Biết Hứa Giản có thể nghe hiểu, Tần Trầm liền ngừng đề tài này lại.
Hứa Giản nhìn Tần Trầm rồi nhìn lại Phan Mẫn nhíu mày không nói, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.
Liên hệ với câu nói vừa nghe được, Hứa Giản nghĩ thầm ——
Chẳng lẽ Tần Trầm có người trong lòng?
Chỉ một thoáng trong lòng Hứa Giản có chút cảm giác khó chịu, lồng ngực ngộp đến hoảng.
Vẻ mặt Hứa Giản buồn bã khi được đưa vào khoang ký gửi hàng không, tâm tư thấp tha thỏm nghĩ:
Nếu Tần Trầm có người trong lòng, giám đốc Đỗ làm sao bây giờ?
Cứ ngột ngạt bức bối như vậy về thành phố Nam Phong, khi rời khỏi sân bay Tần Trầm thấy tâm trạng Hứa Giản không tốt, còn tưởng rằng là do ký gửi không thoải mái.
Khi ăn trưa bên ngoài Hứa Giản cũng không ăn được bao nhiêu, Tiểu Nam sờ cằm, hỏi:
"Có phải lâu rồi chưa về Nam Phong, Sữa Tươi không quen khí hậu không?"
Phan Mẫn nhìn nàng: "Em về nhà mình sẽ thấy không thoải mái à?"
Vẻ mặt Tiểu Nam thành thật: "Nếu em ở nhà quá lâu, mẹ em nhìn em sẽ không quen."
Tần Trầm cũng lo cho Hứa Giản, nhưng bị vướng Tiểu Nam và Phan Mẫn ở đây, hắn cũng không tiện nói gì thêm.
Sau khi đưa Tần Trầm về đến nhà, Tiểu Nam và Phan Mẫn liền rời đi, đóng cửa lại sau đó Tần Trầm tháo khẩu trang và kính râm xuống tiện tay để trên tủ ở huyền quan.
Tầm mắt ngẫu nhiên lướt qua huyền quan, Tần Trầm vừa định hỏi hôm nay Hứa Giản thế nào, ánh mắt chợt ngưng lại ở một nơi nào đó.
Trên đầu tủ huyền quan nhiều hơn một cái ba lô hai vai màu đen không thuộc về hắn.
Hứa Giản đang chùi bốn đệm thịt của mình vào thảm thấy Tần Trầm bất động, sắc mặt mệt mỏi ngẩng đầu nhìn hắn:
"Meo ~ "
Sao không đi?
Hứa Giản quá lùn, với chiều cao của cậu căn bản không nhìn thấy ba lô, Tần Trầm cúi đầu liếc nhìn cậu, sau đó khom lưng ôm cậu vào trong ngực, giọng điệu nghiêm túc:
"Cái ba lô này, lúc chúng ta đi không có nó đúng chứ?"
Đối với chiếc ba lô xuất hiện ở nhà hắn một cách khó giải thích, Tần Trầm không có manh động, hắn không biết bên trong chứa cái gì.
Những năm qua, không ít tin tức sasaeng fan hoặc là anti-fan thịt người* tìm địa chỉ nhà của ngôi sao nghệ sĩ, sau đó tặng chút 'món quà' kỳ lạ, Tần Trầm sợ rằng địa chỉ của mình cũng bị lộ mà không biết.
人肉: thuật ngữ mạng chỉ tìm kiếm, săn lùng thông tin cá nhân của ai đó.
Nghĩ tới đây, Tần Trầm ôm Hứa Giản cách xa cái ba lô này một chút.
Khác với Tần Trầm cẩn thận đề phòng, Hứa Giản nhìn thấy cái ba lô màu đen kia liền sững sờ, một giây sau hai mắt tỏa sáng, kêu meo meo muốn nhào tới chiếc ba lô.
Hứa Giản phản ứng dữ dội, tay Tần Trầm run một cái, thiếu chút nữa không ôm nổi cậu.
Hãi hùng khiếp vía ôm chặt mèo trong lồng ngực để cậu không té xuống, Tần Trầm giơ Hứa Giản lên trước mắt mình, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi:
"Cậu nhận ra cái ba lô này?"
Bốn cái chân ngắn của Hứa Giản đạp trên không trung, nghe vậy gật đầu liên tục.
Thấy cậu kích động như thế, trong lòng Tần Trầm có một suy đoán táo bạo:
"Ba lô này... Là của cậu?"
Hứa Giản tiếp tục gật đầu, há miệng: "Meo ~ "
Đây chính là ba lô của tôi!
......
Nửa tiếng sau, Tần Trầm và Hứa Giản một người một mèo ngồi trên ghế sô pha, trên bàn để chiếc ba lô màu đen của Hứa Giản.
Ba lô đã được Tần Trầm mở ra, bên cạnh có một ví tiền màu đen, một ngăn đựng thẻ và điện thoại di động.
Chiếc ví gập được mở ra, bên trong có một số tiền mặt với các mệnh giá khác nhau và chứng minh thư của Hứa Giản, thẻ bảo hiểm y tế và các giấy tờ khác, mà trong ngăn thẻ là vài thẻ ngân hàng.
Trong ba lô còn có cáp sạc, chìa khóa, thẻ đánh dấu trang sách và các đồ lặt vặt khác, đều là đồ của Hứa Giản.
Hứa Giản đã đeo cái ba lô này vào ngày xảy ra tai nạn giao thông, sau khi Hứa Giản biến thành mèo cho là những thứ đồ này của cậu đã bị mất hoặc là bị huỷ trong khi xảy ra tai nạn giao thông.
Mà hiện tại, những thứ đồ này nguyên vẹn không chút hư hỏng, xuất hiện trong nhà Tần Trầm không sót cái nào...
Nhìn chằm chằm ba lô của mình, rõ ràng là ban ngày, nhưng trong lòng Hứa Giản lại sợ hãi ——
Thật là quỷ dị.
Tần Trầm cúp điện thoại, quay đầu cau mày nói với Hứa Giản:
"Tôi gọi điện thoại hỏi dì giúp việc, lần trước bà ấy đến đây thì thấy nó đã ở đó rồi."
"Vừa nãy quản lý toà nhà gọi điện thoại đến, trong khoảng thời gian chúng ta rời đi không có người khả nghi nào tới lui, cũng đã kiểm tra camera giám sát, không có gì bất thường."
"Nhưng sáng ngày 21 tháng trước, mạng camera giám sát tiểu khu gặp trục trặc, camera chập chờn, khoảng mười phút mới khôi phục."
Mười phút, cho dù một người chạy, cũng không đủ để qua lại từ cổng tiểu khu đến nhà Tần Trầm.
Huống chi các biện pháp an ninh của tiểu khu rất tốt, không thể xuất hiện tình huống có người đột nhập cạy cửa, bỏ lại cái ba lô còn có thể an toàn trở ra.
Điều này nói rõ ba lô của Hứa Giản, rất có thể là tự dưng xuất hiện trong nhà Tần Trầm.
Nghe Tần Trầm nói, móng vuốt Hứa Giản đặt trên notebook đánh chữ cũng run:
[Sự kiện thần bí?]
Trong lòng Tần Trầm cũng cảm thấy ba lô này xuất hiện rất mơ hồ, nhưng hắn thấy Hứa Giản như vậy, vui vẻ nói:
"Cậu cũng từ người biến mèo, còn sợ sự kiện thần bí?"
Sức chịu đựng tâm lý của Trầm vẫn luôn rất mạnh, Hứa Giản lúc làm người lúc làm miêu hắn cũng thản nhiên chấp nhận, càng khỏi nói cái này không biết có phải là sự kiện thần bí hay không.
Lòng Hứa Giản bị ba lô của mình làm cho loạn tung tùng phèo, nào có tâm trạng đùa giỡn với Tần Trầm, vẫy vẫy đuôi nhìn hắn, ý trong mắt là ——
Người bình thường đều sẽ cảm thấy sợ nổi da gà được không?
Ba lô đã đưa đến nhà, Hứa Giản cũng không biết vì việc gì mà cho tới bây giờ Tần Trầm vẫn có vẻ mặt thoải mái.
Thấy Hứa Giản mặt mèo nghiêm túc, Tần Trầm cũng không tiện trêu cậu, nhìn đồ trên bàn trà, mở miệng nói:
"Mặc kệ là người hay quỷ mang ba lô này tới, nhưng mang đồ của cậu tới, cho thấy đối phương có 80% khả năng biết nội tình về cậu."
Trong mắt người ngoài, Hứa Giản là một diễn viên nhỏ bết bát vô biên, hoàn toàn chẳng dính dáng tới vị song kim ảnh đế đang "hot" Tần Trầm, mặc dù mọi người trong đoàn phim "Kẻ sát phạt" biết quan hệ hai người không tệ, nhưng dù sao tin tức còn chưa truyền đi, người trong đoàn phim không thể có ba lô của Hứa Giản được.
Hứa Giản chỉ từng lộ mặt một lần trong tiểu khu này, ngay cả bảo vệ ở cổng không nhớ được mặt của cậu, chớ nói chi là có người mang ba lô tới.
Nghe Tần Trầm nói, cơ thể Hứa Giản không khỏi run rẩy, đột nhiên có cảm giác mình bị theo dõi.
Ngoài Tần Trầm biết cậu vốn là người, chẳng lẽ còn có người thứ hai biết?
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên nặng nề, Hứa Giản nhút nhát, theo bản năng nhích lại gần Tần Trầm.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Giản xem như an ủi, Tần Trầm dịu dàng nói:
"Không sao đâu, đối phương có thể mang đồ của cậu tới, chứng minh đối phương không phải người xấu, không có ý định hại chúng ta, đừng lo lắng."
Biết Tần Trầm là đang an ủi mình, Hứa Giản liếc mắt nhìn hắn, gật đầu.
Vừa vuốt vuốt lông, Tần Trầm nói:
"Nếu đồ đạc đã đưa tới, cậu cũng đỡ phải làm lại, tôi sẽ cất nó cho cậu."
Ngoại trừ điện thoại di động và cáp sạc ra, Tần Trầm đem những thứ đồ khác bỏ lại vào trong ba lô, sau đó để ba lô vào phòng cho khách.
Lúc Tần Trầm làm tất cả, Hứa Giản vì sợ, lại như một cái đuôi nhỏ rập khuôn từng bước đi theo phía sau hắn, sợ mình lạc đàn.
Khi cất ba lô chuẩn bị ra ngoài, khoé mắt Tần Trầm lướt qua máy điều hoà trên tưởng, bước chân dừng lại.
Hắn đột nhiên nhớ ra, lúc đầu Hứa Giản vì để cho mình tin tưởng cậu, chủ động thẳng thắn nói cậu giấu giấy chứng minh thư tạm thời trên nóc máy điều hoà.
Mặc dù Tần Trầm đã tin tưởng Hứa Giản từ lâu, nhưng bây giờ nếu nhìn thấy, hắn không có lý nào mà không lấy đồ trên máy điều hòa xuống.
Hai phút sau, Tần Trầm lấy một tờ giấy và hai hòn đá nhỏ từ trên máy điều hòa.
Nhìn viên đá cuội nhỏ trong tay, Tần Trầm buồn cười, cúi đầu nhìn Hứa Giản:
"Sợ gió thổi đi, nên cậu dùng cái này đè giấy à? Cậu tìm hòn đá nhỏ này ở đâu vậy?"
Chạm mắt với Tần Trầm, Hứa Giản còn hơi xấu hổ, một hồi lâu sau mới há miệng:
"Meo..."
Lần trước xuống đi dạo, cậu thừa dịp Tần Trầm không để ý, tìm trong luống hoa dưới lầu.
Bản thân Hứa Giản cũng biết hành động này quá ngốc, nhưng khi đó cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, túm rèm cửa sổ leo cao như vậy là một việc có kỹ thuật và cả thể chất.
Nếu chứng minh thư của Hứa Giản đã được người ta đưa tới, chứng minh thư tạm thời này vô dụng, sau khi được Hứa Giản đồng ý, Tần Trầm dùng bật lửa đốt tờ giấy này.
Điện thoại di động của Hứa Giản đã hết pin từ lâu, Tần Trầm giúp cậu cắm sạc rồi bật nguồn, điện thoại di động báo lỗi nhận dạng khuôn mặt, vì vậy quay đầu hỏi cậu:
"Mã mở khoá là gì?"
Hứa Giản dùng một móng vuốt ấn phím —— 159357.
Vừa ấn mật khẩu, Tần Trầm vừa tự hỏi ý nghĩa của sáu con số này là gì, chờ khi ấn sáu số xong, hắn mới phát hiện mã mở khoá của Hứa Giản chính xác là một dấu '×'.
Tần Trầm: "..."
Xem ra là hắn cả nghĩ quá rồi, đoán chừng Hứa Giản đặt bừa mã mở khoá, vì để dễ nhớ mới đặt một dấu '×'.
Mở khoá xong, Tần Trầm nhìn hai mươi máy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của Hứa Giản, còn có tin nhắn nhắc nhở phí điện thoại đã hết hạn.
Hỏi số điện thoại của Hứa Giản, Tần Trầm giúp cậu nộp tiền điện thoại sau đó lưu lại số điện thoại lẫn nhau.
Cuối cùng Tần Trầm huỷ khoá mật mã cho Hứa Giản, sau đó nói với cậu:
"Tình huống của cậu bây giờ đặc biệt, điện thoại di động cũng chỉ có thể dùng ở nhà, để cho cậu tiện sử dụng, tôi huỷ mật mã, sau này cậu ấn sáng lên là có thể dùng."
Đệm thịt Hứa Giản lớn, nếu để cậu ấn sáu số mở khoá trên màn hình, là làm khó cậu.
Điện thoại di động, chứng minh thư, thẻ ngân hàng bị mất đã được tìm lại, tuy Hứa Giản cảm thấy mơ hồ, nhưng sau khi căng thẳng thấp thỏm qua đi, chỉ còn lại vui vẻ và kích động.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy điện thoại di động của mình, Hứa Giản nào còn để ý mật mã, nghe Tần Trầm nói liền gật đầu như gà mổ thóc.
Đưa điện thoại di động cho Hứa Giản chơi, Tần Trầm đi về phòng đổi ráp trải giường và vỏ chăn.
Đã lâu không về, mặc dù dì giúp việc trong nhà sẽ đến đây quét tước đúng giờ, nhưng từng dặn dò bà không đụng đến đồ đạc cá nhân của Tần Trầm, ráp trải giường bao gối linh tinh đều Tần Trầm tự thay.
Thay xong bỏ vào máy giặt, nhân viên công ty thay khoá nhờ quản lý toà nhà liên hệ cũng vừa tới cửa.
Nhân viên công ty thay khoá tới kiểm tra một phen, nói khoá cửa nhà Tần Trầm không có dấu vết bị cạy, hơn nữa tính an toàn rất tốt, thực sự không cần thay.
Ba lô Hứa Giản có thể thần không biết quỷ không hay đưa đến nhà hắn, Tần Trầm suy nghĩ một chút vẫn thay đổi, đổi thành khoá vân tay có độ bảo mật và tính an toàn tốt hơn.
Khi nhập vân tay vào, Tần Trầm bỗng dưng hỏi nhân viên một câu:
"Có thể nhập vân tay mèo vào không?"
Nụ cười trên mặt nhân viên cứng đờ, nghi ngờ mình nghe lầm: "Mèo?"
Mèo... Cũng có vân tay sao?
Cho dù mèo có vân tay, cũng không biết cách để mở khoá thông minh đúng chứ? Mèo còn có thể thành tinh hay sao?
Quản lý toà nhà đi cùng đứng bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn về phía Tần Trầm.
Có lẽ biết vấn đề của mình quá làm khó dễ người khác, không chờ nhân viên và quản lý toà nhà trả lời, Tần Trầm trực tiếp lắc đầu một cái:
"Quên đi, tôi thuận miệng hỏi một chút."
Nghe hắn nói vậy, quản lý toà nhà và nhân viên đồng thời thở phào nhẹ nhõm ——
Thì ra là đùa giỡn.
Nhưng trong lòng Tần Trầm lại nghĩ, đến khi Hứa Giản biến về người một lần nữa, nhất định phải nhớ nhập dấu vân tay của cậu vào......
Lúc ăn bữa tối, Hứa Giản một công đôi việc, vừa ăn cơm, vừa chăm chú xem điện thoại di động.
Tần Trầm nhìn lướt qua, phát hiện cậu đang lướt video.
Khi Tần Trầm đã sắp ăn xong rồi, cái đĩa trước mặt Hứa Giản vẫn còn y nguyên.
Vẫn là con mèo nghiện internet.
Tần Trầm nhíu nhíu mày, rót cho cậu một chút nước, sau đó cong ngón tay gõ gõ bàn ăn.
Nghe tiếng động do Tần Trầm phát ra, Hứa Giản sắp dán mắt vào điện thoại cuối cùng cũng dời đi, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Meo?"
Tần Trầm chỉ chỉ đĩa thức ăn gần như không đụng tới trước mặt cậu:
"Ngài Hứa, bữa tối của cậu sắp nguội rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi xem điện thoại tiếp."
Nhìn Tần Trầm rồi lại nhìn cái đĩa trước mặt mình, Hứa Giản tự biết đuối lý, nhấc móng vuốt tạm dừng video, bắt đầu tập trung ăn cơm.
Thấy Hứa Giản nghiêm túc ăn cơm, Tần Trầm hài lòng gật gật đầu, nhưng mà hắn cúi đầu còn chưa đưa muỗng bánh kem vào miệng, đối diện chợt có tiếng mèo ngắn ngủi vang lên.
Tay Tần Trầm khựng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Hứa Giản giơ chân phải trước của mình lên miệng thổi thổi, bên chân còn có vài vệt nước.
Nhìn móng mèo ướt nhẹp của cậu, Tần Trầm lập tức hiểu ra mèo này đã giẫm chân vào nước trong chén bên cạnh.
Nước trong chén là Tần Trầm mới vừa rót, nhìn cậu ăn cơm không tập trung, sợ cậu ăn xong thì nước nguội, uống vào không tốt cho dạ dày, cho nên Tần Trầm cố ý rót nước nóng cho cậu.
Thấy Hứa Giản nóng, Tần Trầm cũng không đoái hoài tới ăn cơm, nhanh chóng kiểm tra trước, phát hiện cả móng vuốt đều nóng đỏ.
Tần Trầm vừa đau lòng vừa tức giận:
"Ai bảo cậu ăn cơm không tập trung, bỏng rồi chứ?"