Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 75: Cọ




Hứa Giản cãi sống cãi chết, đã duỗi chân đóng cửa rồi, cũng không thừa nhận vừa rồi mình tức giận.
Tần Trầm cũng không vạch trần cậu, ôm cậu ra khỏi chăn vò một hồi.
Hứa Giản đầu tiên là giãy giụa cho có lệ, cuối cùng khuất phục dưới kỹ thuật xoa bóp thành thạo của Tần Trầm, hơi híp mắt thoải mái còn thiếu điều nhỏ giọng rầm rì.
Thấy cậu hưởng thụ, Tần Trầm đùa dai xoa lông cậu xù lên, một tay vò bụng cậu, một tay vuốt ngược từ chóp đuôi lên với tốc độ cực nhanh.
Hứa Giản bị vuốt lập tức tỉnh táo: "Meo!"
Đuôi đối với mèo mà nói vốn đã nhạy cảm, vuốt xuôi Hứa Giản đã không chịu được, huống chi là vuốt ngược. .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Kêu một tiếng xong, Hứa Giản phản xạ có điều kiện vặn người, cứu đuôi mình ra khỏi tay Tần Trầm.
Tần Trầm vuốt xong bỏ chạy, còn không đợi cậu xù lông, ném câu tiếp theo 'Đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm' rồi chạy, để lại một mèo Hứa Giản sững sờ trên giường.
Quay đầu liếc mắt nhìn đuôi mình như bông lau, Hứa Giản dở khóc dở cười.
Tự thân ôm đuôi vuốt lông mình, Hứa Giản không đuổi theo Tần Trầm, ngày mai quả thật là phải dậy sớm.
"Kẻ sát phạt" đóng máy, nhưng công việc của Tần Trầm thì còn lâu mới được kết thúc, hắn còn phải phối hợp quảng bá bộ phim, trong đó bao gồm nhận phỏng vấn, quay tư liệu, tham gia các buổi họp báo cho phim và lễ đóng máy.
Hứa Giản diễn vai Từ Phong, lại là người mới vừa ký hợp đồng với Nhạc Ngu, thời gian quảng bá bộ phim là một cơ hội rất tốt để ra mắt, cho nên Phan Mẫn nói với bên đạo diễn, để Hứa Giản xuất hiện trong đợt quảng bá.
Đạo diễn chắc chắn phải đồng ý với Phan Mẫn, kẻ biết thời biết thế sẽ đồng ý, với lại bọn họ vốn đã coi trọng Hứa Giản, tự nhiên còn được người khác mang ơn.
Huống chi Hứa Giản đã làm khá tốt trong phim, quảng bá có cậu cũng không có gì sai.
"Kẻ sát phạt" Tần Trầm đóng vai chính, vốn dĩ chưa quay đã nổi, sau đó lại có Thẩm Tịch tham gia diễn vai nam hai, mức độ nổi tiếng vẫn luôn tăng lên không ngừng, sau khi biết bộ phim đã đóng máy, Phan Mẫn nhận được lời mời phỏng vấn từ rất nhiều phương tiện truyền thông, ai cũng muốn là người đầu tiên bắt kịp độ hot của bộ phim, sáng mai Tần Trầm sẽ có một buổi phỏng vấn.
Ngày mai Hứa Giản không cần đi cùng với Tần Trầm đến buổi phỏng vấn, cậu phải đến công ty làm những thủ tục khác sau khi ký hợp đồng, Phan Mẫn còn tìm vài ứng cử viên trợ lý trong công ty cho cậu, để cậu chọn một người phù hợp làm trợ lý cho mình.
Dù sao Tiểu Nam cũng không thể cứ làm trợ lý tạm thời của cậu.
Ban đầu Hứa Giản cảm thấy hiện tại mình không cần trợ lý, nhưng Phan Mẫn nói một câu chặn cậu lại:
"Bây giờ không chọn để rèn luyện, lẽ nào chờ lúc nổi tiếng, công việc tồn đọng rồi mới tìm?"
Hứa Giản thành công bị thuyết phục.
Trợ lý mới tên Chu Lượng, sinh viên mới ra trường, đeo mắt kính trông ngoan ngoãn biết điều, khác với Tiểu Nam nhiệt tình vui vẻ, Chu Lượng có phần hướng nội, lúc giới thiệu bản thân hay vô thức đẩy gọng kính trên mũi, bù trừ cho Tiểu Nam.
Chu Lượng làm việc cho Nhạc Ngu trong thời gian thực tập, sau khi hết khoá thực tập sẽ được trực tiếp nhận chính thức, Hứa Giản là nghệ sĩ đầu tiên mà cậu ta theo chân, chưa đủ kinh nghiệm phong phú, cho nên Phan Mẫn giao cậu ta cho Tiểu Nam, để nàng dẫn Chu Lượng đi làm quen với công việc.
Sau khi về biết trợ lý của Hứa Giản là sinh viên mới tốt nghiệp, nhìn trong ảnh còn là một nam sinh trắng trẻo, Tần Trầm nhíu mày một cái:
"Công ty nhiều người có kinh nghiệm làm việc mấy năm, sao cậu không chọn?"
Hứa Giản nghe xong nói: "Bây giờ tôi cũng không có việc gì, cậu ấy không kinh nghiệm vừa hay có thể đi theo Tiểu Nam để học hỏi."
Thực ra Phan Mẫn tìm cho Hứa Giản ba trợ lý để cậu chọn, ngoại trừ Chu Lượng ra hai người còn lại đều là nữ, cuối cùng cậu chọn Chu Lượng.
Cũng không phải Hứa Giản cảm thấy nữ trợ lý không tốt, chẳng qua là cảm thấy mọi người đều là đàn ông, tuổi tác cũng sêm sêm, lúc thường càng có nhiều đề tài để nói chuyện hơn, ở chung cũng tự nhiên một tí.
Nhìn sắc mặt Tần Trầm, Hứa Giản giải thích:
"Chị Phan nói, mặc dù Chu Lượng chưa có kinh nghiệm làm việc chính thức, nhưng cậu ấy rất cẩn thận, làm việc tỉ mỉ, sau khi làm quen với quá trình làm việc rồi sẽ là một trợ lý giỏi."
Nếu Hứa Giản và Phan Mẫn đều cảm thấy ổn, Tần Trầm cũng không tiện nói gì thêm, hắn còn chưa tới nỗi lo lắng cho mình bị một Chu Lượng mới vừa tốt nghiệp đánh bại.
"Đúng rồi." Nhìn Hứa Giản, Tần Trầm nhớ tới một chuyện quan trọng: "Cậu gửi một bản thông tin chiều cao cân nặng số đo của cậu cho tôi đi."
Hứa Giản sững sờ: "Anh cần làm gì?"
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu, Tần Trầm cười: "Muốn xem vóc người thôi, cậu sốt sắng như vậy làm gì? Mập đến mười lăm cân chính là Sữa Tươi, cũng không phải cậu."
Đến nay Tần Trầm vẫn chưa nghĩ ra, tại sao chỉ có mèo mập mà Hứa Giản không mập ra chút nào.
'Mười lăm cân' là cái gai không bỏ được, mặt Hứa Giản nóng lên, ánh mắt bắt đầu nhấp nháy, không chút sức lực mà phản bác:
"Ai sốt sắng, tôi chỉ hỏi thế thôi."
Chờ thưởng thức đủ biểu hiện của Hứa Giản lúc này, Tần Trầm mới nói tiếp:
"Bây giờ cậu không có âu phục, cần may hai bộ."
May quần áo?
Hứa Giản bừng tỉnh, thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là may quần áo."
Tần Trầm thấy phản ứng này của cậu, hỏi: "Nếu không còn có thể làm gì?"
Hứa Giản cười gượng hai tiếng, gửi kích thước qua sau đó mới nghĩ tới hỏi lại: "Đúng rồi, bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh."
Nhìn kỹ con số Hứa Giản vừa gửi qua, Tần Trầm chia sẻ cho nhà thiết kế thường may quần áo cho hắn, đáp: "Công ty trả tiền, không cần cậu đưa."
Hứa Giản rất bất ngờ: "Công ty chúng ta còn lo cả khoản này?"
Tần Trầm thuận miệng nói bừa: "Phí trang phục, Đắc Cổ không có sao?"
"Không có." Hứa Giản đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó cảm thấy không nghiêm cẩn, đổi giọng: "Chắc là có, thế nhưng tôi không dùng được."
Dù sao khi ở Đắc Cổ ngoại trừ họp thường niên của công ty, cậu cũng không có cơ hội đến dịp chính thức nào.
Hứa Giản nghĩ thầm không hổ là công ty lớn, chi mạnh tay, ngay cả phí trang phục cũng có, săn sóc nghệ sĩ đầy đủ.
......
Nhà thiết kế Tần Trầm ngự dụng rất đáng tin, sau khi Hứa Giản gửi số đo qua, chưa tới mấy ngày đã có thợ may mang mấy bộ tới.
Tổng cộng có sáu bộ, có bộ đúng quy củ thuần sắc và đường nét, cũng có bộ in thêm hoa văn trông khá tươi trẻ.
Hứa Giản kinh ngạc: "Không phải nói hai bộ thôi sao? Sao mà nhiều vậy?"
Một lần nữa Hứa Giản khiếp sợ vì Nhạc Ngu giàu nứt đố đổ vách.
Tần Trầm cầm lấy một bộ trong số đưa cho Hứa Giản: "Dù sao cũng là công ty trả tiền, cậu đi thử xem có vừa người không, không vừa thì kêu họ sửa."
Điều mà Tần Trầm không nói cho Hứa Giản chính là, sáu bộ này chỉ là đợt đầu tiên, tiếp theo còn có đợt thứ hai, đợt thứ ba... ngoài âu phục ra, còn có các mẫu quần áo thường mặc.
Chỉ có điều quần áo thường mặc không cần đặt may, có thể dựa theo theo dáng người của Hứa Giản để mua.
Ngoại trừ quần áo ra, còn có phụ kiện đi kèm như ca-ra-vat, khuy măng sét, đồng hồ đeo tay, nhẫn...
Hứa Giản thử một bộ âu phục màu đen trước, lúc thấy cậu đi ra, hai mắt Tần Trầm sáng lên:
Màu đen khiến cho làn da Hứa Giản vốn đã trắng càng trắng hơn, nút áo được cài gọn gàng, đường nét vòng eo liếc mắt một cái là rõ mồn một, hai chân thẳng tắp thon dài...
Đánh giá Hứa Giản từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt Tần Trầm rơi vào đôi dép lông màu xám nhạt dưới chân cậu: "..."
Ngẩng đầu đối điện tầm mắt của Hứa Giản, Tần Trầm dở khóc dở cười: "Sao cậu không đổi giày?"
Hứa Giản cây ngay không sợ chết đứng: "Anh chỉ nói tôi thử quần áo, chưa nói thử giày mà."
Tần Trầm đỡ trán: "Tại tôi."
Thế nhưng mua giày mua theo kích cỡ Hứa Giản thường mang, cho nên không có vấn đề gì.
Tiếp đó Hứa Giản mang dép lông thử xong sáu bộ quần áo, mỗi lần thay xong, chào đón cậu là ánh mắt như đèn pha của Tần Trầm, làm cho Hứa Giản hơi xấu hổ.
Làm sao cứ có ảo giác như bạn gái thử quần áo cho bạn trai xem thế nhỉ?
Cuối cùng Tần Trầm cũng cảm nhận được vì sao con gái lại thích chơi trò thay quần áo, và tại sao cha hắn lại thích mua quần áo cho mẹ hắn đến vậy.
Mỗi làn Hứa Giản thay một bộ quần áo đều cho Tần Trầm cảm giác khác nhau, vốn chỉ là quần áo bình thường nhưng mặc lên trên người Hứa Giản đều trở nên trông đẹp hơn.
Trong mắt Tần Trầm, người khác là quần áo tôn người, đến Hứa Giản thì là người tôn quần áo.
Cuối cùng cũng thử quần áo xong, Tần Trầm còn xoắn xuýt hơn Hứa Giản: "Ngày mốt cậu mặc bộ nào thì đẹp nhỉ?"
Hứa Giản đang phân cao thấp với khuy tay của mình, nghe vậy sững sờ: "Ngày mốt? Ngày mốt có hoạt động gì sao?"
Tần Trầm cầm một bộ thuần trắng trong tay, nghe Hứa Giản hỏi cũng có chút bất ngờ:
"Ngày mốt có liên hoan phim, chị Phan không nói với cậu à?"
Cố nhớ lại một phen, Hứa Giản hỏi: "Liên hoan phim Thiên Ngữ?"
Tần Trầm gật đầu.
Hứa Giản: "Chị Phan có nhắc tôi rồi."
Thế nhưng liên hoan phim liên quan gì đến cậu? Cậu cũng đâu có trong danh sách được mời.
Như biết được Hứa Giản đang suy nghĩ gì, Tần Trầm giơ tay chạm vào trán cậu:
"Thế thì chị Phan có nói hay không nói cho cậu cậu cũng phải đi."
Hứa Giản khựng lại, bất ngờ: "Tôi cũng phải đi? Tôi đi làm gì?"
Cậu cũng không có tác phẩm điện ảnh, đi liên hoan phim làm gì?
Thấy Hứa Giản kinh ngạc, Tần Trầm nghiêm túc giải thích với cậu, tuy giải vàng của liên hoan phim Thiên Ngữ không sánh bằng liên hoan phim danh tiếng, nhưng thời điểm đó cũng sẽ có rất nhiều ngôi sao và đạo diễn nổi tiếng tham dự, đi dự liên hoan phim này, có ích cho cậu.
Cũng là vì quy tụ những tên tuổi lớn, là cơ hội tốt để làm quen tạo mối quan hệ, cho nên rất nhiều công ty sẽ để nghệ sĩ của mình lộ diện.
Tần Trầm một không thiếu tài nguyên hai không thiếu quan hệ, không cần phải tham gia, vốn dĩ khi liên hoan phim Thiên Ngữ gửi thư mời cho hắn đã không ôm hi vọng, nhưng không ngờ hắn lại đồng ý.
Điều kiện duy nhất là muốn dẫn theo một người.
Mua một tặng một, người cũ dẫn người mới vào giới là chuyện rất bình thường, cho nên bên phía liên hoan phim đồng ý không chút do dự, chỉ thêm một chỗ ngồi mà thôi.
Thế nhưng có người dẫn đi làm quen là một chuyện, sau này còn phải phụ thuộc vào năng lực thực sự của mình.
Trong số rất nhiều diễn viên đang "hot", không một ai nói là tham gia liên hoan phim hoặc hoạt động sẽ nổi tiếng, đến cùng vẫn nhìn vào thực lực.
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản lại không thấy vui cho lắm, cau mày:
"Không phải tôi đang cọ nhiệt anh sao?"
Tần Trầm lại không để ý chút nào: "Này có sao đâu, chờ sau này cậu nổi tiếng, cậu để tôi cọ lại là được."
Hứa Giản bị Tần Trầm chọc cười: "Anh cọ nhiệt tôi?"
Cậu 'flop' đến mức tìm không ra tên, Tần Trầm 'hot' tới nửa trời, muốn cọ nhiệt cậu phải đợi đến năm nào tháng nào cũng chưa có cơ hội.
Tần Trầm giả vờ nghiêm túc, hỏi cậu: "Làm sao? Không cho tôi cọ?"
Mặc dù biết Tần Trầm cố ý nói như vậy, nhưng Hứa Giản vẫn không khỏi cong cong mắt:
"Cho liền."
Sau khi nhận được câu trả lời của Hứa Giản, Tần Trầm liếc cậu một cái đầy ẩn ý: "Đến lúc đó cậu cũng đừng quỵt nợ."
Hứa Giản vỗ ngực: "Cọ thoải mái, cọ trầy da cũng được."
Tần Trầm nghe xong chân mày cau lại, giơ tay xoa xoa đầu Hứa Giản, cười:
"Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi, sẽ không để cho cậu trầy da."
Nhẹ nhàng thôi?
Trực giác nói cho Hứa Giản biết câu nói của Tần Trầm cứ là lạ chỗ nào, thế nào cũng thấy không đứng đắn? Tỉ mỉ nghĩ lại, nhận ra không có gì cả.
Đối diện ánh mắt vô cùng chính trực của Tần Trầm, Hứa Giản ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu ——
Xem ra không phải Tần Trầm nói không đứng đắn, là tư tưởng của mình không đứng đắn nên hiểu lầm rồi.
Buổi tối Phan Mẫn cũng nói chuyện liên hoan phim với Hứa Giản, bảo cậu không cần căng thẳng, thậm chí không cần chuẩn bị cái gì, chỉ là đi làm quen biết mặt mà thôi.
Biết mình chỉ là một 'người qua đường', không ai chú ý tới cậu, Hứa Giản an tâm hơn nhiều.
Đảo mắt đã đến ngày liên hoan phim, Hứa Giản nhìn ngồi Tần Trầm ngồi bên cạnh mình, sững sờ:
"Anh không lên phía trước mà ngồi phía sau làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.