Cách thức sắp xếp thứ tự chỗ ngồi tại liên hoan phim Thiên Ngữ cũng đơn giản như các sự kiện khác, xét theo danh tiếng, thâm niên, địa vị của tất cả khách mời tham dự, xếp hạng càng cao thì vị trí càng cao.
Để thu hút sự chú ý của mọi người, đôi khi phía tổ chức cũng sẽ tranh luận việc sắp xếp vị trí của hai nghệ sĩ.
Nhưng dù cho sắp xếp như thế nào, Tần Trầm cũng không nên ngồi bên cạnh Hứa Giản.
Hứa Giản quay đầu nhìn lại, hai hàng ghế sau chỗ ngồi của cậu chính là các bên truyền thông cầm "súng ngắn súng dài", phía sau cánh truyền thông là lan can, bên ngoài lan can là fan các nhà.
Những người ngồi xung quanh Hứa Giản đều là gương mặt trẻ ngay cả cậu cũng không nhận ra, có lẽ đều là người mới, tới làm quen tích góp kinh nghiệm giống như cậu.
Tần Trầm ngồi xuống chỗ này, cứ như thể trong đám lính mới đến tích góp kinh nghiệm lại có một nhân vật lớn, khiến người ta liên tục liếc mắt.
Nhưng Tần Trầm dường như không để ý tới những ánh mắt xung quanh, nghe Hứa Giản nói, bình thản ung dung hỏi ngược lại:
"Tại sao tôi không thể ngồi đây?"
Hứa Giản nhíu mày một cái, liếc nhìn hàng ghế đầu đầy ngôi sao chói mắt, nhỏ giọng:
"Anh không đi thảm đỏ à?"
Liên hoan phim lúc này đang đến đoạn đi thảm đỏ kí tên, người nổi tiếng nếu không có gì bất ngờ xảy ra đều sẽ đi một vòng để truyền thông chụp ảnh chứng minh mình đã có mặt, sau này ảnh chụp tại hiện trường cũng được chú ý hơn.
Hai chân vắt chéo, tư thái thản nhiên dựa vào ghế, Tần Trầm quay đầu nhìn Hứa Giản:
"Tôi cũng là người qua đường giống cậu, không có khúc đi thảm đỏ."
Hứa Giản nghe xong, thầm nghĩ: Lừa người.
Cậu không ngốc, tại sao Tần Trầm ngồi ở đây, đương nhiên cậu biết.
Tần Trầm đi đến đâu cũng làm người khác chú ý, thái độ khác thường ngồi hàng ghế sau, chỉ trong mấy phút, ống kính đã quét qua chỗ bọn họ năm, sáu lần, càng khỏi nói ánh mắt người xung quanh nhìn sang.
Có Tần Trầm ngồi bên cạnh, cậu cũng biến thành tiêu điểm trong mắt mọi người ở hàng ghế sau.
Ngay cả người đi thảm đỏ xong ngồi xuống hàng ghế đầu cũng cảm nhận được bầu không khí là lạ, quay đầu nhìn xuống chỗ bọn họ.
Nhìn lướt qua vẻ mặt khau nhau của những người xung quanh, Hứa Giản mím môi, dùng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe được nhỏ giọng nói:
"Anh không cần vậy đâu, hay là ngồi lại chỗ cũ của anh đi."
Biết Tần Trầm vì muốn tốt cho mình, nói không cảm động là giả, nhưng nhìn Tần Trầm ngồi trong một đám người mới, Hứa Giản cảm thấy khó chịu nói không nên lời.
Tần Trầm khó khăn lắm mới có được vị thế tiếng tăm như ngày hôm nay, đáng lẽ ra nên ngồi ở hàng ghế đầu được muôn người chú ý, vừa hưởng thụ ánh đèn sân khấu vừa hàn huyên chuyện trò với những ngôi sao có tên tuổi, kết quả hiện tại bởi vì cậu, lại chịu thiệt ngồi hàng ghế sau...
Trong lòng Hứa Giản vừa chua xót vừa nôn nao, nhưng Tần Trầm nghe cậu nói, hơi híp mắt nhìn cậu.
Hôm nay cậu mặc quần áo do Tần Trầm chọn, một bộ âu phục trắng tinh và chiếc nơ màu đen, cùng với gương mặt cậu, mới nhìn còn tưởng là cậu chủ nhỏ trốn nhà lẻn ra ngoài.
Mà lúc này, cậu chủ nhỏ hơi nhíu mày lại, rõ ràng không quá cao hứng.
Hai mắt chớp chớp, Tần Trầm nở nụ cười:
"Đã sắp xếp vị trí rồi, giờ đổi thế nào được nữa."
Hứa Giản nghẹn lời, sau đó nói:
"Không phải anh mới vừa đổi à?"
Mỗi chỗ ngồi đều dán tên khách mời, lúc Hứa Giản ngồi xuống nhớ rõ là dán tên bên cạnh cậu là 'Lâm Hạ', rõ ràng là tên một cô gái.
Thấy Hứa Giản tích cực, Tần Trầm giơ tay 'vuốt lông' cho cậu:
"Chỉ là chỗ ngồi thôi mà, ngồi ở đâu chả giống nhau."
Hứa Giản giương mắt theo động tác của Tần Trầm, mới nhận ra vài sợi tóc mà thợ trang điểm hất lên cho cậu bị rớt xuống.
Hứa Giản theo bản năng vươn tay muốn sửa tóc mình, kết quả lại bị Tần Trầm đè mu bàn tay xuống:
"Đừng nhúc nhích, cậu không nhìn thấy, chút nữa càng làm càng rối."
Vốn muốn nói lại bị Tần Trầm chen vào như thế, quả nhiên Hứa Giản cúi đầu không nhúc nhích, thở dài nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, tùy ý để hắn sửa tóc mình.
Hai người ở chung trong nhà đã quen, đuôi cũng vuốt ngược, cho nên bây giờ Tần Trầm giúp cậu sửa sang tóc tai một chút, Hứa Giản cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng trong mắt người khác lại không phải chuyện như vậy.
Thấy Tần Trầm tự tay sửa tóc cho Hứa Giản, cằm những người xung quanh đều sắp rơi xuống đất, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, nghĩ thầm:
Người kia là ai? Hoành tráng quá vậy! Trước giờ chưa từng thấy.
Đối với mọi người ngồi hàng ghế sau mà nói, Tần Trầm là một tồn tại cần phải ngước nhìn, thêm vào Tần ảnh đế nổi tiếng xấu tính khó ở chung, cho nên mặc dù trong lòng mọi người tò mò quan hệ của hai người họ đến không chịu được, cũng vì kinh sợ mà không dám mở miệng hỏi.
Bởi vì kính nể Tần Trầm, cũng không dám tùy tiện bắt chuyện với Hứa Giản.
Không ai làm phiền, Tần Trầm liền đảm nhiệm bình luận viên, thấp giọng nói cho Hứa Giản biết các khách mời ngồi hàng ghế đầu, vị này chính là biên kịch của một bộ phim ăn khách, vị kia là giám đốc công ty, bên cạnh đó là đạo diễn có tiếng...
Về cơ bản Hứa Giản đều biết tên đạo diễn có tiếng và diễn viên, nhưng tên những biên kịch và nhà sản xuất phim, cậu cũng chỉ từng thấy trên mạng, chưa từng gặp mặt, cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Nghe Tần Trầm nói xong, Hứa Giản mới biết thì ra biên kịch của hai bộ phim truyền hình ăn khách năm ngoái lại là một người.
"Tôi vừa nói cậu chạy đi đâu, hoá ra là ở đây."
Ngay khi Hứa Giản đang lắng nghe say sưa ngon lành, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tiếp đó là tiếng bàn tán xì xào xung quanh.
Tần Trầm và Hứa Giản nghe tiếng nên quay đầu, thấy Thẩm Tịch không biết tới đây từ lúc nào, đứng trên hành lang nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Thẩm Tịch, Hứa Giản có chút bất ngờ:
"Thầy Thẩm, anh cũng tới ạ."
Tần Trầm gật gật đầu với Thẩm Tịch, coi như chào hỏi.
Thẩm Tịch mới vừa đi thảm đỏ chụp ảnh xong, sau khi ngồi xuống nghe thấy người xung quanh bàn tán sao Tần Trầm lại ngồi hàng ghế sau, vì vậy mới tới xem một chút.
Vừa đi đến thì thấy Tần Trầm và Hứa Giản đang châu đầu ghé tai nói thầm.
Nhìn hai người không hề tránh né chút nào, Thẩm Tịch thầm lắc đầu trong lòng, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Rất nhiều người xung quanh đang nhìn đấy."
Bây giờ fan rất tinh ranh, còn có thể đọc khẩu hình, cho nên lúc nói những lời này, Thẩm Tịch lấy tay che miệng, ho khan một tiếng để che giấu.
Trong khi nói chuyện, Thẩm Tịch liếc mắt nhìn Tần Trầm, ý trong mắt là ——
Tém cái ánh mắt sáng rực của cậu lại.
Một Tần Trầm đã đủ làm người khác chú ý, bây giờ có thêm Thẩm Tịch, ống kính lia thẳng đến chỗ bọn họ, áp lực của Hứa Giản lập tức tăng gấp bội, nghĩ bụng:
Đúng đấy, biết bao nhiêu người xung quanh đang nhìn, thần tượng à, anh nhanh lên phía trước đi...
Cũng may Thẩm Tịch chỉ đến đây chào hỏi, nói chuyện phiếm vài câu rồi quay về vị trí của mình, y vừa rời đi, Hứa Giản âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Hứa Giản thể hiện như trút được gánh nặng, Tần Trầm không nhịn được cười cậu:
"Tiền đồ, lúc thường ở nhà không phải rất ngang à?"
Ở nhà kêu meo meo lớn hơn bất kỳ ai.
Hứa Giản căng thẳng, còn thiếu nước lấy tay che miệng Tần Trầm:
"Anh đừng nói lung tung."
Nếu như bị người khác nghe thấy, sẽ bị hiểu lầm.
Đúng lúc thời gian thảm đỏ kết thúc, ánh đèn tối sầm lại, tiếng nói của người dẫn chương trình trên sân khấu hấp dẫn sự chú ý của hai người, Tần Trầm không nói nữa.
Tiếp đó chính là phần trao giải thương mại, các diễn viên, biên kịch, đoàn phim lần lượt lên sân khấu nhận giải thưởng.
Trong phần này ngoại trừ phát biểu cảm nghĩ và các khách mời trao giải khá bắt mắt, còn lại cũng như các buổi lễ ở trường học, lãnh đạo nói chuyện khô khan nhàm chán.
Tình tiết duy nhất chính là người dẫn chương trình trên sân khấu ngoài việc giới thiệu khách mời, còn 'cue' Tần Trầm một lần, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói việc sắp xếp hàng ghế sau của hắn, nói 13 là con số may mắn trong tuần này của hắn, cho nên hắn mới ngồi vị trí số 13 kia.
Mặc dù rất gượng ép, nhưng ít nhất có một lời giải thích.
......
Sau khi liên hoan phim kết thúc còn có tiệc tối, phía tổ chức đã thuê khách sạn cho khách mời.
Nói là tiệc tối, thực ra chính là đổi địa điểm để các diễn viên đạo diễn nhà sản xuất phim tiếp tục bàn công việc.
Tiệc tối kết thúc cũng không biết đến lúc nào, cho nên Tần Trầm và Hứa Giản đều không định tham gia, trực tiếp đi vào hậu trường để gặp Phan Mẫn và những người khác.
Rất nhiều ngôi sao nghệ sĩ ra vào trong hậu trường, Hứa Giản phát hiện Tần Trầm tuy kiêu ngạo, nhưng gặp tiền bối thâm niên vẫn sẽ lịch sự chào hỏi, thái độ tôn trọng.
Cũng có rất nhiều người chủ động đến chào hỏi Tần Trầm, còn hỏi thăm Hứa Giản bên cạnh hắn, biết Hứa Giản thì ra là diễn viên mới ký hợp đồng với Nhạc Ngu cũng tươi cười chào hỏi cậu.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, lúc đi tới phòng nghỉ ngơi trong hậu trường cũng đã qua mười mấy phút.
Nhìn thấy Tần Trầm và Hứa Giản, Tiểu Nam đang chờ họ hai mắt sáng lên:
"Cuối cùng cũng ra, em còn định đi tìm hai anh."
Hứa Giản áy náy nở nụ cười:
"Trên đường có dừng lại một lúc."
Tần Trầm nhìn lướt qua căn phòng, hỏi:
"Chu Lượng đâu?"
Phan Mẫn đi tới trả lời: "Cậu ấy đến bãi đậu xe lấy xe rồi."
Cũng không hỏi Tần Trầm và Hứa Giản ở bên trong như thế nào, Phan Mẫn nghiêng đầu ra ngoài cửa:
"Đi thôi."
Lấy đồ đạc xong, bốn người Tần Trầm Hứa Giản đi ra ngoài, nhưng mà ra khỏi phòng nghỉ ngơi chưa được mấy bước, Hứa Giản chợt nhìn thấy thứ gì đó loé lên trong góc tường.
Bất giác bước chậm lại, Hứa Giản định thần nhìn lại, thì thấy một chiếc nhẫn nằm dưới góc tường.
Trên hành lang người đến người đi vội vàng, đều không ai chú ý chiếc nhẫn dưới nhẫn, Hứa Giản giơ tay kéo Tần Trầm bên cạnh lại:
"Chờ một chút."
Tần Trầm dừng chân, quay đầu nhìn cậu:
"Sao vậy?"
Đi tới nhặt chiếc nhẫn kia lên, Hứa Giản cầm nhẫn nói với Tần Trầm:
"Nhẫn của ai rơi này."
Tần Trầm tới gần nhìn, thấy đó là một chiếc nhẫn nữ, mặt trên nạm mấy viên kim cương, còn có một viên nhỏ như giọt nước, tạo hình rất độc đáo, tay nghề khéo léo, vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ.
Phan Mẫn chỉ nhìn lướt qua, liền nói:
"Là mẫu mùa đông năm nay của Vi Lệ, còn chưa chính thức ra thị trường."
Mặc dù là đàn ông, nhưng Hứa Giản cũng nghe qua cái tên Vi Lệ này, là một thương hiệu trang sức, chủ yếu là hàng xa xỉ và những thứ rất đắt tiền.
Hứa Giản nhìn quanh bốn phía, nhíu nhíu mày:
"Đồ mắc như vậy, ai làm rơi?"
Mẫu còn chưa lên thị trường, thường đều là nhãn hàng tài trợ, sau khi kết thúc sự kiện hầu hết phải trả lại.
Tiểu Nam nghẹo cổ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, trong mắt phát ra tín hiệu 'Muốn có', cảm thán:
"Đến khi nào em mới có thể mua được nhẫn Vi Lệ đây."
Tần Trầm liếc mắt nhìn nhẫn, lập tức nhìn Hứa Giản:
"Ai bị rơi sẽ quay về tìm, giao cho nhân viên đi."
Hứa Giản và Tần Trầm có suy nghĩ giống nhau, gật đầu:
"Được."
Hứa Giản và Tần Trầm cầm nhẫn đi không gặp được nhân viên, thay vào đó gặp phải giới truyền thông đang cầm micro, vác camera đang phỏng vấn ngẫu nhiên.
Phóng viên quay người lại nhìn thấy Tần Trầm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng, nhanh chóng gọi thợ chụp ảnh đi đến:
"Oa, hôm nay chúng ta thật là may mắn, thực sự gặp được thầy Tần, Tần Trầm của chúng ta."
Phóng viên cùng thợ chụp ảnh đều được đào tạo bài bản, động tác rất nhanh, còn không đợi Tần Trầm và đoàn đội phản ứng lại, micro đã đưa tới trước mặt Tần Trầm.
Để thợ chụp ảnh nhắm ống kính vào Tần Trầm, cũng không cho họ cơ hội từ chối, phóng viên cười tủm tỉm nói:
"Thầy Tần, bây giờ anh định đi đâu vậy? Đi tham gia tiệc tối sao?"
Tần Trầm trả lời ngắn gọn:
"Không phải."
Phóng viên không ngừng cố gắng:
"Vậy bây giờ anh đi..."
Giơ tay chỉ Hứa Giản bên cạnh, Tần Trầm bình tĩnh mở miệng:
"Đi tìm nhân viên với cậu ấy."
Thợ chụp ảnh thuận thế lia ống kính tới Hứa Giản.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của phóng viên và thợ chụp ảnh, Hứa Giản:
"??"