*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khi không có bất kỳ dấu hiệu nào, Hứa Giản tỉnh dậy phát hiện nghiễm nhiên mình lại biến trở về người.
Phản ứng lại, đối diện ánh mắt của Tần Trầm, Hứa Giản trực tiếp bật dậy khỏi giường như lò xo.
Hứa Giản không ngờ chuyện mình trần truồng nằm trên giường Tần Trầm lại xảy ra một lần nữa, thế nhưng lần này cậu không quan tâm tới xấu hổ, nhanh chóng quay đầu hỏi Tần Trầm:
"Hôm nay là ngày mấy?"
Nếu cậu nhớ không lầm, cách lần trước cậu biến về người mới gần nửa tháng.
Tần Trầm cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cậu, bình tĩnh mở miệng: "Ngày 6."
Như biết được Hứa Giản đang suy nghĩ gì, Tần Trầm săn sóc tính toán thay cậu:
"Cách ngày 20 còn 14 ngày."
Hứa Giản ngồi, Tần Trầm lùi ra sau, từ góc độ của Tần Trầm nhìn sang, liếc mắt một cái là nhìn thấy lưng Hứa Giản rõ mồn một:
Đường nét vai cổ đẹp đẽ mịn màng, bả vai tròn trịa, hõm vai hơi trũng, do đối phương nghiêng người nên còn có thể nhìn thấy nửa bên xương quai xanh, hai bên bả vai hơi nhô ra như một con bươm bướm giương cánh muốn bay, bên hông cũng không chút mỡ thừa.
Tần Trầm phát hiện Hứa Giản còn có hõm thắt lưng*, xuống chút nữa...
*Hõm venus: điểm quyến rũ của cơ thể đó quí dzị!
Ánh mắt tối sầm, để xứng với phẩm chất phi lễ chớ nhìn*, Tần Trầm chỉ nhìn qua hai lần liền thu lại tầm mắt.
* Ý chỉ nếu không phù hợp lễ giáo thì chớ có nhìn, nghe, nói, làm. Tương tự icon 🐵🙈🙉🙊.
Tổng thể mà nói thì Hứa Giản hơi gầy, nước da trắng, vóc người xen giữa thiếu niên và thanh niên, có loại cảm giác ngây ngô.
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Trầm thấy bộ dạng trần như nhộng của Hứa Giản, nhưng lần đầu tiên thấy quá mức kinh hãi, căn bản không tâm trạng quan sát, lần thứ hai thấy trời còn chưa sáng, Hứa Giản lại nằm trên ghế sô pha, chỉ có thể nhìn đường nét mơ hồ.
Chỉ có ngày hôm nay, Tần Trầm có thời gian quan sát kỹ, nếu không phải Hứa Giản quay đầu, hắn có thể nhìn đến mức sau lưng Hứa Giản nở ra một đoá hoa.
Tần Trầm dậy sớm hơn Hứa Giản khoảng hơn một tiếng đồng hồ, hắn tỉnh vì ngứa.
Trong ý thức mông lung, hắn cảm giác có thứ gì lông xù cứ quét tới cọ đi ở cổ mình, ban đầu hắn tưởng là mèo, nhưng xúc cảm thấy cứng hơn lông mèo một ít, hắn nhắm hai mắt nhíu nhíu mày, vươn tay ôm một cái, lòng bàn tay vừa vặn khoác lên bả vai Hứa Giản.
Tay chạm tới có cảm giác trơn nhẵn mát mẻ, căn bản không phải mèo, đầu óc Tần Trầm lập tức tỉnh táo, đột nhiên mở mắt, đối diện khuôn mặt yên giấc của Hứa Giản.
Thủ phạm làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy, là tóc Hứa Giản.
Mở mắt phát hiện mèo trong lồng ngực đã biến thành người, Tần Trầm chậm rãi trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm Hứa Giản mấy giây, phản ứng đầu tiên không phải đánh thức đối phương, mà là kéo chăn lên, che bả vai lộ ra bên ngoài của cậu lại.
Sau đó xuất phát từ một tâm lý nào đó không muốn người khác biết, Tần Trầm cũng không đánh thức Hứa Giản, cứ như vậy để cậu gối lên cánh tay của mình ngủ thẳng tới khi tự thức giấc...
Nhưng Hứa Giản sau khi nghe Tần Trầm nói, lấy tay nhéo cánh tay mình một cái ——
Đau, không phải cậu đang nằm mơ.
Cậu thật sự biến về người sớm hơn nửa tháng.
Hứa Giản một mặt mờ mịt: "Sao tôi lại biến về người?"
Vốn dĩ nước da Hứa Giản đã trắng, cậu ra tay nhéo rất mạnh, cho nên lúc cậu buông ra, trên cánh tay lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Nhìn vết đỏ trên cánh tay Hứa Giản, Tần Trầm không cảm xúc cau mày, sau đó lắc đầu, vẻ mặt thành thật:
"Mặc dù không biết tại sao cậu lại tự dưng biến trở về, nhưng tôi biết cho dù cậu tự nhéo cánh tay mình thế nào đi nữa, cậu cũng không thể sự thật rằng cậu ngủ trên cánh tay tôi đến nỗi tê rần."
Trong lúc nói chuyện, Tần Trầm còn cố ý bóp bóp cánh tay của mình.
Nhìn động tác của Tần Trầm, nghĩ đến cảnh lúng túng của mình lúc này, mặt Hứa Giản nóng lên, vành tai cũng đỏ, nhưng cậu biết chuyện như vậy mà càng cảm thấy ngượng ngùng thì lại càng xấu hổ, vì thế cậu giả vờ bình tĩnh mở miệng:
"Tôi không ngờ lại bỗng dưng biến trở về, không phải tôi cố ý."
Hứa Giản còn yên lặng bổ sung một câu trong lòng:
Tối hôm qua chính anh nhất định phải ôm tôi ngủ.
Hứa Giản hoàn toàn quên hết chuyện vì tối hôm qua mình không muốn ngủ ở ổ mèo, tình nguyện để Tần Trầm buộc móng vuốt thành cái bánh chưng, còn thắt nơ con bướm.
Nhìn Hứa Giản giả vờ bình tĩnh, chân mày Tần Trầm nhíu lại, hỏi:
"Nghe ý của ngài Hứa đây, là không định chịu tránh nhiệm với tôi?"
Hứa Giản nghe xong theo bản năng phủ nhận: "Ai không chịu trách nhiệm?"
Lời nói vừa dứt, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tần Trầm, Hứa Giản chậm chạp phản ứng lại câu nói mới vừa rồi kia quá dễ khiến người ta suy nghĩ.
Chỉ là ngủ làm tê cánh tay, cái gì mà chịu trách với với chả không chịu trách nhiệm? Cũng không phải ngủ với người...
Nghĩ tới đây, lần này đến cả cổ Hứa Giản lộ ra cũng ửng đỏ, sờ sờ vàng tai nóng lên nhìn Tần Trầm, ngập ngừng mở miệng:
"Nếu không... tôi xoa xoa cho anh?"
Nhìn cả vành tai đều đã hồng thấu của Hứa Giản, Tần Trầm nhịn không được cười cười, không trả lời mà hỏi lại:
"Cậu nhất định phải trần như nhộng như bây giờ xoa cánh tay cho tôi?"
Tần Trầm suy nghĩ hình ảnh kia một chút, sáng tinh mơ, quá mức kích thích.
Hứa Giản nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn bản thân đã khôi phục cài đặt gốc của mình, sau đó: "..."
Hiện tại đúng là không quá thích hợp.
Kéo chăn quấn toàn thân lại, Hứa Giản cười gượng với Tần Trầm, có chút khó khăn:
"Như vầy, có thể chưa..."
Còn không đợi Hứa Giản bọc mình thành con nhộng nói xong, Tần Trầm cười cười đứng dậy, đi vào phòng để quần áo dưới cái nhìn chăm chú của cậu, không tới hai phút đã lấy một bộ quần áo mang ra.
Tần Trầm: "Bây giờ trong nhà không có chuẩn bị quần áo của cậu, trong hai tủ cuối phòng để đồ là quần áo trước đây của tôi, tôi mặc chật rồi, hẳn cậu mặc vừa."
Hứa Giản từ trong con nhộng vươn tay ra, cầm lấy quần áo Tần Trầm đưa cho nhìn một chút, lập tức ngửa đầu hỏi:
"Nhưng mà cái này thoạt nhìn rất mới."
Cúi đầu nhìn dáng vẻ Hứa Giản ngoan ngoãn bọc mình trong đống chăn, chỉ lộ ra đầu, Tần Trầm kìm nén mới không bắt đầu xoa đầu cậu, giải thích:
"Lúc thường rất nhiều nhãn hàng gửi quần áo đến, một mình tôi mặc không hết."
Trong phòng để quần áo của Tần Trầm, rất nhiều quần áo treo ở đó vẫn còn nguyên mạc.
Nghe hắn nói, Hứa Giản gật gật đầu, rất là ước ao, cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:
"Này có lẽ chính là phiền não của ảnh đế đang "hot" nhỉ."
Quần áo nhiều đến nỗi mặc không hết, rất nhiều quần áo chỉ có thể treo móc trong tủ cho đóng bụi.
Không nghe rõ cậu đang nói thầm cái gì đó, Tần Trầm hơi nghiêng người tới gần: "Cậu mới vừa nói cái gì?"
"Không có gì." Hứa Giản nhanh chóng lắc đầu, ôm quần áo vào trong ngực, quấn chăn xuống giường: "Tôi đi mặc quần áo trước!"
Nhìn Hứa Giản quấn chăn, đi chân trần trên đất muốn tới phòng vệ sinh, Tần Trầm hơi nhướn mày, lên tiếng gọi cậu lại: "Chờ đã."
Hứa Giản xoay người lại: "Huh? Sao vậy?"
Tần Trầm đi tới bên cạnh cậu, tháo dép dưới chân cho cậu:
"Phòng vệ sinh không trải thảm, lạnh lắm, cậu mang cái này của tôi đi."
Hứa Giản cụp mắt thấy dép lê rồi nhìn lại Tần Trầm đi chân trần, có chút ngượng ngùng:
"Này không hay cho lắm..."
Đã mặc quần áo của người ta, cướp dép của người ta nữa thì không nên nhỉ?
Tần Trầm liếc cậu một cái: "Không hay chỗ nào?"
Hứa Giản: "..."
Hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Hứa Giản thỏa hiệp mang dép của Tần Trầm, nghĩ thầm —— dù sao đã nợ người ta nhiều như vậy, cũng không kém một đôi dép này.
Mang dép nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, khi đóng cửa Hứa Giản nghe tiếng Tần Trầm nhắc nhở ở đằng sau:
"Đồ vệ sinh cá nhân mới ở trong ngăn kéo thứ hai."
Hứa Giản nghe xong dừng một chút, sau đó giọng ồm ồm đáp:
"Tôi biết rồi."
Tốt xấu gì cũng đã ở nhà Tần Trầm lâu như vậy rồi, Hứa Giản biết rõ những đồ dùng cơ bản để ở đâu.
Nghe Hứa Giản trả lời, Tần Trầm lắc đầu cười cười:
Nhóc vô lương tâm này, tốt bụng nhắc nhở còn không vui.
Hứa Giản thay quần áo trong phòng tắm, Tần Trầm cởi áo ngủ thay quần áo ở nhà trong phòng ngủ, đi sang một phòng vệ sinh khác để rửa mặt xong, đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Tần Trầm mở ra tủ lạnh vừa nhìn, thấy bên trong ngập tràn, nào là mấy hộp thủy tinh đậy kín, bên trong đựng đủ loại đồ ăn, còn có sủi cảo, thoạt nhìn đều là tự tay mẹ hắn làm.
Hẳn là biết hắn sắp về, dì đã qua để thêm nguyên liệu nấu ăn.
Tần Trầm bắt đầu cầm một hộp sủi cảo đi ra, sau đó nghĩ đến người nào đó trong phòng tắm, cầm thêm một hộp khác.
Mẹ Tần Trầm dựa theo khẩu phần ăn của Tần Trầm để làm, một hộp vừa đủ hắn ăn một lần, nhưng hiện tại nhiều hơn một Hứa Giản, một hộp chắc chắn còn chưa đủ.
Trên mỗi hộp thủy tinh hộp đều dán giấy ghi nhớ đánh dấu là nhân bánh gì, đun nước lên, Tần Trầm đi về phòng ngủ, tựa người vào khung cửa hỏi:
"Nấm hương thịt lợn với tôm cà rốt, cậu thích ăn nhân bánh gì?"
Nghe đến âm thanh, Hứa Giản đang đánh răng mở cửa phòng vệ sinh ra, mơ hồ không rõ 'Hả?' một tiếng.
Nhìn Hứa Giản miệng đầy bọt kem mở to mắt nhìn mình, Tần Trầm buồn cười, mở miệng nói:
"Sáng nay chúng ta ăn sủi cảo, thịt lợn nấm hương cùng cà rốt tôm, cậu chọn đi."
Hứa Giản: "... ¥%#%¥."
Trong miệng có bọt kem đánh răng, Hứa Giản rầm rì một hồi, nhưng mà Tần Trầm căn bản không biết cậu đang nói cái gì.
Cuối cùng Tần Trầm chuẩn bị chọn phương pháp hữu dụng nguyên thủy nhất:
"Thịt lợn meo một tiếng, tôm bóc vỏ meo hai tiếng."
Nhìn Tần Trầm đàng hoàng trịnh trọng, động đánh răng của Hứa Giản ngừng lại: "..."
Bây giờ cậu cũng không phải Sữa Tươi, meo cái gì mà meo?!
Thấy ánh mắt của Hứa Giản, đối với sự bất lực của cậu, Tần Trầm ngoảnh mặt làm ngơ, giục:
"Nước trong nồi gần sôi rồi, cậu ăn nhân bánh gì?"
Hứa Giản: "... meo."
Cuối cùng Hứa Giản dùng âm lượng nhỏ như muỗi kêu meo một tiếng, sau khi cậu meo xong, Tần Trầm 'phì' cười ra tiếng.
Tần Trầm không ngờ Hứa Giản thật sự kêu meo.
Đáng yêu đến không ngờ.
Nhưng lúc này cuối cùng Hứa Giản cũng đã rõ Tần Trầm cố ý trêu cậu bắt chước mèo kêu, giận dữ và xấu hổ lườm nguýt hắn một cái, nói một tràng 'Bla bla bla' với hắn rồi đóng cửa lại.
Vừa rồi Hứa Giản nói một tràng, Tần Trầm không nghe rõ một câu nào, nhưng cũng không cản trở tâm trạng tốt của hắn lúc này.
Trêu ghẹo người thành công, Tần Trầm ngâm nga hát đi vào nhà bếp luộc sủi cảo, Hứa Giản đỏ cả mặt xem hàm răng là Tần Trầm rồi đánh thật mạnh.
......
Khi Tần Trầm nấu sủi cảo xong, Hứa Giản cũng rửa mặt xong, sắc mặt khá mất tự nhiên từ từ dịch đến cửa nhà bếp, hai tay kéo khung cửa ló đầu nhìn vào bên trong.
Trong phòng bếp, một tay Tần Trầm cầm đĩa nhỏ, một tay cầm muôi vớt sủi cảo trong nồi, tư thái tùy ý, tư thế điểm tối đa.
Hứa Giản yên lặng nghĩ trong lòng ——
Quả nhiên chỉ cần người đẹp trai, làm cái gì cũng đẹp.
Tần Trầm cứ như vậy thản nhiên đứng ở đấy, Hứa Giản cảm thấy hình ảnh hài hòa đến mức như một bức tranh.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Trầm một lúc lâu, Hứa Giản băn khoăn, chần chờ nhỏ giọng mở miệng hỏi:
"Tôi có thể làm gì không?"
Nghe giọng của Hứa Giản, Tần Trầm quay đầu lại nhìn cậu, thấy cậu kéo khung cửa ngó dáo dác không đi vào, vui vẻ:
"Không phải muốn giúp một tay à? Cách xa như vậy làm gì? Sợ tôi ăn cậu hả?"
Hứa Giản xoa xoa cổ xấu hổ cười cười, vừa đi vào bên trong vừa oán thầm:
Đây không phải sợ anh lại lừa tôi kêu meo à...
Hứa Giản chủ động nói muốn giúp đỡ, Tần Trầm cũng không khách sáo với cậu, để cậu bưng chén đũa cho hai người lên bàn ăn, lập tức có thể ăn sáng.
Gật đầu đáp một tiếng, Hứa Giản quen cửa quen nẻo đi lấy chén đũa.
Lúc rửa chén đũa, Hứa Giản đột nhiên nảy lên một ý nghĩ như ma xui quỷ khiến ——
Cậu và Tần Trầm một người nấu ăn một người rửa chén thế này, có gì khác với sinh hoạt hằng ngày của các đôi tình nhân đâu?