân nói như vậy cô cũng muốn nhìn xem Lôi Dương đi làm cái gì, chuẩn bị lễ vật gì?
Lôi Dương không ngó ngàng gì tới Lâm Tú Phân, ngược lại đi đến chỗ Đan Tình, trầm giọng nói: “Muốn biết lễ vật đó là gì sao?”
Đan Tình hơi gật đầu.
Lôi Dương nói: “Đi cùng tôi!”
Đan Tình mỉm cười, nắm cánh tay Lôi Dương nói: “Chúng ta đi!”
Lôi Dương tuấn mỹ mà lạnh lùng, cứng rắn nhìn mọi người, nhưng cũng tùy ý để Đan Tình kéo đi, hai người cùng nhau hướng bên ngoài khách sạn mà đi.
Khách khứa, Lôi Lâm cùng Đan Quốc Khánh dưới sự dẫn dắt của mọi người cũng đi theo Lôi Dương đến sân của khách sạn.
……
Ngoài sân có hàng ngàn ánh sao chiếu rọi trên mặt đất, tỏa ánh sáng rực rỡ.
Bề mặt sân rất nhỏ, Lôi Dương cùng Đan Tình đứng ở phía trước, khách khứa đứng ở phía sau.
Lôi Dương ngẩng đầu lên không trung, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
“Muốn làm cái gì thế!” Lâm Tú Phân nói giọng ồn ào phía sau, bị Lôi lâm trừng mắt liếc một cái, không dám hô lên.
Những người khác bàn tán, phán đoán, không biết Lôi Dương rốt cuộc chuẩn bị lễ vật gì, sẽ không phải chỉ là kiếm cớ bỏ đi chứ.
Đan Tình nhìn Lôi Dương , trong lòng cô có chút tình cảm kì lạ, bản thân cô sắp có được một người đàn ông thành công, một người tuấn mỹ như vậy, anh là vương giả, cho dù cô có muốn giúp đỡ anh cũng chả cần, cô có cảm giác đang đứng cạnh một thế lực rất lớn.
Cô luôn có mọi thứ đông tây kim cổ tốt nhất, đàn ông cũng không ngoại lệ! Trên khuôn mặt Đan Tình lộ ra nụ cười.
Ngay lúc mọi người có chút chờ đợi, lo lắng thì sau đó, đột nhiên trên giữa không trung có điểm ánh sáng chớp động.
Vô số ánh sáng tỏa ra trên không trung, từ một điểm bắt đầu lan tỏa ra rồi chậm rãi tập hợp lại, hình thành một trái tim lớn, phát ra ánh sáng rực rỡ, một mầu hồng rực kết lại thành một chữ “LOVE” thật lớn, trái tim hồng trong bóng đêm dường như làm chói mắt.
Đan Tình tươi cười, một ít thanh niên nam nữ tiếng hâm mộ, đố kị cũng có.
Còn Lôi Dương cảm thấy phát ốm, trong lòng anh thầm mắng, nhìn thấy buồn nôn quá, không phải nói là pháo hoa sao? Thế quái nào lại thành ra như vậy?
Đan Tình đứng trước mặt Lôi Dương, trong mắt tràn ngập tình yêu, cô kiễng chân lên, hôn môi Lôi Dương.
“Anh Lâm, không thể tưởng tượng được Lôi Dương cũng là một người đàn ông lãng mạn!” Đan Quốc Khánh đứng bên cạnh Lôi Lâm cười nói.
Lôi Lâm khiêm tốn nói: “Làm cho anh phải chê cười rồi!”
Đan Tình hôn Lôi Dương đột ngột, có chút kích động lại có chút e thẹn nói: “Lễ vật này làm em rất vui, cảm ơn anh!”
Lôi Dương không có chút phản ứng, đứng yên tại chỗ, tùy ý để Đan Tình ôm chặt.
Hai người ở cùng một chỗ tỏa ra một hào quang chói mắt, tạo nên một hình ảnh mỹ lễ.
Đồng Đồng đứng ở chỗ tối đã nhìn thấy hết thảy tiệc đính hôn của Đan Tình, thật lãng mạn, giống như liều thuốc độc cứ cắn nuốt trong tim Đồng Đồng.
Cô nhìn Lôi Dương và Đan Tình ở cùng một chỗ, bọn họ thật xứng đôi.
Một là thương nhân kì tài, một là thiên kim của quan chức giới chính trị, bọn họ đúng là trời sinh một đôi.
Còn cô? Lê Hân Đồng, cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn nghĩ cái gì nữa, chả lẽ lòng không biết sao?
Cô đã tận mắt thấy rồi, đã hết hy vọng, biết rõ là như vậy nhưng lòng cô vẫn rất đau đớn, nhưng cô không kìm được mà đi theo anh sau khi anh rời khỏi nhà bác sĩ Trương.
Đúng là làm tan nát cõi lòng!
Đồng Đồng xoay người, khiến bản thân mình hòa nhập vào trong bóng tối!
Sự lãng mạn thần kì của Lôi Dương với người khác hãy ném lại phía sau đi.Cuối cùng vẫn là thương đau!
……
Đồng Đồng thất thần chầm chậm bước đi, nước mắt cũng chậm chậm chảy xuống.
Cô không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ cảm thấy muốn đi tới gặp Tân Nhiên.
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn ngôi nhà của Tân Nhiên, cô có nên vào không? Cô do dự đứng ở trước cửa nhà Tân Nhiên.
Cứ thế này thôi, không cần làm phiền anh ấy! Đồng Đồng ánh mắt ảm đạm, vẫn quyết định rời đi.
“Đồng Đồng!” Một tiếng nói vang lên, giữ lại bước chân của cô.
“Tân Nhiên!” Đồng Đồng xoay người nhìn thấy Tân Nhiên.
“Em không thoải mái sao?” Tân Nhiên nhìn thấy sắc mặt Đồng Đồng ưu phiền.
Đồng Đồng sắc mặt tối sầm lại, không lên tiếng!
“Vào rồi nói!” Tân Nhiên không hỏi nhiều, lôi kéo Đồng Đồng vào trong.
……
Đi tới phòng của Tân Nhiên, Đồng Đồng phát hiện chỗ này có chút lạ, dường như trống trải hơn.
Tân Nhiên đưa cho cô một ly trà nóng, rồi mới ngồi xuống giữ lấy thân người cô.
“Em đã khóc nhiều?” Tân Nhiên nhìn Đồng Đồng tiều tụy, hai mắt đỏ trũng xuống, lòng anh một trận đau đớn.
“Sao anh về muộn vậy, anh vẫn thường như vậy sao?” Đồng đồng tránh né ánh mắt của Tân nhiên, cô chuyển sang chủ đề khác.
Tân Nhiên bắt lấy cánh tay Đồng Đồng khiến Đồng Đồng nhìn vào anh anh lo lắng hỏi: “Là vì anh ta sao? Anh ta muốn đính hôn nên em mới như thế này sao? Em không nên gây áp lực cho bản thân, có gì khổ sở phải nói cho anh biết, biết đâu anh có thể giúp em!” Tân Nhiên nói xong,buông Đồng Đồng ra, có chút hạ giọng nói: “Chỉ sợ sau này không có dịp giúp em nữa !”
Đồng Đồng khó hiểu hỏi: “Tân Nhiên, anh nói thế này là có ý gì? Sao lại nói không có dịp nào nữa !”
Tay Tân Nhiên đặt trên vai Đồng Đồng , cười khổ nói: “Đồng Đồng, anh vốn định đến tìm em, không ngờ hôm nay em lại đến trước, anh sắp đi!”
Đi!
“Anh sắp. . . . Đi đâu?” Đồng Đồng có chút không thích ứng nổi, Tân nhiên phải đi sao?
Tân Nhiên thản nhiên nói: “Bệnh viện đã quyết định cử anh sang nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thế nên…. Em định thế nào, vẫn ở bên anh ta sao?”
“Ở lại bên cạnh anh ta?” Đồng Đồng mờ mịt lắc lắc đầu.
“Vậy em. . .”
Đồng Đồng khổ sở nói: “Em không biết! Em không biết bản thân em nên làm sao bây giờ, em muốn rời khỏi anh ta, bởi vì em thật sự rất khổ sở, nhưng anh ta sẽ không để em đi!”
Anh đã nói cho dù anh có cưới người khác thì cô vẫn là người đàn bà của anh, anh vẫn sẽ đối tốt với cô như trước, còn cô vẫn sẽ phải làm tình nhân của anh, bạn cùng giường của anh!
Cô không thể chịu được, sao cô có thể chia sẻ người đàn ông của mình với người kác? Cô không làm được! không làm được!
“Đồng Đồng!” Tân nhiên nghiêm túc nói: “Em có đồng ý đi cùng anh không!”
Đồng Đồng nghe lời tân nhiên nói, cô kinh ngạc nhìn anh nói: “Không! Tân Nhiên. . .”
Tay Tân Nhiên che lại miệng Đồng Đồng , lắc đầu nói: “Để anh nói xong được không?”
Đồng Đồng nắm lấy tay Tân Nhiên, khẽ gật đầu.
“Anh biết trong lòng em vẫn yêu người đàn ông đó, bởi vậy anh sẽ không ép buộc em, anh muốn đưa em ra ngoài để tâm tình em thoải mái một chút, nếu tâm tình em ổn định không chừng có thể quên dần anh ta!” Tân Nhiên cười một chút nói: “Nói không chừng sau này em có thể đón nhận anh!”
Đồng Đồng nghe Tân Nhiên nói hơi ngây người, cô vẫn coi Tân Nhiên như anh trai, mặc dù cô biết tình cảm của Tân Nhiên không đơn thuần là như vậy, nhưng bây giờ Tân Nhiên chính thức bày tỏ cô vẫn có chút lúng túng.
Cô nên làm sao bây giờ? Cùng Tân Nhiên rời khỏi đây sao? Còn Lôi Dương sẽ đối xử như thế nào với người nhà của cô?
Nhưng cô thật sự muốn bỏ trốn tất cả! Bằng không cô sẽ suy sụp phát điên lên mất!
Cô phải làm sao bây giờ!
Đồng Đồng cân nhắc mãi, Tân Nhiên biết cô cần thời gian để suy nghĩ nên anh đưa cô về lại nhà bác sĩ Trương.
Đồng Đồng tự hỏi chính mình, còn Tân Nhiên thì chờ đợi câu trả lời của Đồng Đồng .
Đồng Đồng thật sự rất mâu thuẫn, cô không biết nên làm sao bây giờ, cứ như vậy đi sao? Còn Lôi Dương sẽ đối đãi thế nào với người nhà cô?
Phá bỏ nhà của cô, san bằng vườn hoa kia?
Cô cuối cùng vẫn không có cách nào yêu Tân Nhiên được, đi cùng Tân Nhiên không nghi ngờ gì là cho Tân Nhiên một cơ hội hy vọng.
Còn ở lại nơi này chỉ có thống khổ!
Vài ngày nữa Tân Nhiên sẽ đi, cần cho Tân Nhiên một đáp án!
Hai ngày trôi qua Đồng Đồng vẫn không có đáp án như trước, lòng cô hỗn loạn. Cô ngồi ngẩn người bên cửa sổ, hai ngày nay Lôi Dương không hề xuất hiện, chẳng lẽ đang ở bên vị hôn thê của anh sao.
Đồng Đồng đau khổ mâu thuẫn!
“Thư giãn chút đi, con gái!” Ôn Lam đi đến bên cạnh Đồng Đồng an ủi nói. Bà ôm lấy vai Đồng Đồng, có chút buồn bã nhìn Đồng Đồng đang đau đớn.
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Ôn Lam, miễn cưỡng cười nói: “Bác ạ, cháu không sao, bác đừng lo lắng.”
Ôn Lam có chút đau lòng thay Đồng Đồng, một đứa bé động lòng người như vậy sao lại rơi vào kết cục như thế này, chẳng lẽ kết cục là đây sao?
Cô đã ở bên Lôi Dương khá lâu, bây giờ anh cư xử như vậy cô có thể lí giải phần nào, dù sao lôi Dương ở trong hoàn cảnh như vậy, hôn nhân không phải do anh quyết định, thậm chí thích cái gì, ghét cái gì cũng không phải tự mình quyết định.
Đồng Đồng cố gắng giải thích, nhưng có giải thích thế nào cũng không giúp tâm bớt đau.
Ôn Lam than thở một chút hỏi: “Có muốn bác ra ngoài với cháu một chút không!” Thư giãn một chút mới tốt.
Đồng Đồng suy nghĩ một chút rồi nói với Ôn Lam: “Bác à, cháu muốn về nhà thăm bố mẹ!”
Ôn Lam chần chừ một chút nói: “Cũng được, để bác điện thoại cho Lôi Dương bảo cậu ta lái xe đưa cháu đi!” Bà có chút lo lắng, Đồng Đồng một mình về nhà như vậy có chút không ổn, nếu lại biến mất nữa thì sao bây giờ?
Đồng Đồng cầm tay Ôn Lam nói: “Bác không cần lo lắng ạ, cháu chỉ đi thăm người nhà một chút, cháu đã lâu không liên lạc với người nhà , cháu sợ bọn họ lo lắng, hơn nữa cháu cũng rất muốn gặp bọn họ!”
“Được rồi! Cháu đi sớm về sớm!” Ôn Lam lo lắng dặn dò.
Đồng Đồng khẽ cười gật đầu.
“Mẹ! Con về rồi !” Đồng Đồng đẩy cửa ra, cảm giác về nhà thật tốt.
“Đồng Đồng!” Bà Lê nghe thấy tiếng Đồng Đồng gọi vội chạy ra cửa, vui sướng hô lên một tiếng, chạy đến ôm lấy con gái. “Gần đây thế nào? Sao không liên lạc với mẹ để mẹ lo lắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.