Hứa Giản cũng không làm chuyện xấu xa gì, chỉ là trong lòng cậu suy nghĩ đến mối tình đầu chết yểu của mình, kéo chóp đuôi tính toán mình có bao nhiêu tài sản, kết quả càng nghĩ càng phiền muộn không nói, còn làm mình đói bụng.
Cho nên gần nửa đêm, Hứa Giản - Mimi lăn lộn từ trên giường xuống dưới, cảm thấy giờ này chắc chắn Tần Trầm đang ngủ, chân ngắn bước đi băng băng đi ra tìm ăn.
Ban ngày mua ba bịch khoai chiên bị cậu ăn hết rồi, coca còn lại một chai để trong tủ lạnh, trong tủ lạnh còn có cá khô và bánh quy mà cậu thích ăn.
Ỷ vào khả năng nhìn đêm tốt của mình, lại sợ đánh thức Tần Trầm, cho nên Hứa Giản không mở đèn, một đôi mắt mèo to trong buổi tối khác nào đèn pha, chuẩn xác không có sai sót đi đến tủ lạnh.
Toàn thân toàn tâm đều vùi đầu vào trong sự nghiệp mở tủ lạnh, Hứa Giản không chú ý tới Tần Trầm rời giường, cho nên Tần Trầm 'Lạch cạch' bật đèn của phòng khách lên, nhìn thấy cảnh tượng như sau:
Con mèo trắng nào đó chỉ dùng hai cái chân sau chống đỡ cơ thể mười lăm kí lô của mình, chân trái trước víu thành tủ lạnh đứng thẳng, tay phải thì lại ôm lấy tay nắm cửa tủ lạnh, tư thế đang chuẩn bị mở tủ lạnh.
Nhìn cái đuôi dài đằng đẵng tha trên đất, chóp đuôi còn lay lay của Hứa Giản, khoé miệng Tần Trầm cong lên, từ từ đi đến mặt mèo ngơ ngác:
"Ngài Hứa, cậu chuẩn bị ăn vụng à?"
Tần Trầm đột nhiên xuất hiện dọa Hứa Giản nhảy một cái, mắt mèo phản xạ có điều kiện biến thành đồng tử dựng thẳng, thấy là hắn sau đó mới dần dần trở lại bình thường.
Tâm trạng phiền muộn, nửa đêm Hứa Giản chuẩn bị dùng coca, cá khô nhỏ, bánh quy để say sưa, tủ lạnh còn chưa kịp hé khe cửa đã bị bắt tại trận, mặt mèo 囧, ngượng ngùng buông móng vuốt.
Nhấc đệm thịt vén vén vành tai của mình, Hứa Giản lắc đầu mèo, cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Meo ~ "
Hứa Giản nghĩ trong lòng, nếu cậu nói vừa rồi không phải cậu ăn vụng, chỉ là đến kiểm tra xem cửa tủ lạnh đóng kỹ chưa, không biết Tần Trầm có tin không.
Ngay khi Hứa Giản đang tính toán giải thích thế nào có thể cứu vãn hình tượng của bản thân trong lòng Tần Trầm, Tần Trầm chạy tới bên cạnh cậu ngồi xổm xuống.
Nặn nặn đệm thịt của Hứa Giản, trong lòng Tần Trầm cảm thán cảm giác mềm mại này, nhưng vẻ mặt lại đàng hoàng trịnh trọng:
"Ngài Hứa, rốt cuộc cậu là mèo, hay là con chuột?"
Vốn đang xấu hổ, bạn mèo Hứa không vui, rút móng vuốt của mình khỏi tay Tần Trầm, ngửa đầu nhìn hắn: "Meo ngao~..."
Tôi là người, không phải mèo với chả chuột!
Nghe cậu bi bô kêu, Tần Trầm vui vẻ, vươn tay ôm cậu:
"Mèo kêu phản bác không có hiệu lực."
Hứa Giản bị một tay Tần Trầm ôm trong ngực, còn không đợi cậu phản bác, đối phương giơ tay mở cửa tủ lạnh ra.
Nhìn trong tủ lạnh tràn đầy đồ ăn, Hứa Giản ngậm miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm coca và cá khô.
Nhưng mà Tần Trầm xoa đầu cậu, mở miệng đâm thủng giấc mơ của cậu:
"Đã trễ thế này, coca thì cậu cũng đừng hòng, ngẫm lại cân nặng của cậu bây giờ đã hai chữ số."
Hứa Giản: "..."
Anh nhắc lại cân nặng hai chữ số, tôi không thích anh nữa!
Không biết trong lòng Hứa Giản đang nghĩ cái gì, Tần Trầm nhìn kỹ tủ lạnh một chút, cuối cùng nói: "Bánh quy và cá khô nhỏ, cậu chọn cái nào?"
Đối với Tần Trầm thỉnh thoảng nhắc đến cân nặng của cậu, công kích thân mèo, Hứa Giản bất mãn mà 'meo' một tiếng, cố ý quay đầu không nhìn tủ lạnh.
Nhìn Hứa Giản vùi mặt vào trong lồng ngực của mình, Tần Trầm cho là cậu cáu kỉnh, vừa định lên tiếng dỗ dành hai câu, thì thấy chân phải trước con mèo nào đó từ từ nhấc lên.
Tần Trầm quay đầu nhìn lại theo hướng chân cậu chỉ, thì thấy chân mèo này, đang chỉ vào lọ thuỷ tinh đựng bánh quy trong tủ lạnh.
Tần Trầm âm thầm cười cười, cố ý nắm chặt móng vuốt cậu dời qua bên cạnh, chỉ về bông cải xanh tươi.
Đang cong người trong lồng ngực của hắn, Hứa Giản đạp đạp chân sau, nhích nhích, lần thứ hai chuẩn xác chỉ về lọ bánh quy.
Hoàn toàn bị cậu chọc cười, Tần Trầm không nhịn được cười ra tiếng, trước khi con mèo nào đó giận dữ và xấu hổ muốn chết, lấy lọ bánh quy từ trong tủ lạnh ra.
Thả Hứa Giản trên bàn ăn, chu đáo giúp cậu vặn nắp lọ bánh quy ra xong, Tần Trầm vuốt vuốt lông cho cậu:
"Cậu chờ một lát, tôi đi hâm nóng sữa cho cậu."
Ban đêm ăn bánh quy, Tần Trầm cũng khát thay cậu.
Nửa đêm ăn vụng bị người mình thích bắt quả tang, Hứa Giản cảm thấy mất mặt hết sức, cho nên lúc này cũng không muốn cãi Tần Trầm cho lắm, không meo lấy một tiếng.
Dùng nồi sữa hâm nóng ly sữa cho Hứa Giản, lúc Tần Trầm bưng ly đi ra, thì thấy cậu nghiêng đầu bán ngồi trước lọ bánh quy, móng vuốt đã dò vào trong lọ.
Nhìn thịt đệm dán chặt trên lọ thuỷ tinh, giữa thịt đệm và thủy tinh trung còn kẹp một miếng bánh quy, Hứa Giản đang cố gắng lấy bánh quay ra bên ngoài, Tần Trầm dở khóc dở cười:
"Nói cậu chờ tôi rồi mà? Có đói bụng đến thế không?"
Hứa Giản tập trung tinh thần buông lỏng móng vuốt, thật vất vả câu bánh quy đến miệng lọ, 'keng' lại rơi mất.
Hứa Giản: "..."
Móng vuốt không linh hoạt bằng tay, Hứa Giản không còn cách nào khác, đàng hoàng chờ Tần Trầm lấy bánh quy cho cậu.
Tay Tần Trầm nâng cằm, khuỷu tay chống trên bàn ăn, nhìn chằm chằm Hứa Giản ăn bánh quy, ăn một hồi, bỗng nhiên mở miệng:
"Cho nên trước đó cậu không vui, là bởi vì chưa ăn no?"
Hứa Giản phồng hai má vì đồ ăn khựng lại, cúi đầu không nói lời nào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ ——
Ai sẽ vì chưa ăn no mà không vui, cậu cũng không phải con nít.
Ánh mắt thâm thuý nhìn cậu, thấy cậu không nói lời nào, Tần Trầm giúp cậu vuốt vuốt lông, không tiếp tục truy hỏi.
Mỗi người đều có quyền riêng tư của mình, nếu Hứa Giản không muốn nói, hắn cứ hỏi mãi cũng vô dụng.
Không yên lòng để một con mèo ở đây, Tần Trầm trông coi cậu ăn xong bữa khuya, kim giờ đã lướt qua một giờ.
Cất bánh quy cẩn thận, rửa ly, Tần Trầm nói với Hứa Giản có sắc mặt mệt mỏi:
"Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi, sau này có việc gì phải kêu tôi trước, cậu bây giờ đi lại không tiện."
Tần Trầm cảm thấy nếu ngày hôm nay mình không dậy, người này cũng phải mất nhiều sức với cửa tủ lạnh.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản meo một tiếng coi như mình biết rồi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ:
Không thích tôi sao đối tốt với tôi như vậy, như vậy rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm!
Nhìn tận mắt Hứa Giản nhảy lên giường chui vào trong chăn xong, Tần Trầm giơ tay tắt đèn giúp cậu, khẽ nói:
"Ngủ ngon, ngài Hứa."
Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Trầm, sau khi xác nhận hắn đã rời đi, Hứa Giản đang nằm trong ổ chăn vẫn luôn lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai dần thõng xuống.
Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói ngủ ngon dịu dàng của Tần Trầm, Hứa Giản nằm trên giường mềm mại không ngừng trở mình như lật bánh rán, cuối cùng cậu trừng hai mắt nhìn chằm chằm tường, nghĩ thầm:
Không được, cậu không dễ dàng có mối tình đầu, không thể cứ như vậy mà chấm dứt.
Hứa Giản nghĩ, nếu mình bất tri bất giác bị Tần Trầm bẻ cong, vậy nhất định phải thử một lần.
Lỡ như Tần Trầm muốn đến với cậu thì sao?
Còn chưa nỗ lực đã từ bỏ, cũng quá không thích hợp với tình cách tích cực lạc quan của cậu.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản theo bản năng dùng thịt đệm sờ bụng của mình, mặt mèo vừa nhíu:
Hôm nay Tần Trầm nhiều lần nhấn mạnh cậu mập, có phải cậu nên giảm cân?
Dùng móng vuốt lắc bụng mấy lần, cảm nhận được thịt bụng mình cũng lắc lư theo, Hứa Giản buồn bã ——
Dáng người mình sao lại biến dạng thành như bây giờ? Cho dù là thân mèo, có phải quá béo cảm giác cũng khó chịu?
Cậu bắt đầu hối hận vì ngày hôm nay uống một chai coca lớn như vậy.
Hứa Giản bắt đầu lên kế hoạch giảm cân, dự định sáng sớm ngày mai dậy sớm, thừa dịp vẫn chưa thay đổi trở về hình người sẽ leo lên ván cào, sau này không bao giờ ăn tối nữa.
Bàn tính nhỏ trong lòng gõ leng keng vang vọng, Hứa Giản cảm thấy mình chỉ cần ăn ít vận động nhiều, trong vòng một tháng nhất định có thể gầy đến mười cân.
Vừa cân nhắc giảm cân thế nào, vừa cân nhắc mình làm sao mới có thể thành công cạy chân tường giám đốc Đỗ để lấy được Tần Trầm, Hứa Giản cũng không biết mình ngủ từ bao giờ.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Giản trở lại hình người trần trụi nằm trên giường, chua xót trong lòng mà nghĩ ——
Ngày mai, ngày mai nhất định dậy sớm!
Lúc Hứa Giản mặc quần áo nhéo nhéo hông của mình, thở dài một hơi, tự nhủ:
"Nếu như thân mèo cũng gầy như vậy thì tốt rồi."
Mấy tháng trước cậu còn là một con mèo nhỏ chỉ có 4 kí lô hơn, ai biết hiện tại...
Vừa nghĩ tới mười lăm kí lô mà Tần Trầm làm tròn số, Hứa Giản lại đau lòng.
Sớm biết trước đã không ăn nhiều cá khô thế này rồi!
Bây giờ chính là hối hận, rất hối hận.
Tần Trầm và Hứa Giản đi ra ngoài ăn bữa sáng, nhìn Hứa Giản mặt mày hớn hở ngồi đối diện ăn bánh bao nước, Tần Trầm bất động thanh sắc nhíu mày.
Bây giờ toàn thân Hứa Giản trông tinh thần sảng khoái, nào còn có dáng vẻ nản lòng tối hôm qua.
Nhìn dáng vẻ tâm trạng rất tốt.
Đem sủi cảo hấp đẩy tới trước mặt Hứa Giản, Tần Trầm nhìn cậu:
"Hai ngày nữa cậu có buổi casting à?"
"Ừm." Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Hứa Giản gật đầu: "Chị Phan giúp tôi lấy được cơ hội thử vai Tề Phong trong (Loạn bước phi kiếm)."
Loạn bước phi kiếm?
Tần Trầm: "Phim cổ trang?"
Hứa Giản: "Cổ trang võ hiệp."
(Loạn bước phi kiếm) là kịch bản nguyên sang, nội dung cụ thể là gì, Hứa Giản cũng không rõ lắm, phải đợi sau khi thông qua thử vai, mới có thể nhận được kịch bản hoàn chỉnh.
Phan Mẫn nói cho cậu biết Tề Phong là nam thứ, mặc dù là web drama, nhưng đội ngũ sản xuất rất giỏi, phía đầu tư ra tay hào phóng, gấp rút giành giải web drama hàng năm có chất lượng tốt nhất.
Tần Trầm nghe vậy gật gật đầu, lại hỏi: "Khi nào thì casting?"
Hứa Giản: "Ngày ấn định là ngày kia, thời gian cụ thể còn đang chờ thông báo."
Nghĩ đến Đường Ly và Đỗ Tắc Chu mỗi ngày đều hò hét muốn gặp Hứa Giản, Tần Trầm hỏi cậu:
"Vậy hai ngày nay cậu không có việc gì?"
Hứa Giản suy nghĩ một chút, trừ sự nghiệp giảm cân của cậu ra, đúng là không có việc gì, huống chi thân người không cần giảm cân, chỉ có buổi tối biến thành mèo mới cần thiết.
Uống một ngụm sữa đậu nành, Hứa Giản tò mò nhìn Tần Trầm:
"Mấy ngày nữa anh có công việc phải ra ngoài?"
"Không phải."
Ngón tay Tần Trầm nhẹ nhàng gõ vài lần trên mặt bàn, như thể đang cân nhắc nên nói thế nào, cuối cùng lựa chọn nói thẳng:
"Tôi có hai người bạn muốn gặp cậu."
Nghe hắn nói, Hứa Giản ngẩn người, theo bản năng hỏi ngược lại:
"Bạn của anh?"
Tần Trầm hơi gật đầu: "Ừm, một người trong đó là Đường Ly, trước kia cậu ta từng đến tham ban, các cậu đã gặp nhau, hẳn cậu có ấn tượng."
Đối với Đường Ly, Hứa Giản có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, đó là waterloo thân mèo của cậu.
Lúc ở Tân thành, Hứa Giản bị Đường Ly trêu ghẹo đến nỗi hoài nghi miêu sinh.
Thậm chí bây giờ nghe đến tên Đường Ly, ánh mắt Hứa Giản cũng rất phức tạp, không chắc chắn nói:
"Cậu ta muốn gặp tôi? Hay là gặp Sữa Tươi?"
Tần Trầm: "Gặp cậu."
Hứa Giản vừa định hỏi tự dưng Đường Ly gặp cậu làm cái gì, còn chưa nói ra, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, cẩn thận nhìn về phía Tần Trầm:
"Hai người bạn?"
Đường Ly thì cậu biết, vậy một người khác là ai?
Trong lòng Hứa Giản có loại linh cảm không lành, một người khác không phải là ——
Tần Trầm: "Còn một người là Đỗ Tắc Chu, các cậu chưa từng gặp nhau."
'Lạch cạch' một tiếng, đôi đũa trong tay Hứa Giản không cầm chắc rơi mất.
Trợn mắt lên nhìn Tần Trầm, trên mặt Hứa Giản đầy vẻ không thể tin nổi:
"Anh nói ai?"
Đỗ Tắc Chu?
Giám đốc Đỗ?!!!