Hứa Giản biết người đàn ông trước mắt này.
Nói đúng ra, bây giờ chỉ cần lên mạng hay xem ti vi, ai cũng biết Tần Trầm, dù có không biết tên của hắn, cũng sẽ ấn tượng sâu sắc với gương mặt của hắn.
Tuy Tần Trầm chỉ lớn hơn Hứa Giản hai tuổi, nhưng địa vị và độ nổi tiếng trong giới giải trí so với Hứa Giản như hai thái cực:
Tần Trầm thành danh khi còn trẻ, cách tam kim ảnh đế còn thiếu một cúp nữa thôi.
Hứa Giản là diễn viên quần chúng không có tiếng tăm gì, hắn là song kim ảnh đế "hot" bỏng tay, Hứa Giản xảy ra tai nạn giao thông, lòng khán giả chẳng gợn chút sóng nào, hắn đóng phim tay trầy da tí xíu đã có hàng ngàn người kêu khóc đau lòng nói hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt...
So sánh mới thấy chênh lệch, Tần ảnh đế luôn là người khiến diễn viên nhỏ như Hứa Giản đến già vẫn phải ngước nhìn, cho nên bây giờ nhìn thấy hắn, Hứa Giản sững sờ đến độ quên mất xúc xích dưới đất.
Tần Trầm nhìn thấy mèo trắng bỗng dưng xuất hiện bên cạnh mình cũng kinh ngạc, sau đó thân thể theo bản năng hơi dịch về sau, trong đầu đã bị dấu chấm than chiếm đóng ——
Lông xù!!
Tần Trầm không cử động gì nhiều, nhưng Hứa Giản lại bừng tỉnh, đứng dậy cẩn thận lùi lại mấy bước, mãi đến khi đuôi chạm vào tay vịn sắt lạnh lẽo của băng ghế.
Một đôi mắt mèo vừa to vừa tròn chăm chú nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Trầm, lòng Hứa Giản đề phòng cao độ, sẵn sàng chuồn đi bất cứ lúc nào.
Bởi vì địa vị chênh lệch, trước đây Hứa Giản chưa từng gặp Tần Trầm ngoài đời, mà lại nghe qua rất nhiều tin đồn liên quan đến hắn:
Tần Trầm thành danh từ trẻ, dù là năng lực và ngoại hình, đều có thể nói là hoàn hảo, nhưng tính cách lại không được người ta khen ngợi như diễn xuất.
Tần ảnh đế cậy tài khinh người, nóng tính lại hung bạo vô cùng, mắng cho phóng viên phải bật khóc ngay tại nơi phỏng vấn trước rất nhiều cánh truyền thông, không hề có tí kiên nhẫn nào với người khác, tin tức coi thường người khác cứ vài ba bữa lại lên hotsearch...
Tuy rằng Hứa Giản không rõ những mặt trái tin đồn có bao nhiêu phần trăm là thật, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Tần Trầm, cậu cảm thấy tin đồn ít ra cũng phải thật đến 50%.
Mặt người này lúc nào cũng lạnh tanh, như thể người ta nợ hắn năm mươi triệu không chịu trả vậy, cái nết của hắn tốt được đến mức nào chứ?
Nghĩ tới đây, Hứa Giản nhìn xúc xích dính đầy bụi trên đất, rồi lại nhìn Tần Trầm.
Trong lúc Hứa Giản do dự nên chuồn ngay đi, hay là tranh thủ đòi Tần Trầm bồi thường chút lương thực khó khăn mới có được, liếc mắt lại nhìn thấy Tần Trầm cẩn thận đưa tay về phía cậu:
"Meo meo?"
Giọng nói vừa rồi của Tần Trầm dịu dàng quá mức, khiến Hứa Giản đang toan nhảy xuống ghế phải khựng lại, quay đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Thời điểm quay đầu đối diện với tầm mắt Tần Trầm, Hứa Giản có ảo giác như mùa xuân đến, băng tuyết tan chảy vạn vật hồi sinh.
Thấy mèo trắng nghe giọng mình rồi phản ứng lại, Tần Trầm càng vui vẻ, ánh mắt cũng trở nên ôn hoà hơn:
"Meo ~"
Hứa Giản nhìn Tần ảnh đế, lòng hết sức phức tạp, nghĩ thầm: Người này kêu meo ở đây để chi? Hi vọng tôi có thể nghe hiểu hay gì?
Mặc dù sau khi biến thành mèo, Hứa Giản có thể nghe hiểu tiếng mèo kêu, nhưng con người học tiếng mèo kêu thì không thể hiểu nổi.
Vì vậy Hứa Giản meo meo hai tiếng với Tần Trầm, ý là: Nói tiếng người, anh bắt chước meo meo meo meo nhưng tôi nghe không hiểu.
Còn Tần Trầm thấy được cậu đáp lại thì càng vui mừng, rồi lại meo vài tiếng với Hứa Giản.
Hứa Giản: "..."
Thôi, không thể giao tiếp được.
Có lẽ vì thường được thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Trầm trên ti vi và điện thoại, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng mềm mại này, Hứa Giản cảm thấy không chân thực cho lắm.
Nhưng khi đối diện với gương mặt điển trai của Tần Trầm, Hứa Giản giống như những người khác không thể trực tiếp quay người đi.
Hứa Giản xoay mình đối mặt Tần Trầm, sau đó nhấc thịt đệm vỗ vỗ ghế, ngửa đầu nhìn hắn:
"Meo meo."
Đừng meo, có gì thì nói tiếng người.
Ngay lúc này, tay Tần Trầm vẫn luôn giơ lên cuối cùng cũng đặt xuống đầu Hứa Giản.
Hứa Giản cũng không trốn, híp mắt nhìn xem đến cùng hắn muốn làm cái gì.
Tay Tần Trầm dừng lại trên đầu mèo trắng vài giây, thấy nó không trốn mà hai mắt còn tròn xoe, giọng nói vừa mừng vừa sợ, còn hơi không dám tin:
"Mình vừa chạm vào mèo?"
Lúc nói, tay Tần Trầm còn nhẹ nhàng vuốt lông trên lưng Hứa Giản.
Hứa Giản nhìn Tần Trầm đột nhiên trở nên kích động, mặt mèo mờ mịt: "Meo meo?"
......
Mãi đến tận khi được Tần Trầm cẩn thận ôm về nhà, Hứa Giản vẫn nghĩ vị song kim ảnh đế này có vấn đề thì phải.
Vừa nãy ở dưới lầu Tần Trầm với cậu cứ ông nói gà bà nói vịt meo meo mấy hiệp, sau đó Tần Trầm chỉ xúc xích trên mặt đất, cuối cùng cũng chịu nói tiếng Trung với cậu:
"Ăn nữa không?"
Không chờ Hứa Giản phản ứng lại, Tần Trầm ngồi xổm xuống nhặt xúc xích dưới đất lên đưa tới bên mép Hứa Giản.
Nhìn xúc xích dính đầy bụi trước mắt, Hứa Giản ghét bỏ quay đầu, đồng thời giơ đệm thịt lên dùng sức đẩy tay Tần Trầm ra.
Nửa cây xúc xích này, Hứa Giản tỏ vẻ từ chối từ trong ra ngoài, cho dù Tần Trầm nghe không hiểu tiếng mèo nhưng nhìn thôi cũng đã biết cậu đang từ chối.
Tần Trầm cười cười ném xúc xích bị ghét bỏ vào thùng rác bên cạnh, vừa vuốt lông Hứa Giản vừa lẩm bẩm:
"Trông mày thế này, hẳn là mèo hoang sơ ý chạy lạc vào đây?"
Sau đó Tần Trầm đột nhiên đứng dậy ôm Hứa Giản vào trong ngực, Hứa Giản phản ứng lại vừa định giãy giụa, lại nghe hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ trẻ con nói:
"Nhà tao có rất nhiều đồ ngon, mày theo tao về nhà được không?"
Hứa Giản bây giờ muốn nghe nhất chính là ăn, nghe vậy liền ngoan ngoãn vùi mình trong lồng ngực Tần Trầm, không giãy nữa.
Miếng ăn là miếng tồi tàn, mèo cũng biết cùi mình trước năm đấu gạo.
Bị đồ ăn dụ dỗ, Hứa Giản đã bị Tần Trầm bế về nhà như vậy.
Trước lúc vào nhà, Hứa Giản còn đang lo lắng không biết Tần Trầm khác thường bởi vì áp lực làm minh tinh quá lớn, có sở thích đặc biệt gì đó, dùng thức ăn lừa gạt mình về nhà, sau đó đóng cửa lại ngược đãi.
Tuy nhiên sau khi vào cửa nhìn thấy cách bày trí trong phòng khách, Hứa Giản lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ.
Nhìn phòng khách đầy những con gấu bông lông nhung mềm mại, Hứa Giản hết hồn nhận ra sự khác thường của Tần Trầm ——
Người này đâu có phải biến thái thích ngược đãi mèo, rõ ràng là cuồng lông!
Đến mức hết thuốc chữa rồi ấy.
Tần Trầm đóng kín cửa nhẹ nhàng đặt Hứa Giản trên thảm trải sàn mềm mại, cũng không sợ Hứa Giản bẩn thỉu sẽ dây bẩn thảm trải sàn sạch sẽ.
Hai tay Tần Trầm chống trên đầu gối, nhìn Hứa Giản nói:
"Mimi, mày ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tao không được chạy loạn, tao vào nhà bếp lấy đồ ăn ngon cho mày nha?"
Đối với cách gọi 'mimi' này, Hứa Giản đã hết sức phản kháng rồi.
Chờ khi Tần Trầm lưu luyến đi vào nhà bếp, Hứa Giản nhanh chóng lẻn đến cạnh cửa, cậu cũng không phải muốn thừa dịp Tần Trầm không chú ý để chuồn mất, mà là muốn đến thảm lau chân gần cửa lau móng vuốt bẩn thỉu của mình.
Sàn nhà Tần Trầm sạch sẽ đến mức Hứa Giản có thể soi gương, chỉ cần cậu cúi đầu xuống sẽ thấy bộ dạng bụi bặm bù xù của mình.
Mặc dù Hứa Giản cũng không muốn bẩn thế này, nhưng mấy ngày lang thang, cậu muốn ăn no cũng khó, chớ nói chi là tắm.
Thảm trải sàn xám nhạt bị chân của cậu giẫm lên in lại dấu vết, cậu thấy hơi ngại, bèn lạch bạch chạy tới thảm chùi chân để lau sạch vuốt.
Đến khi chắc chắn móng vuốt của mình sạch sẽ rồi, Hứa Giản cúi đầu liếc nhìn thảm lau chân trước cửa đã "tan nát đời hoa", chỉ tội lỗi một giây rồi dùng móng vuốt vụng về đi nhấc tấm thảm lên, cố gắng gấp thảm lại, giấu chỗ bẩn đi.
Tần Trầm bưng cháo thịt nạc nóng hổi đi ra, lại không thấy bóng dáng mèo trắng ở phòng khách đâu, hắn thót tim nghĩ —— chạy rồi?
Vừa phản ứng lại, Tần Trầm đã nghe thấy tiếng mèo kêu phía sau.
Tần Trầm quay đầu, thấy mèo nhỏ mà mình thương nhớ đang vật lộn với tấm thảm lau chân trước cửa.
Đặt đồ trong tay xuống, Tần Trầm vừa cười vừa đi đến gần Hứa Giản, gọi cậu
"Mimi, tới ăn cơm trước nào, ăn no rồi lại đi chơi được không?"
Bởi vì dùng móng vuốt không tiện, không thể gấp tấm thảm làm đôi, Hứa Giản đang tức đến nổ phổi nghe thấy Tần Trầm nói vậy, động tác khựng, ngay sau đó quay đầu kêu một tiếng với hắn:
"Meo —— "
Không phải tôi đang giỡn với tấm thảm này đâu!
Thế nhưng tâm trạng bất mãn của Hứa Giản chỉ kéo dài được hai giây, bởi vì cậu nhìn thấy bát cháo nóng hổi trên bàn.
Còn có mùi thơm của thịt...
Mỹ thực trước mặt, suy nghĩ và hành động bắt đầu mất kiểm soát, thả tấm thảm đã bị cậu cào đến độ rơi không ít lông, hai mắt đăm đăm đi đến phía Tần Trầm.
Trên sàn phòng khách chất đầy các loại gấu bông đầy đủ màu sắc, sắp không còn chỗ đặt chân, cho nên Tần Trầm ôm Hứa Giản lên bàn trà, để cậu ăn trên đó luôn.
Trong đầu Hứa Giản bây giờ chỉ có ăn và ăn, hoàn toàn không quan tâm bàn ăn ở đâu.
Thấy Hứa Giản ăn say sưa ngon lành, Tần Trầm ngồi xếp bằng dưới đất, dùng di động chụp mấy bức ảnh, sau đó hài lòng chống cằm nhìn cậu, tự nhủ:
"Ăn đồ của tao, sau này mày sẽ là mèo của tao."
"Cũng không thể cứ gọi mày là meo meo hay mimi được, phải đặt cho mày cái tên..."
Cũng không cho Hứa Giản cơ hội phản đối, ánh mắt Tần Trầm lướt qua hộp sữa bò cách đó không xa, dừng một lát, sau đó nói:
"Lông mày trắng thế này, hay đặt tên là Sữa Tươi nhé?"
Trong nhà cũng chỉ có một người một mèo, Hứa Giản bận ăn cháo không phản đối, cho nên không ai có ý kiến gì, cái tên Sữa Tươi của cậu đã được Tần Trầm đặt một cách qua loa vậy đó.
Hiệu suất làm việc của Tần Trầm rất cao, nếu quyết định sẽ nuôi Hứa Giản, ngay khi Hứa Giản còn đang ăn cháo, hắn đã liên hệ với bệnh viện thú cưng gần đây, chuẩn bị lát nữa đưa Hứa Giản đi tắm rồi kiểm tra, tiêm vắc xin phòng bệnh.
Hứa Giản nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa Tần Trầm và bệnh viện thú cưng, nhưng cậu cũng không meo meo phản đối, đúng là cậu cần kiểm tra rồi đi tắm nữa.
Với chuyện Tần Trầm nói muốn nuôi mình, Hứa Giản vẫn chưa quyết định, cậu vẫn muốn tìm kiếm cơ thể mình, không thể ở đây mãi làm mèo cưng của Tần Trầm được.
Thế nhưng với tình hình trước mắt, ở lại bên cạnh Tần Trầm vẫn tốt hơn lang thang bên ngoài nhiều, có ăn có uống, không cần lo lắng chuyện mèo hoang chó hoang tự dưng xuất hiện, nói không chừng còn có thể thừa dịp Tần Trầm không ở nhà mượn máy vi tính nhà hắn lên mạng tra tin tai nạn giao thông của mình...
Hứa Giản vùi đầu ăn, im lặng không lên tiếng, trong đầu lại âm thầm phân tích rõ cái lợi cái hại khi ở bên Tần Trầm, cuối cùng cậu quyết định tạm thời ở lại cái đã, để cậu có thời gian hoà hoãn lại.
Quyết định ở lại rồi, sau khi cơm nước xong Tần Trầm liền bế cậu tới bệnh viện kiểm tra, Hứa Giản cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn đến mức Tần Trầm cũng cảm thấy bất ngờ, không nhịn được xoa xoa đầu cậu, khen:
"Sữa Tươi ngoan quá vậy?"
Hứa Giản thấy tên Sữa Tươi này cũng không hay, nhưng chung quy vẫn đỡ hơn mimi meo meo.
Trên đường đến bệnh viện, Tần Trầm vui vẻ gọi điện thoại cho bạn tốt của hắn khoe khoang cuối cùng mình cũng nuôi mèo.
Từ cuộc trò chuyện giữa Tần Trầm với người kia, Hứa Giản biết được, mặc dù Tần Trầm cuồng lông xù hết sức nghiêm trọng, lại bị bạn tốt tặng cho một biệt hiệu 'Động vật ghét bỏ'.
Bất kể là động vật có lông hay không có lông, đều ghét bỏ Tần Trầm một cách khó hiểu, không muốn đến gần hắn, trước đây hắn cũng thử nuôi mèo nuôi chó, nhưng cuối cùng đều thất bại thảm hại, bởi vì cả chó lẫn mèo đều duy trì khoảng cách một mét vĩnh cửu với hắn...
Với đặc điểm kỳ lạ này của Tần Trầm, Hứa Giản bỗng không biết phải nói gì, cậu nghĩ thầm:
Thế là mình nhảy phát dính họng súng ngay à?
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Con sen Tần: Đây là định mệnh!