Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 59: Chịu trách nhiệm




Một giây sau khi chữ 'sinh hoạt hằng ngày của đôi tình nhân' nảy ra trong đầu Hứa Giản, cậu bị chính suy nghĩ táo bạo của mình làm sợ hết hồn, tay run một cái, suýt chút làm rơi cái chén đang rửa.
Hậu quả của việc thất thần chính là, nước tuôn vào chén bắn toé lên người Hứa Giản, đến khi rửa mấy chén xong, quần áo của cậu cũng bị thấm ướt một mảng nhỏ.
Giơ tay phủi phủi quần áo, Hứa Giản chột dạ nhìn Tần Trầm, cầm chén thả nhẹ bước chân từ sau lưng Tần Trầm đi ra ngoài.
Tắt lửa, Tần Trầm mang sủi cảo ra, quay người thì thấy Hứa Giản bên ngoài đã bày chén đũa cho hai người xong xuôi, lúc này hai tay đang đặt trên đùi ngồi thẳng.
Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn chỉ ngồi chờ ăn sáng như học sinh tiểu học lên lớp của Hứa Giản, Tần Trầm nhếch khóe môi, hỏi:
"Muốn ăn dấm không?"
Hứa Giản nghe vậy lắc đầu: "Muốn."
Thấy cậu lắc đầu, Tần Trầm sững sờ: "Rốt cuộc là muốn hay không muốn?"
Hứa Giản sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng gật đầu: "Tôi muốn ăn nước tương."
Tần Trầm: "..."
Rồi, xem ra ông giời con này còn chưa tỉnh ngủ.
Đem nước tương, dấm, ớt và các gia vị khác ra, sau khi ngồi xuống Tần Trầm lại cất ớt đi.
Nhìn thấy động tác của hắn, Hứa Giản: "?"
Tần Trầm giải thích: "Sáng sớm ăn cay không tốt."
Hai người yên lặng ăn sáng không nói lời nào có chút lúng túng, Hứa Giản ăn một cái sủi cảo vào bụng xong, cắn đũa xoắn xuýt vài giây, bắt đầu kiếm chuyện để nói:
"Cánh tay anh còn tê không?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hứa Giản liền muốn cho mình một tát vào miệng —— thực sự là hết chuyện để nói!
Quả nhiên Tần Trầm nở nụ cười: "Nếu tôi nói tê, bây giờ cậu sẽ bóp vai cho tôi à?"
Hứa Giản vừa nghĩ, cánh tay này là do mình ngủ mới tê, mình không thể mặc quần áo vào rồi mà không công nhận, mình phải chịu trách nhiệm.
Cho nên nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản không chút do dự, buông đũa xuống:
"Muốn bóp không?"
Nhìn Hứa Giản nóng lòng muốn thử, Tần Trầm vẫn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng lại lắc đầu từ chối:
"Ngày hôm nay thì thôi đi, sau này có rất nhiều cơ hội."
Hứa Giản nghe vậy có chút ngượng ngùng, cắn đũa nhỏ giọng mở miệng:
"Sau này tôi sẽ chú ý..."
Ý của Hứa Giản chính là sẽ chú ý biến thành người sẽ không trần truồng trên giường Tần Trầm mà đè tê cánh tay của hắn.
Lời nói này của cậu cũng không có tí sức mạnh, bởi vì cậu cũng không biết lần sau có thể đột nhiên từ mèo biến về người như lần này hay không.
Tần Trầm dừng một chút, không phát biểu gì thêm với câu 'sau này sẽ chú ý' của Hứa Giản, thay vào đó lại nói:
"Lần này cậu biến trở về mà không có dấu hiệu nào, cũng không theo quy luật ngày 20 mỗi tháng giống như cậu nói trước đó, có phải cậu nghĩ sai rồi không?"
Nói đến vấn đề này, vẻ mặt Hứa Giản cũng nghiêm túc hơn hẳn, như có điều suy nghĩ gật đầu:
"Hẳn là phương hướng tôi nghĩ lần trước không đúng."
Bây giờ nghĩ lại, hồi tháng chín cậu cũng đâu có biến trở về.
Tần Trầm có một suy đoán: "Có phải theo thời gian trôi qua, thời gian cậu biến về người càng dài hơn, cho nên khoảng cách thời gian càng ngắn lại?"
Hứa Giản: "Lần trước biến về người gặp phải giám đốc Khương, thời gian kéo dài thêm sáu tiếng, ý kiến này có vẻ cũng có lý..."
Nhắc đến Khương Lâm Tà, Hứa Giản bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, giơ tay sờ lên cổ trống trơn:
"Đúng rồi, lục lạc của tôi đâu?"
Nghe đến ba chữ 'giám đốc Khương', khoé miệng Tần Trầm xìu xuống, sau đó nói:
"Hẳn là trong hộp."
Mặc dù biết mỗi lần Hứa Giản biến hóa đều sẽ khôi phục cài đặt gốc, nhưng sáng sớm Tần Trầm tỉnh giấc vẫn theo bản năng nhìn cổ và tay Hứa Giản.
Trên cổ nhẵn bóng một mảnh, không có lục lạc, không thấy nơ con bướm mà hắn thắt hôm qua, tay phải Hứa Giản cũng không có dấu vết bị bỏng.
Trong vòng hơn một tiếng đồng hồ khi thức dậy, Tần Trầm phát hiện nốt ruồi nhỏ trên khoé mắt Hứa Giản thường hay bị mắt hai mí che khuất, chỉ có khi nhắm mắt mới có thể thấy được, cũng nhận ra tay cậu rất trắng, ngón tay mảnh khảnh rất thích hợp chơi viôlông, chỉ là quá gầy, xương cổ tay hơi nhô ra...
Không hiểu sao Hứa Giản rất thích lục lạc do Khương Lâm Tà tặng, nghe Tần Trầm nói vậy, theo bản năng đứng dậy muốn đi tìm, tuy nhiên vừa đứng dậy lại bị Tần Trầm kéo cổ tay.
Kéo Hứa Giản ngồi xuống, Tần Trầm nhìn cậu:
"Bây giờ cậu không đeo được vòng cổ mèo, hơn nữa, nó ở đó cũng sẽ không chạy, ăn sáng trước."
Hứa Giản nghe xong, trả lời: "Không phải còn có lắc tay sao?"
Tần Trầm: "..."
Tần Trầm tức giận, nghĩ thầm người ta tặng có hai cái lục lạc, sao trong lòng cậu cứ nghĩ đến vậy?
Vì vậy Tần Trầm cau mày, cố ý sừng sộ lên: "Vậy cũng ăn sáng trước, sủi cảo sắp nguội rồi."
Tuy không biết tại sao Tần Trầm tự dưng lại mất hứng, nhưng Hứa Giản vẫn rất sợ, thành thật ngồi trở lại.
Ăn sủi cảo xong, Hứa Giản tự giác cầm chén đũa đi rửa.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, Hứa Giản liếc nhìn Tần Trầm, thấy đối phương không để ý tới cậu, lập tức chạy vào phòng cho khách.
Cậu nhớ Tần Trầm cất hai cái hộp nhung kia vào trong ba lô của cậu.
Dư quang thấy Hứa Giản vội vã, tâm trạng vốn đang tốt của Tần Trầm trong nháy mắt lại không tốt.
Nhóc vô lương tâm này, đầu óc cũng chỉ có hai cái lục lạc kia.
Trong phòng cho khách, Hứa Giản tìm tới ba lô, mở hai chiếc hộp xem, thì thấy lục lạc mèo vốn đang trên cổ cậu quả nhiên lẳng lặng nằm trong hộp.
Lấy vòng cổ ra xem một chút, cuối cùng khi lại đi ra lần nữa, trên cổ tay Hứa Giản nhiều hơn một dây lắc tay.
Lục lạc trên lắc tay cũng rỗng ruột, bước đi cũng sẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi đeo lắc tay, Hứa Giản khịt khịt mũi, có chút kinh ngạc:
Trên lục lạc này cũng có mùi bạc hà.
Trước kia đeo vòng cổ, Hứa Giản đã nghe thấy mùi bạc hà trên lục lạc mèo, giống y như đúc mùi hương trên người Khương Lâm Tà, cậu không ngờ trên lắc tay cũng có.
Không biết Tần Trầm đến huyền quan từ khi nào thấy cậu đi ra, giơ tay gọi cậu lại.
Một tay Hứa Giản đang nghịch lục lạc, thấy vậy nghi ngờ đi đến chỗ hắn:
"Sao vậy?"
Tần Trầm mở cửa ra: "Nhập dấu vân tay của cậu vào."
Hứa Giản nghe vậy sững sờ: "Hả?"
Sau khi phản ứng lại, Hứa Giản nhìn khoá vân tay mới đổi hôm qua, rồi nhìn vẻ mặt thành thật của Tần Trầm, qua vài giây mới nghẹn ra một câu:
"Nhập vân tay của tôi? Không hay..."
Hứa Giản không nghĩ tới sao Tần Trầm lại tín nhiệm cậu.
Nhập dấu vân tay, chẳng khác nào Tần Trầm cho cậu chìa khoá của mình.
Ánh mắt rơi vào vành tai bắt đầu ửng hồng của Hứa Giản, Tần Trầm ung dung nhàn nhạt hỏi ngược lại:
"Có cái gì không hay?"
Hứa Giản trả lời khá nhanh:
"Chẳng may nhà anh mất đồ thì sao?"
Tần Trầm: "..."
Buồn cười nhìn Hứa Giản, Tần Trầm giục:
"Đừng nghịch, nếu cậu không ngày nào đó đang đi dạo thì tự dưng từ mèo biến thành người, bị khoả thân bên ngoài, thì nhập vân tay vào."
Hứa Giản vốn cảm thấy nhà Tần Trầm có dấu vân tay của mình rất kỳ cục, nhưng nghe Tần Trầm nói vậy, vẻ mặt cậu cứng đờ, sau đó lập tức đưa ngón tay trỏ chạm vào cảm ứng.
Hình ảnh giả thiết của Tần Trầm quá mức chấn động thần kinh yếu đuối của Hứa Giản, cậu không dám nghĩ tới cảnh tượng mình trần như nhộng bị nhốt ở ngoài cửa.
Không tới một phút, âm thanh máy móc tổng hợp lạnh lẽo nhắc nhở nhập vân tay thành công, Tần Trầm chếch nghiêng người sang bên cạnh, để Hứa Giản thử xem có thể mở cửa thành công không.
Nhìn khoá cửa mở ra thành công, Hứa Giản không khỏi cảm thán trong lòng ——
Ai có thể ngờ, cậu sẽ có một ngày có thể không cần cạy khoá chuồn vào mà mở được cửa nhà Tần Trầm chứ?
Phải biết giữa Tần Trầm và cậu, không phải đơn giản cách một dải ngân hà.
Quả nhiên, cuộc đời đầy rẫy bất ngờ và kinh hãi.
......
Lợi ích trực quan nhất sau khi biến về người đối với Hứa Giản mà nói, trừ giữa cậu và Tần Trầm không có chướng ngại giao tiếp, không cần giao tiếp nhờ cả vào meo meo và đánh chữ, thì là cuối cùng cậu cũng có thể dễ dàng dùng di động và máy vi tính.
Tìm thấy điện thoại di động của mình trên ghế sô pha, Hứa Giản không thể chờ đợi được nữa mà gọi điện thoại cho chú Liễu Định Hải của cậu.
Đã quá lâu rồi, lần đầu tiên Hứa Giản dùng số điện thoại của mình gọi cho chú.
Liễu Định Tương nói cho Hứa Giản, tiền thuê tháng này đã chuyển vào tài khoản của cậu, để cậu chú ý kiểm tra và nhận, còn nói khách sạn thuê cửa hàng mặt tiền lúc đầu đã trả nhà, khách trọ mới chuẩn bị thay đổi mở cửa hàng quần áo trẻ em, hai ngày nữa có thể chuyển tiền đặt cọc và tiền thuê nửa năm, nói cậu rảnh thì về nhà hai ngày, hai hàng dâu tay trong nhà sắp chín rồi...
Cúp điện thoại rồi, cậu đăng nhập vào wechat, kết quả vừa mới đăng nhập đã thông báo lời mời kết bạn.
Hứa Giản sững sờ, nghĩ thầm là ai lại canh đúng giờ thêm bạn như thế?
Mở ra xem, thì thấy ghi chú người gửi là Khương Lâm Tà.
Không ngờ là Khương Lâm Tà, Hứa Giản nhấn đồng ý, hệ thống tự động thêm vào 'Khương Lâm Tà' đổi thành 'giám đốc Khương' trong ghi chú.
Hứa Giản tiện tay mở ảnh đại diện của Khương Lâm Tà, phát hiện trên tuyết là một cái dù đen, một đen một trắng, tương phản rõ ràng.
Nhìn chằm chằm hình ảnh dù đen vài giây, Hứa Giản thật sự không thấy được dù bỗng dưng đứng giữa không trung thế nào.
Hẳn là P (photoshop?) nhỉ.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, Hứa Giản đợi một lúc không đợi được tin nhắn của Khương Lâm Tà, vì thế cậu chủ động gửi biểu tượng cảm xúc chào hỏi, sau đó nói:
[Cảm ơn giám đốc Khương đã tặng lục lạc.]
Lần này Khương Lâm Tà trả lời tin nhắn rất nhanh: [Thẩm Tịch đưa nó cho em rồi?]
Hứa Giản: [Đã đưa lâu rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội nói cám ơn với anh.]
Hứa Giản: [Đúng rồi, giám đốc Khương sao lại có ID wechat của tôi?]
ID wechat của cậu là số điện thoại di động, cậu nhớ cậu chưa nói số điện thoại của mình với Khương Lâm Tà.
Khương Lâm Tà: [Em cũng gọi anh là giám đốc Khương, anh biết ID wechat của em cũng không lạ đâu nhỉ?]
Hứa Giản nghĩ cũng phải, cậu ở Đắc Cổ sáu năm, thông tin cá nhân với công ty gần như là rõ ràng, đừng nói ID wechat, Khương Lâm Tà biết ID chứng minh thư của anh cũng không có gì lạ
Khương Lâm Tà bên kia đang bề bộn, sau khi nghe Hứa Giản nói rất thích món quà anh tặng, hai người lại hàn huyên vài câu, Khương Lâm Tà nói bây giờ có việc, sau này rảnh sẽ nói chuyện tiếp.
Hứa Giản không muốn quấy rầy Khương Lâm Tà làm việc, nói được.
Trong lúc Hứa Giản gọi điện thoại tán gẫu, Tần Trầm ôm chăn và bốn cái bọc từ trong tủ ra.
Khi đi ngang qua Hứa Giản, nhìn lướt qua 'giám đốc Khương' trên màn hình, bước chân Tần Trầm dừng lại, đột nhiên mở miệng:
"Đừng nói nữa, qua đây giúp tôi."
Hứa Giản nghe vậy quay người lại, thấy Tần Trầm ôm chăn đi vào phòng cho khách, nhanh chóng đứng lên chạy theo.
Mặc dù biết cái giường này có tám chín phần là chuẩn bị vì mình, nhưng Hứa Giản kéo góc chăn, vẫn cẩn thận mà hỏi một câu:
"Ai ngủ ở đây?"
Tần Trầm thả chăn xuống, cười một tiếng nhẹ vô cùng, giương mắt nhìn cậu, không trả lời mà hỏi lại:
"Cậu cảm thấy thế nào?"
Không chờ Hứa Giản trả lời, lông mày Tần Trầm nhíu lại, lại hỏi:
"Cậu để tôi ngủ ở đây, cậu ngủ phòng ngủ chính? Thực ra như vậy cũng không phải là không thể..."
Tần Trầm còn chưa nói dứt câu, Hứa Giản vội vội vàng vàng xua tay ngắt lời:
"Tôi không có ý này này!"
Cậu không hề muốn tu hú chiếm tổ chim khách!
Tần Trầm nghe vậy một mặt hiểu rõ gật đầu:
"Vậy ý của cậu, là muốn ngủ cùng tôi? Cũng được."
Đôi mắt Hứa Giản đột nhiên trợn to, lắc đầu như trống bỏi, bị một câu nói của Tần Trầm sợ đến mức nói lắp:
"Không, không phải, tôi không có ý này."
Thân mèo thì không nói, bây giờ đang khôi phục nguyên thân, hai người đàn ông trưởng thành làm sao có khả năng ngủ cùng!
Nhìn chằm chằm Hứa Giản xấu hổ vài giây, Tần Trầm chuyển đề tài, trong mắt đều là ý cười:
"Cậu không cần cảm thấy xấu hổ, dù sao trước đây chúng ta cũng từng ngủ."
Cuối cùng, Tần Trầm lại bổ sung một câu:
"Không chỉ ngủ một lần."
Hứa Giản: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.