Thứ mà Thẩm Tịch lấy từ trong túi ra chính là hai chiếc hộp nhỏ bằng nhung trắng.
Nghe y nói, Tần Trầm cũng không đưa tay nhận.
Khương Lâm Tà tặng quà cho Hứa Giản thì có thể hiểu, tại sao Sữa Tươi cũng có?
Hứa Giản cũng sững sờ, nghiêng đầu —— hai phần đều là của tôi?
Tay Thẩm Tịch khựng lại giữa không trung tay một hồi lâu, thấy Tần Trầm không phản ứng, nhíu mày:
"Mặc dù không có phần của anh, nhưng tốt xấu gì cũng là mèo của anh."
Trong khi nói, Thẩm Tịch đặt hai chiếc hộp xuống bàn trang điểm trước mặt Tần Trầm.
Đồng tử Hứa Giản chuyển động theo động tác của y, nhìn hộp nhung trên bàn theo bản năng giơ móng vuốt định kéo.
Cậu ra tò mò bên trong chứa cái gì.
Còn không đợi đệm thịt Hứa Giản chạm được hộp, Tần Trầm đã nhấc tay nắm chặt chân của cậu.
Giữ lại chân ngắn của Hứa Giản, bỏ qua ánh mắt khó hiểu, Tần Trầm nhìn về phía Thẩm Tịch:
"Giám đốc Khương tặng quà cho Hứa Giản, anh đưa cho tôi làm gì?"
Thẩm Tịch cười: "Tôi đây là không thấy người khác, Lâm Tà nói, anh và Hứa Giản có quan hệ rất tốt, đưa anh cũng giống vậy thôi."
Sờ sờ đầu mèo, Tần Trầm lại hỏi:
"Làm sao giám đốc Khương biết tôi nuôi một con mèo?"
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản bừng tỉnh —— đúng nhỉ, giám đốc Khương chưa bao giờ thấy thân mèo của cậu thì phải.
Lần trước Khương Lâm Tà tới, trùng hợp Hứa Giản biến trở về người, Khương Lâm Tà cũng chưa từng thấy Sữa Tươi, sao còn cố ý chuẩn bị quà gặp mặt?
Thẩm Tịch dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tần Trầm, lại nhìn Hứa Giản trên đùi hắn, im lặng vài giây sau mới chậm rãi mở miệng:
"Đừng nói Lâm Tà, hẳn là toàn bộ mạng xã hội bây giờ đều biết anh nuôi một con mèo tên Sữa Tươi."
Lời nói của Thẩm Tịch hơi quá phóng đại, nhưng rất có lý.
Sau khoảng thời gian khoe mèo trên weibo, thậm chí đến đoàn phim cũng phải dẫn mèo theo, hình tượng cuồng mèo của Tần Trầm đã ăn sâu vào lòng người.
Cho nên Khương Lâm Tà biết cũng không có gì lạ.
Cúi đầu nhìn Hứa Giản ngoan ngoãn, Tần Trầm giương mắt nhìn Thẩm Tịch:
"Hôm qua anh nói có lời muốn nói trực tiếp với cậu ấy, chỉ là chuyện này?"
Thẩm Tịch lại lắc đầu: "Không phải."
Về phần Thẩm Tịch rốt cuộc muốn nói cái gì với Hứa Giản, Tần Trầm không tiếp tục hỏi.
Bởi vì rõ ràng hỏi y cũng sẽ không nói.
Bên trong phòng hóa trang yên tĩnh vài giây, Thẩm Tịch nhìn lướt qua hai chiếc hộp, hỏi: "Không mở ra xem sao?"
Nếu là quà cho Hứa Giản và Sữa Tươi, Thẩm Tịch cũng không tự ý mở ra xem, y cũng rất tò mò rốt cuộc có cái gì bên trong.
Hứa Giản đúng lúc há miệng 'meo' một tiếng, ý là ——
Mau mở ra xem một chút đi.
Trước đây Hứa Giản không hiểu câu tục ngữ 'Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo', bây giờ cậu đã hiểu rõ, lòng hiếu kỳ của mèo nặng hơn người rất nhiều.
Nhìn chằm chằm hai chiếc hộp, trong lòng Hứa Giản như có một cây gậy đùa mèo đang quét qua, không thể chờ đợi được nữa, muốn biết bên trong chứa cái gì.
Nghe hiểu Hứa Giản đang thúc giục, Tần Trầm cầm lấy hai chiếc hộp, trong lúc hắn mở ra, Hứa Giản và Thẩm Tịch đều ngóng cổ nhìn.
Hai chiếc hộp, một hộp trong số đó có một chiếc vòng cổ nhỏ nhắn mềm mại được làm thủ công bằng da bò, mặt trên có một cái lục lạc bạc, hiển nhiên là vòng cổ mèo cho Sữa Tươi.
Còn chiếc hộp kia là một cái lắc tay, mặt trên ngoại trừ lục lạc bạc, còn có hai viên trân châu màu xanh sẫm, nhìn đã biết không hề rẻ.
Hai cái lục lạc giống nhau y như đúc, chỉ là lục lạc mèo lớn gấp mấy lần so với lục lạc trên lắc tay.
Nhìn thấy lục lạc mèo, Phan Mẫn ở bên cạnh thuận miệng hỏi:
"Cho mèo đeo lục lạc, hơi động sẽ vang, không ảnh hưởng đến thính giác của mèo chứ? Sữa Tươi cũng thấy phiền nhỉ?"
Tần Trầm lấy vòng cổ lắc lắc một chút, nhận ra là lạc lục rỗng ruột, không có âm thanh.
Nhìn lắc tay rồi nhìn lại vòng cổ, Thẩm Tịch bĩu môi: "Đối với mấy người lại để bụng đến vậy."
Cánh mũi Hứa Giản hơi giật giật, giương móng vuốt chạm tới vòng cổ trong tay Tần Trầm.
Bây giờ Hứa Giản chắn chắn hai thứ đồ này là Khương Lâm Tà tặng, bởi vì mùi trên chúng giống với mùi trên người Khương Lâm Tà đến đây lần trước, có một luồng hương bạc hà nhàn nhạt.
Tần Trầm nâng lên tay, móng vuốt Hứa Giản vồ hụt.
Hứa Giản ngửa đầu nhìn hắn: "Meo?"
Tần Trầm: "Muốn?"
Hứa Giản: "Meo ~ "
Muốn.
Nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, Tần Trầm dừng một chút, cuối cùng mở nút buộc đeo vòng cổ cho cậu.
Trong giây lát đeo vòng cổ vào, Hứa Giản cảm giác mùi hương bạc hà nồng nặc hơn hẳn, sảng khoái vô cùng.
Thấy Hứa Giản cúi đầu nghiên cứu lục lạc rỗng ruột trên cổ, Tần Trầm cẩn thận cất lắc tay đi, nói với Thẩm Tịch:
"Hứa Giản thì tôi sẽ nhận thay cậu ấy trước, thay cậu ấy cảm ơn ý tốt của giám đốc Khương."
Thẩm Tịch lại phất tay chặn lại:
"Muốn cảm ơn thì anh để Hứa Giản tự nói với hắn đi."
Y không muốn làm ống truyền lời của hai người.
"Đúng rồi." Thẩm Tịch lại nghĩ đến một chuyện, nhìn phía Tần Trầm:
"Anh đưa tôi wechat của Hứa Giản đi, tôi thêm cậu ấy vào."
Bởi vì cần thiết cho quay phim, đoàn phim lập một nhóm, sau đó Thẩm Tịch cũng bị kéo vào, y và Tần Trầm cũng thêm bạn tốt.
Hai mắt Hứa Giản sáng ngời: Được đó được đó.
Có thể thêm wechat thần tượng, đương nhiên cậu ước còn không được.
Còn không đợi Hứa Giản phấn khích vài giây, Tần Trầm lại bình tĩnh từ chối: "Này thì e là không được."
Thẩm Tịch: "Tại sao?"
Hứa Giản cũng nghiêng đầu nhìn Tần Trầm: "Meo —— "
Tại sao? Anh có wechat của tôi mà?
Trước kia khi Tần Trầm đăng nhập wechat giúp Hứa Giản, hai người đã thêm bạn tốt lẫn nhau.
Tần Trầm xoa xoa Hứa Giản không chịu yên, thong thả ung dung nói:
"Điện thoại di động của cậu ấy hư rồi, tạm thời không dùng đến wechat."
Thẩm Tịch cười: "Không sao, tôi cứ thêm trước, chờ điện thoại di động cậu ấy sửa xong rồi đồng ý là được."
Hứa Giản cảm thấy cách này khá hay, nhưng mà Tần Trầm vẫn từ chối:
"Chờ lần sau anh gặp được cậu ấy, anh tự mình hỏi cậu ấy đi."
Thẩm Tịch: "..."
Im lặng vài giây, Thẩm Tịch gật đầu: "Cũng được."
Một lúc sau, có nhân viên đến gõ cửa, nói còn 15 phút nữa phải bắt đầu, hỏi hai thầy chuẩn bị xong chưa.
Tần Trầm và Thẩm Tịch đã trang điểm xong, chỉ cần thay quần áo nữa.
Mặc dù có phòng riêng thay quần áo, nhưng Hứa Giản vẫn tự giác đi theo phía sau Tiểu Nam ra khỏi phòng hóa trang.
Dù sao cậu không có sở thích nhìn người khác thay quần áo.
......
Cuộc sống của Hứa Giản ở đoàn phim đều đã đâu vào đấy, mặc dù đoàn phim thường hay thức đêm đẩy nhanh tốc độ, nhưng không liên quan đến con mèo như cậu nhiều lắm, mệt chính là diễn viên và nhân viên.
Thuận buồm xuôi gió qua nửa tháng, giọng oanh vàng của đạo diễn đã ăn xong hai hộp, phân cảnh Thẩm Tịch quay bù cũng gần như xong xuôi.
Trước khi tuyết rơi, đạo diễn cho mọi người nghỉ hai ngày, sau đó toàn bộ đoàn phim đổi địa điểm quay, đến một thành phố khác.
Trước khi nghỉ, đạo diễn cao hứng nói với mọi người, nếu thuận lợi, còn khoảng chừng hai mươi ngày có thể quay xong tất cả phân cảnh và hơ khô thẻ tre.
Tần Trầm định về thành phố Nam Phong trước, sau đó sẽ chuyển tràng 转场, trước khi thu dọn đồ đạc, hắn hỏi Hứa Giảng đi loanh quanh khắp phòng:
"Cậu xem xem có còn quên mang đồ gì không."
Nhấc móng vuốt sờ sờ lục lạc trên cổ mình, sau đó Hứa Giản lắc lắc đầu, ý là: Không có.
Hứa Giản rất thích vòng cổ Khương Lâm Tà tặng, không có gì làm cũng phải dùng móng vuốt kéo lục lạc.
Vòng cổ rất nhỏ, lông trên người Hứa Giản lại dài, đeo vào cổ chỉ có thể nhìn thấy lục lạc trước ngực cậu.
Thấy động tác của Hứa Giản, Tần vừa Trầm buồn cười vừa tức giận: "Cậu chỉ có lục lạc là muốn mang thôi à?"
Nửa tháng nay Tần Trầm cũng rất phiền muộn, nhóc vô lương tâm này rất thích cái lục lạc kia, hắn lục tục mua bao nhiêu đồ cho cậu? Mà xưa nay không thấy cậu như vậy.
Tần Trầm vừa phiền muộn vừa hối hận, nếu biết Hứa Giản thích lục lạc đến thế, hắn đã mua cho cậu từ lâu.
Không biết Tần Trầm đang suy nghĩ gì trong lòng, Hứa Giản nghe hắn nói, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu lần nữa:
"Meo meo..."
Thật sự không có.
Những thứ cậu có thể nhớ thì Tần Trầm đều đã sắp xếp gọn gàng rồi.
Tần Trầm: "..."
Từ trước đến giờ Tần Trầm vẫn luôn không còn cách nào khác đối với Hứa Giản, nhìn cậu chằm chằm mấy giây sau đó khẽ thở dài, ôm cậu vào ba lo chuyên dụng cho mèo, cõng nhóc vô lương tâm ra khỏi phòng.
Gặp Thẩm Tịch cũng đang chuẩn bị ra sân bay ở cửa chính khách sạn, Hứa Giản vốn nằm úp sấp trong ba lô sau lưng bỗng đứng lên, vui vẻ vẫy vẫy chân ngắn của mình với Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch nhìn thấy, nói với Tần Trầm:
"Tần Trầm, Sữa Tươi nhà anh đang cào ba lô."
Hứa Giản đang chào hỏi Thẩm Tịch cứng đờ:...
Tôi không có nhàm chán đến nỗi cào ba lô như vậy.
Nửa tháng trôi qua, Tần Trầm và Thẩm Tịch cũng quen biết không ít, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tần Trầm không cần nhìn cũng biết Hứa Giản nhìn thấy Thẩm Tịch sẽ phản ứng gì, nói:
"Nói không chừng nó đang muốn bắt chuyện với anh."
Bị Tần Trầm nói chọc cười, đôi mắt Thẩm Tịch cong cong:
"Vậy thì nó đối với tôi rất nhiệt tình."
Nghe Thẩm Tịch nói, Tần Trầm không lên tiếng, nghĩ thầm —— cũng chịu cho anh ôm, đối với anh đâu chỉ là nhiệt tình.
Thẩm Tịch cũng không thèm để ý, cong ngón tay gõ gõ ba lô, hơi khom lưng nói với Hứa Giản:
"Sữa Tươi thật ngoan, lần sau gặp mặt chú sẽ mua đồ ăn ngon cho cưng."
Hứa Giản: "Meo..."
Có thể đổi đồ ăn ngon thành chữ ký tay không?
Trong lúc đó, hai người đều không nói chuyện phiếm, sau khi xe đến thì mỗi người lên xe của mình.
Đoàn phim sắp xếp người đưa họ ra sân bay, Tiểu Nam cũng không cần lái xe, ngồi ghế sau cùng Tần Trầm.
Tiểu Nam thấp giọng hỏi Tần Trầm: "Anh Trầm, anh Hứa không về cùng chúng ta sao?"
Mặc dù đã lâu không thấy Hứa Giản, nhưng Tiểu Nam vẫn luôn tin chắc rằng cậu vẫn còn ở đây, chỉ là vì tránh bị nghi ngờ, không thường xuyên đến tìm Tần Trầm mà thôi.
Hoặc là chỉ có buổi tối anh Hứa mới đến tìm anh Trầm, ban ngày thì rời đi, cho nên họ không thấy nhau.
Như vậy vừa hay có thể giải thích, tại sao hai lần nhìn thấy anh Hứa đều là sáng sớm trong phòng anh Trầm.
Tiểu Nam dứt lời, Phan Mẫn lên tiếng trước Tần Trầm, giọng điệu khó hiểu:
"Tại sao cậu ấy phải quay về cùng chúng ta?"
Bắt gặp ánh mắt của Phan Mẫn, Tiểu Nam mím môi một cái, không dám nói sự thật 'Bởi vì anh Trầm và anh Hứa có gì đó', chỉ là nói:
"Em tưởng anh Hứa còn ở đây, nếu anh ấy là bạn anh Trầm, đương nhiên về cùng nhau sẽ tốt hơn."
Phan Mẫn xoay mặt nhìn Tần Trầm:
"Nói đi nói lại, cậu quen biết Hứa Giản khi nào vậy? Sao chị không biết?"
Chuyện Hứa Giản vốn là nghệ sĩ chung công ty với Hà Gia, chỉ là vì không nổi tiếng bị công ty chấm dứt hợp đồng, qua miệng Lý Trình, bây giờ mọi người trong đoàn phim đều biết.
Chỉ là hiện tại Hà Gia không giải thích một câu đã bị loại, Thẩm Tịch bao năm nay không nhận vai phụ lại xuất hiện, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho nên mọi người thường hay khiêng kị nhắc đến hai chữ 'Hà Gia' trong đoàn phim, chỉ sợ làm Thẩm Tịch không vui.
Về phần Hứa Giản cùng công ty với Hà Gia, mọi người thấy cậu và Tần Trầm có quan hệ tốt, ở bên ngoài cũng không dám bàn tán về cậu.
Mặt không biến sắc liếc mắt nhìn Hứa Giản, Tần Trầm ung dung mở miệng:
"Quen biết từ trước."
Đối với lời Tần Trầm nói, Phan Mẫn và Tiểu Nam đều tin tưởng không nghi ngờ như nhau, chỉ nói là:
"Trước đây không nghe cậu nhắc đến, hai cậu cũng không phải chung công ty, lại chưa từng hợp tác chung, cho nên hơi bất ngờ."
Tần Trầm nghe xong cười: "Sao em không thấy vẻ ngoài ý muốn của chị?"
Bao lâu nay Phan Mẫn thường thấy sóng to gió lớn, núi Thái sơn sụp ngay phía trước nhưng mặt không biến sắc, đã sớm nuôi thành thói quen giữ kín tâm sự, cảm xúc không hiện ra mặt.
Cho nên nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn bình tĩnh mở miệng:
"Khi nào cậu đột nhiên nói cho chị rằng cậu đang hẹn hò, cậu có thể nhìn thấy vẻ ngoài ý muốn trên mặt chị."
Khi nghệ sĩ hẹn hò, người đại diện đều sẽ như gặp đại địch.
Bởi vì trong giới có quá nhiều nghệ sĩ vì công khai chuyện tình cảm hoặc kết hôn mà 'flop'.
Đặc biệt là thần tượng và idol, một khi công khai tình cảm, là đòn trí mạng đối với sự nghiệp.
Với diễn viên có thực lực có kỹ năng diễn xuất như Tần Trầm và Thẩm Tịch, không phải đơn thuần chỉ dựa vào mặt để kiếm cơm mà nói, công khai tình cảm tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có ảnh hưởng.
Dù sao Tần Trầm còn có vô số fan bạn gái và fan bà xã bị thu hút bởi gương mặt của hắn.
Hơn nữa Phan Mẫn là chị họ của Tần Trầm, còn gánh vác trách nhiệm đặc biệt mà cha Tần giao cho, cho nên đối với vấn đề tình cảm của cậu càng ngày càng để bụng.
Tần Trầm: "Yên tâm, nếu em hẹn hò nhất định sẽ nói với chị đầu tiên."
Phan Mẫn nghe vậy cũng không vui, cẩn thận quan sát hắn:
"Làm sao? Cậu có mục tiêu rồi?"
Tần Trầm dừng một chút, ánh mắt hơi đảo qua mèo giả vờ trong ba lô, sau đó nhìn Phan Mẫn:
"Sao lại hỏi vậy?"
Phan Mẫn cau mày:
"Trước đây nhắc đến vấn đề tình cảm, cậu đều sẽ nói thẳng là không có."
Nhưng lần này Tần Trầm trả lời lại khác, rõ ràng không đúng.
Trong lòng Phan Mẫn mơ hồ có linh cảm không lành ——
Người này, chẳng lẽ thật sự trong lúc cô không biết, lén lút hẹn hò chứ?
Tần Trầm và Phan Mẫn một hỏi một đáp, Tiểu Nam ở bên cạnh không dám thở mạnh, nghĩ thầm:
Xong, anh Hứa, anh sắp bị lộ.
Hứa Giản bị Tiểu Nam nhắc tới ngửa mặt hắt xì hơi một cái, tiếng động không lớn, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Tần Trầm.
Lúc đầu Hứa Giản đang ngái ngủ tự bị hắt xì đánh thức, sau khi lắc lắc đầu tỉnh táo, thì thấy Tần Trầm, Phan Mẫn và Tiểu Nam, ba người đang không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.
Bất chợt bắt gặp ánh mắt của ba người, trong lòng Hứa Giản mờ mịt:???
Tình huống gì thế, đều nhìn tôi làm gì, lẽ nào Mimi không thể nhảy mũi?
Bị dáng vẻ mờ mịt của Hứa Giản chọc cười, Tần Trầm nhếch khóe miệng, cười nói với Phan Mẫn: "Chị Phan, chị yên tâm đi, nếu em thật sự hẹn hò, sẽ nói cho chị."
Từ Tần Trầm trong miệng nghe đến hai chữ 'hẹn hò', Hứa Giản đầu tiên là sững sờ, tim lập tức thót một cái, hai tai nhọn trong nháy mắt cứng lại.
Tần Trầm muốn yêu? Với ai?
Cậu mới vừa ngủ gật một chút, sao đề tài đã nhảy đến Tần Trầm hẹn hò rồi?