Tình Đầu Khó Phai

Chương 2: Ai là kẻ thứ ba




Chương trình học năm ba đại học ít hơn chương trình học năm hai nhưng lại nhiều hơn chương trình học năm nhất, Thẩm Thiển Y không bất mãn gì với chuyện này. Qua năm ba sẽ là năm bốn, cũng chính là lúc phải cân nhắc xem nên tiếp tục thi thạc sĩ hay trực tiếp bước ra ngoài xã hội. Cô không nghĩ tới việc thi thạc sĩ, nhiều năm thử nghiệm như vậy, cô đã không còn là cô gái cố chấp với đam mê không quay đầu lại như trước kia nữa.
Trời cao đối xử với cô không tệ, thành tích thi đại học vào khoa cơ khí của cô thuộc vào loại qua mức sàn, sự cố gắng hồi năm nhất không thể thay đổi được thành tích học tập nên sau đó cô dứt khoát chọn chuyển khoa. Tuy chuyển từ chuyên ngành hàng đầu tới chuyên ngành mới khởi bước của trường, nhưng cô càng thích khoa về lĩnh vực khoa học xã hội hơn. Dùng thời gian những năm đó để chứng minh sự ngu xuẩn của mình, đã đủ rồi.
Điều quan trọng nhất là đã thoát khỏi môn vật lý khiến cô phẫn nộ, đó mới là chỗ khiến cô hài lòng.
Uông Hân là bạn tốt thời đại học của Thẩm Thiển Y, Thẩm Thiển Y thích an tĩnh, Uông Hân thì hiếu động, một dạo được người trong khoa gọi đùa là “động tĩnh kết hợp”.
Thẩm Thiển Y từng hỏi Uông Hân vì sao lựa chọn chuyên ngành này, một câu bị điều phối của Uông Hân khiến Thẩm Thiển Y lập tức hiểu rõ, quả nhiên là chuyên ngành ít được quan tâm mà.
“Thiển Y, bà định thi thạc sĩ hay là…” Uông Hân thử hỏi.
“Không học nữa đâu.”
“Cũng đúng.” Uông Hân chưa nghĩ hết thì lại đánh giá Thiển Y, rồi lại nghĩ tới bối cảnh của Thiển Y.
“Bà thế là ánh mắt gì vậy?” Thiển Y bị soi đến mức hơi sợ.
“Bà biết không, bà được đám sinh viên Học viện Công thương của chúng ta gọi là ‘Tiểu Long Nữ’ đó?”
Thiển Y nhíu mày, rồi lắc đầu.
“Nói bà có dáng vẻ thoát tục không giống người phàm đó, ai cũng thích Tiểu Long Nữ, nhưng không phải ai cũng có thể được gọi là Dương Quá. Tất cả mọi người đều rất tò mò không biết bà sẽ thích kiểu nam sinh như thế nào.” Trong mọi người nhất định bao gồm cả bản thân cô nàng nữa rồi.
“Dương Quá như vậy đó.” Thiển Y lập tức trả lời.
Uông Hân bất bình, “Dương Quá đó chính là một người tàn phế. Bà tâm hồn lương thiện thì cũng đừng dùng hạnh phúc cả đời của mình đến bố thí chứ.”
Thiển Y muốn nói với cô ấy, có một câu là: vừa gặp Dương Quá lỡ dở một đời. Nhưng ngẫm nghĩ, cô vẫn mím miệng.
Uông Hân thấy Thẩm Thiển Y không phản bác, sự hưng phấn cũng giảm bớt, cô nàng quét mắt nhìn Thiển Y, vẫn là không nhịn được mà đánh giá. Lần đầu tiên gặp Thiển Y cô nàng đã biết, đây tuyệt đối là một mỹ nữ. Nhưng điều lạ thường là cô nàng không bị dung mạo xinh đẹp của cô hấp dẫn, mà là vẻ trầm tĩnh trên người cô. Cô nàng mới biết được, trên thế giới này thật sự có người có khí chất có thể khiến người ta đố kị đến phát điên.
Uông Hân thấy tầm mắt của Thẩm Thiển Y dừng ở cách đó không xa, vì thế cũng nhìn sang.
Sư tỷ Hạ Ngâm đang giằng co với một chàng trai. Lúc Uông Hân bị khí chất tỏa ra từ nam sinh kia thu phục, Thiển Y đã bước lên phía trước.
“Sư tỷ.”
Thiển Y cười khẽ, liếc nhìn Hạ Ngâm, sau đó lại nhìn Hạng Tử Địch, “Hạng Tử Địch.”
Giằng co giữa hai người lập tức dừng lại, sau đó cả hai đều nhìn Thẩm Thiển Y.
Hạng Tử Địch rất đau đầu với hành vi gọi thẳng tên đó của Thẩm Thiển Y, nhưng anh cũng không cảm thấy không cam lòng, dù sao đãi ngộ với Trần Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa cũng là như vậy. Hồi ấy anh còn rất không phục nên phản bác, nhưng Thẩm Thiển Y chỉ nói một câu: “Em chỉ có một anh trai”. Bây giờ Hạng Tử Địch vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu ngạo khi đó của Thẩm Thiển Vũ, có điều từ đó về sau anh cũng quen với việc ngoại trừ Thẩm Thiển Vũ thì Thẩm Thiển Y không gọi bất cứ người nào khác với cái danh xưng anh trai cao quý đó.
Thẩm Thiển Y nhìn hai người họ với vẻ vô tội, “Hai người đang làm gì thế?”
Uông Hân thầm khinh bỉ Thẩm Thiển Y trong lòng, trò biết rõ còn cố hỏi, nhưng Thẩm Thiển Y lại làm được trò đó. Khuôn mặt ấy, dù nói dối cũng là dáng vẻ vô tội.
Khóe miệng Hạng Tử Định hiện lên chút ý cười, sau đó anh kéo Hạ Ngâm qua, giữ chặt cô ở trong lòng mình, sau đó nhìn Thẩm Thiển Y, “Em gái Thiển Y à, em nói xem?”
Uông Hân ngây người, lập tức dùng vẻ mặt nhìn thế là đủ rồi nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Thẩm Thiển Y vẫn cười khẽ như trước, lúc còn chưa kịp đáp lại, Hạ Ngâm đã nhanh chóng hất bàn tay ở trên vai mình xuống, sau đó hung hãn trừng mắt nhìn Hạng Tử Địch.
“Đừng làm loạn.” Hạng Tử Địch cười sủng nịch, lại kéo tay Hạ Ngâm.
Hạ Ngâm lại hất ra, Hạng Tử Địch lại kéo, lặp lại như vậy.
Có lẽ là chú ý đến vẻ vui thích trên mặt Thẩm Thiển Y và Uông Hân, Hạ Ngâm tặng lại Hạng Tử Địch ánh mắt “không chấp nhặt với anh”, mặc Hạng Tử Địch kéo tay mình.
Hạng Tử Địch anh có thể không biết liêm sỉ, nhưng Hạ Ngâm cô không thể như vậy. Hạng Tử Địch cười nhẹ, “Đã hẹn với đám Tử Thịnh đến quán bar, thời gian cũng sắp đến rồi.” Anh lại nhìn Thẩm Thiển Y, “Em gái Thiển Y, đã lâu rồi cũng không gặp em, cùng đi nhé. Trạch Hoa cứ nhắc đến em mãi.”
Thẩm Thiển Y không dấu vết liếc nhìn Uông Hân, muốn nói gì đó, nhưng Uông Hân lập tức tỏ rõ lập trường, “Tôi nhớ ra rồi, hôm nay thầy chủ nhiệm lớp bảo tôi đến văn phòng, chết tiệt, tôi lại quên mất”. Nói xong còn mang dáng vẻ vội vội vàng vàng.
Thẩm Thiển Y sửng sốt, nhưng chỉ nhìn Uông Hân chạy xa.
Hạ Ngâm thì không nói hai lời, kéo Thẩm Thiển Y lên xe của Hạng Tử Địch.
Thẩm Thiển Y âm thầm đoán xem quan hệ giữa hai người này sao lại nhảy vọt thành như hiện giờ, tuy trên mặt Hạ Ngâm tất cả đều là vẻ xem thường, nhưng trong mắt rõ ràng là vui vẻ. Hạ Ngâm là nghiên cứu sinh của trường, trong trường chị ấy chính là đối tượng sùng bái của đám đàn em. Năm đó Hạ Ngâm là sinh viên ngành nghệ thuật, một bức họa đã cảm phục phần lớn trái tim của những người có tài, nhưng lại bị thầy chủ nhiệm nói là “sinh viên nghệ thuật thì có đầu óc gì đâu chứ”, Hạ Ngâm không phục, vừa tốt nghiệp đại học liền lập tức ghi danh vào làm nghiên cứu sinh khoa kiến trúc tốt nhất trường, hơn nữa năm đó điểm trúng tuyển còn cao nhất, điều này làm chủ nhiệm như bê tảng đá tự đập vào chân mình.
Thẩm Thiển Y lại liến nhìn Hạ Ngâm, rồi lại liếc nhìn Hạng Tử Địch, chỗ nào đó trong lòng đột nhiên xoắn thắt. Tài tử sánh với giai nhân, đôi này và đôi đó cỡ nào…
Xe dừng, Hạng Tử Địch ga lăng mở cửa xe cho Thẩm Thiển Y, sau khi Thiển Y đi ra, Hạng Tử Địch liền đi đến bên kia định mở cửa xe cho Hạ Ngâm. Hạ Ngâm lại cố tình đối nghịch với anh, đi ra bên kia theo Thiển Y, còn khiêu khích nhìn Hạng Tử Địch.
Hạng Tử Địch cũng không tức giận, chỉ nhếch môi cười.
Trong ấn tượng, tuy Hạng Tử Địch cũng có cái nhãn vô cùng ngoan ngoãn, nhưng những ai quen thân với anh đều biết, cái vỏ bọc đó chỉ là để lừa người. Kiểu đó của anh gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm, trước mặt anh không so đo với người khác, nhưng sau lưng thì không ai biết được.
Đây không phải dáng vẻ bình thường của Hạng Tử Địch, tuy ấn tượng anh mang lại cho người ta là ngoan ngoãn, nhưng người thân thiết với anh đều biết, đó đều là lừa gạt mấy đứa không biết nông sâu. Miệng anh am hiểu nói những lời dễ nghe, sau đó thì giở trò sau lưng.
Có điều có ngấm ngầm âm hiểm đi nữa thì rồi cũng sẽ vấp phải cửa, lời này thật đúng là không phải giả.
Phòng bao đang ồn ào náo nhiệt, Hạng Tử Địch đẩy cửa vào, lập tức đón lấy ánh mắt của mọi người.
Phòng Trạch Hoa vừa thấy Thẩm Thiển Y, hai mắt lập tức phát sáng, chạy thẳng đến. Thẩm Thiển Vũ trừng mắt nhìn Phòng Trạch Hoa, vẻ mặt đề phòng. Phòng Trạch Hoa đã từng tạo ra trò cười, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Thiển Y, không hề biết đó là em gái bảo bối của Thẩm Thiển Vũ, vì thế cảm thán “Cô gái này chỉ nên có ở trên trời thôi”. Khi đó đám người này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thiển Y, người đẹp họ đã từng gặp rất nhiều rồi, nhưng thật sự là chưa có cô gái nào có linh khí như Thẩm Thiển Y, hơn nữa linh khí đó khiến người ta vui lòng thưởng thức hơn, chứ không dám làm ô nhiễm. Tựa như lần đầu tiên Trần Nhất Đình nhìn thấy Thẩm Thiển Y, anh đã cảm thấy cô gái này chính là kiểu nên được che chở trong phòng ấm, chứ không phải thuộc về chỗ như quán bar.
Khi Phòng Trạch Hoa biết đây là em gái của Thẩm Thiển Vũ, vẻ mặt rất thất vọng, la hét: “Thiển Y chắc chắn không phải em gái ruột của Thẩm Thiển Vũ, cái thân xác đó sao có thể có được cô em gái giống tiên nữ như vậy chứ”, quay đầu lại anh ta mới nhìn thấy vẻ mặt chuyển sang màu đen xì của Thẩm Thiển Vũ, Phòng Trạch Hoa hối hận thì đã muộn, hôm đó anh ta bị Thẩm Thiển Vũ chuốc đến xuất huyết dạ dày.
Phòng Trạch Hoa bị ánh mắt của Thẩm Thiển Vũ tăm tia, miễn cưởng trở lại vị trí ban đầu của mình.
Mọi người có chút tò mò với thân phận của Hạ Ngâm, nhưng thấy Hạng Tử Địch không có ý định giới thiệu, hơn nữa nhìn dáng vẻ che chở đó thì cũng đã hiểu được.
Thẩm Thiển Y đi đến trước mặt Thẩm Thiển Vũ, nhìn ly rượu trước mặt anh, “Không có lần sau?”
Thẩm Thiển Vũ cười cười, cũng không trả lời.
Từ lúc họ vừa đến, Lạc Tử Thịnh đã chú ý tới rồi. Rõ ràng chỉ là vô thức, nhưng anh lại nhìn Thẩm Thiển Y một cách đương nhiên. Trước khi mấy người họ đến, Phòng Trạch Hoa cũng đã thầm thì bên tai anh rằng nhớ rõ là Thẩm Thiển Vũ có một cô em gái tiên nữ đó. Lúc ấy anh cũng chỉ mỉm cười, cũng không tỏ thái độ gì. Trên thực tế, đối với Thẩm Thiển Y, trong đám người này anh là người thân quen nhất. Quan hệ giữa anh và Thẩm Thiển Vũ là thân thiết nhất, ngày còn nhỏ anh cũng thường đến nhà Thẩm Thiển Vũ chơi. Hồi ấy Thẩm Thiển Y chạy mãi theo sau hai đứa anh, giống như cái đuôi vậy. Thông thường mà nói, đám con trai đều sẽ ngại đám con gái phiền toái mà không chơi cùng họ, nhưng Thẩm Thiển Vũ thì không, đâu đâu cậu ta cũng đều mang theo Thẩm Thiển Y, hơn nữa bất kể làm gì đều suy xét đến Thẩm Thiển Y trước tiên. Theo đó, Lạc Tử Thịnh cũng đương nhiên coi cô gái này như em gái mà yêu quý mà bảo vệ.
Nhưng trong trí nhớ, Thẩm Thiển Y tuyệt đối không nên mang dáng vẻ thế này, cho dù dung mạo sẽ thay đổi, nhưng tính cách hẳn là sẽ không. Thẩm Thiển Y trước kia luôn vui vẻ tươi sáng như đóa hoa hướng dương, nhất là dáng vẻ khi cô cười rộ lên. Nhưng Thẩm Thiển Y trước mặt này, cho dù xinh đẹp nhưng lại thiếu mất phần vui vẻ tươi sáng trước đây. Lạc Tử Thịnh không tự chủ mà cảm thấy đáng tiếc. Sự đơn thuần tốt đẹp thời thiếu nữ mới là thứ đáng quý.
“Đúng là không có phép tắc gì cả, Tử Thịnh lâu vậy mới trở về, em không đi thăm hỏi cậu ta trước mà lại đến châm chọc anh trai em.” Thẩm Thiển Vũ giả bộ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thẩm Thiển Y cũng cười, nhưng nụ cười giống như bản thân cô, nhàn nhạt. Cô đi đến trước mặt Lạc Tử Thịnh, không có chút ngượng ngùng hay thoải mái nào, “Lạc Tử Thịnh, cuối cùng đã chịu về rồi à?”
Hạ Tư Linh ở bên cạnh Lạc Tử Thịnh thấy cô gọi cả tên cả họ, thầm đánh giá Thẩm Thiển Y.
Lạc Tử Thịnh lại giống như trở lại nhiều năm về trước, tâm tình cũng mềm mại ra, “Trở về xem cô em gái đuổi theo sau anh năm đó, có phải vẫn còn thích chạy theo anh không đấy.”
Thiển Y làm bộ ngạc nhiên, “Anh vẫn còn chạy được à?”
Phòng Trạch Hoa ở một bên thở dài, “Anh Lạc Tử Thịnh của em già yếu rồi, không chạy nổi nữa. Tiểu bối em phải nhường đấy nhé.”
Mọi người cười vang, mà Trần Nhất Đình còn qua góp vui, “Ây da, năm tháng chẳng buông tha ai hết.”
Hạ Tư Linh cũng cười khẽ, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp.
Lúc Trần Nhất Tâm đi vào thì thấy cảnh tượng sôi nổi này, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Thiển Y, tuy dáng vẻ cô ấy lãnh đạm, nhưng Trần Nhất Tâm cảm thấy cô gái này không đơn giản như những gì cô biểu hiện ra. Trần Nhất Tâm vừa nhìn thấy Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh thì đã cảm thấy hai người này thật xứng đôi. Hạ Tư Linh dáng vẻ tao nhã độc nhất vô nhị, cực kì giống vợ đầu của mấy người đàn ông trong phim cổ trang trên tivi, đoan trang độ lượng. Mà vẻ đoan trang đó vừa khéo bù trừ cho vẻ hơi tà mị trên người Lạc Tử Thịnh.
Phòng Trạch Hoa vừa thấy cả Trần Nhất Tâm cũng đến đây, liền hỏi: “Người đều đủ cả rồi?”
Lạc Tử Thịnh cười nhìn Phòng Trạch Hoa, thấy da đầu anh ta run lên mới mở miệng: “Cái gì gọi là người đủ cả rồi? Rất rõ ràng là Phòng đại thiếu gia cậu còn chưa cưới vợ nữa đấy.”
“Em trai nhỏ sao dám tranh trước anh chứ?” Nói xong anh ta còn liếc nhìn Hạ Tư Linh với vẻ mờ ám.
Nháy mắt này Trần Nhất Tâm lại nhận thấy trong mắt Hạ Tư Linh chợt lóe lên chút ảm đạm, thật ra cô cũng đã từng nghe Trần Nhất Đình đề cập rồi. Hiện giờ Hạ Thị đã không còn như trước nữa, căn bản không thể hỗ trợ gì cho Lạc Tử Thịnh, còn có thể kéo anh lùi về phía sau. Vả lại dựa theo tính cách của Lạc Tử Thịnh, lần này anh trở về nhất định là để giành lại thứ bị mất. Năm đó tuy bên ngoài là nói đưa Lạc Tử Thịnh đi Mỹ bồi dưỡng, nhưng ai cũng biết, khi đó Lạc Tử Thiên đã có ý giao quyền thế cho con cả Lạc Tử Phong, đưa Lạc Tử Thịnh ra ngoài chẳng qua là cái trò một người có quyền một người khác bị trục xuất của nhà giàu mà thôi. Huống chi Lạc Tử Thịnh còn mang thân phận con riêng khó xử nữa. Mà hiện giờ, Thịnh Nhân ngoại trừ Lạc Tử Thiên còn nắm tài sản nhà cửa đất đai thì những thứ khác cơ bản đều là thiên hạ của Lạc Tử Phong. Mà sở dĩ Lạc Tử Phong có ngày hôm nay, là bởi vì anh ta thông minh lựa chọn kết hôn với thiên kim của Đồng Thị.
Cái vòng luẩn quẩn này chính là như vậy, hôn nhân là bậc thang của địa vị.
Nhìn thấy những người trước mặt này, Trần Nhất Tâm chỉ cảm thấy mệt. Cô nhìn Thẩm Thiển Vũ, cảm thấy có chút bi ai, nếu anh không cưng chiều em gái như thế, có lẽ hiện giờ anh đã trở thành bố của một đứa trẻ, có được một gia đình khiến người khác hâm mộ rồi. Nhưng ngày đó khi Thẩm Thiển Vũ quyết định đưa cô gái đó rời đi, chỉ vì một câu nói của Thẩm Thiển Y mà ngoan ngoãn trở về. Từ đó về sau cô gái đó không còn để ý đến Thẩm Thiển Vũ nữa.
Đến giờ Trần Nhất Tâm vẫn còn nhớ rõ câu mà cô ấy hỏi khi đó, “Nếu chỉ có thể lựa chọn một người giữa em và em gái anh, anh sẽ chọn ai?”
Vậy mà Thẩm Thiển Vũ trả lời không chút do dự, em gái anh.
“Nếu em mang thai thì sao?”
“Em gái anh.”
Khi hiểu được ý ngầm trong lời nói đó, Thẩm Thiển Vũ vẫn lựa chọn như vậy. Cũng khó trách cô gái đó trực tiếp xóa sạch đứa bé rồi lựa chọn cao chạy xa bay.
Trần Nhất Đình cũng từng hỏi Thẩm Thiển Vũ có hối hận không, khi đó Thẩm Thiển Vũ vừa uống rượu vừa trả lời: “Cô ấy là toàn bộ tình yêu của tôi, nhưng Thiển Y là toàn bộ sinh mệnh của tôi. Không có tình yêu tôi vẫn có thể sống tiếp, nhưng không có sinh mệnh, cậu cảm thấy tôi còn sống tiếp được sao?”
Trần Nhất Tâm nhìn thấy Hạng Tử Địch cẩn thận gọt táo cho Hạ Ngâm, vỏ táo dưới đôi bàn tay thon dài của anh liền thành một dải, mà trên mặt Hạ Ngâm không giấu được vẻ thỏa mãn.
Cùng lúc đó, Hạ Tư Linh không ngừng nôn, Lạc Tử Thịnh lo lắng nhíu mày, cẩn thận vỗ vỗ sau lưng cô ấy.
Phòng Trạch Hoa ngờ vực nhìn Hạ Tư Linh, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Thịnh với vẻ không xác định, “Chuyện tốt tới gần rồi?”
Tiếng nói của anh ta không to, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Trong nháy mắt Trần Nhất Tâm nhìn thấy đôi tay của Thẩm Thiển Y xoắn xuýt, mà ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Thịnh.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Nhất Tâm đã biết.
“Nói vớ vẩn gì đó?” Lạc Tử Thịnh trừng mắt nhìn Phòng Trạch Hoa, sau đó lúc nhìn về phía Hạ Tư Linh thì lại đổi sang ngữ khí dịu dàng, “Chắc là ăn thứ gì linh tinh rồi, anh đưa em đi bệnh viện.”
Sắc mặt Hạ Tư Linh hơi trắng bệch, nhưng cô vẫn lắc đầu, “Em về nhà ngủ một lát là ổn thôi.”
Lạc Tử Thịnh gật đầu, “Anh đưa em về.”
Hai người họ vừa đi, sau đó cũng không còn chuyện gì nữa.
Sau một hồi, Trần Nhất Tâm vẫn còn như đang mơ một giấc mơ tương tự, ở trong mơ, anh chuyên chú gọt táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.