Tần Trầm đổi trắng thay đen đăng bài lên weibo, fan dưới khu bình luận dồn dập nói muốn làm mèo để được hắn ôm, còn có người muốn vì hắn mà xuyên hồn vào Sữa Tươi.
Tần Trầm đang đọc bình luận, Hứa Giản bị ép ngồi trên đùi hắn cũng xem cùng mà chẳng kiêng nể gì, nhìn thấy có người gào mồm muốn xuyên vào Sữa Tươi, Hứa Giản thầm nghĩ:
Tới đây, tới đây, mi tới đây mà làm mèo bị người ta tắm cho còn chụp hình khoả thân, để cho ta đi làm người!
Hứa Giản làm mèo rồi mới biết làm người rất tự tại, mặc dù biết fan đang đùa giỡn, nhưng vẫn không nhịn được dùng móng vuốt vỗ một cái vào màn hình điện thoại Tần Trầm ——
Nhân loại à, có phúc thì phải biết hưởng.
Hứa Giản bất mãn giơ móng vuốt, Tần Trầm lại hiểu sai ý, khẽ cười một tiếng nhấn tắt màn hình rồi ném điện thoại di động sang bên cạnh.
Hai tay Tần Trầm ôm Hứa Giản nhìn thẳng vào cậu, giọng nói dịu dàng đến mức một người từng là trai thẳng, giờ cũng là mèo xì-trây như Hứa Giản phải run cả tim:
"Vừa nãy anh cứ xem điện thoại, nên Sữa Tươi giận đúng không?"
Đèn trong phòng khách như ngàn ánh sao rọi vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Trầm, ngay khi ấy, Hứa Giản như được chiêm ngưỡng cả một bầu trời đêm đầy sao hiếm khi bắt gặp được giữa thành phố phồn hoa trong mắt hắn.
Hứa Giản chớp mắt nhìn Tần Trầm.
Cho dù là trai thẳng, Hứa Giản cũng không thể không thừa nhận, gương mặt điển trai khiến vô số thiếu nữ mộng mơ phải ôm tim gọi 'ông xã' của Tần Trầm, kết hợp với giọng điệu nhẹ nhàng như nước bây giờ, quả thật là vũ khí giết người.
Thấy Sữa Tươi chớp chớp đôi mắt màu xanh lam nhìn mình, Tần Trầm không kiểm soát được trái tim cuồng lông xù trong cơ thể mình đang rục rà rục rịch, đến gần hôn một cái chân trước của Hứa Giản:
"Sao nhóc lại đáng yêu vậy hả, anh sẽ chơi với nhóc được chưa?"
Hứa Giản không biết chân của các bạn mèo khác có mẫn cảm hay không, nhưng khi đôi môi ấm áp mềm mại của Tần Trầm chạm vào đệm thịt của cậu, từ linh hồn người đến thân thể mèo của cậu đều giật nảy lên.
Hơi ngứa, nhưng hơn cả là cảm giác kỳ diệu không thể nói thành lời.
Hứa Giản giãy giụa trong lồng ngực Tần Trầm như vừa tỉnh mộng, không thèm nhìn vào gậy đùa mèo trong tay hắn, thầm nghĩ:
Anh mới đáng yêu, cả nhà anh dễ thương! Ai thèm chơi với anh!
Cậu từng là một đấng mày râu, bây giờ lại bị một người đàn ông khen đáng yêu, đúng là... đúng là sỉ nhục!
Tần Trầm buộc phải thả Hứa Giản ra, nhìn Hứa Giản đang kêu meo meo với mình, tỏ rõ vẻ mất hứng, hắn một tay cầm gậy đùa mèo, một tay sờ cằm, tự nhủ:
"Xem ra Sữa Tươi không thích gậy đùa mèo."
Bước chân Hứa Giản đi về hướng ổ mèo dừng lại, sau đó quay đầu về phía Tần Trầm, 'meo' một tiếng hết sức 'hung ác'.
Ngay khi cậu bước vào ổ mèo, cậu còn chưa kịp nằm xuống cảm thụ ổ bông mềm mại, đã nghe tiếng Tần Trầm hớn hở gửi tin nhắn thoại cho ai đó:
"Tôi kể ông nghe này, vừa nãy lúc Sữa Tươi đi vào ổ, còn cố ý quay đầu bi bô kêu một tiếng với tôi, ông nói xem có phải bé nó muốn chúc tôi ngủ ngon không? Ẻm cũng thích tôi quá rồi đó."
Hứa Giản nghe toàn bộ không sót chữ nào: "..."
Không, vừa nãy tôi chỉ đơn thuần kêu một tiếng doạ anh mà thôi, đừng tưởng bở!
Đều là do rào cản ngôn ngữ giữa các loài!
Cả vị ảnh đế này nữa, anh bớt tự luyến một chút được không? Ai thích anh chứ!
Ở chung không tới nửa ngày, hình tượng của Tần Trầm trong lòng Hứa Giản trước đây đã sụp rào rào luôn rồi.
Tần Trầm trong trong ký ức Hứa Giản:
Chiều cao 186cm, chân dài, cùng tỉ lệ cơ thể rất chi là hoàn mỹ, gương mặt cũng đẹp đến mức không thể chê vào đâu, nhưng đáng tiếc gương mặt đẹp trai kia phủ băng quanh năm, làm người nhìn mà phát khiếp.
Tần ảnh đế làm việc luôn theo ý mình, nghe nói gia cảnh nứt đố đổ vách, cho nên toàn nhận việc theo sở thích, ra mắt mấy năm đã từ chối vô số tài nguyên mà người khác có tranh nhau bể đầu cũng không lấy được.
Trong giới giải trí, ai ai cũng muốn có quan hệ tốt với người khác, xây dựng hình tượng tốt đẹp. Nhưng Tần Trầm lại khác, hắn làm những gì mình muốn, không quan tâm người thấy thế nào, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.
Có người thấy hắn là người thẳng thắn, sống tự tại không gò bó, cũng có người không thích tác phong, hành động của hắn, cho rằng hắn không coi ai ra gì, ngạo mạn ngang ngược.
Cho nên dù Tần Trầm là song kim ảnh đế, kỹ năng diễn xuất và ngoại hình đều thuộc hạng A, nhưng vẫn có rất nhiều anti-fan.
Có không ít đối thủ cảm thấy hắn đang ngáng đường mình, bèn nhân đó mà mua tin bôi đen hắn, nhưng bài vừa đăng lên, thuỷ quân đã kéo đến hùng hổ tẩy cho bằng sạch.
Lâu dần, chuyện Tần Trầm có người chống lưng, chỗ dựa vững chắc đã là chuyện trong giới ai cũng hiểu ngầm rồi.
Thậm chí còn có lời đồn đãi, mấy văn phòng thuỷ quân cỡ lớn đồng thời lên tiếng, từ nay về sau có tin liên quan đến Tần Trầm cũng không nhận.
Không phải không muốn kiếm tiền, là sợ tiền chưa thấy đã mất mạng.
Những lời đồn đại có lẽ là được thổi phồng, nhưng riêng chuyện Tần Trầm có chỗ dựa vững chắc không dễ chọc thì là sự thật.
Bằng không thử nhìn khắp cả giới giải trí xem, có kẻ nào không khéo đưa đẩy thói đời gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ?
Mọi người a dua nịnh hót đều nói khác đi, nhưng Tần Trầm lớn lối như thế, nếu không có chỗ dựa thì vì cái gì?
Mọi người đều phải a dua nịnh hót hết người này tới người khác, nhưng Tần Trầm lại lớn lối như thế, không có chỗ dựa thì là cái gì?
Nhưng hiện tại...
Tần Trầm trong đầu Hứa Giản cũng chỉ có mấy từ khoá như: Đẹp trai, có tiền, cuồng lông xù giai đoạn cuối, tự luyến cực mạnh.
Hết.
Đang thoải mái nằm nhoài trong ổ mèo, Hứa Giản bỗng thấy lưng mình hơi lạnh, cậu bèn vụng về dùng móng vuốt ngoắc ngoắc thảm len nhỏ mình đang lót dưới mông, khoác lên trên người.
Sau khi tự mình đắp thảm nhỏ xong xuôi, Hứa Giản tiếp tục suy nghĩ tại sao hình tượng của Tần Trầm lại sụp đổ đến thế này, vừa nãy chân của cậu còn đi trên đất, thế mà hắn cũng hôn được.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản như ma xui quỷ khiến nhấc móng vuốt sờ sờ đầu mình cùng với một cái chân khác.
Duỗi chân ngắn vuốt vuốt khắp người xong, Hứa Giản rút ra một kết luận ——
Sờ chỗ nào cũng vậy mà, cũng không có gì đặc biệt, sao Tần Trầm lại thích thế nhỉ?
Hứa Giản vẫn thấy khó hiểu, cúi đầu nhìn thịt đệm màu hồng phấn của mình, nghĩ bụng:
Chẳng lẽ là thịt đệm mèo dày quá, nên cảm giác của mèo cũng khác con người?
Là một người không cuồng động vật, Hứa Giản thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của Tần Trầm.
......
Hứa Giản nằm trong ổ mèo miên man suy nghĩ, cái đuôi vô thức quét trên đất như cây chổi nhỏ, còn Tần Trầm bên đây cũng không nhàn rỗi, hắn đang lên mạng tra cách điều chỉnh bữa ăn của Hứa Giản sao cho vừa đủ dinh dưỡng vừa khỏe mạnh.
Khi tắm trong bệnh viện thú cưng, lông Sữa Tươi bị thấm nước dính vào người, trông cậu gầy trơ cả xương, thân hình nhỏ nhắn như vậy, vừa nhìn đã biết là thiếu chất.
Tần Trầm đau lòng muốn chết, hắn cảm thấy chỉ ăn thức ăn cho mèo thì không đủ, hắn muốn đích thân xuống bếp làm thức ăn cho Sữa Tươi.
Sau đó Tần Trầm thấy có người nói mèo phải uống sữa dê, rất nhiều loại thức ăn của con người mèo không thể ăn được, sẽ bị đau bụng.
Mới cho Hứa Giản uống một chén sữa bò, Tần Trầm giật mình, vội vã đến xem Hứa Giản trong ổ mèo có xuất hiện phản ứng bất thường nào không.
Suy nghĩ xong lại mơ màng buồn ngủ, Hứa Giản đột nhiên bị Tần Trầm đưa tay lay lay, nhấc mí mắt nhìn hắn:
"Meo?"
Ngài có việc?
Tần Trầm thấy dáng vẻ bơ phờ của Hứa Giản, còn tưởng cậu đang không thoải mái, vậy nên mím môi thật chặt, hai tay bế cậu lên chuẩn bị đi bệnh viện.
Cùng lúc đó, Tần Trầm cũng thầm mắng mình sơ suất quá, thế mà lại tùy tiện cho Sữa Tươi ăn uống linh tinh.
Hứa Giản bị quấy rầy không biết rốt cuộc Tần Trầm không nói không rằng định làm gì, đang ngủ ngon giấc lại bị bế lên, không vui, bốn cái chân ngắn điên cuồng vùng vẫy, kêu meo meo không ngừng.
Sau đó Tần Trầm phát hiện Sữa Tươi nhà hắn tràn đầy sức sống, chẳng giống đang khó chịu chút nào hết.
Sau đó hắn nhớ lại khi uống sữa bò xong, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Sữa Tươi nhà hắn ngoại trừ thiếu dinh dưỡng thì vẫn rất khỏe mạnh.
Nhìn Sữa Tươi được thả lại vào ổ mèo vẫn cứ mặt mày cáu kỉnh, Tần Trầm cười xoa xoa đầu cậu, cười nói:
"Xem ra Sữa Tươi của chúng ta rất đặc biệt."
Uống sữa bò nhưng không xuất hiện bất kỳ phản ứng phụ nào như không dung nạp được lactose.
Hứa Giản cũng không biết Tần Trầm đang nghĩ gì, nghe thấy vậy mới tròn xoe cả mắt, không dám tin nhìn hắn, thầm nghĩ ——
Tần Trầm đã phát hiện cậu không đơn thuần chỉ là một con mèo nhỏ?
Bị phát hiện từ khi nào? Vừa nãy sao?
Trong lúc Hứa Giản hốt hoảng, điên cuồng nhớ lại rốt cuộc là chi tiết nào làm lộ chân tướng, Tần Trầm lại đột nhiên nhét một con thú nhồi bông lông xù vào ổ của cậu.
Hứa Giản nhìn con thú bông lù lù trước mặt: "????"
Tần Trầm cười xoa đầu cậu: "Mèo con ngủ một mình chắc chắn sẽ thấy cô đơn, từ nay về sau sẽ để bạn khủng long này ngủ với nhóc."
Nhìn con khủng long bằng bông màu xanh lá bên mình, Hứa Giản: "..."
Thực sự cảm ơn ngài vì đã lo lắng cho tôi.
Hứa Giản mặt mèo lạnh lùng nhấc móng vuốt đẩy bạn khủng long ra ngoài ——
Nhưng mà tôi không cần, cảm ơn.
Nhưng Hứa Giản lại đang không thể trực tiếp lên tiếng để bày tỏ sự phản đối của bản thân, cuối cùng bạn khủng long vẫn nằm với cậu.
Chờ Tần Trầm rời đi, Hứa Giản ghét bỏ nhìn nó, không hiểu sao Tần Trầm trông thì lạnh lùng mà trái tim thiếu nữ dữ vậy.
Lẽ nào đây chính là sự tương phản đáng yêu trong truyền thuyết?
Nếu thời gian quay ngược lại một tuần trước, Hứa Giản nằm mơ cũng không nghĩ tới tình cảnh như hôm nay.
Khi cậu còn làm người, khoảng cách giữa cậu và ảnh đế Tần Trầm có thể nói là mười dải ngân hà, không ngờ sẽ có một ngày cậu làm mèo, mà còn có cơ hội sống chung với hắn.
Cậu còn phát hiện ra những mặt ít người biết khác của Tần Trầm.
Nhưng Hứa Giản bỗng nghĩ ra một chuyện, hiếm khi có cơ hội ở chung với ảnh đế, vậy có phải gần đèn thì rạng, cậu có thể học được chút kinh nghiệm của ảnh đế đúng không?
Tuy Hứa Giản không biết sau này liệu mình còn có thể trở về làm người hay không, nhưng cứ đề phòng trước, cơ hội có thể quan sát tận mặt song kim ảnh đế cũng không nhiều, đến khi làm người muốn học tập cũng không có cửa, lúc đó hối hận cũng không kịp.
Hơn nữa trực giác của Hứa Giản nói cho cậu biết, cậu sẽ không mãi mãi làm mèo.
Cho dù Hứa Giản đã hết hợp đồng với công ty, nhưng ít nhiều gì cậu vẫn còn chấp niệm với việc làm diễn viên.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Giản đã tỉnh dậy khi sắc trời còn mờ sáng, trong căn phòng vẫn tối, nhưng khả năng nhìn trong đêm xuất sắc giúp Hứa Giản có thể nhìn thấy chỗ nhô lên trên giường.
Tần Trầm chưa dậy.
Ổ mèo vốn được Tần Trầm đặt trong phòng khách, nhưng trước khi đi ngủ hắn lại đổi ý, bưng cả mèo cả ổ vào phòng ngủ chính của mình, trước khi lên giường còn không quên hôn nhẹ tai Hứa Giản rồi chúc cậu ngủ ngon.
Hứa Giản nửa tỉnh nửa mơ bị Tần Trầm chơi đùa vẫn chẳng buồn cử động, suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc đó chính là ——
Tên cuồng lông hết thuốc chữa.
Bởi vì cũng chỉ có một người một mèo ở nhà, cho nên Tần Trầm cũng không có thói quen khoá cửa lúc ngủ, vừa hay càng tiện cho Hứa Giản lặng yên chuồn ra ngoài không một tiếng động.
Ra khỏi phòng, Hứa Giản quay đầu lại liếc mắt nhìn khe cửa rộng bằng bàn tay, thầm nghĩ:
Nói mèo là chất lỏng cũng không phải vô lý.
Hứa Giản vội vàng đến phòng vệ sinh, mặc dù hôm qua Tần Trầm chuẩn bị chậu cát mèo cho cậu, nhưng cậu vẫn còn chướng ngại tâm lý, cậu muốn thừa dịp Tần Trầm chưa dậy dùng bồn cầu giải quyết vấn đề.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng, Hứa Giản nhấc hai chân trước víu trên cửa kính, hai chân sau dùng sức, dùng chân trước mở chốt cửa một cách rất khó khăn.
Tí nữa... còn tí tí nữa thôi...
Lần đầu tiên cậu thấy đau thương vì mấy cái chân ngắn ngủn của mình.
Hứa Giản cố gắng hết sức dùng móng vuốt với tới chốt cửa, đến khi chạm vào tay nắm cửa, cả thân mèo cũng mệt mỏi, hai chân sau của cậu bây giờ gần như sắp rớt ra.
Vắt vẻo trên tay nắm cửa, Hứa Giản mệt rã rời vừa thở dốc vừa mắng chốt cửa quá cao:
Chốt cửa làm cao như vậy, người thiết kế có nghĩ đến những bạn chó mèo muốn đi vệ sinh như cậu không hả!?
Đây không phải là bắt nạt mèo à, người dùng có trải nghiệm cực kỳ tệ!
Nhìn là biết ngay người thiết kế chưa từng làm mèo.
Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Giản lấy lại chút sức kéo chốt cửa, 'cạch', cửa kính hé ra, tự trôi vào trong nhờ sức nặng của Hứa Giản.
Hứa Giản đang kéo tay nắm không kịp phản ứng, cả thân mèo đang đu trên nắm cửa cũng đung đưa vào trong cùng cánh cửa.
Trước khi cửa đụng tới vách tường, Hứa Giản buông chốt cửa, dùng cơ thể chặn cửa mới không để nó đụng tới vách tường phát ra tiếng vang.
Xưa nay Hứa Giản chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đi vệ sinh cũng phải lao lực đến vậy, còn y như trộm cướp đột nhập nửa đêm, sợ chủ nhà tỉnh giấc.
Lúc nhảy lên bồn cầu, Hứa Giản trượt chân thiếu chút nữa rơi vào trong bồn cầu, luống cuống dùng bốn chân đứng vững trên bệ, đứng rồi mới thấy nhẹ cả người.
Mặc dù bồn cầu nhà Tần Trầm sạch sẽ không mùi, nhưng nếu rơi vào thật, chắc cả ngày hôm nay Hứa Giản cũng không ăn nổi cơm.
Sau khi đi vệ sinh xong, đứng dậy ấn nút xả nước cẩn thận từng tí một, một lần nữa Hứa Giản chân thành cảm thán ——
Làm mèo khó quá đi mất.
Cũng may tiếng xả nước bồn cầu nhà Tần Trầm không lớn, gần như yên lặng, cho nên Hứa Giản không cần lo sẽ đánh thức hắn.
Giải quyết vấn đề xong, Hứa Giản đứng trên nền gạch lạnh lẽo đoán chừng khoảng cách của mình với bồn rửa tay, sau đó bốn cái chân ngắn bật lên, lần này cậu đứng vững vàng trên bồn rửa tay.
Hứa Giản cẩn thận, khó nhọc dùng móng vuốt víu mở vòi nước, khi dòng nước róc rách chảy xuống cậu mới buông ra, cậu chột dạ chỉ sợ tiếng nước chảy quá lớn sẽ đánh thức chủ nhà đang trong phòng ngủ.
Dùng thịt đệm hất nước rồi lau lung tung trên mặt, làm lông trên mặt ướt nhẹp xong, Hứa Giản thấy mình đã rửa mặt sạch, bèn đưa cái đầu ướt sũng tới gần vòi nước, há miệng hứng nước để súc miệng.
Trước đó phải đi lang thang nên không có điều kiện, hiện tại có điều kiện, Hứa Giản quyết không cho phép mình bẩn như mặt mèo.
Chỉ là không biết có kem đánh răng và bàn chải cho mèo không, cũng không biết Tần Trầm có mua cho cậu không?
Chờ khi Hứa Giản làm xong tất cả những việc này, sắc trời đã sáng hơn, cậu ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy bản thân rõ ràng trong gương.
Mèo lông trắng, mắt to màu xanh lam, lông trên đầu và mặt ướt nhẹp dính vào nhau, xấu xỉu.
Nhìn gương tự phê bình một hồi, Hứa Giản cúi đầu nhìn chân trái trước có một chòm lông màu đen cực kỳ bắt mắt.
Cậu nhớ lại, trên cổ tay trái của mình có một nốt ruồi đen, có vẻ vị trí nốt ruồi đen với chòm lông màu đen bây giờ khá giống nhau...
Thân mèo này có mối liên hệ gì với cậu trước đây?
Mấy ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Hứa Giản suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được điều gì, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Nhìn mèo trắng trong gương, Hứa Giản nhiệt huyết dâng trào, đột nhiên bắt đầu nhe răng trợn mắt làm các đủ các loại biểu cảm, tò mò xem rốt cuộc mèo có bao nhiêu biểu cảm.
Ngay lúc Hứa Giản há to mồm lộ hàm răng sắc nhọn, nhấc móng vuốt đặt lên mặt mèo làm một vẻ mặt mà cậu tự cho là cực kỳ hung ác, đột nhiên tiếng 'Lạch cạch' vang lên, đèn phòng vệ sinh bỗng sáng bừng.
Hứa Giản ngây người, theo bản năng giương mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tần Trầm trong gương.
Hứa Giản bị Tần Trầm xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hù cho hết hồn, thiếu chút nữa biểu diễn cảnh xù lông trước mặt Tần Trầm.
Kèm theo một tiếng 'gầm gừ' sợ hãi, Hứa Giản trượt chân, trực tiếp lăn vào trong bồn rửa tay bóng loáng.
Hứa Giản giật mình trượt chân, chuyện xảy ra đột ngột, tay Tần Trầm mới vừa duỗi ra thì Hứa Giản đã ngã sấp xuống bồn.
Nhìn mèo trắng ngã chổng vó, Tần Trầm sững ra vài giây, sau đó không nhịn được 'phì' cười thành tiếng.
Hứa Giản chổng bốn chân lên trời tức gần chết: "!!!!"
Anh còn cười!
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Giản: Tui rất là khổ, thật đó.
Tần hốt shit: Sữa Tươi thích anh quá rồi đó!
Giản Giản: Không hề, cảm ơn. [mặt mèo lạnh lùng]