Hứa Giản meo meo một lúc với ba con chó hoang, ngắm nghía đối phương tức đến nổ phổi lại không thể làm được gì, Hứa Giản không quan tâm chúng nó nữa, lê bước chân đi đến nơi sáng sủa hơn.
Tường vây cao khoảng độ hai mét rưỡi, vừa mới rồi tình thế cấp bách nên cậu không chú ý, bây giờ thoát thân được rồi, Hứa Giản nhấc chân phải lên nhìn, thầm nghĩ...
Không hổ là mèo, khả năng bật nhảy thật là mạnh mẽ.
Tường vây cao như vậy, cho dù có điểm tựa, khi còn là người cậu tuyệt đối không thể phóng lên nhanh gọn như thế.
Lòng thầm tự khen mình một bận, Hứa Giản đứng trên tường nhìn xuống dưới, nghĩ xem nếu mình nhảy xuống từ chỗ này có bị thương hay không?
Cơ thể ban đầu của Hứa Giản cao một mét tám mươi mốt, với độ cao hai mét rưỡi này, trước đây cậu còn chẳng để vào mắt, nhảy bừa cũng chẳng sao!
Tiếc rằng bây giờ cậu chỉ là một bé mèo nhỏ đáng thương bụng đói cồn cào.
Cho nên trong mắt cậu lúc này, độ cao này chẳng khác nào nhảy từ tầng hai xuống.
Mặc dù biết cấu tạo cơ thể của mèo khác với những loài động vật khác, độ cao này chẳng xi nhê chút nào, nhưng cậu vẫn thấy bồn chồn.
Lần đầu tiên làm mèo, cậu vẫn chưa thích ứng với cơ thể hiện tại, nếu tùy tiện nhảy xuống té chết thì làm sao bây giờ?
Trong lúc do dự, Hứa Giản nghe thấy tiếng động dưới chân, cậu xoay người lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy ba con chó hoang kia bò ra khỏi đống đồ lộn xộn, đứng dưới chân tường lom lom nhìn mình.
Thấy đám chó hoang không ngừng cào tường cố gắng nhảy lên, Hứa Giản quyết tâm ——
Nhảy thì nhảy thôi, bây giờ cậu có tận bốn cái chân, cho dù một cái bị thương thì còn lại ba cái, vẫn chạy như bay được!
Nghĩ tới đây, Hứa Giản liếc nhìn chiếc hộp giấy rách ở đằng xa, sau đó nhắm mắt nhảy xuống khỏi tường rào.
Ngay trước khi đáp xuống đấy, Hứa Giản nghĩ rằng cú nhảy này của mình chẳng khác nào nam chính hy sinh nhảy xuống vực thẳm vì nữ chính như trong ti vi, chắc chắn là ngầu bá cháy bọ chét.
Nhưng ngay khi chạm đất, chân trước của Hứa Giản bỗng nhói lên, chân cậu nhũn cả, mèo nhỏ lăn trên đất hai vòng mới chịu dựng lại.
Hứa Giản ăn đau nằm co quắp trên mặt đất, đôi mắt mèo màu lam bỗng nghi ngờ kiếp mèo vô cùng...
Chẳng lẽ là tư thế tiếp đất không đúng?
Hứa Giản chờ một lúc cho cơn đau dịu đi mới từ từ run rẩy đứng lên, nửa là vì đau, nửa là vì đói bụng.
Sau khi đứng vững, Hứa Giản cử động thử bốn chân, phát hiện ngoại trừ đau ra thì tất cả đều bình thường, không có trẹo móng hay xây xát gì.
Nhìn ra xung quanh, Hứa Giản nhận ra mình đang ở trong một khu dân cư cũ, bức tường phía sau ngắn cách tiểu khu và đường phố ngoài kia.
Trong đầu Hứa Giản nghĩ đến chiếc hộp giấy rách nát của mình, chờ khi chân cậu hết đau sẽ nhảy qua tường vây, chuẩn bị ra khỏi tiểu khu đi lấy ổ nhỏ.
Có rất nhiều mèo hoang ẩn náu trong những ngóc ngách tiểu khu, chỉ một đoạn đường mà Hứa Giản đã thấy không dưới năm con, trong đó còn bao gồm cả bạn mèo mướp nhiệt tình mà cậu thường gặp.
Mèo mướp cũng nhìn thấy Hứa Giản, híp mắt nhìn cậu, cuối cùng lười biếng meo một tiếng, hơi nhích sang bên cạnh, đuôi vỗ vỗ nhường lại nửa chỗ nằm của nó, liếc mắt nhìn cậu rồi lại tiếp tục híp mắt ngủ mất.
Hứa Giản: "..."
Được lắm, mình lại được mèo mướp thương cảm rồi.
Hứa Giản không rõ đám chó hoang kia đã rời khỏi con hẻm hay chưa, vừa rồi vật lộn một hồi đã trút hết sức lực cậu có rồi, đúng là bây giờ cậu rất cần nghỉ ngơi.
Cho nên Hứa Giản chỉ do dự vài giây, rồi đi đến chỗ mèo mướp.
Có chuyện gì thì sáng mai tính tiếp, khi cậu làm người thì không hay thức đêm, làm mèo cũng không nên làm cú mèo.
Hứa Giản cũng không ngủ sát bên mèo mướp, bởi vì hiện tại cậu vẫn chưa xác định giới tính của mèo mướp, nhìn bề ngoài thôi thì cậu không phân biệt được, cũng không muốn đi tăm tia chỗ ấy của mèo.
Hứa Giản tìm một chỗ khô ráo bên cạnh mèo mướp, vo mình thành một cục sau đó ôm đuôi nằm úp sấp, mỏi mệt nhắm chặt mắt lại.
......
Sáng sớm hôm sau, Hứa Giản bị đánh thức bởi tiếng máy làm sữa đậu nành của hộ gia đình bên cạnh, cậu mệt mỏi mở mắt, khịt khịt mũi, nghe thấy mùi thơm của đậu nành.
Hứa Giản vô thức nuốt một ngụm nước bọt, bụng cậu cũng phát ra tiếng sôi ùng ục rất hợp hoàn cảnh.
Cậu cũng rất muốn uống sữa đậu nành.
Đứng dậy lắc lắc đầu, Hứa Giản quay đầu nhìn lại mèo mướp đã biến mất, hẳn là đi ra ngoài kiếm ăn.
Có lẽ là đói sảng luôn rồi, Hứa Giản cảm thấy giờ đây còn dễ chịu hơn so với tối hôm qua rất nhiều, chân cũng không đau, cậu rũ mình vẩy những giọt sương sớm trên lông, chầm chập đi ra ngoài.
"Oa, có một con mèo lông trắng xinh đẹp ở đây nè!"
Ngay khi Hứa Giản đang men theo luống hoa chuồn đến cổng lớn tiểu khu, một giọng nữ ngạc nhiên lọt vào tai cậu.
Hứa Giản khựng lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói kia, sự chú ý đã va phải vào một thứ gì đó, không thể dời đi chỗ khác.
"Hình như nó đang đói bụng, cứ nhìn chằm chằm vào bánh bao trên tay cậu ấy." Một giọng nữ khác vang lên.
"Chắc vậy, đến đây nào mimi, lại đây chị cho em ăn bánh bao nè."
Nữ sinh cầm một túi bánh bao ngồi xổm xuống, quơ quơ cái bánh trước mắt Hứa Giản, mong đợi cậu bị đồ ăn dụ dỗ thành công.
Hứa Giản nhìn hai cô nàng mặc đồng phục cấp ba trước mắt, khinh khỉnh nhìn cô gái tự xưng là "chị" với cậu, thầm nghĩ:
Nói ra chắc cô không tin, con mèo trước mặt này lớn hơn cô vài tuổi đấy!
Hơn nữa...
Cũng không phải tất cả mèo lạ đều tên là mimi!
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, thế nhưng sức hấp dẫn của bánh bao thơm ngát mềm mại quá lớn với Hứa Giản, cho nên khi cô nàng ngồi xổm xuống, bốn chân của cậu cũng đi về hướng đó một cách mất kiểm soát.
Chỉ sợ mình đi chậm thì cô gái sẽ để thẳng bánh bao xuống đất.
Người đang đứng kia cũng rất bất ngờ, nhỏ giọng nói: "Nó tới thật kìa!"
Cũng may nữ sinh không có ý định để bánh l xuống đất cho mèo ăn, mà lấy một cái trong túi ra, cẩn thận vươn tay đưa đến trước mặt Hứa Giản.
Xưa nay Hứa Giản chưa từng nhận ra bỏ thêm một chút bột đậu vào bánh lại ngon đến vậy, cậu há mồm né ngón tay của nữ sinh, hai, ba miếng đã ăn hết một cái.
Cậu thật sự quá đói.
Ăn xong một cái, Hứa Giản nhìn hai nữ sinh nói một tiếng cảm ơn, sau đó mắt lại chăm chăm nhìn túi.
Vẫn đói bụng, muốn ăn nữa.
Một người hiểu được ý của Hứa Giản, nói: "Vừa nãy nó kêu meo hai tiếng, có vẻ còn chưa no."
"Vậy thì ăn hai cái..."
Nữ sinh vừa cho Hứa Giản ăn vừa nói chuyện với bạn thân, hai người nhất trí cho rằng Hứa Giản xinh đẹp như vậy thì không thể là mèo hoang được, hẳn là mèo cưng nhà ai đi lạc.
Hứa Giản thầm nghĩ: Tôi cũng không ngờ mình biến thành mèo, lại còn là mèo hoang ăn gió nằm sương, bữa đầu còn chưa ăn chứ đừng nói chi là bữa sau.
"Thế nhưng trên cổ nó cũng không có lục lạc hay tên, cũng không có cách nào giúp nó liên lạc với chủ nhân..."
Trong lúc hai cô nàng thiện lương đang bàn bạc có nên nhận nuôi Hứa Giản rồi sau đó sẽ giúp cậu tìm chủ nhân không, năm cái bánh bao trong túi đã bị Hứa Giản ăn sạch.
Năm cái bánh bao với người trưởng thành mà nói thì không đủ nhét kẽ răng, nhưng đối với Hứa Giản lúc này, cậu đã gần no rồi, dạ dày mèo vốn rất nhỏ.
Sau khi ăn xong, Hứa Giản theo bản năng giơ tay lau miệng, sau đó xoa xoa bụng của mình.
Sau khi bụng được lấp đầy, cậu cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại, đuôi cũng vô thức phe phẩy.
Động tác của Hứa Giản trong mắt hai nữ sinh chính là —— mèo trắng xinh đẹp nhấc vuốt thịt cọ cọ lên mặt, sau đó lại gãi bụng của mình.
Nữ sinh cho Hứa Giản ăn bánh bao ngước mặt cảm thán, quá đáng yêu.
Muốn nuôi!
Hứa Giản đi vòng quanh hai người họ hai lần, nhìn về phía hai người nói cảm ơn, có điều vẫn chỉ là tiếng kêu 'meo meo' mềm mại.
Hứa Giản đánh giá tình cảnh bây giờ của bản thân, chỉ có thể đổi câu 'Ơn cứu mạng, sau này báo đáp' thành làm nũng dễ thương.
Hai người họ nhìn động tác cảm ơn của Hứa Giản, một người trong đó nhìn Hứa Giản mà nhũn cả tim, ngay khi quyết định phải nuôi cậu, cậu lại nhanh nhẹn tránh né tay cô bé, quay người, chẳng mấy chốc đã biến mất trong luống hoa, không thấy tăm hơi.
Thái độ của mèo trắng thay đổi quá đột ngột, hai nữ sinh còn chưa phản ứng lại, cậu đã chạy mất dạng.
Đừng nói mèo, ngay cả lông mèo cũng không để lại.
Qua một hồi lâu, nữ sinh cho Hứa Giản ăn bánh bao mới đứng dậy, ngơ ngác hỏi bạn mình:
"Ăn xong bỏ chạy, chúng ta vừa gặp phải tra mèo?"
Bạn thân: "..."
Bạn thân: "Với tình hình này, chắc là vậy..."
Cuối cùng nữ sinh nhìn cái túi trống trơn, dở khóc dở cười:
"Giữa ban ngày ban mặt mà, lương tâm nó có biết đau không?"
......
Lối vào hẻm nhỏ, tra mèo Hứa Giản ló đầu quan sát tình hình trong hẻm, không thấy ba con chó hoang tối hôm qua đâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngừng thở đi qua đống rác, Hứa Giản lại không thấy hộp giấy của mình ở chỗ cũ.
Hộp giấy đã biến mất.
Sau khi tìm kiếm khắp con hẻm, mèo Hứa Giản nhíu mày nhíu mặt, nghĩ thầm: Có phải bị người quét rác dọn đi rồi không?
Hộp giấy không còn, Hứa Giản cũng không hoang mang bao nhiêu, bởi vì hai ngày nay cậu đã lăn qua lộn lại hộp giấy để nghiên cứu, thấy thế nào cũng chỉ là hộp giấy bình thường, mặt trên còn một nửa tờ đơn chuyển phát nhanh chưa xé hết.
Hứa Giản đảo quanh nơi hộp giấy trước đây, cuối cùng quyết định đi ra đầu hẻm.
Hộp giấy không còn, cậu cũng không cần phải lưu luyến con hẻm nhỏ tối tăm này nữa.
Chuyện tối ngày hôm qua đã xảy ra một lần, sau này sẽ có lần thứ hai, nơi này cũng không an toàn, cậu tiếp tục đợi ở chỗ này chỉ có hai kết cục ——
Chết đói chết khát, hoặc là trở thành con mồi cho những động vật mạnh mẽ hơn mình.
Khứu giác chó vẫn luôn rất nhạy bén, cậu luôn cảm thấy ba con chó hoang tối hôm qua ăn quả đắng trên tay cậu sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Hứa Giản không muốn cả đời làm mèo, cũng không muốn cứ ngồi chờ chết.
Cậu muốn tìm hiểu xem bây giờ mình đang ở đâu, cậu biến thành mèo, vậy cơ thể con người của cậu thế nào rồi?
Cơ thể của mình đã hoàn toàn bị huỷ hoại hay là bị mèo trắng chiếm cứ?
Hay là, đây có phải thế giới ban đầu của cậu hay không?
Ngày đầu tiên sau khi tỉnh lại phát hiện mình thành mèo, Hứa Giản đã ra ngoài thăm dò đường xá xung quanh, nhưng cậu không đi quá xa, chỉ đi loanh quanh đây.
Đường phố xung quanh con hẻm rất xa lạ, trong ký ức của cậu xưa nay chưa từng tới đây bao giờ.
Hiện tại dựa vào năm cái bánh bao trong bụng, Hứa Giản cẩn thận đi sát ven đường, đi đến nơi cậu cho là khu vực náo nhiệt nhất.
Nơi nhiều người có thể tìm hiểu nhiều tin tức nhất.
Bộ lông trắng muốt của Hứa Giản dù dính chút bụi nhưng dưới ánh mặt trời vẫn rất hút mắt, có không ít người thấy cậu ưa nhìn cũng muốn trêu đùa, nhưng đều bị cậu né đi.
Cũng không biết đi bao lâu, Hứa Giản thấy hơi mỏi, nên cậu tìm một chỗ râm mát trong những khóm cây, định bụng sẽ sắp xếp lại những thông tin mà cậu nghe được.
Nhưng khi Hứa Giản mới vừa nhảy vào khóm hoa, liền cảm nhân được sự trơn trượt dưới chân mình, cuống quít dùng bốn chân đứng vững lại, cậu cúi đầu nhìn thấy mình vừa đạp phải vỏ chuối không biết ai vứt ở đây.
Bên ngoài vỏ chuối đã oxy hóa thành những đốm đen.
Hứa Giản không mắc bệnh sạch sẽ, thế nhưng đạp lên vỏ chuối mềm oặt thì cũng khó chịu, cậu vội nhảy ra gạch sứ bên ngoài điên cuồng chà móng vuốt của mình, lòng thầm nghĩ:
Cậu vẫn còn ở thế giới ban đầu, vị trí hiện tại là thành phố Nam Phong, khi cậu từ công ty về nhà, ngay lúc đi ngang qua Nam Phong đã gặp tai nạn giao thông.
Nhưng bây giờ là ngày 11 tháng 8, đã qua hai tháng kể từ ngày tai nạn giao thông xảy ra.
Trên đường đi, Hứa Giản không nghe thấy một chút tin tức nào liên quan đến bản thân, cậu cảm thấy là một diễn viên, mình thật sự quá là flop rồi, xảy ra tai nạn giao thông lớn như vậy cũng không đủ để làm đề tài tám chuyện sau bữa cơm của mọi người.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản tự an ủi mình —— đã hai tháng trôi qua rồi mà, không ai nói về chuyện đó cũng rất bình thường.
Muốn biết cơ thể của mình đã sống hay chết, hiện đang ở đâu thì lên mạng tra là nhanh nhất.
Đáng tiếc cậu bây giờ là mèo, không điện thoại di động không máy vi tính cũng không thể đến quán Internet.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản thở dài, cảm thán: Làm một con mèo khổ quá đi mất thôi.
Sau khi nghỉ ngơi mấy phút cho lại sức, Hứa Giản đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, cậu phải đi tìm thức ăn và nơi đủ an toàn để tối nghỉ ngơi.
......
Tới gần chạng vạng, miệng Hứa Giản ngậm nửa cây xúc xích, hoảng loạn không kịp lựa đường chạy vào tiểu khu bên cạnh.
Nửa cây xúc xích này là người qua đường vừa nãy cho cậu, nhưng người đi đường tốt bụng đi rồi, không đợi cậu kịp ăn một miếng thì một bóng đen ập lên thân cậu, nhấc móng vuốt cào vào mặt Hứa Giản.
Những móng vuốt sắc nhọn giấu bên trong thịt đệm.
Một con mèo hoang lớn gấp ba cậu đến cướp xúc xích trong miệng cậu.
Hứa Giản sợ hết hồn, nhanh chóng né sang bên cạnh.
Hứa Giản tự biết mình đánh không lại, cũng không chịu chắp tay giao nộp chút đồ ăn sạch sẽ mà mình vừa vất vả có được cho nó, đành phải chạy trốn, vừa trốn cậu vừa nghĩ ——
Trước có chó hoang muốn ăn thịt cậu, sau có mèo hoang muốn cướp đồ ăn.
Còn gì thê thảm hơn cậu lúc này nữa đây?
Để trốn con mèo hoang kia, Hứa Giản đã chạy sang tiểu khu này.
Thấy mèo hoang bị bảo vệ chặn cửa không chi vào, gấp đến độ cứ kêu meo meo, Hứa Giản vui mừng vì mình nhỏ gầy không bị bảo vệ phát hiện.
Hứa Giản vẫn còn sợ hãi móng vuốt của mèo hoang vừa nãy, cho nên ngậm xúc xích đi sâu vào trong tiểu khu, cách nó càng xa càng tốt.
Đi khoảng hai phút, Hứa Giản phát hiện phía trước có một băng ghế tựa dài ẩn sau cây xanh, cậu mừng rỡ, ngậm xúc xích bước nhanh đến ghế tựa.
Nửa cây xúc xích quá dài, nếu Hứa Giản ăn hết một lần thì quá khó khăn, cậu không muốn để xuống đất, lại chê bai bộ vuốt đã dính đầy bụi của mình, cho nên ghế dài vừa vặn có thể làm bàn ăn.
Trước khi nhảy lên băng ghế, Hứa Giản nghĩ thầm mặc dù ghế tựa dài cũng chưa chắc sạch sẽ, thế nhưng không phải mặt đất là tốt lắm rồi.
Khi nhảy lên rồi, Hứa Giản mới phát hiện băng ghế này thật sự là không bẩn chút nào, nhưng mà đầu bên kia có một người đàn ông đang ngồi.
Hắn ta bị bụi cây che mất một góc, nên vừa nãy Hứa Giản không nhận ra.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông thình lình xuất hiện, Hứa Giản giật mình, vô thức kêu lên:
"Meo!"
Hứa Giản vừa há miệng, xúc xích rơi ra, lăn thẳng từ trên ghế xuống đất.
Ngay khi xúc xích chạm đấy, Hứa Giản cảm thấy trái tim mình cũng tan nát theo rồi.
Cậu vất vả làm nũng cả buổi mới có được, cẩn thận từng li từng tí một bảo vệ bữa tối dưới móng vuốt mèo hoang dữ tợn!
Hứa Giản tức giận, há mồm kêu meo meo:
"Meo —— meo meo!"
Anh bồi thường xúc xích cho tui!!
Tần Trầm ăn tối xong, xuống dưới lầu đi bộ tiêu cơm như thường lệ, thấy hơi mệt nên ngồi trên ghế nhắm mắt định thần lại, kết quả hắn mới vừa nhắm mắt không bao lâu, đã nghe đến tiếng mèo kêu bên người.
Ban đầu Tần Trầm tưởng mình muốn nuôi mèo đến mức sinh ra ảo giác rồi, kết quả bé mèo bên người càng kêu càng thảm thiết hơn, khiến hắn muốn cho là ảo giác cũng không được.
Vì vậy Tần Trầm mở mắt quay đầu, giật mình nhìn Hứa Giản đang nhe răng trợn mắt nhìn hắn ——
Thực sự là mèo!
Nhưng ngay khi Tần Trầm quay đầu, nhìn rõ khuôn mặt hắn, Hứa Giản vừa nãy còn giương nanh múa vuốt kêu meo meo đòi hắn bồi thường xúc xích cũng giật mình ——
Tần, Tần Trầm??
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Giản: Tui khổ quá mà, thật sự _(:з" ∠)_
Tần hốt shit: Nghe nói có người nhớ tôi rồi?