Tình Cờ

Chương 52: Cho anh một dịp gặp mặt




Cao Dã quay lại nhìn Lôi Dương, lắc đầu nói: “Là một người đàn ông sao lại bị một cô gái tra tấn đến chết đi sống lại như vậy!”
“Đừng ở đây làm phiền tớ!” Lôi dương nhắm mắt lại không ngó ngàng đến Cao Dã.
Cao Dã cũng chỉ cười cười, ôm lấy Nhạc Bằng nói: “Nhạc bằng dẫn chú đi xem phòng cháu có gì chơi vui không đi!”
“Vâng!” Nhạc Bằng ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Cao Dã ôm Nhạc Bằng đi vào phòng ngủ.
“Nhạc Bằng, có muốn bố mẹ cháu hòa thuận không!”
Nhạc Bằng đảo mắt một chút nói: “Có ạ, chú Cao có cách ạ?”
“Đương nhiên, có điều cần có sự hợp tác của cháu!”
“Cần cháu phối hợp?” Đôi mắt đen láy của Nhạc Bằng tràn đầy tò mò. Cậu có thể làm cái gì?
“Đúng, Nhạc Bằng phải trợ giúp chú!” Trong mắt Cao Dã hiện lên tia mờ ám.
……
“Mẹ, con muốn đến chỗ mẹ ở chơi, mẹ đến đón con được không?” Buổi chiều, Nhạc Bằng gọi điện cho Đồng Đồng.
“Papa đâu?” Đồng Đồng cảm thấy để Lôi Dương đưa con đến chỗ cô vẫn hay hơn, cô không muốn đối mặt với Lôi Dương một mình, tâm trạng cô sẽ rất dễ thay đổi.
“ Papa có uống rượu ạ !” Nhạc Bằng vừa nói nhỏ vừa thở dài một tiếng.
Đồng Đồng nghe Nhạc Bằng thở dài lại càng trở nên lo lắng, anh uống rượu làm sao chăm sóc được Nhạc Bằng, Đồng Đồng vội nói: “Nhạc Bằng chờ mẹ đến đón con nhé!”
“Vâng, con chờ mẹ!” Nhạc Bằng ngắt điện thoại.
……
Cao Dã đi đến quầy rượu trong nhà Lôi Dương đứng uống 2 ly sau đó nói: “Uống một ly đi!”
Lôi Dương nhận lấy ly rượu liếc Cao Dã một cái nói: “Cậu hôm nay có vẻ nhàn rỗi nhỉ? ”
“Tớ bận nhiều việc lắm ấy, nhưng mà ông chủ là cậu chả làm việc nên tớ là cổ đông cũng nên đến quan tâm một chút!”. Nói xong Cao Dã cạn ly với Lôi Dương.
Cao Dã vừa đưa vừa đẩy, Lôi Dương nói xong đưa ly cho Cao Dã nói: “Ly nữa!”
“Nhóc xấu xa!” Cao Dã đón lấy ly rượu rót thêm cho Lôi Dương cốc nữa.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Cao Dã buông ly rượu nói: “Tớ đi mở cửa!”
Lôi Dương lại uống tiếp ly rượu, vẫn nằm trên sô pha.
“Là cô à? Đồng Đồng ”. Cao Dã tỏ vẻ cực kì bất ngờ khi thấy Đồng Đồng, nghiêng người qua nhường đường cho cô: “Mời vào, mời vào!”
Đồng Đồng gật đầu chào rồi đi vào, thấy Lôi Dương say nằm trên sô pha, cô đứng trong căn phòng nói: “Tôi đến đón Nhạc Bằng qua ở vài ngày!”
Rồi mới đi đến phòng của Nhạc Bằng.
“Mẹ, mẹ đến rồi ạ!” Nhạc bằng nhìn thấy Đồng Đồng cười rạng rỡ.
“Nhạc Bằng, đang làm gì vậy?” Đồng Đồng nhìn thấy Nhạc Bằng xong trên mặt cô hiện rõ nét tươi cười.
“Con đang học bài!” Nhạc bằng thả bút xuống đi đến cạnh bàn rót chén nước đưa cho Đồng Đồng : “Mẹ uống nước!”
“Nhạc Bằng ngoan quá, chuẩn bị cho mẹ à?” Đồng Đồng ngồi trên chiếc giường nhỏ của Nhạc Bằng.
“Là chú Cao Dã cho Nhạc Bằng đấy, Nhạc Bằng cũng muốn cho mẹ uống!” Nhạc Bằng hiện lên nụ cười khờ dại mà ngọt ngào.
Đồng Đồng uống nước xong nhìn quanh sau đó mới lại nhìn Nhạc Bằng, đứng lên đặt chén nước xuống nói: “Chúng ta đi thôi! Bà ngoại làm làm đồ ăn ngon chờ mình đấy!”
“Mẹ chờ con một chút!” Nhạc Bằng nói xong chạy ra ngoài.
Nhạc Bằng nắm chặt tay Cao Dã kéo Cao Dã cúi thấp xuống mới ghé vào tai anh nói: “Chú ơi, chúng ta có phải nên đi rồi không!”
Cao Dã bế bổng Nhạc Bằng lên nói: “Nhạc Bằng giỏi quá, chú dẫn cháu đi chơi!”
“Khốn kiếp, cậu thả gì vào rượu!” Lôi Dương cả người nóng hừng hực ngồi dậy.
Còn Cao Dã thì đã bế Nhạc Bằng ra khỏi biệt thự rồi đóng cửa lại.
Ngồi trên xe Nhạc Bằng vẻ suy tư nói: “Chú ơi, nhìn papa có vẻ khó chịu quá!”
“Yên tâm đi! Có mẹ cháu ở đấy thì không thành vấn đề!” Cao Dã vỗ ngực rồi mới lái xe đi!
Đồng Đồng đợi Nhạc Bằng một lúc, mãi không thấy cậu bé nên cô mới ra ngoài tìm, không ngờ lại có một cảm giác rất kì lạ.
Cả người cô mệt mỏi nóng rực, thân thể khó chịu, Đồng Đồng ôm đầu đi ra ngoài.
Đồng Đồng có chút mệt mỏi mất đà mà ngã xuống, ngay lúc đó cô cảm giác được một vòm ngực nóng rực ôm lấy cô.
Hai cơ thể nóng bừng trong nháy mắt áp lại với nhau, đôi mắt Đồng Đồng mơ màng nhìn Lôi Dương đang ôm cô.
Trên khuôn mặt anh ngập tràn tình ý, ánh mắt cuồng loạn giống như một con mãnh thú kì lạ nhìn chằm chằm vào cô. Còn thân thể anh dường như cũng khát vọng ôm chặt lấy cô.
Thế nhưng ý thức cô bảo phải đẩy Lôi Dương ra, Đồng Đồng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại một chút rồi cố gắng thoát khỏi vòng ôm của Lôi Dương.
Còn Lôi Dương cũng cảm nhận được mình khác thường liền đẩy Đồng Đồng ra.
Đồng Đồng lại yếu ớt ngã ra đất, hai quai áo tuột xuống lộ ra bờ vai thoắt ẩn thoắt hiện, váy vô tình bị kéo lên, đôi chân của cô đập vào mắt Lôi Dương lại khơi lên khát vọng của anh.
Lý trí cho anh biết Đồng Đồng cách anh quá xa, nhưng dục vọng anh lại thôi thúc , sức nóng trong cơ thể đẩy lui lí trí của anh.
“Đau quá! . . . khó chịu quá!” Đồng Đồng không chịu nổi rên rỉ, tiếng rên rỉ mềm mại truyền vào tai Lôi Dương . Đột nhiên lao đến tìm kiếm Đồng Đồng muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể vô lực dựa vào người Đồng Đồng.
Tay anh đã không kìm được mà vuốt ve cánh tay để trần của cô, nhìn hai mắt Đồng Đồng mơ màng, anh cuối cùng đã không kiềm chế nổi mà cúi đầu hôn lên môi cô, hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc khiến tinh thần Lôi Dương xao xuyến.
Đồng Đồng đẩy Lôi Dương ra nhưng lại rên rỉ nói: “Không được. . . . Không nên chạm vào em, . . . . A Dương.” Đầu cô bắt đầu sinh ra ảo giác.
Những khoảng ngắn mê hoặc và những kí ức ùa về đan vào nhau .
Những đêm mê say, những cái ôm thật chặt của một người đàn ông mạnh mẽ.
Nụ hôn của Lôi Dương phảng phất để Đồng Đồng có thể tự tìm lấy dòng suốt mát, đôi môi nóng bỏng vội áp vào đấy để xoa dịu cơn khát.
Đồng Đồng hôn trả Lôi Dương , môi cô bị khát vọng ùa vào.
Phản ứng của Đồng Đồng, tiếng cô mềm mại gọi tên anh là A Dương khiến Lôi Dương thực sự mất đi lý trí, anh điên cuồng hạ xuống thân thể cô những dấu hôn nồng cháy khiến làn da trắng nõn của cô đỏ ửng.
Dục vọng đã sớm tràn lên khiến anh không thể kìm chế được, đẩy hai chân Đồng Đồng ra động thân mà vào!
Đồng Đồng nhíu mày rên rỉ một tiếng, còn Lôi Dương thì thỏa mãn thở dài.
Hai thân thể chia cách đã lâu nay lại hòa hợp cùng một chỗ!
Thân thể của cô anh đã quá quen thuộc, sự chặt khít của cô khiến anh càng nung nấu . Mãi đến lúc sức cùng lực kiệt hai người cùng nhau đạt tới đỉnh điểm.
Vào đêm , khoảng không khí giữa dòng hương vị tình dục còn vương tơ tình ý.
Đồng Đồng bị tình cảm xao xuyến này lay tỉnh, cô nhìn căn phòng tràn ngập ánh trăng có chút mơ hồ tự hỏi đây là đâu?
Trong đầu cô chợt bừng tỉnh vội bật người dậy, nhưng cơ thể cô bị một cánh tay nặng nề ôm chặt lấy . Dưới ánh trăng, Đồng Đồng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nằm bên cạnh.
Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì vậy, cô nhắm hai mắt lại cô gắng nhớ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào mình đang mơ xuân mộng! Sao cô lại ở trong vòng tay ôm chặt của anh được?
Đồng Đồng ngẩn người rồi giống như bị lửa đốt bèn bừng tỉnh, cô hất tay anh ra, Lôi Dương cũng bị Đồng Đồng làm tỉnh dậy.
Cảm giác mệt mỏi quá!
Đầu anh đau nhức không phân biệt được ai đang đẩy anh.
Đồng Đồng tìm thấy chiếc váy không biết đã cởi ra từ lúc nào của mình che trước ngực, tay cô giơ lên tát vào mặt anh, những dấu tay in hằn lên khuôn mặt anh.
Đồng Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận quát: “Lôi dương, anh vô sỉ!”
Lôi Dương bị cái tát này làm cho hoàn toàn tỉnh giấc, anh nhìn thân thể trần trụi của Đồng Đồng nhớ về chuyện đã xảy ra buổi chiều.
“Đồng Đồng!” Lôi Dương mở miệng định giải thích nhưng không lên tiếng nổi.
Đồng Đồng nghĩ về tất cả những chuyện mình đã trải qua với Lôi Dương, lòng cô mâu thuẫn khổ sở.
Đôi mắt Lôi dương trầm xuống, anh vội vàng nói: “Đồng Đồng, anh không cố ý, xin em tin anh!”
Đồng Đồng trong mắt rưng rưng, cô đứng dậy mặc váy vừa khóc vừa nói: “Lôi dương, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” cô chạy ào ra bên ngoài.
“Đồng Đồng!” Lôi Dương thấy tình thế cấp bách vội đứng dậy, anh nhặt chiếc quần dưới đất lên vội vàng mặc vào, đuổi theo Đồng Đồng đang chạy ra bên ngoài. Anh ôm chầm lấy cô vội vàng nói: “Anh đã nói rồi, anh không cố ý làm như vậy, chúng ta bị hạ dược, em có hiểu không?” Lôi dương vội vã giải thích với Đồng Đồng.
Còn Đồng Đồng chỉ khóc nói: “Hạ dược, chẳng phải là chủ ý của anh sao, anh còn mượn cả tay của Nhạc Bằng, anh là đồ khốn kiếp! Đến tận bây giờ tôi mới biết anh là người như vậy!”
Lôi dương nhìn thấy Đồng Đồng khóc, tâm anh rối bời hét to: “Anh không hạ dược, anh thật sự không biết, là Cao Dã làm, không phải anh, Đồng Đồng, xin em tin anh!”
Đồng Đồng chỉ khẽ cười nói: “Anh ta là bạn của anh, anh ta làm gì chẳng lẽ anh lại không biết, buông ra, tôi phải về nhà, đừng chạm vào tôi!”
Lôi dương thương đau nói: “Em thật sự ghét anh, ghét bị anh chạm vào đúng không?”
Đồng Đồng tức tối quát Lôi Dương : “Đúng, tôi ghét anh, chúng ta. . . . . Sao có thể làm chuyện như vậy?”
Lôi Dương lay Đồng Đồng, lớn tiếng nói: “Chúng ta yêu nhau vì sao lại không thể?”
Đồng Đồng lắc đầu nói to: “Không yêu, không yêu! Anh nhầm rồi, tôi đã nói giữa chúng ta không có tình yêu!” Đồng Đồng đẩy Lôi Dương ra đứng cạnh cửa.
Lôi Dương đứng cách xa Đồng Đồng, đau đớn quát nhẹ: “Đồng Đồng, người em yêu là anh, chỉ là em không chịu thừa nhận thôi!”
Đồng Đồng không hề ngó ngàng tới Lôi Dương, khởi động xe phóng về phía nhà!
Yêu! Không yêu! Không yêu!
Hai khái niệm len lỏi giữa tâm trí của Đồng Đồng !
Đồng Đồng phiền lòng ý loạn về tới nhà, bố mẹ cô hình như đang ngủ, cô lặng lẽ về phòng không muốn kinh động bất cứ ai.
“Em về rồi à !” Một giọng nói truyền tới từ bóng đêm. Tiếp đến ánh đèn chiếu sáng phòng của cô.
Là Viễn Hàng, anh đang ngồi trên sô pha nhìn thẳng vào cô.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Đồng Đồng không biết nên đối mặt với Viễn Hàng như thế nào?…
Viễn Hàng đến gần nâng cằm cô lên, đôi mắt sáng ngời của anh chăm chú nhìn cô.
Viễn Hàng dời khỏi cằm cô, tay anh vuốt ve cổ cô.
“Đây là gì, dấu hôn à, hai người ở với nhau sao?” Trong giọng nói ngoài phẫn nộ, tức giận còn có thương đau.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn mới phát hiện trên cổ mình lưu lại vố số dấu hôn, là lúc Đồng Đồng và Lôi Dương ở bên nhau để lại.
Sự thật chính là như vậy, cô có thể giải thích cái gì nữa, Đồng Đồng bình tĩnh nói: “Vâng, em và anh ta xảy ra chuyện như vậy, nhưng không phải em tình nguyện, xin lỗi anh!”
Đồng Đồng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Viễn Hàng mất đi ánh sáng chỉ còn lại một màu ảm đạm, người đàn ông đã che chở cô suốt năm năm này nhất định đang rất khó chịu, rất khổ sở! Nhưng cô thật sự không mong muốn như vậy.
“Hắn cưỡng ép em? Anh đi giết hắn!” Viễn Hàng buồn bã và giận dữ nói. ( e: đúng giọng đại ca xã hội đen rồi nhá )
“Viễn Hàng, không phải như anh nghĩ đâu!”
Viễn Hàng thương tâm mà buồn giận nói: “Đó cái chết tiệt gì! Vì sao em lại ở với hắn, vì sao một tên đàn ông đã làm tổn thương em lại có thể chạm vào em, vì sao anh lại không thể, vì sao anh chạm một chút cũng không thể?”
Đồng Đồng không đành lòng nói: “Viễn Hàng, đừng như vậy được không! Em đã khổ lắm rồi, xin anh đừng như vậy nữa được không.”
Trên khuôn mặt của Viễn Hàng tràn ngập thương đau, cúi đầu nói: “Đồng Đồng, cùng anh rời khỏi đây được không!”
“Viễn Hàng, không, em không thể đi, em đi rồi nhạc bằng làm sao bây giờ, ba mẹ em làm sao bây giờ. Em yêu mọi người, em không thể rời bỏ mọi người!”
“Chúng ta có thể mời luật sư đòi quyền nuôi dưỡng đứa bé!”
“Nhưng nếu như vậy Nhạc Bằng sẽ bị tổn thương! Hơn nữa anh nhìn xem, bố mẹ em đã lớn tuổi rồi, không muốn chuyển đi đâu nữa.”
Viễn Hàng bi ai nói: “Vậy còn anh? Em có nghĩ đến anh không, anh cũng rất khổ sở, người phụ nữ anh yêu nồng cháy với người đàn ông khác, em cõ hiểu cảm giác của anh không?”
Đồng Đồng thống khổ nói: “Vậy anh muốn em làm thế nào?”
Viễn Hàng đột nhiên nói: “Vậy chúng ta kết hôn đi!”
“Cái gì???” Đồng Đồng bị Viễn Hàng làm ngẩn người!
Viễn Hàng nắm lấy tay Đồng Đồng vội vàng nói: “Anh nói chúng ta kết hôn đi, như vậy em đã là của anh, anh sẽ ở cùng em ở lại trong nước, như vậy em cũng có thể ở cạnh Nhạc Bằng, được không?” (ces: anh này ngây thơ thật, nếu ko yêu anh, chị í vẫn có thể “chuồn ra ngoài”)
“Viễn Hàng. . . . Em không muốn kết hôn!”
Trong mắt Viễn Hàng tràn ngập thất vọng, cười xòa một tiếng nói: “Em không muốn là sao? Em không muốn kết hôn với anh chứ gì? Em muốn kết hôn với hắn ta! Em muốn trở thành vợ của hắn ta rồi ba người nhà các em sống vui vẻ đúng không?”
“Viễn hàng, anh không để ý đến quá khứ của em, dù chuyện hôm nay giữa em và anh ta xảy ra anh cũng không để ý sao?”
“Đáng chết, anh sao có thể không để ý, anh để ý muốn chết đi được, ghen tị đến phát điên lên, vì sao một người đàn ông chưa hề thương hại em lại có thể ôm em còn anh thì không thể? Anh muốn hủy diệt mọi kí ức của em về hắn, anh muốn chiếm hữu suy nghĩ của em, anh muốn xóa sạch tất cả những dấu vết của hắn trên người em. Nhưng anh yêu em, anh không thể mất đi em, bởi vậy anh coi như chuyện của em và hắn không có gì hết, bởi mất đi em còn khổ sở hơn là chịu đựng chuyện này!”
Đồng Đồng không biết nên trả lời Viễn Hàng thế nào, bản thân cô nên làm thế nào?
Tha thứ cho Lôi Dương rồi lại ở cùng nhau! Không, cô không cần như vậy, cô không thể quên được những vết thương Lôi Dương gây ra cho cô, không thể quên đứa bé đã mất đi!
Cô do dự cái gì mà vẫn không chấp nhận Viễn Hàng, cô cũng không tìm ra nguyên nhân!
Là vì chính cô không yêu Viễn Hàng sao!
Hay là cô không còn khả năng yêu nữa!
Năm năm ! Suốt năm năm cô không hề đoái hoài đến người đàn ông khác, chỉ có Viễn Hàng bên cạnh cô! Nếu tất cả với Lôi Dương đã qua đi, cô lại không phải xa Nhạc Bằng, vậy kết hôn với Viễn Hàng, ở lại Trung Quốc sống cũng được. không cần để Viễn Hàng đau khổ nữa, không cần để Lôi Dương làm rối bời cuộc sống của cô nữa.
“Đồng Đồng, kết hôn với anh, anh sẽ không để người đàn ông đó làm tổn thương em nữa, anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc!”
Đồng Đồng thất hồn nói: “Em đồng ý với anh!”
Đồng Đồng đồng ý lời cầu hôn của Viễn Hàng, hôm sau hai người nói chuyện này cho bố mẹ cô biết, ông bà Lê thấy Đồng Đồng đã quyết định cũng rất vui, nói đi nói lại thì Viễn Hàng cũng là một người ưu tú, lại nặng tình với Đồng Đồng, hai người kết hôn bọn họ cũng rất yên tâm.
Nhạc Bằng đã nhiều ngày không gặp Đồng Đồng, trái tim nho nhỏ nhớ nhung, liệu có phải mẹ giận cậu nên không đến gặp cậu không?
Chú Cao Dã nói chỉ cần cho mẹ uống cốc nước đó thì ba mẹ sẽ lại bên nhau. Mặc dù cậu không biết uống nước thì có cái gì hòa hảo, nhưng cậu muốn ba mẹ ở bên nhau.
Nhưng ngược lại với những gì chú Cao Dã nói, ba mẹ không có vẻ gì là hòa hảo mà mẹ dường như còn giận cậu.
Nhạc Bằng lấy cặp sách xong nói với papa đang chuẩn bị đưa cậu đi học: “Papa, con gọi điện bảo mẹ chiều nay ta học đến đón con được không ạ!”
Lôi Dương nhìn Nhạc Bằng, lòng có chút muộn phiền nói: “Đương nhiên là được!”
“Hay quá!” Nhạc Bằng vui mừng vỗ tay.
Hai cha con đi ra phía ngoài.
……
Đồng Đồng nghe điện thoại của Lôi Dương, anh chỉ đơn giản đề nghị cô đi đón Nhạc Bằng, cô đồng ý rồi cúp điện thoại, hai người không nói gì thêm.
Lúc nhạc bằng tan học Đồng Đồng đến đón cậu bé về nhà.
Cậu bé chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, dọc đường đi không hề nói chuyện. Lúc đến nhà Nhạc Bằng mới kéo tay Đồng Đồng hỏi: “Mẹ, vì sao mẹ không đến thăm Nhạc Bằng, có phải mẹ giận Nhạc Bằng không . . . . ? Nhạc Bằng biết lỗi rồi, mẹ đừng giận nữa nhé!”
Đồng Đồng thấy Nhạc Bằng nói thế không khỏi nhớ về đêm hôm trước, cô nói: “Mấy hôm nay mẹ bận việc nên không đến thăm nhạc bằng được, là mẹ không tốt!”
“Vâng!” Nhạc Bằng cúi đầu đáp.
“Nhạc Bằng đến rồi à!” Bà Lê từ phòng bếp đi ra.
“Bà ngoại!” Nhạc Bằng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Viễn Hàng cũng từ phòng bếp rướn người ra nói: “Nhạc Bằng, muốn ăn cái gì để chú làm cho cháu!”
“Chú làm cái gì Nhạc Bằng ăn cái đấy ạ!”
“Anh Nhạc Bằng, anh chơi với Kì Kì được không?” Nghe giọng Nhạc Bằng Kì Kì chạy từ phòng bên ra níu áo cậu bé.
Đồng Đồng mỉm cười nói: “Đi thôi, chơi với em gái đi!”
“Anh Nhạc Bằng, em có đồ chơi mới này!” Kì kì kéo Nhạc Bằng đến phòng mình.
Kì Kì lấy ra một món đồ chơi mới vừa cho Nhạc Bằng xem vừa hỏi: “anh Nhạc Bằng, sau này anh sẽ đến đây ở cùng bọn em à?”
“Vì sao anh phải đến đây ở?” Hiện nay như thế này cũng tốt lắm rồi, muốn papa là có thể ở cùng với papa, muốn mẹ là có thể ở với mẹ, Nhạc Bằng đơn thuần nghĩ.
“Nhưng anh là con của mẹ Đồng Đồng. Mẹ kết hôn với ba em đương nhiên anh phải đến ở cùng rồi!”
Nhạc Bằng nhíu mày nói: “Em nói bậy, mẹ là của papa anh, không phải của ba em!”
“Là của ba em!”
“Là của papa anh!”
Hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau.
Nhạc Bằng ném món đồ chơi xuống chạy ra ngoài gặp Đồng Đồng, cậu sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ muốn kết hôn sao? Mẹ bất hòa với papa nên kết hôn với người khác sao?”
“Nhạc Bằng!” Đồng Đồng không biết nên giải thích quan hệ giữa những người lớn như thế nào với Nhạc Bằng.
Nhạc bằng vừa khóc vừa khổ sở nói: “Mẹ, mẹ không cần nhạc bằng nữa sao?” Mẹ kết hôn với chú khác thì tức là không cần papa cậu nữa, không cần cậu nữa đúng không?
“Nhạc bằng, mẹ cần con, mẹ sao có thể không cần Nhạc Bằng được!” Đồng Đồng vuốt nước mắt cho nhạc bằng vội vàng giải thích an ủi cậu.
Nhạc Bằng tránh khỏi tay Đồng Đồng chạy ào ra cửa.
“Nhạc Bằng!” Đồng Đồng vội đuổi theo ôm chặt Nhạc Bằng vào lòng nói: “Nhạc Bằng, mẹ sẽ không bao giờ không cần Nhạc Bằng!”
Trái tim của trẻ con rất đơn giản và yếu ớt, trong trái tim Nhạc Bằng có cảm giác như món đồ chơi mình yêu nhất bị người khác chiếm mất.
Có một loại cảm giác bị vứt bỏ.
Ngày hôm sau, nhạc tan học được Lôi Dương đón về nhà, anh chú ý thấy vẻ mặt buồn bã của cậu bé.
“Nhạc Bằng sao vậy ?” Lôi Dương ôm lấy Nhạc Bằng đặt trên đùi mình ngồi trên sô pha.
Nhạc bằng không vui nói: “Papa, mẹ và chú Viễn Hàng đó sắp kết hôn, về sau mẹ sẽ không ở cùng với chúng ta nữa. Nhạc Bằng vẫn hy vọng papa và mẹ, còn có Nhạc Bằng nữa, có thể sống chung với nhau. . . . . . .”
Lôi Dương vội vàng nói: “Nhạc bằng con nói gì!”
“Mẹ sắp kết hôn với chú Viễn Hàng, là mẹ cho nhạc bằng biết!”
Lôi Dương cảm giác trái tim mình ngừng đập! Giống như cả thế giới sụp đổ! Đồng Đồng kết hôn với người đàn ông khác!
Kết hôn! Hai chữ này như hai lưỡi dao cắm vào tim khiến anh không tài nào thở nổi!
Lôi Dương nôn nóng, anh phải hỏi Đồng Đồng chõ rõ, đây không phải sự thật!
Lôi Dương vội buông Nhạc Bằng ra, anh tìm điện thoại gọi cho Đồng Đồng nhưng cô không nghe máy. Anh và Nhạc Bằng cùng đến nhà cô.
Nhưng Đồng Đồng đã đi ra ngoài với người đàn ông kia, chỉ có bà Lê ở nhà.
Lôi dương cân nhắc rất lâu sau mới nói: “Bác gái, Đồng Đồng. . . . Thật sự muốn kết hôn sao?”
Bà Lê rót trà cho Lôi Dương, chậm rãi nói: “Phải, Đồng Đồng muốn kết hôn, chúng tôi cũng rất vui, nếu cậu muốn tốt cho con bé thì hãy chúc phúc cho nó, những năm ấy nó đã chịu khổ rất nhiều rồi!”
Ý của bà Lê anh hiểu, anh đã khiến cô chịu khổ, hiện nay hạnh phúc của cô anh không nên xen vào .
Lôi Dương đơn giản chỉ nói: “Cháu biết!”
Sau đó anh dắt Nhạc Bằng ra khỏi nhà cô!
Anh bỏ cuộc như vậy ư?
……
Lôi Dương không cách nào chấp nhận sự thật Đồng Đồng sắp cưới Viễn Hàng, cái đêm bị hạ dược đó anh nhớ rất rõ cô đã gọi anh là A Dương.
Sự chặt khít của cô chứng tỏ ngần ấy năm cô chưa từng bị người đàn ông khác chạm qua.
Người đàn ông của cô chỉ có một mình anh, không rõ là vì sao những Đồng Đồng không hề có người khác, chứng tỏ trong tim Đồng Đồng còn có anh, nhưng sao cô lại cưới người đàn ông khác, là bởi vì anh đã từng làm tổn thương cô nên cô không cách nào quay lại chấp nhận anh?
Là vì đêm hôm đó Đồng Đồng cực kì thất vọng về anh, vì anh là thằng khốn kiếp, vì anh hạ dược cô?
Cho dù Đồng Đồng coi anh như thế nào thì anh cũng nhất quyết không để cuộc hôn nhân đó xảy ra, Đồng Đồng chỉ có thể là của anh.
Hai ngày này Lôi Dương đã khổ não suy nghĩ và đưa đến kết luận cuối cùng!
Nếu phải tận mắt nhìn thấy Đồng Đồng lập gia đình, chi bằng để anh chết đi còn vui vẻ hơn!
Lôi Dương ôm lấy Nhạc Bằng nói: “Đi, bố con mình tới nhà chú Cao Dã!”
“Vâng!”
Lôi Dương đi tới nhà Cao Dã, xốc cổ áo cậu ta lên nói: “Cậu bảo tớ nên giải quyết cậu thế nào đây!”
“Ấy, Có gì từ từ nói!” Cao Dã nhìn Lôi Dương đang nổi giận.
“Bởi vì ý tốt của cậu mà giờ Đồng Đồng sắp cưới người khác rồi, cậu nên làm gì đi chứ!”
“Tớ? Không phải chứ?” Hổng lẽ phản tác dụng ?
“Vì cái chủ trương của cậu mà Đồng Đồng đã coi tớ là một thằng khốn đây này!”
“Vậy cậu muốn tớ làm gì!” Cao Dã cực kì dũng cảm nói!
“Tớ muốn đi tìm vợ tớ về, mấy ngày này cậu phải chăm sóc Nhạc Bằng cho tớ, biết chưa?”
“Chăm sóc Nhạc Bằng? Ok Ok… Hy vọng cậu tìm được vợ về!” Bằng không thì anh tiêu luôn .
“Vậy đi !” Lôi Dương thả Cao Dã ra rồi nói với Nhạc Bằng : “Con phải nghe lời chú Cao Dã biết chưa?”
“Vâng!” Nhạc bằng vâng lời gật đầu!
Việc anh cần phải làm bây giờ là đi tìm Đồng Đồng!
Màn đêm tối đen, ánh đèn đường màu hoàng hôn chiếu sáng bóng dáng của Lôi Dương đang đứng bên gốc cây trước nhà Đồng Đồng chờ cô. Cuối cùng Lôi Dương cũng thấy một bóng dáng quen thuộc bên chiếc xe đỗ trước cửa nhà.
Anh vội vàng đi lên gặp Đồng Đồng đang đứng cạnh xe.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Lôi dương đứng trước mặt Đồng Đồng nói.
Viễn hàng định đi lên ngăn Lôi Dương lại, nhưng ánh mắt của Lôi Dương lại bắn vê phía Viễn Hàng phân rõ ranh giới: “Đây là chuyện giữa tôi và Đồng Đồng, anh đừng xen vào!”
“Đồng Đồng là vị hôn thê của tôi, tôi có quyền ngăn cho cô ấy bị làm phiền!” Viễn hàng trừng mắt nói. Anh không hề có thiện cảm với Lôi Dương, ngược lại Lôi Dương cũng vậy.
Đồng Đồng nắm lấy tay Viễn Hàng, bình tĩnh nói: “Viễn Hàng, anh vào trước đi, em sẽ nói chuyện rõ với anh ta!”
“Nếu anh dám lộn xộn với Đồng Đồng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Viễn Hàng nhớ tới tình trạng đêm hôm trước của Đồng Đồng, anh sẽ không để cho người phụ nữ của anh bị gã đàn ông khác chạm vào.
“Được rồi Viễn Hàng, anh vào trước đi!”
Viễn Hàng quay vào nhưng trong lòng vẫn không hề muốn để Đồng Đồng ở một mình với Lôi Dương .
Lôi Dương nhìn thái độ gần gũi của Đồng Đồng với Viễn Hàng, anh rất tức giận, liền kéo tay cô về phía xe anh mà không hề ngoái lại.
“Anh làm gì đấy, thả tôi ra, có gì nói luôn ở đây là được rồi!”
Lôi dương dừng bước nắm lấy bả vai của Đồng Đồng , gằn từng chữ một: “Em thật sự muốn cưới anh ta!”
Đồng Đồng hổn hển nói: “Đúng, tôi sắp kết hôn với Viễn Hàng !”
“Em yêu anh ta sao?” Lôi Dương bình tĩnh nói.
Đồng Đồng hất tay Lôi Dương ra, lắc đầu nói: “Chúng tôi yêu nhau không không quan trọng, tôi muốn cưới ai là chuyện của tôi, là tự do của tôi, anh không có quyền chất vấn!”
Đôi mắt đen của Lôi Dương phảng phất một tia hy vọng, anh nói: “Vì sao em không nói là vì em yêu anh ta nên mới kết hôn?”
“Không liên quan tới anh!” Đồng Đồng tức giận không hề nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lôi Dương.
“Không liên quan ư, người anh yêu sắp cưới người khác mà em nói không liên quan ư?”
Đồng Đồng quay đầu, gằn từng chữ một: “Lôi Dương, tôi đã nói rồi, anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh. Giữa chúng ta không hề có quan hệ gì hết. Sau này anh đừng dùng cái cớ anh yêu tôi để làm phiền tôi, tôi phải vào nhà rồi .”
Đồng Đồng quay lại không muốn tranh luận với Lôi Dương nữa, thì ra anh vẫn không nghe lọt tai, vẫn là người đàn ông cố chấp chuyên quyền như trước. Nhiều lời cũng vô ích.
Ngay tại lúc cô bước đi được hai bước thì cảm giác sau gáy đau nhói!
Đồ đàn ông chết dẫm, anh dám đánh ngất cô!
Đồng Đồng mất đi ý thức cuối cùng!
Tiếng sóng biển và hương vị mằn mặn đánh thức Đồng Đồng, cô choàng tỉnh, đây là đâu?
Cô đang ở trong một căn phòng sang trọng, tấm rèm cửa màu trắng bay phất phơ theo gió.
Nhìn qua ban công cô thấy được bờ biển xanh ngắt, lập tức cô nhớ tới việc bị Lôi Dương đánh ngất đêm hôm trước.
Khuôn mặt mơ màng xinh đẹp của Đồng Đồng bị tức giận thế chỗ, cô xuống giường đi giày vào rồi tìm Lôi Dương.
Anh dường như không ở trong phòng, cô ra phía ngoài thì nhìn thấy anh đang nằm trên bãi cát, trên người chỉ mặc đúng một chiếc quần bơi.
Cơ bắp dưới ánh nắng càng ánh lên vẻ mạnh mẽ.
Đồng Đồng bước nhanh tới bên cạnh Lôi Dương trừng mắt nhìn, anh đang nhắm mắt hưởng thụ nắng ấm.
Cô cứ nhìn anh nhìn vậy, nhìn những cơ bắp hoàn mỹ, cặp lông mi dài, khuôn mặt thu hút.
Đồng Đồng nhíu mày, sao cô tự nhiên lại đi ngắm giai thế này, còn Lôi Dương thì vẫn nằm yên để mặc Đồng Đồng ngắm thỏa thích.
Đồng Đồng ngượng ngùng cúi xuống nhặt một nắm cát, bực tức ném vào ngực Lôi Dương.
Lôi Dương cuối cùng cũng mở mắt ra, lười biếng nói: “Muốn bơi không?”
“Anh đang định làm gì? Sao lại mang tôi đến đây?” Đồng Đồng đang rất tức giận. Cô giống như một con sư tử nhỏ, nhưng giọng nói mềm nhẹ của cô khiến cơn tức lại quá nhẹ nhàng.
“Dáng người của em thật đẹp!” Lôi Dương nham hiểm cười ,ánh mắt không có ý tốt lướt trên người của cô.
“Anh…đáng ghét!” Đồng Đồng nhìn ánh mắt mê đắm của cô, lúc này mới phát hiện ra quần áo của cô không biết đã biến thành áo tắm từ bao giờ.
Ai thay cho cô, Lôi Dương sao? Không nghi ngờ gì nữa!
Lôi dương nhìn biểu tình sinh động trên khuôn mặt Đồng Đồng, anh đứng dậy nắm tay cô: “Chúng ta đi bơi thôi!”
“Không, anh thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!”
Nhưng Lôi Dương vẫn kéo cô xuống biển, hai người hòa nhập vào làn nước biển xanh mướt, anh kéo cô chìm ngập trong nước.
Anh nhìn cô qua làn nước biển.
Cô cố gắng không để mình uống nước biển, nhưng cô không giữ nổi hơi thở nên định ngoi lên mặt nước.
Nhưng Lôi Dương vẫn nắm lấy tay cô, giữ cô lại dưới nước rồi hôn lên môi cô. Nhắm chặt mắt, ôm chặt lấy nhau, hôn nhau…..
Hai người lặng lẽ trồi lên mặt biển!
Đồng Đồng thở hổn hển cố lấy dưỡng khí,cô nhìn Lôi Dương nói: “Đưa tôi rời khỏi ở đây!”
Lôi Dương vuốt qua đôi môi hồng của Đồng Đồng, khàn khàn nói: “Chỉ sợ là không thể, ở đây là đảo riêng của anh, không điện thoại, không thuyền, cũng không có máy bay, anh đã bảo bạn anh nửa tháng nữa đến đón!”
Đồng Đồng không dám tin nhìn Lôi Dương nói: “Anh điên à, lôi tôi theo làm gì?”
“Nửa tháng em cũng không cho anh sao? Anh chỉ muốn em cho anh cơ hội được theo đuổi em lần nữa, em để anh thử được không, nếu nửa tháng sau em vẫn muốn cưới người đàn ông đó, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em!”
Đồng Đồng không có nói chuyện bơi về phía bờ biển!
Lôi Dương tươi cười, anh biết Đồng Đồng đã đồng ý!
Đồng Đồng tức giận ngồi trên sô pha, tức giận nhìn sóng biển xô bờ, sao lại bắt cô đến một hòn đảo thế này?
Trong nhà chắc chắn đang rất lo lắng, còn người đàn ông này lại nhốt cô ở đây. Cô rất muốn tự bơi vượt biển trở về, chỉ trách lực bất tòng tâm!
Có điều ở đây không có nước ngọt, không có thức ăn, nói vậy Lôi Dương cũng không trụ được nửa tháng! Đồng Đồng nghĩ , bụng cô sôi ùng ục, dù sao từ hôm qua cô cũng chưa ăn gì.
“Ngốc ạ, em muốn phơi nắng mình thành cá khô hả?”
Giọng Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng .
“Không cần anh quản!” Đồng Đồng trả lời.
Lôi dương cúi xuống bế bổng cô lên.
“Anh làm gì đấy, thả tôi xuống!” Đồng Đồng đẩy vào người Lôi Dương, bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực anh.
“Em định thừa cơ chiếm tiện nghi của anh đấy à?” Hai mắt Lôi Dương thâm trầm khiến Đồng Đồng nổi cả da gà.
Cô vội rút tay khỏi người Lôi Dương không dám động đậy, ý thức được cơ thể bọn họ mặc quá ít quần áo, hai tấm thân gần như trần áp vào nhau khiến cô đỏ bừng mặt.
Lôi Dương nhìn dáng vẻ bẽn lẽn của Đồng Đồng, nụ cười của anh trở nên rộng hơn, nụ cười khiến tim Đồng Đồng đập nhanh hơn, cô chưa từng nhìn thấy Lôi Dương cười thoải mái như vậy, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt anh vui vẻ đến thế.
Về tới phòng , Lôi Dương đặt Đồng Đồng trên ghế cạnh bàn ăn, trên bàn có đủ mọi món ăn, có rau có thịt đủ cả.
“Anh…. ở đây có. . . . . . Thức ăn!”
Lôi Dương ngồi đối diện Đồng Đồng gật đầu.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn thức ăn, nói nhỏ: “Còn nước ngọt, tôi hơi khát!”
“Đương nhiên có! Sao?”
“Không có gì, tôi đang lo ở đảo nửa tháng sẽ bị khát bị đói, xem ra bây giờ không cần lo nữa !” Đồng Đồng cầm lấy đôi đũa ăn thử một miếng cá, xem ra cũng không tệ.
Lôi Dương nhíu mày nói: “Ừ, em không cần lo lắng, mau ăn đi!”
Đồng Đồng đột nhiên dừng lại hỏi: “Nhạc Bằng đâu, chúng ta đều ở đây ai chăm sóc Nhạc Bằng?”
Lôi Dương có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng lo lắng được không? Anh là bố của Nhạc Bằng, đương nhiên sẽ lo xếp ổn thỏa cho thằng bé!”
Đồng Đồng không hài lòng nhìn Lôi Dương nói: “Anh làm việc này chỉ phí công thôi. Nhưng anh đã vậy thì tôi cũng cho anh một cơ hội, có điều anh không được động tay động chân với tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được ôm tôi, cũng không thể gần gũi tôi, càng không được ép tôi làm việc tôi không thích, à còn nữa, không được rủ tôi đi bơi!”
“Còn gì nữa không?”
“Tạm thời có thế đã !”
“Thế thì ăn đi!”
“Anh đồng ý đi đã !”
“Được, anh hứa với em!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Đồng Đồng yên tâm gắp đồ ăn, trong lòng đã có dự tính.
Cho dù là Đồng Đồng không còn cách nào khác mới phải đồng ý ở lại đảo này với anh thì Lôi Dương vẫn rất vui.
Nhưng Đồng Đồng lại từ chối. . . . .
Lôi Dương cất đi vẻ mặt buồn bã, nở một nụ cười quyến rũ nói: “Đồng Đồng, chúng ta đi bơi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.