Sau khi làm rõ mọi chuyện, ba người ở đây đều cảm thấy sự hiểu lầm này khá lớn.
Tần Trầm hỏi Khương Lâm Tà: "Sáu năm qua, thế mà anh chột dạ hổ thẹn đến nỗi chưa từng gặp cậu ấy một lần nào?"
Khương Lâm Tà suy nghĩ một chút hỏi: "Nhìn lén có tính không?"
Vừa dứt lời, Khương Lâm Tà liền nhận được hai ánh mắt ghét bỏ.
"Anh đúng là tùy tiện." Tần Trầm cạn lời nhìn anh ta: "Nếu như cuộc đời là cuốn tiểu thuyết, nhất định anh sẽ bị độc giả châm chọc là chỉ số IQ không đạt tiêu chuẩn."
Lòng tốt làm chuyện xấu, làm Hứa Giản chậm trễ sáu năm, Khương Lâm Tà cũng đuối lý không có cách nào phản bác, nói chuyện cũng không có sức:
"Là lỗi của tôi."
Lời đồn đãi bay ngập trời trong ngành giải trí, chỉ là gặp thoáng qua cũng có thể nói là vụng trộm nảy sinh tình cảm không nên có với đối phương, vốn cho rằng suy nghĩ vì Hứa Giản, Khương Lâm Tà cũng không tiện đối với cậu quá mức đặc biệt.
Khương Lâm Tà lo lắng Hứa Giản sẽ rơi vào những tin đồn như 'Bao nuôi', 'Kim chủ'.
Khương Lâm Tà cảm thấy mình đã rất cẩn thận, lại không nghĩ rằng trong chính công ty của anh, để Hứa Giản ngay dưới mí mắt của mình, vậy mà cũng có thể bị người khác bày mưu nẫng tay trên.
Hơn nữa còn giấu diếm anh ta tận sáu năm.
Trước hôm nay, Khương Lâm Tà vẫn cảm thấy Hứa Giản từ chối tài nguyên, có thể là do trưởng thành theo tuổi tác, suy nghĩ khi còn bé đã thay đổi, đối với việc làm diễn viên cũng không còn bức thiết như vậy.
Cho nên ban đầu Khương Lâm Tà xoắn xuýt một lúc sau đó thuận theo ý cậu, nghĩ thầm đóng phim còn mệt hơn, không nhận thì không nhận, dù sao coi như từ nay về sau Hứa Giản không làm việc, anh cũng có thể bảo đảm cậu không cần lo cơm ăn áo mặc an ổn sống hết một đời...
Thế nhưng chuyện này cũng đã qua, tiếp tục hối hận xoắn xuýt cũng không sửa đổi được kết cục.
Khương Lâm Tà buồn rầu một lúc sau, giương mắt nghiêm túc nhìn Hứa Giản:
"Chuyện lúc trước anh sẽ đi điều tra rõ ràng, sau đó sẽ đưa ra một lời giải thích thoả đáng cho em, nếu không phải em muốn chấm dứt hợp đồng, vậy chúng ta có thể ký hợp đồng mới, có lẽ em muốn trực tiếp mở văn phòng riêng cũng được, anh sẽ ủng hộ em hết sức, chờ..."
Khương Lâm Tà quyết định, dù sao lời cũng đã nói ra, lần này anh cũng không đi đường vòng nữa, toàn bộ tài nguyên của công ty đều đưa đến trước mặt Hứa Giản, nếu có người nghi ngờ, cùng lắm trực tiếp một câu 'Đây là em họ của tôi'.
"Ai nói cậu ấy còn muốn ký với công ty anh?"
Khương Lâm Tà còn chưa nói hết câu, đã bị Tần Trầm bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang.
Hứa Giản, Khương Lâm Tà nghe vậy đều quay đầu nhìn hắn.
Tần Trầm kéo người sang bên cạnh mình, nói với Khương Lâm Tà:
"Trước khi muốn ký với cậu ấy, giám đốc Khương nên xử lý tốt chuyện của công ty anh trước đi, còn cậu ấy..."
Nghiêng đầu nhìn Hứa Giản, Tần Trầm dừng một chút tiếp tục nói:
"Tôi cảm thấy Nhạc Ngu của chúng tôi, bất kể là từ tài nguyên hay con đường phát triển mà nói, đều thích hợp với cậu ấy hơn."
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản kinh ngạc nhìn hắn, nhưng Khương Lâm Tà lại nhíu nhíu mày, hỏi:
"Tiểu Giản còn chưa nói, cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay em ấy?"
Từ lúc nãy Khương Lâm Tà vẫn rất để ý, từ khi nào quan hệ của Tần Trầm và Hứa Giản lại tốt đến vậy?
Khương Lâm Tà biết công ty Nhạc Ngu có quy mô lớn tài nguyên tốt, không thể so sánh với Đắc Cổ của anh, nhưng Tần Trầm tuy là nghệ sĩ dưới cờ Nhạc Ngu, mà công ty có ký hay không, ký với ai cũng không phải chuyện hắn có thể quyết định.
Hắn nói ký với Hứa Giản thì công ty ký liền à? Công ty cũng không phải nhà Tần Trầm hắn mở ra.
Lui lại 10 ngàn bước nữa mà nói, coi như Nhạc Ngu đánh giá cao năng lực của Hứa Giản và ký hợp đồng với cậu, thì trong công ty Nhạc Ngu cũng có rất nhiều người, tài nguyên tốt vẫn là sói nhiều thịt ít, Hứa Giản có thể được chia bao nhiêu trong rất nhiều nghệ sĩ khác?
Mà anh lại khác ở điểm này, anh có thể đưa toàn bộ công ty đến nâng đỡ một mình Hứa Giản, công ty có thể xoay quanh cậu, so sánh hai nơi này, đương nhiên là đến công ty anh vẫn tốt hơn.
Tần Trầm bình tĩnh đáp: "Chỉ vì quan hệ của tôi với cậu ấy tốt hơn quan hệ của anh và cậu ấy."
Khương Lâm Tà cuối cùng cũng hỏi vấn đề vẫn muốn hỏi: "Các cậu là quan hệ gì?"
Trong đầu Hứa Giản đột nhiên nảy ra một câu ——
Quan hệ ngủ chung.
Đừng hiểu lầm, ý của Hứa Giản chính là khi cậu vẫn còn là Sữa Tươi.
"Anh không cần phải để ý đến." Tần Trầm nhàn nhạt mở miệng:
"Sau này việc của cậu ấy, anh cũng không cần quan tâm, cậu ấy không thể lại đến công ty của các anh được."
Yên lặng nhìn Tần Trầm vài giây, cuối cùng Khương Lâm Tà nhìn Hứa Giản:
"Tiểu Giản em nói đi? Anh tôn trọng ý của em."
Hứa Giản không nghĩ nhiều như hai người kia, nói: "Không phải, tôi —— "
Lời còn chưa nói hết, Tần Trầm đột nhiên cúi đầu ghé sát vào tai cậu, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe được, thấp giọng nói:
"Đừng quên tình hình bây giờ của cậu."
Hơi thở ấm áp của Tần Trầm hô thổi vào bên tai cậu, Hứa Giản nhạy cảm rụt cổ một cái, nhưng lại không chú ý khoảng cách của hai người lúc này quá gần, nghe Tần Trầm nhắc nhở như thế, cậu mới nhớ ra một việc quan trọng ——
Đúng vậy, cậu bây giờ lúc làm người lúc làm mèo, làm sao ký hợp đồng với công ty?
Cũng không thể đang quay phim hoặc trên sân khấu lại biểu diễn cho người xem màn hoá mèo được?
Nghĩ tới đây, Hứa Giản hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Khương Lâm Tà ngại ngùng cười cười:
"Hẳn là không đâu, tôi mới chấm dứt hợp đồng không bao lâu đã ký lại, không hay cho lắm."
Khương Lâm Tà không ngờ Hứa Giản sẽ từ chối, hỏi:
"Vậy là em muốn đến Nhạc Ngu?"
Hứa Giản nghe xong vội xua tay: "Không đúng không đúng."
Hứa Giản nghĩ thầm làm sao Nhạc Ngu có thể để ý mình, ngoài miệng lại nói: "Tôi như bây giờ rất tốt, tạm thời vẫn không có ý định tái ký hợp đồng với công ty."
Hình dạng hiện tại này, cậu không biết mình còn có thể hoàn toàn biến trở về một người bình thường hay không, cho nên thật sự không có ý định ký hợp đồng với công ty nào.
Về phần Tần Trầm nhắc đến Nhạc Ngu...
Hứa Giản biết với địa vị song kim ảnh đế của Tần Trầm ở công ty, khả năng giúp mình nói vài lời hay là có thể được, nhưng cậu cũng không muốn làm phiền Tần Trầm.
Cậu cũng chưa bao giờ nghĩ muốn ôm cái đùi này.
Cậu đã nợ Tần Trầm nhiều lắm rồi.
Nghe Hứa Giản nói, trên mặt Khương Lâm Tà có chút thất vọng, nhưng lại nói:
"Vậy cũng được, chúng ta để lại phương thức liên lạc cho nhau đi, chờ sau này em thay đổi chủ ý có thể tìm anh bất cứ lúc nào."
Khương Lâm Tà vừa nói vừa sờ sờ quần áo, sau đó nhớ ra điện thoại di động của mình để thư ký cầm, vì vậy cao giọng kêu thư ký ở ngoài cửa đem điện thoại di động vào.
Thư ký đứng bên cạnh Âu Khánh đầy mồ hôi, cậu ta nghe thấy tiếng Khương Lâm Tà liền đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa một cái sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Khi vào cửa, thư ký còn liếc mắt nhìn bụng Âu Khánh, nghĩ thầm —— này cũng không mập lắm, sao đang đầu mùa đông mà lại đổ mồ hôi nhiều vậy?
Âu Khánh nhìn qua khe cửa thấy Khương Lâm Tà và Hứa Giản bên trong, trái tim vốn đã lạnh lẽo trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
Thật sự xong...
Nhưng Hứa Giản không có điện thoại di động nghe Khương Lâm Tà nói muốn lưu lại phương thức liên lạc, mở miệng chối từ:
"Tôi không cầm điện thoại di động trên người."
Khương Lâm Tà vốn đã đưa mã QR thêm bạn tốt hai chiều ra, nghe Hứa Giản nói vậy động tác ngừng lại, sau đó lại cười:
"Không sao đâu, để số điện thoại cũng được, chỉ cần liên lạc được với em."
Số điện thoại di động đã nợ phí tám trăm năm Hứa Giản nghe vậy, chần chờ mở miệng:
"QQ được không?"
Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Tần Trầm, Hứa Giản đã có thể lên wechat trên máy vi tính, nhưng mỗi lần thoát ra đăng nhập lại cũng phải để Tần Trầm dùng di động quét mã cho cậu, Hứa Giản cảm thấy rất phiền phức.
Bây giờ phần mềm cậu thường dùng để nói chuyện, cũng là QQ.
Nhưng bây giờ ai cho phương thức liên lạc lại đi cho QQ chứ? Thêm bạn tốt sau đó nhắn tin bí mật hay trộm đồ ăn (trò chơi trên QQ)?
Hứa Giản dứt lời, không chỉ có Khương Lâm Tà sửng sốt, ngay cả thư ký của anh cũng sững sờ ——
Chim, chim cánh cụt?
Chỉ có Tần Trầm biết con mèo nào đó thường hay ngồi xổm trước mặt máy vi tính, mặt mèo nghiêm túc dùng móng vuốt chọc bàn phím, nghe Hứa Giản nói hắn lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Khương Lâm Tà trầm mặc lấy lại điện thoại di động, sau khi thở dài nhìn Hứa Giản:
"Em không muốn cho cũng bình thường, anh hiểu được."
Không chờ Hứa Giản mở miệng, Khương Lâm Tà lấy ra một tờ danh thiếp và bút, viết một dãy số sau tấm danh thiếp đưa cho cậu:
"Đây là số điện thoại riêng của anh, em có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh."
Thấy Khương Lâm Tà hiểu lầm, Hứa Giản nhận danh thiếp sau đó nhanh chóng giải thích:
"Không phải tôi không muốn cho, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân nên chỉ tôi thường hay dùng chim cánh cụt, anh thông qua chim cánh cụt là có thể liên lạc với tôi."
Khương Lâm Tà & thư ký: "..."
Nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, thấy thần sắc của cậu không giống nói dối, Khương Lâm Tà dừng một chút, cuối cùng lấy di động:
"Em chờ một lát, anh đi xem xem ID chim cánh cụt của anh là bao nhiêu..."
......
Ban đầu Khương Lâm Tà đến xem tình hình làm việc của nhân viên với tư cách là ông chủ, kết quả không ngờ lại gặp được Hứa Giản, sau đó mới phát hiện mình bị lừa tận sáu năm.
Ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn lướt qua Âu Khánh ướt đẫm đổ mồ hôi, nhớ đến lời Tần Trầm nhắc nhở thái độ Hà Gia và Âu Khánh đối với Hứa Giản rất kỳ lạ, Khương Lâm Tà đừng bước đứng trước mặt Âu Khánh.
Lau mồ hôi trên trán, Âu Khánh khó khăn kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Sếp Khương."
Khương Lâm Tà nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng:
"Chuyện Hứa Giản, liên quan đến anh và Hà Gia đúng không?"
Âu Khánh ngẩn ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có."
Tuy thư ký không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Âu Khánh nói vẫn thầm lắc đầu ngao ngán thay hắn.
Câu trả lời này, thật sự là quá ngu.
Người trong lòng không có quỷ nghe sếp nói vậy, phản ứng đầu tiên hẳn là dò hỏi chuyện gì, chứ không phải vội vội vã vã phủ nhận.
Thư ký có thể nghĩ ra được, đương nhiên Khương Lâm Tà cũng có thể nghĩ ra, dữ tợn lăng trì liếc hắn một cái, ném câu tiếp theo 'Tốt nhất là' rồi đi.
Thư ký chưa từng thấy vẻ mặt sếp mình khó nhìn đến vậy, cho nên rất biết điều không nhắc mục đích ban đầu anh ta tới đoàn phim lần này.
Họ vốn định gặp Hà Gia và đạo diễn.
Đối với 'Chuyện Hứa Giản' trong miệng Khương Lâm Tà, thư ký không phải là không tò mò, ngược lại là trong lòng cậu ta khó chịu như mèo cào.
Nhưng cho dù có tò mò, thư ký cũng không dám hỏi Khương Lâm Tà lúc này, cậu ta mới không tự rước hoạ vào thân.
Mà một bên khác, cuối cùng đạo diện cũng đã dạy bảo xong, khi Hà Gia chạy tới, đã thấy vẻ mặt ánh Khánh suy sụp ngồi trên ghế, hai mắt vô thần không biết đang suy nghĩ gì.
Liếc nhìn xung quanh một vòng không nhìn thấy Khương Lâm Tà, Hà Gia hồi hộp hỏi:
"Anh Khánh, giám đốc Khương đâu? Còn chưa tới sao?"
Nghe thấy giọng nói của Hà Gia, Âu Khánh xa xôi quay đầu nhìn gã, đáp:
"Đã tới, đi rồi."
Hà Gia sững sờ, còn không đợi gã hỏi lại, Âu Khánh lại nói:
"Chuyện của chúng ta, hắn đều biết."
Hà Gia cứng đờ cả người: "Hắn nhìn thấy Hứa Giản? Không phải để anh đi ngăn cản cậu ta sao?" Nói xong lời cuối cùng, Hà Gia vô thức cất cao giọng, có vẻ hơi sắc bén, xung quanh có không ít người nghe thấy giọng gã, tò mò quay đầu nhìn gã.
Chuyện đến nước này, Âu Khánh cũng không đoái hoài tới cái gì, hắn đứng dậy kéo Hà Gia tới nơi không có ai, sau đó nhỏ giọng quát gã:
"Tần Trầm bảo vệ nó, tôi làm sao cản? Nói nữa, nếu không phải cậu khi đó làm không sạch sẽ, thì tại sao có nhiều chuyện như hôm nay hả? Lúc đó cậu đã nói không có sơ hở nào cơ mà?"
"Là cậu nói tất cả đều xong xuôi, cậu ta vĩnh viễn không thể xuất hiện, vậy cậu nói cho tôi xem, người trong đoàn phim bây giờ là ai? Ma à?"
Nghe Âu Khánh nói, sắc mặt Hà Gia từ xanh trở nên trắng bệch, cuối cùng gã nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói một câu:
"Tôi đã thấy xe cậu ta bị đâm..."