Trần Đậu Đậu và Hứa Giản là bạn tốt nhiều năm, hai người họ tán gẫu, Tần Trầm cũng không có gì để nói, chỉ có Tiểu Nam dựng thẳng lỗ tai, nghĩ thầm:
Trần Đậu Đậu là ai? Nam hay nữ?
Thấy hiếu kỳ, Tiểu Nam liền hỏi, sau khi nghe Hứa Giản giải thích, có chút kinh ngạc:
"Thì ra Trần Đậu Đậu là tên thật, em còn tưởng nick name chứ."
Hứa Giản nở nụ cười: "Không riêng gì cô, thật sự rất nhiều người hiểu lầm."
Lần đầu tiên gặp mặt nghe Trần Đậu Đậu giới thiệu bản thân, Hứa Giản còn hỏi một câu:
"Đây là nghệ danh của cậu à?"
Nghe Hứa Giản nói Trần Đậu Đậu là bạn tốt ở Đắc Cổ trước đây, Tiểu Nam liếc sang Tần Trầm bên cạnh không nói lời nào, tròng mắt đảo một vòng:
"Anh Hứa, quan hệ của hai người tốt như vậy, quen biết bao lâu rồi? Anh ta cũng là diễn viên sao? Anh ta có bạn gái chưa?"
Đối mắt với ba câu hỏi liên tiếp của Tiểu Nam, Tần Trầm biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hắn lên tiếng trước Hứa Giản, tức giận nhìn cô:
"Em điều tra hộ khẩu à?"
Cúi đầu bĩu môi, Tiểu Nam nhỏ giọng thầm thì: "Em điều tra hộ khẩu là vì ai."
Tần Trầm thính tai nghe được, cố ý nói: "Em nói gì cơ? Nói nhỏ quá, không nghe."
Tiểu Nam sáng suốt ngậm miệng không nói, yên lặng ăn cơm, oán thầm ——
Anh Trầm cứ tiếp tục muộn tao tiếp đi, đáng đời ôm vại dấm chua!
Bị Tần Trầm xen ngang như thế, bỏ lỡ thời cơ tất nhất để trả lời ba câu hỏi của Tiểu Nam vừa nãy, Hứa Giản nhìn Tiểu Nam rồi lại Tần Trầm, luôn cảm thấy hai người họ cứ là lạ.
Ăn cơm xong, Phan Mẫn hỏi Hứa Giản là công ty đăng ký một tài khoản weibo mới cho cậu hay là cứ dùng tài khoản của cậu, Hứa Giản không chút nghĩ ngợi nói thẳng:
"Cứ cái bây giờ của em đi ạ."
Đăng ký tài khoản mới phải xác thực tên thật, liên kết số điện thoại di động gì đó quá phiền phức.
Phan Mẫn gật gật đầu, lại hỏi: "Có fan sẽ xem lại weibo trước đây của cậu, tài khoản hiện tại của cậu có cái gì không tiện để mọi người biết được không?"
Phan Mẫn hỏi rất uyển chuyển, nhưng Hứa Giản đã hiểu ý của cô ngay lập tức, là hỏi cậu trên weibo có lịch sử đen tối hoặc là nói gì không phù hợp hay không.
Dân cư mạng ngày nay 'thần thông quảng đại', rất nhiều ngôi sao diễn viên sau khi nổi tiếng, dân cư mạng sẽ đi đào lại weibo của họ, thậm chí việc mười mấy năm trước cũng có thể đào ra, ngay cả kích cỡ quần cũng không sót.
Khi các ngôi sao nổi tiếng còn là người bình thường, tự do ngôn luận của bản thân bị dân cư mạng chụp lại rồi truyền đi, hoặc là vì quá mức trẻ trâu hài hước mà nghênh đón một tràng 'Ha ha', hoặc là vì nói năng khó nghe khiến người ta chán ghét.
Người trước tương phản manh thu hoạch fan qua đường, người sau sụp đổ hình tượng thu về vô số anti-fan, từ nổi tiếng trực tiếp đi xuống.
Hứa Giản không làm gì mờ ám, lắc đầu nói với Phan Mẫn: "Không có."
Vì vậy chứng thực weibo Hứa Giản lặng lẽ sửa lại, biến thành 'nghệ sĩ ký kết với Ngạc Ngu'.
Hứa Giản không có nhiều mối quan hệ, cũng không ai để ý chút thay đổi bé tẹo trên weibo, chỉ có Trần Đậu Đậu vô cùng phấn khích chụp lại, nói Hứa Giản là niềm tự hào của '601'.
'601' là số nhà ở ký túc xá trước đây của Hứa Giản và Trần Đậu Đậu.
Được Trần Đậu Đậu nhắc mới nhớ, niềm tự hào 601 mới nhớ ra cậu còn chưa nói chuyện này với chú, vì vậy liền gọi điện thoại cho Liễu Định Tương.
Hứa Giản gọi điện thoại cho chú mình xong, điện thoại mới vừa cúp không bao lâu thì cậu biến trở về Sữa Tươi.
Qua quan sát mấy ngày nay, Tần Trầm đã xác định Hứa Giản sẽ biến thành mèo vào mười một giờ rưỡi mỗi đêm, hừng đông năm giờ rưỡi biến về người, thân mèo kéo dài sáu tiếng, không kém chút nào.
Cho nên tắm xong đi ra nhìn thấy mèo trên ghế sô pha, sắc mặt Tần Trầm cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: "Còn chưa ngủ?"
Hứa Giản nằm úp sấp trên ghế sô pha, dưới đệm thịt là kịch bản, nghe Tần Trầm nói sau đó nhìn chằm chằm kịch bản cũng không ngẩng đầu lên:
"Meo ~ "
Chờ đọc xong đoạn này rồi ngủ.
Tuy phân cảnh của Từ Phong không nhiều, nhưng tính cách thiết lập của nhân vật là biến thái thần kinh, vui buồn thất thường, cảm xúc khó lường, một giây trước còn cười hì hì nói chuyện, một giây sau đạn đã vượt qua lồng ngực của đối phương.
Từ Phong trở mặt vô tình lại điên cuồng rất thử thách kỹ năng diễn xuất của diễn viên, cần phải nắm chắc động tác chi tiết nhỏ đến từng thay đổi biểu cảm của nhân vật, cho nên muốn diễn ra nhân vật này cũng không dễ dàng.
Hiện tại mỗi tối trước khi đi ngủ, Hứa Giản đều sẽ xem lại phân cảnh sẽ quay vào ngày mai, tìm hiểu tâm lý của Từ Phong khi đó như thế nào.
Tần Trầm đã từng đọc qua, tất cả chú thích trên kịch bản của Hứa Giản đều là hắn ghi chú.
Một con mèo tròn vo nằm trên ghế sô pha nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, cảnh tượng này quá mức chuyên tâm, Tần Trầm hơi suy nghĩ, theo bản năng chuẩn bị chụp ảnh, kết quả nhìn một vòng không tìm được điện thoại di động của mình.
Giơ tay đẩy con mèo nào đó một cái, Tần Trầm nghiêng đầu nhìn dưới thân cậu:
"Có phải cậu đè lên điện thoại của tôi rồi không?"
Duỗi chân sau ra đạp đạp tay Tần Trầm, Hứa Giản há miệng: "Meo meo."
Ý là: Tôi không có.
Mỗi lần không thấy những thứ như điện thoại di động hay dụng cụ điều khiển từ xa, tín nhiệm cơ bản giữa người và người còn chưa có, người với mèo cũng giống vậy.
Tần Trầm nắm chặt chân sau Hứa Giản rồi nhấc lên: "Nhích sang tôi xem một chút."
Hứa Giản đang nghiên cứu kịch bản không chịu nổi phiền phức, rút chân của mình về sau đó nhích sang bên cạnh, đuôi còn quẹt qua cổ tay Tần Trầm:
Đã bảo không có.
Thấy Hứa Giản như bánh trôi nhích nửa ngày cũng chỉ dời sang nửa gang, Tần Trầm nhìn thân thể đầy lông của cậu mà nghĩ:
Chẳng lẽ là quá béo nên đi đứng bất tiện?
Đương nhiên câu nói này Tần Trầm không nói ra, sợ con mèo sĩ diện nào đó xù lông.
Cuối cùng Tần Trầm tự mình ra tay, bế Hứa Giản lên xem, mới xác định cậu thật sự không đè lên điện thoại di động của mình.
Đặt Hứa Giản bất mãn kêu meo meo xuống thuận tiện vuốt ve hai cái, Tần Trầm cau mày:
"Điện thoại di động tôi đâu?"
Liếc sang điện thoại di động của Hứa Giản, Tần Trầm chọc chọc vành tai của cậu:
"Mượn điện thoại di động cậu gọi điện thoại cho tôi, đồng ý thì meo một tiếng."
Hứa Giản đắm chìm trong kịch bản lắc lắc tai mèo, quơ quơ đuôi: "Meo ~ "
Hứa Giản nghĩ thầm: Chỉ cần đừng quấy rầy tôi, anh làm gì cũng được.
Được cậu đồng ý, Tần Trầm cầm lấy điện thoại di động không khóa mật mã của cậu, kết quả vừa mới nhấn điện thoại di động sáng lên, nội dung trên màn hình lập tức đập vào mắt.
Nhìn trang kết quả tìm kiếm mà Hứa Giản chưa thoát ra, Tần Trầm đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười.
Trong khung tìm kiếm, Hứa Giản nhập: Ôm một cái có thể tăng cường dương khí không?
Xem lịch quay, còn hai ngày nữa phải quay cảnh cuối của Từ Phong, cũng chính là cảnh đêm.
Quá nhiều yếu tố không thể xác định trong quá trình quay phim, từng ngày đến gần, Tần Trầm có thể cảm nhận được Hứa Giản nôn nóng.
Yên lặng liếc mắt nhìn Hứa Giản bên cạnh, ngón tay Tần Trầm dừng một chút, mở lịch sử tìm kiếm ra, sau đó hắn phát hiện nội dung tìm kiếm của Hứa Giản hai ngày nay rất phong phú:
Thật sự có cách tăng dương khí không?
Làm thế nào có thể tăng cường dương khí?
Thiếu dương khí thì như thế nào?
Chăm chỉ rèn luyện sẽ tăng cường dương khí chứ?
Ăn cái gì có thể tăng dương?
Hôn một người đàn ông thật sự có thể tăng dương khí ư?
...
Ngoại trừ các cụm tìm kiếm tăng cường dương khí ra, Tần Trầm còn nhìn thấy hai cái khác với tất cả:
Một tinh để mười huyết có thật không?
Hai người đàn ông làm thế nào? Có đau không?
Nhìn câu hỏi trong lịch sử tìm kiếm trở thành thỏa hiệp, Tần Trầm gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt xoắn xuýt thấp thỏm và ngượng ngùng của Hứa Giản khi đang gõ những chữ này.
Đã qua mấy ngày kể từ khi gặp râu mép nhỏ, Hứa Giản vẫn luôn không nhắc tới việc tăng dương khí, biết da mặt cậu mỏng, Tần Trầm cho là cậu từ bỏ cách giải quyết này, không ngờ người này lén lút tìm kiếm trên mạng.
Tần Trầm không biết Hứa Giản có thích đàn ông hay không, trước kia nói bóng gió hỏi qua cậu, điều xác định duy nhất chính là cậu không có bạn gái.
Bây giờ phát hiện cậu tìm kiếm 'Hai người đàn ông làm thế nào', trong lòng Tần Trầm thực sự rất vui mừng.
Mặc kệ Hứa Giản nghiêm túc hay chỉ là hiếu kỳ tùy tiện tìm kiếm, ít nhất nói rõ cậu có nhận thức phương diện này.
Tần Trầm sinh ra đã ngậm lấy thìa vàng, ăn ngon mặc đẹp, thân phận và đãi ngộ từ nhỏ làm cho hắn kiêu căng tự phụ nghếch mắt lên trời tìm đối tượng.
Bao lây nay Tần Trầm thấy đủ loại trai xinh gái đẹp nhưng hắn nhìn ai cũng chẳng có hứng lắm.
Bởi vì không có ý nghĩ gì không có thiện cảm, cho nên Tần Trầm cũng không nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình muốn tìm người thế nào.
Sau khi gặp được Hứa Giản, Tần Trầm hiểu rõ Hứa Giản đối với mình không giống như những người khác, còn đặc biệt đến mức nào, trong lòng hắn cũng mơ hồ không có khái niệm chính xác.
Mãi đến tận khi râu mép nhỏ xuất hiện, nói tăng dương khí có thể giải quyết vấn đề Hứa Giản thiếu dương khí.
Sau khi trở lại Tần Trầm thật sự cẩn thận suy nghĩ một chút, nhận ra mình căn bản không có cách nào chấp nhận Hứa Giản cùng người khác 'anh anh em em'.
Giả thiết cũng không được.
Đến đây, Tần Trầm độc thân hai mươi sáu năm, đối với người nào cũng không có ý nghĩ gì cuối cùng cũng xác định, chính hắn cũng không biết bản thân đang chìm đắm từ khi nào.
Hắn thích Hứa Giản.
Trước kia vô tình cố ý trêu chọc, là vì thích.
Thấy Hứa Giản và Khương Lâm Tà Thẩm Tịch đi gần sẽ thấy khó chịu, cũng là vì thích.
Việc tăng dương khí, Hứa Giản chỉ có thể làm với hắn.
Bất kể là ôm một cái hay là chạm môi thậm chí là làm tình, hắn đều tình nguyện thậm chí là tràn đầy mong đợi...
Mà hiện tại, vừa nghĩ tới Hứa Giản có thể một mặt xoắn xuýt, cau mày tìm kiếm 'Ôm một cái có thể tăng cường dương khí hay không', Tần Trầm cũng cảm giác tim mình như bị một cái kim châm khẽ đâm vào, như thể bị đuôi lông xù của cậu quét qua.
Trước đây nhìn chằm chằm gương mặt Hứa Giản, đôi lúc Tần Trầm sẽ nghĩ tới Sữa Tươi lông xù mềm mại vô cùng, nhưng giờ đây nhìn Sữa Tươi tròn vo, thoạt nhìn cảm giác cũng rất tốt, Tần Trầm càng nghĩ đến dáng vẻ đôi mắt cười cong cong của Hứa Giản nhìn mình nhiều hơn.
Bình tĩnh nhìn Hứa Giản vài giây, Tần Trầm làm như không hề phát hiện thứ gì thoát khỏi trang web, bấm gọi điện thoại di động của mình.
Thấy Tần Trầm lấy điện thoại đang đổ chuông từ dưới gối ôm ra, Hứa Giản nhướn mắt nhìn hắn: "Meo ~ "
Đã bảo tôi không đè lên điện thoại di động anh mà!
Thời gian không còn sớm, kêu meo với Tần Trầm xong, Hứa Giản đọc kịch bản còn một đoạn thì hơi buồn ngủ quay đầu há mồm ngáp một cái, chuẩn bị đọc thêm chút nữa rồi ngủ.
Hứa Giản ngáp còn không kịp khép miệng, giọng Tần Trầm đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh:
"Chừng mấy ngày nữa cậu phải hoàn thành cảnh quay, chuyện râu mép nhỏ nói, cậu tính thế nào rồi?"
Hứa Giản ngừng ngáp, cứng nhắc quay đầu nhìn hắn.
Sao, sao tự dưng lại hỏi cái này?
Như không để ý tới Hứa Giản cứng đờ, Tần Trầm nhắc nhở cậu:
"Việc tăng dương khí."
Đương nhiên Hứa Giản biết là việc tăng dương khí, trên thực tế ban nãy cậu vừa đọc kịch bản vừa xem phân cảnh quay đêm, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện này.
Cậu cũng gấp, thế nhưng nói ra cách giải quyết tăng dương khí này thực sự quá lúng túng, quá kỳ cục, cho nên cậu đã xấu hổ không đề cập việc này với Tần Trầm.
Từ từ khép miệng lại, đôi mắt mèo Hứa Giản tràn đầy khó chịu.
Giơ đệm thịt gãi gãi cằm mình, Hứa Giản lúng túng đến mức hoảng loạn, ngượng ngùng giương mắt nhìn, đã thấy Tần Trầm nghiêm túc đang nhìn mình, không có tí ý tứ tùy tiện trêu chọc nào.
Một người nghiêm túc so sánh với một mèo lúng túng hoảng loạn, thì sẽ thấy mèo hiểu lầm, suy nghĩ hết sức không đứng đắn.
Vì vậy Hứa Giản lấy lại bình tĩnh, vứt bỏ thứ vớ vẩn trong đầu, nhấc đệm thịt đánh chữ trên notebook:
[Tôi không biết...]
Hứa Giản thật sự không biết nên làm gì.
Tần Trầm thấy vậy, biết rõ còn hỏi: "Cậu không có bạn gái nhỉ?"
Hứa Giản gật đầu.
Tần Trầm: "Cảnh đêm quá nhiều yếu tố không xác định chắc chắn, theo lịch trình thì khoảng chừng mười giờ có thể kết thúc công việc, nhưng đó là kết quả tốt nhất."
Hứa Giản tiếp tục gật đầu, mấy ngày nay cậu đang sầu việc này.
Nếu có gì ngoài ý muốn trong ngày quay hôm đó, hoặc là NG quá nhiều thì hoàn tất sẽ lùi lại, cậu trì hoãn không nổi.
Cậu cũng không thể biến thành mèo trước mặt mọi người, nhất định sẽ bị những người khác xem như yêu quái.
Tần Trầm có thể nhìn ra cậu đang phiền muộn từ trong mặt mèo lông xù của Hứa Giản, hắn dừng một chút, nói:
"Vì để tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi cảm thấy chúng ta phải chuẩn bị cho mọi trường hợp."
Hứa Giản gật đầu, không thể đồng ý hơn.
Thấy Hứa Giản gật đầu, Tần Trầm âm thầm hít một hơi, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh:
"Việc tăng dương khí, tôi cảm thấy có thể thử xem."
Hứa Giản ngẩng đầu nhìn hắn: "Meo meo ~ "
Không phải anh đưa vấn đề quay lại lần nữa rồi sao?
Đương nhiên Hứa Giản biết có thể thử xem, nhưng vấn đề là... Tìm ai?
Cậu lại không có đối tượng.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam của Hứa Giản, Tần Trầm nhỏ giọng chậm rãi mở miệng:
"Ứng cử viên, cậu cảm thấy tôi thế nào?"